Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

540: Bích Thủy Các


trước sau

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng lại mở đến tài khoản của Ngư Kiều Kiều, hắn muốn xác nhận với Ngư Kiều Kiều một chút, tác giả mà cô ấy muốn bắt trông như thế nào, sống ở đâu, là nam hay nữ?

Tuy rằng Cao Mỗ Mỗ nói mình không phải là ‘tác giả’, lại còn gửi một bức ảnh của cô bạn trên mạng ‘Ngư Kiều Kiều’ xinh đẹp cho hắn… Nhưng xuất phát từ tính cách cẩn thận, Tống Thư Hàng vẫn muốn xác nhận lại với Ngư Kiều Kiều để ngừa vạn nhất.

Chỉ là, vào lúc Tống Thư Hàng muốn kéo vào nick của Ngư Kiều Kiều thì đột nhiên phía trên cùng giao diện ‘phần mềm chat’ trên điện thoại của hắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ - “Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là không có mạng, xin bạn vui lòng kiểm tra lại kết nối mạng. [đính kèm meme mặt cười]”

- Cái gì, mất mạng rồi á? - Tống Thư Hàng quay về giao diện chính của điện thoại liền nhìn thấy điện thoại của mình không có tín hiệu nữa rồi.

Vốn điện thoại ở trong vũ trụ mà vẫn còn tín hiệu là một việc rất phi khoa học.

Nhưng chiếc điện thoại này là phiên bản đã được Bạch tiền bối cải tiến… Cho dù đột nhiên nó biến thành một thanh kiếm quang của Jedi (Star Wars) thì Tống Thư Hàng cũng không cảm thấy bất ngờ.

- Không có tín hiệu rồi, có vẻ như là cách trái đất xa quá, đến cả điện thoại được Bạch tiền bối cải tiến cũng không bắt được tín hiệu nữa rồi. - Tống Thư Hàng nói.

Hắn đành phải cất điện thoại đi, chỉ đành đợi đến ngày nào đó, hắn bay về vị trí trái đất rồi lại xác nhận lại vấn đề này với Ngư Kiều Kiều vậy.

Chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?





Tống Thư Hàng tiếp tục trôi nổi trong vũ trụ.

Trong khoang không gian bên cạnh hắn, Sở Sở đang ôm lấy Lý Âm Trúc, cả người Lý Âm Trúc đang run nhẹ.

Hàn khí trên người Lý Âm Trúc ngày càng nghiêm trọng, gần phát tác lần nữa rồi. Loại hàn khí này, đến tu sĩ ngũ phẩm như lão tổ Sở gia cũng bị nó làm bị thương, càng đừng nói đến chân sư nhị phẩm như Sở Sở.

- Còn chịu đựng được nữa không? - Tống Thư Hàng sử dụng truyền âm nhập mật để hỏi.

Sở Sở gật đầu nhưng lại không trả lời.

Hiện chân khí trong cả người cô đều đang dùng để chống đỡ với hàn khí mà Lý Âm Trúc truyền sang, căn bản không cách nào phân tâm sử dụng truyền âm nhập mật để nói chuyện với Tống Thư Hàng được.

Tống Thư Hàng thở dài, xem tình trạng này thì vẫn nên tìm nơi nào đó để nghỉ chân trước đã.

Đúng lúc hắn đang nghĩ như thế thì liền nhìn thấy cách đó vài nghìn mét, trên một thiên thạch có một tòa nhà giống như cung điện. Trên tòa nhà đó còn có trận pháp bảo vệ, chỉ có tu sĩ mới có thể nhìn thấy nó mà thôi.

Sau khi suy nghĩ… Tống Thư Hàng quyết đoán kích hoạt trận phá trên quần áo du hành, đẩy cơ thể của mình tránh khỏi tòa cung điện đó!

Trên thiên thạch vũ trụ có một tòa cung điện quái dị như thế, nhìn thấy nó liền có cảm giác như ‘xin hãy đến đây’ vậy.

Ở trong vũ trụ, trong hoàn cảnh không biết là địch hay là bạn thì hắn tuyệt đối sẽ không mạo muội xông lên.

Cho nên, vẫn nên tránh ra xa, quan sát tình huống đã rồi tính sau.

Đúng lúc Tống Thư Hàng đang nghĩ như thế thì cửa lớn của tòa nhà giống như cung điện kia đột nhiên mở ra.

Có Kim Đồng Ngọc Nữ môi hồng răng trắng bước từ bên trong ra, bọn họ đứng bên cạnh cửa lớn, liếc một cái liền nhìn thấy Tống Thư Hàng.

Kim Đồng Ngọc Nữ rất lịch sự vái một cái từ xa về phía Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi cách một lớp áo du hành dày cộm, hoàn lễ lại cho Kim Đồng Ngọc Nữ.

Kim Đồng Ngọc Nữ đồng thời nở nụ cười vui vẻ, cách một khoảng xa như thế nhưng gương mặt khi cười của bọn họ vẫn rất rõ ràng.

Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy cơ thể của mình như bị một lực hút lớn hút vào, bay thẳng về phía toàn cung điện kia.

Hắn căn bản không thể dừng lại được!

“Tiêu rồi, chỉ hành lễ một cái liền trúng chiêu sao?

Chẳng lẽ giống như Tử Kim hồ lô kia, chỉ cần gọi: ‘Con khỉ kia, ta gọi ngươi một tiếng ngươi có dám thưa không?’, nếu như thưa thì sẽ bị hút vào bên trong.

