Đã một tuần trôi qua, hàng ngày Thẩm Mặc vẫn cứ đi học, về thì sẽ chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ đi làm về thì sẽ tắm rửa rồi ăn cơm, sau đó sẽ tiếp tục làm việc hoặc tập thể hình.
Thẩm Mặc nhìn lén anh trai mà thầm hâm mộ hình thể của Thẩm Kỳ.
Chả bù cho cậu, vừa gầy vừa mềm, chả có tí cơ bụng nào.
Hôm nào anh vắng nhà, cậu có nên lén vào phòng tập của anh để luyện một chút hay không. Thẩm Mặc cũng dần quen với việc trong nhà nhiều thêm một người, dù sao cũng không phải nhà của cậu, cậu chỉ là ở ké mà thôi.
Sắp tới cậu cũng sắp 18 tuổi rồi, có lẽ nên chuyển ra ngoài ở, dù sao cũng chỉ là con nuôi, đủ tuổi rồi thì không nên dựa dẫm vào nhà Thẩm nữa. Thẩm Mặc bưng bát canh nóng từ trong bếp ra, vừa tới cửa thì đụng phải Thẩm Kỳ đang đi vào.
Trong lúc túng quẫn, cậu sợ Thẩm Kỳ bị bỏng nên bước lùi lại, nước canh nóng theo chiều sóng ra ngoài tràn vào 2 bàn tay của cậu.
Mặc dù rất đau nhưng Thẩm Mặc sợ Thẩm Kỳ sẽ không vui nên nhịn đau đặt bát canh lại trên bàn bếp mới chạy nhanh mang tay nhúng vào vòi nước lạnh. Đau tới nỗi hai chân cậu có chiều hướng phát run, nhưng nhất quyết không khóc.
Thẩm Kỳ nhìn thấy mà trong lòng không hiểu sao lại thấy đau thay nhóc con này.
Thà bản thân bị bỏng cũng không để nước nóng bắn vào người anh, đau tới nỗi hai bàn tay đỏ ửng cũng không hé răng rên một tiếng nào. Thẩm Kỳ chạy nhanh lấy từ trong tủ thuốc tuýp thuốc mỡ, giúp Thẩm Mặc bôi một lớp, có thể giảm bớt cơn đau nhưng chẳng đáng là bao.
" Sao cậu ngốc như vậy hả?". 15 phút sau bác sĩ tư nhân của nhà họ Thẩm chạy đến, quá lâu, Thẩm Kỳ nghĩ, nếu đã về đây ở, vậy lập tức kêu thư ký sắp xếp cho bác sĩ tư nhân nhà họ Thẩm quay lại như trước kia, như vậy có làm sao thì có thể nhanh chóng tới kịp.
Anh nhìn nhóc con đau tới hai chân phát run liền không hiểu sao thấy khó chịu.
Tại sao trước kia anh lại chưa từng để ý tới bản thân lại có đứa em trai ngốc như vậy, thật giống như cậu là ngày hôm đó anh quay lại căn nhà này mới xuất hiện vậy.
Là do nhóc con này trước kia thu mình quá tốt hay do anh trước kia vô tâm nên không để ý tới cậu. Bác sĩ tư nhân giúp Thẩm Mặc bôi thuốc, kê thuốc lại dặn dò một hồi mới rời đi.
Thẩm Mặc cảm thán thuốc của bác sĩ tốt thật, bôi lên liền không cảm thấy quá đau như trước nữa.
Thế nhưng một chuyện khác cậu không lường trước được và bác sĩ lại quên dặn dò. Bữa ăn tối hôm đó thật ngại ngùng, vì tay bị thương nên Thẩm Mặc phải dựa vào Thẩm Kỳ đút ăn như một đứa con nít.
Cậu sợ tốn thời gian của anh nên cố gắng nhai nhai lại nuốt thật nhanh. Thẩm Kỳ híp mắt, xoa đầu Thẩm Mặc làm cậu sừng sốt tròn mắt " Ăn từ từ thôi, không ai ăn mất phần của em". Không lẽ trong lòng anh, cậu là một người ham ăn như vậy sao.
Dẫu sao thì Thẩm Mặc cũng ăn từ tốn hơn lúc nãy, chứng tỏ cho anh ấy, cậu không tham ăn. Thẩm Kỳ phát hiện anh hình như cảm thấy thích thú nhìn cậu nhóc này ăn cơm, cảm giác rất ngon miệng.
Đặc biệt hai má phồng lên, môi hồng răng trắng, khi bị anh đút ăn còn đỏ cả tai.
Tại sao giờ anh mới biết đứa em trai nuôi này lại đáng yêu như vậy.
Thẩm Kỳ cố nhớ lại chút truyện trước kia, ấn tượng về Thẩm Mặc mà anh còn nhớ có lẽ là lần cậu tặng cho anh một món quá vào ngày sinh nhật năm anh 15 tuổi, là một món đồ được khắc bằng gỗ, trông rất xấu xí, có lẽ do chính cậu nhóc mới 8 tuổi làm ra nên hình thù rất khó để nhìn ra đó là thứ gì. Trước khi đi ngủ, Thẩm Mặc còn bị Thẩm Kỳ kéo đi bôi thuốc một lần nữa mới được về phòng.
Qua nửa đêm, Thẩm Kỳ vì xử lí công việc nên đi ngủ muộn, anh xuống tầng uống nước, đi qua hành lang liền nghe có tiếng khóc thút thít.
Nghĩ tới nhà này ngoài anh ra cũng chỉ có Thẩm Mặc, anh liền đi kiếm phòng của cậu. Thẩm gia là thế gia lâu đời nên nhà chính cũng không nhỏ, anh thế nhưng không biết nhóc con sống ở căn phòng nào.
Dãy hành lang này là nơi anh em nhà họ ở, có 3 căn phòng và 1 cái nhà kho không lớn.
Ngoài phòng của anh thì 2 căn còn lại là của Thẩm Quân và Thẩm Hà.
Còn Thẩm Mặc ở đâu?. Càng đi tới gần căn phòng nhà kho thì tiếng khóc càng rõ hơn, Thẩm Kỳ mở cửa vào, Thẩm mặc có bật đèn ngủ, nằm trên giường mê man khóc, cậu dùng tay trái đấm lên cánh tay phải, đấm rất mạnh như muốn chặt đứt tay mình.
Cánh tay phải của cậu thì không ngừng co giật liên hồi. Thẩm Kỳ đi tới kéo cậu vào lòng, khóa chặt hai tay không cho cậu nhúc nhích.
Thẩm Mặc hai mắt vẫn nhắm nghiền như ngủ nhưng hai tay lại điên cuồng giật ra, cậu mở mắt, mơ màng không để ý cái gì, chỉ biết rên lên kêu đau, hai cánh tay rất đau, cứ giật lên hồi. Thẩm Kỳ giữ chặt tay cậu đến khi Thẩm Mặc tỉnh táo hơn, lần đầu nghe cậu mở miệng nói chuyện là đang kêu r3n đau đớn, anh vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy giọng nói của cậu thật dễ nghe. " Ngủ ngoan, tôi giúp em xoa bóp một hồi sẽ đỡ, ngoan, nghe lời tôi, không khóc nữa".
Nghe anh nói như vậy Thẩm Mặc không những không ngừng khóc mà nước mắt còn chảy nhanh hơn.
Chỉ là cậu khóc mà không kêu lên một âm thanh nức nở như trước nữa, mà như nghẹn lại. Thẩm Kỳ xoa đầu cậu " Sao vậy, sao lại khóc nữa rồi, em nói xem, tại sao lúc đó ở trước mặt tôi em đau như vậy cũng không khóc mà hiện tại lại trốn một mình trong phòng khóc thảm như vậy".
Hửm Thẩm Mặc muốn giơ tay lau nước mắt nhưng tay bị Thẩm Kỳ giữ chặt không buông nên cố nén nước mắt, cúi đầu nhìn chân. Thẩm Kỳ một tay giúp cậu lau nước mắt nói " Nhìn vào tôi mà nói, em không nói tôi liền..." Anh nói tới đây cũng nghẹn lại không biết bản thân liền muốn làm gì cậu.
Chỉ biết ánh mắt anh cứ không tránh được mà liếc nhìn đôi môi vì khóc mà ẩm ướt kia. Thẩm Mặc vốn luôn sợ người anh trai này nên lập tức từ từ ngẩng cổ lên nhìn anh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền cảm thấy những uất ức trong lòng muốn tuôn ra, cậu nức nở nói " Em...!bởi vì...!trước kia cũng không có ai...!để ý tới em, cho nên...!khóc cũng vô dụng, khóc cũng chẳng có ai dỗ dành, vậy nên...!em không muốn khóc, nhưng mà khóc xong sẽ thoải mái hơn một chút...". " Vậy nên em trốn một mình trong phòng lén lút khóc? Hửm".
Thẩm Kỳ đau lòng nhìn nhóc con nói được một nửa liền lại cúi đầu khóc nức nở.
Lúc cha mẹ anh qua đời, anh cùng em trai thứ cũng không dám khóc, bởi vì có rất nhiều người nhăm nhe chờ Thẩm gia thất thế, cho nên anh cũng nén nhịn tất cả để gánh vác gia tộc này. " Vậy sau này tôi sẽ để ý, vậy nên có chuyện gì phải nói cho tôi biết, không được tự mình lén lút khóc như vậy nữa, có hiểu chưa?". Thẩm Mặc cảm thấy khó tin nhưng ấm áp này dù là trong mơ cậu cũng không muốn bỏ qua, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thẩm Kỳ lại híp mắt nói " Tôi nói em nghe thấy chưa?". Thẩm Mặc bất đắc dĩ " Ưm" một tiếng " Em nghe rồi ạ". Thẩm Mặc không rõ bản thân ngủ như thế nào nhưng lâu rồi cậu mới ngủ ngon như vậy, chuyện tối qua giống như một giấc mơ vậy, đã bao lâu cậu khao khát tình yêu thương của anh trai rồi, dù là một chút coi như là bố thí cho cậu, cậu cũng cảm thấy ấm lòng..