N.guồn: irea.d..v.nChẳng lẽ mình hoàn lễ là động đến cơ quan, chỉ cần hoàn lễ là sẽ khởi động chức năng hút của cung điện, hút mình qua bên đó sao?

Bất luận thế nào, nếu như đã bị hút qua rồi thì cứ qua đó xem xem, làm tốt công tác phòng bị cái đã.

Đối phương có thủ đoạn như thế, một tu sĩ nhị phẩm như Tống Thư Hàng hoàn toàn không có sức phản kháng. Nếu đã chạy không thoát, thì phải đối mặt vậy.

Trong lúc đang suy tư, Tống Thư Hàng lại đột nhiên phát hiện mi mắt của mình bắt đầu nặng trĩu.

******************

Thứ tư, ngày 31 tháng 7, đạo hiệu của hôm nay là ‘Mộc Đạo Nhân’. Vì đang ở trong vũ trụ nên không biết thời tiết của trái đất.

Hôm qua, sau khi Tống Thư Hàng hoàn lễ từ xa với Kim Đồng Ngọc Nữ thì liền bị cánh cửa của cung điện hút vào trong. Lúc đó, hắn đã chuẩn bị phòng ngự xong để tùy cơ ứng biến.

Nhưng đột nhiên cảm giác buồn ngủ dâng lên, hắn liền bị hôn mê.

Chỉ chớp mắt đã sang ngày hôm sau rồi.

Ngày cuối cùng của tháng bảy, ngày 31.

Khi Tống Thư Hàng mở mắt ra, hắn liền phát hiện mình đang nằm trên một chiếc cầu vòng vô cùng to lớn.

Ở mỗi đầu của cầu vòm lại có hai cột đèn, bên trong có ánh sáng trắng chiếu sáng cả cây cầu, hiện giờ hắn đang ở chính giữa cây cầu.

- Đây là nơi nào? - Tống Thư Hàng nhìn quanh bốn phía, cây cầu vòm này to như cây cầu lớn bắc qua biển ở hiện đại vậy, chỉ có thể nhìn thấy thoang thoáng cột đèn ở đầu cầu mà thôi.

Hắn lại nhìn xuống người mình, trên người hắn vẫn mặc quần áo du hành dày cộm. Trong khoang không gian bên cạnh, Sở Sở và Lý Âm Trúc vẫn đang trong trạng thái ngủ say.

Tất cả vật phẩm trên người đều còn cả, khÔng hề mất mát tí nào. Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra xem giờ, vậy mà đã một ngày trôi qua rồi. Hơn nữa ở đây không có tín hiệu, không thể liên lạc được với bên ngoài.

Hắn lại quay đầu nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ hôm qua.

- Nhìn nơi này có vẻ như không phải ở trong ‘vũ trụ’. - Tống Thư Hàng nghĩ bụng.

Phía dưới cây cầu là biển mây mênh mông vô bờ, sâu không lường được. Lúc ngẩng đầu nhìn lên thì có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, mây lành giăng kín, nhưng lại lộ ra chút tối tăm.

Sau khi hắn thử bỏ mũ du hành ra thì lại phát hiện xung quanh tràn ngập không khí, hơn nữa không khí còn trong lành hơn ở trái đất, khi hắn hít vào một hơi thì liền cảm thấy có một loại linh lực tinh khiết bị hút vào trong cơ thế hắn cùng với không khí, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.

Linh lực có độ tinh thuần cao như thế, chẳng lẽ, cánh cửa của cung điện hôm qua là lối vào của một động thiên ư?

- Có ai không? Có ai ở đây không? - Tống Thư Hàng lên tiếng gọi.

Nhưng bốn phía xung quanh không có bất cứ phản ứng nào cả.

Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát bèn vác khoang không gian lên, đi về phía đầu cầu.

Bởi vì hắn đang ở chính giữa cây cầu nên hắn liền chọn bừa một hướng…

Ước chừng đi được năm nghìn mét, Tống Thư Hàng cuối cùng cũng đến được đầu cầu.

Xuất hiện trước mặt hắn là một lầu các có phong cách cổ đại Hoa Hạ với kết cấu hai tầng.

Tòa lầu các này ngăn ở con đường phải đi qua ở đầu cầu, giống như một cửa thành ngăn cản đường đi của Tống Thư Hàng.

Trên lầu các treo một tấm biển, bên trên đề ba chữ ‘Bích Thủy Các’.

- Bích Thủy Các, nghe có vẻ giống tên gọi của một môn phái nhỉ? - Tống Thư Hàng đi tới trước cửa của lầu các, vươn tay lên gõ cửa.

Kẹt !

Cánh cửa to lớn mở ra, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ hôm qua lại xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.

Ngọc Nữ chớp chớp mắt: - Tu sĩ đường xa tới đây, hoan nghênh ngươi ghé thăm.

Kim Đồng cười hì hì: - Ta biết đạo hữu có duyên với chúng ta mà. Ngươi nhất định sẽ chọn phương hướng đi vào ‘Bích Thủy Các’.

Cây cầu hình vòm này là một khảo nghiệm duyên phận. Trong hai đầu cầu thì một đầu dẫn đến ‘Bích Thủy Các’, đầu còn lại thông thẳng đến lối ra.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây