Tử Linh Đảo

9: Phiên ngoại – Thuở ban đầu


trước sau

Chỉ cần ngủ, sẽ nằm mơ, không ngừng lặp lại cùng một giấc mộng.

Dù trốn thế nào, vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng ấy.

Tiếng chuông báo thức chói tai kêu vang inh ỏi, như một thói quen, anh nhìn về phía đồng hồ, kim giờ vừa vặn chỉ con số 5.

Rất sớm.

Hơn nữa, hôm nay mười giờ anh mới có tiết học.

Tối qua gần mười hai giờ đêm anh mới ngủ, nếu tính ra anh chỉ ngủ được đại khái năm tiếng đồng hồ.

Nếu là sinh viên bình thường, có lẽ sẽ ngáp dài một cái, sau đó ngủ tiếp, nhưng anh đã hình thành thói quen ngủ rất ít rồi.

Sau khi rửa mặt, anh xuống bếp làm một phần bánh mì nướng cùng trứng chiên, pha thêm ly cam ép. Ăn xong bữa sáng đơn giản, anh ra ngoài phòng khách, mở TV xem bản tin sớm.

Cuộc sống của anh quả thật rất tốt. Mới học đại học mà thôi, nhưng trên danh nghĩa anh đã có một căn hộ cùng chiếc xe hơi thể thao, mỗi tháng còn có năm vạn đồng làm phí sinh hoạt.

Đây là đầu tư. Những người ở đó đang đầu tư trên người anh. Chỉ cần anh bằng cấp càng cao, năng lực càng mạnh, vậy sẽ có thể giúp họ làm càng nhiều chuyện.

Chàm chán xem những tiết mục trên TV, thời gian lẳng lặng trôi qua, đã gần chín giờ rưỡi.

Cũng gần đến giờ rồi, anh nghĩ thế, sau đó trở lại phòng ngủ, thay một bộ quần áo gọn gàng, xách ba lô, rời khỏi căn phòng lạnh lẽo.

——

“Nè, Giang Lễ, hỏi cậu chút, tối nay cậu rảnh không?”

“Không.” Anh trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên.

“Giang Lễ, chỉ mất chút thời gian thôi, là đi giao lưu với mấy nữ sinh bên khoa tiếng Nhật đó. Nghe nói nữ sinh khoa tiếng Nhật năm nay đều đặc biệt ưu tú, cậu không đi nhất định sẽ hối hận.”

Không thèm để ý đến lời mời chào nhiệt tình của đối phương, tầm mắt Giang Lễ vẫn chăm chú đặt vào quyển sách giáo khoa trên tay.

“Giang Lễ, đừng vậy mà… Cậu xem như nể mặt bạn học, đi một chút đi! Mấy nữ sinh đó bảo tôi phải tìm thêm người đẹp trai mới đồng ý giao lưu. Nhưng người đẹp trai trong lớp chúng ta ngoài cậu, tôi thì chỉ còn Trương Hàn. Tôi năn nỉ cậu, mấy nữ sinh ấy đồn đãi ghê lắm, nếu lần này tôi không tìm được người đẹp trai, nói không chừng ngày mai lời đồn ‘khoa Quản trị kinh doanh không có ai đẹp trai’ lập tức lan truyền khắp toàn trường, sau này muốn giao lưu sẽ khó khăn lắm… Giang Lễ, tôi van cậu!!!”

Tiếp tục lờ đi lời cầu khẩn của đối phương, Giang Lễ thản nhiên nói: “Tôi pass, cậu đi tìm Trương Hàn đi.”

*pass: bỏ qua, từ chối. Trong bản raw anh Giang Lễ cũng dùng tiếng Anh nên ta để nguyên nhé ^^

“Trương Hàn ấy hả…” Khẩu khí đối phương tựa hồ rất khó xử, miễn cưỡng cười: “Tôi chính là không muốn tìm Trương Hàn nên mới tìm cậu. Huống hồ, có cậu rồi thì còn hơn mười người đẹp trai khác.”

Tuy quen đối phương không lâu, từ hôm khai giảng đến giờ bất quá mới hơn một tháng ngắn ngủi, nhưng Giang Lễ vẫn biết rõ đối phương da mặt rất dày, vô cùng am hiểu lòng người. Thật không nghĩ tới người như vậy cũng có lúc cảm thấy người khác là nhân vật khó xơi… Giang Lễ có chút tò mò, cho nên ma xui quỷ khiến thế nào hỏi ra một câu: “Sao cậu không muốn tìm Trương Hàn?”

Đối phương nhìn xung quanh, xác định Trương Hàn không có trong lớp học mới gãi gãi đầu, nói: “Tuy rằng nam tử hán đại trượng phu không nên nói xấu sau lưng người khác, nhưng cái cậu Trương Hàn kia… thật sự rất khó làm người ta thích nổi.”

Giang Lễ cười nhạt: “Tôi nhớ cậu từng nói tôi cũng không phải người thích hợp để sống chung.”

Đối phương cười ngượng vài tiếng, cố gắng giải thích: “Không giống nhau đâu. Tuy cậu không phải người thích hợp để sống chung, nhưng cậu sẽ không làm người khác chán ghét. Còn Trương Hàn lại là kẻ khiến người khác ưa không nổi.”

Có thể bị đối phương nói thành như vậy, Giang Lễ càng thêm hiếu kỳ. Anh thử hồi tưởng lại mọi điều về Trương Hàn, nhưng từ khi khai giảng đến giờ, hai người chưa từng nói với nhau đến nửa câu, anh chỉ nhớ vẻ ngoài của Trương Hàn đầy anh khí, da thịt toàn thân có màu lúa mạch.

“Cậu là sinh viên ngoại trú, cho nên không biết. Tôi và Trương Hàn cùng hai sinh viên bên khoa Kinh tế là bạn cùng phòng. Ba người bọn tôi chưa từng… hay phải nói là cố gắng tránh tối đa việc trò chuyện cùng Trương Hàn. Con người cậu ta luôn theo chủ nghĩa bản thân, khi làm việc gì đều không nghĩ tới người khác.”

Đối phương càng nói càng hăng hái, cũng không bận tâm Giang Lễ có phản ứng gì, tiếp tục oán hận.

“Cậu nói xem, buổi sáng nếu cậu thấy bạn cùng phòng đi mua điểm tâm, cậu nhân tiện nhờ người đó mua giùm, đâu có tính là quá đáng? Nhưng cậu biết Trương Hàn quay ngược lại nói với tôi thế nào không? Cậu ta nói: ‘Muốn mua sao cậu không tự mình đi mua? Cậu cho là nhân tiện, nhưng với tôi mà nói là phải mang thêm một phần điểm tâm. Hơn nữa, nếu lần này tôi giúp cậu, lần sau lại không tiện giúp, cậu nhất định không vui, cho rằng tôi vì sao lại quá nhỏ nhen, đúng chứ?’ Giang Lễ, cậu nói đi, bất quá chỉ là một phần điểm tâm mà thôi, cho dù cậu ta không mua cũng đâu cần làm một tràng như vậy. Cứ làm như ghê gớm lắm ấy.”

“…Quan điểm của cậu ta rất thú vị.”

“Tôi lạy cậu, thú vị ở chỗ nào hả? Nếu là đầu máy, cậu ta khẳng định là hội trưởng, hơn nữa còn là hạng nặng.” Đối phương tức giận đảo cặp mắt trắng dã.

Giang Lễ nhếch miệng: “Không thú vị sao? Cái gọi là người tốt phải làm chuyện tốt, nếu lỡ làm ra chuyện xấu, dù không cố ý vẫn bị kẻ khác nói rằng trước kia làm bộ làm tịch. Còn nếu là người xấu, chỉ cần ngẫu nhiên hứng lên làm một chuyện tốt, mọi người liền cho rằng cái tên xấu xa kia kỳ thực cũng không đến nỗi tệ lắm.”

“Tuy không muốn, tôi vẫn phải thừa nhận cậu nói đúng. Bất quá cậu cho rằng như vậy như là thú vị, cậu cũng thật kỳ quái.” Đối phương bất đắc dĩ thở dài.

Nghe vậy, Giang Lễ chỉ cười cười, không phản đối cũng không chấp nhận lời nhận xét của đối phương.

Tựa hồ không còn hứng thú nói về Trương Hàn, đối phương liền quay lại chủ đề giao lưu khi nãy, hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Giang Lễ.

“Đừng nói về Trương Hàn nữa. Giang Lễ, tôi xin cậu, tôi lạy cậu, đêm nay cậu tham gia buổi giao lưu nhé!”

“Tôi cự tuyệt.”

“Giang Lễ, tôi năn nỉ cậu mà, cậu xem như vì tương lai tươi sáng của khoa Quản trị kinh doanh chúng ta đi…”

Giang Lễ không thèm đếm xỉa đến đối phương, tầm mắt một lần nữa quay về với quyển sách, nhưng rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn tập trung.

–Lúc ban đầu, anh chính là có điểm tò mò.

Đối với người con trai tên Trương Hàn…

Một khi đã nổi lên tò mò, tầm mắt sẽ không tự chủ mà tìm kiếm bóng hình người kia.

Giang Lễ ngồi ở vị trí cuối cùng trong lớp, số sinh viên chọn môn Luật dân sự không nhiều, cho nên anh có thể dễ dàng quan sát tất cả mọi người.

Tiết học đã trôi qua hơn nửa tiếng, Trương Hàn vẫn chưa vào lớp, xem ra là trốn học.

Giang Lễ không khỏi cười lạnh, mới khai giảng hơn một tháng, hơn nữa còn là sinh viên năm nhất, vậy mà lại dám trốn học, hoàn toàn không sợ lưu lại ấn tượng xấu với giáo viên, lá gan thật đúng là lớn.

Mãi cho đến lúc tan học, Trương Hàn cũng không hề xuất hiện.

Lịch học cuối tuần của Giang Lễ không nặng lắm, sau khi tiết học này kết thúc, phải tới chiều mới có tiết khác. Còn khoảng hai tiếng đồng hồ, anh quyết định về nhà như thường lệ, nhân tiện làm vài chuyện vặt vãnh giết thời gian.

Vì thế, gặp cảnh Trương Hàn bị một cô gái hung hăng tát trong con hẻm nhỏ, thật sự là ngoài ý muốn.

Căn hộ của Giang Lễ cách trường đại học không xa lắm, chỉ cần đi bộ chừng mười lăm phút.

Trên đường phải đi tắt qua con hẻm nhỏ, ở đây có rất nhiều dãy nhà trọ dành cho nữ sinh. Trong trường đại học ai nấy đều khen nơi này rất tốt, cả tạp chí địa ốc BBS cũng đặc biệt đề cử. Mỗi khi Giang Lễ về nhà, thường thường đều nhìn thấy nam sinh đứng dưới lầu chờ người yêu.

Và lần này, Giang Lễ lại bắt gặp Trương Hàn đã gây cho anh chút tò mò từ trước, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh hết sức xấu hổ nếu bị người khác trông thấy.

“Anh là đồ tồi bại!”

Dứt câu, không cho đối phương kịp thanh minh liền hung hăng giáng xuống một cái tát. Giang Lễ đứng cách bọn họ chưa tới mười lăm mét, có thể nghe thấy rất rõ ràng, thanh âm cái tát kia rơi vào mặt Trương Hàn thật sự là vô cùng vang dội.

“Nói gì thì nói cũng không cần động tay động chân, được chứ?” Giọng nói của Trương Hàn rất bình tĩnh.

“Trương Hàn, sao anh có thể quá đáng như vậy? Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Chưa kể, tôi vì anh nên mới thay đổi nguyện vọng, chỉ vì muốn học cùng anh. Thế mà vừa vào đại học chưa lâu, anh chỉ bằng một câu đã đòi chia tay!?”

Cô gái kia càng nói càng kích động, biểu tình trên khuôn mặt vặn vẹo khó coi, chắc hẳn với tính cách này, cô không bao giờ thuộc loại sẽ trốn trong chăn bông, âm thầm khóc lóc.

Đối với sự oán hận của cô, Trương Hàn chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ bất cần, bộ dáng như thể không liên quan đến mình: “Đừng nói là vì tôi gì hết, đó là quyết định của riêng em, tôi không bắt em phải làm vậy. Trương Vĩ San, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chúng ta cứ chia tay trong êm đẹp đi.”

Không biết là cố ý hay vô tình, cậu ta cư nhiên lạnh lùng nói thêm một câu nữa: “Nếu em kiên trì không chịu chia tay, vậy tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao tôi vẫn quyết định rồi.”

Cho nên, mọi chuyện xảy ra sau đó, Giang Lễ từ dưới đáy lòng cho rằng Trương Hàn tự làm tự chịu

–Cô ta phát rồ!

Cào, đấm, đá, đạp, cô ta sử dụng cả tay lẫn chân, không chút lưu tình phát tiết hết oán hận trong lòng. Còn Trương Hàn tuy nói năng vô tình nhưng hình như vẫn biết mình đuối lý, không hề trốn tránh mặc cho cô ta tùy ý trút giận.

“Trương Hàn, từ nay về sau đừng để tôi gặp lại anh nữa!” Cô ta vừa khóc vừa cho Trương Hàn thêm một bạt tai, sau đó mới xoay người chạy về phía nhà trọ.

Đưa tay sờ sờ hai gò má sưng đỏ, Trương Hàn vẻ mặt dở khóc dở cười.

“Đúng là có chút khó khăn, dù sao cũng học chung trường…”

Tự lẩm bẩm xong, Trương Hàn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Giang Lễ. Anh không thể không biết xấu hổ, còn Trương Hàn chỉ sửng sốt một chút, sắc mặt đã lập tức khôi phục bình thường.

“Diễn hay chứ?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Tiết vừa rồi có điểm danh không?”

“Vận khí của cậu tốt, không có.”

Trương Hàn gật đầu, thoáng thở nhẹ, “Vậy là tốt rồi, bằng không tôi lại phải tìm giáo viên xin phép, phiền chết được.”

Giang Lễ lẳng lặng nhìn Trương Hàn.

“Cậu đã có dự tính sẽ chia tay nên mới vào ở kí túc xá?”

Trương Hàn thoáng giật mình: “Không hổ là sinh viên đứng đầu khối, người thông minh đúng là người thông minh… Làm sao cậu biết?”

Giang Lễ thản nhiên đáp: “Bởi vì cô ấy nói các người đã quen nhau nhiều năm. Nếu tình cảm vững chắc, mà cuộc sống đại học lại tự do, các cặp tình nhân bình thường đều sẽ lựa chọn sống chung. Nếu không đủ tiền, ít nhất cũng chọn ở cùng kí túc xá, thuận tiện hẹn hò.”

Trương Hàn bật ngón cái lên, tán thưởng: “Giang Lễ, cậu khá lắm! Tôi chính là muốn chia tay với cô ấy nên mới chọn ký túc xá. Nếu sống cùng cô ấy, khi chia tay sẽ càng phiền phức hơn… Vốn dĩ cô ấy cũng muốn vào ký túc xá, nhưng vừa nghe tôi nói một phòng đến bốn người, hơn nữa không có nhà tắm riêng, cô ấy liền quyết định dọn ra bên ngoài.”

“Cô ấy có học chung khoa với chúng ta không?”

Trương Hàn toét miệng cười: “Khoa Ứng dụng Anh ngữ và khoa Ngữ văn bình thường đều học ở tòa nhà N, rất ít khi chạy đến tòa nhà S của chúng ta.”

“Rất ít chứ không phải là không có.”

Trương Hàn sờ sờ mũi, cười nói: “Đúng rồi, Giang Lễ, cậu xem tôi bị đánh thê thảm thế này, mời tôi ăn cơm trưa đi.”

“Tôi cự tuyệt.”

“Giang Lễ, cậu cự tuyệt tàn nhẫn quá…”

Liếc mắt nhìn Trương Hàn một cái, anh lạnh lùng cười, lướt ngang qua người cậu rời đi.

——

Âm thanh của đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Từ trong mộng tỉnh lại, anh khó khăn thở dốc.

Tiếng khóc thảm thiết thê lương, ánh mắt tuyệt vọng cận kệ cái chết, khắp nơi đều là màu đỏ của máu – vẫn là giấc mộng ấy.

Trừng to mắt nhìn trần nhà, anh cảm thấy một cơn xúc động muốn khóc, rõ ràng đã gặp giấc mộng ấy vô số lần…

Thế nhưng vẫn muốn khóc.

Nếu có thể khóc thì tốt rồi, nhưng anh không khóc được, bởi vì khóc cũng chẳng thể thay đổi cái gì, nhiều lắm chỉ là phát tiết chút ít tâm tình thôi.

Đột nhiên, anh nhớ tới một người – Trương Hàn.

Nếu Trương Hàn rơi vào hoàn cảnh này, cậu ta sẽ phản ứng ra sao? Sẽ giống anh, mỗi ngày mỗi ngày lặp lại cơn ác mộng tựa hồ như vĩnh viễn? Sẽ giống anh, rõ ràng cảm thấy thống khổ, nhưng không cách nào trốn thoát?

Sẽ sao…

Giang Lễ tự cười giễu bản thân, loại giả thiết này căn bản không có ý nghĩa.

Chính là, anh vẫn nhịn không được suy nghĩ, nếu như đổi thành Trương Hàn, có lẽ sẽ nhận viện trợ của dì Phan đến khi tốt nghiệp, sau đó vỗ mông bỏ của chạy lấy người, không cần nghĩ có phải báo đáp dì Phan và các thôn dân khác hay không.

Kế tiếp, dù đám người dì Phan tìm được cậu ta, hỏi cậu ta vì sao chạy trốn, vì sao không lên đảo làm việc, cậu ta chắc sẽ trả lời rằng, chạy trốn chính là vì không muốn làm việc trên đảo, dù sao cậu cũng có đủ bằng cấp, có thể tự mình nuôi sống bản thân, không cần tiếp tục dựa vào gì Phan hay gì gì khác…

Giang Lễ nở nụ cười, dựa vào cuộc đối thoại hôm qua mà đoán, với cá tính của Trương Hàn quả thật có thể thốt ra những lời như thế.

Vừa rồi còn thấy xúc động muốn khóc, bất tri bất giác đã hoàn toàn biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Giang Lễ bò dậy khỏi giường, thực hiện những công việc bình thường mỗi ngày, vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếp theo vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Bất quá, trong lòng anh đang nghĩ, tám giờ sáng nay có tiết Vi tích phân, là môn học bắt buộc, Trương Hàn hẳn là không cúp học đâu.

–Tiếp theo, anh bắt đầu có điểm để ý.

Đối với người con trai tên Trương Hàn.

Buổi học sáng, Trương Hàn ngồi ở bàn thứ ba – ngủ ngon vô cùng.

Mặc cho giáo sư đến bên cạnh giảng bài mấy lần, cậu ta vẫn không thèm để ý, hay nên nói rằng không hề tỉnh lại.

Tiết thứ nhất trôi qua, sau thời gian nghỉ giải lao, tiết thứ hai bắt đầu, Trương Hàn vẫn không thức dậy, xem ra cậu ta tính ngủ hết giờ Vi tích phân rồi.

Giáo sư hình như cũng đã buông tha việc đánh thức Trương Hàn, chăm chú ghi chép trên bảng. Nếu Giang Lễ đoán không lầm thì đây không phải thông tin bình thường mà là những tài liệu tham khảo cho bài thi cuối khóa.

Thoáng liếc mắt về phía bóng lưng đang nằm úp sấp trên bàn, anh tiếp tục tập trung chú ý vào những dòng chữ chi chít như rừng rậm trên tấm bảng đen.

Môn học thứ hai đến, phải đổi phòng học, Giang Lễ vừa thu dọn sách giáo khoa vừa đưa mắt về phía người nào đó mới hôm trước còn oán hận ‘Rất khó làm người ta thích’ đang có lòng tốt đánh thức Trương Hàn.

Thấy vậy, anh cười cười, rời khỏi phòng.

“Giang Lễ.”

Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, toàn thân anh đột nhiên cứng đờ, không dám tin nhìn về nơi vừa phát ra thanh âm.

“Dì Phan…”

Khóe miệng Phan Như Tiệp nhẹ nhàng nhếch lên, tạo ra nụ cười thành thục hấp dẫn ánh mắt kẻ khác.

“Giang Lễ, có thời gian không? Ta muốn tâm sự với con.”

Giang Lễ chậm rãi gật đầu, nói: “Đến quán cà phê trên lầu một đi.”

“Được, vậy con dẫn đường nhé.” Phan Như Tiệp mỉm cười đồng ý.

Trong không khí tràn ngập hương cà phê, cùng với giai điệu êm tai phảng phất xung quanh, giá cả quán cà phê này tuy rằng hơi cao nhưng vẫn khiến rất nhiều sinh viên đổ xô vào.

Nghe nhân viên nói hiện giờ lầu hai không có khách, Giang Lễ liền lựa chọn lầu hai cho yên tĩnh.

Hai người ngồi trên bộ ghế sô pha thoải mái, nhưng không ai mở miệng, cho đến khi nhân viên đưa cà phê lên rồi, Giang Lễ mới phá vỡ sự trầm mặc.

“…Dì Phan, dì tìm con có chuyện gì?” Giang Lễ hỏi thẳng vào vấn đề.

Phan Như Tiệp cầm thìa khuấy chất lỏng trong ly, nói: “Tiểu Giang Lễ, con nói vậy làm dì Phan buồn quá, chẳng lẽ không có chuyện gì thì dì Phan không thể đến xem thử gần đây con thế nào sao?”

“…”

Thấy Giang Lễ không đáp, Phan Như Tiệp vẫn vui vẻ cười.

“Quên đi, không cùng tiểu Giang Lễ con nói đùa nữa. Lần này dì Phan tìm con, là muốn tâm sự ‘chuyện kia’.”

Trong ngực Giang Lễ nổ ầm một tiếng. Anh uống một ngụm cà phê, cố gắng che giấu cảm xúc hỗn loạn.

“Thời gian… không phải vẫn còn khá xa?”

Phan Như Tiệp bật cười, thấp giọng nói: “Vậy ư? Chỉ còn mấy năm thôi, đối với chúng ta mà nói, thời gian mấy năm trôi qua rất nhanh. Chờ khi con trở nên giống chúng ta, quan niệm về thời gian của con cũng sẽ trở nên mỏng manh… Thời gian, cơ hồ đã không có ý nghĩa gì với chúng ta nữa.”

Giang Lễ tiếp tục trầm mặc, giống như muốn trốn tránh, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhánh thù du mọc đầy những chiếc lá xanh thẫm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, màu sắc có vẻ đặc biệt tươi đẹp.

Tựa hồ như hai thế giới khác nhau.

Giang Lễ cảm thấy, anh vĩnh viễn không thể bước vào thế giới tràn ngập ánh sáng mặt trời, chỉ có thể sinh tồn trong bóng tối đầy nhơ nhuốc bẩn thỉu…

Phan Như Tiệp hai tay chống cằm, mỉm cười.

“Tiểu Giang Lễ, con thấy khó chịu à? Vì những lễ vật hiến tế ấy?”

Giang Lễ trầm ngâm đáp: “…Có đôi chút, bất quá từ từ con sẽ quen.”

Nghe vậy, Phan Như Tiệp hài lòng gật đầu: “Tiểu Giang Lễ, dì Phan chính là thích con ở điểm này đấy. Dù lúc đầu quả thật không đành lòng, nhưng khi quen rồi sẽ cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên.”

Bà ta hơi nheo mắt, tựa như đang ngâm thơ: “Chúng ta là con dân được Thần lựa chọn, cho nên mới có thể bất lão bất tử. Vì để kéo dài sinh mạng của chúng ta, hy sinh những lễ vật hiến tế ấy là điều bắt buộc, đó là ý nghĩa sự tồn tại của bọn chúng.”

Giang Lễ hiểu rõ hơn bất cứ ai, đây đều là những lý do trốn tránh tội ác.

Nhưng… không sao cả, tuy cảm thấy thống khổ, tuy không ngừng lặp lại cơn ác mộng không thể trốn thoát, bất quá theo thời gian, cảm giác ấy sẽ tan thành mây khói. Dù sao, con người là một loại sinh vật dễ dàng hình thành nên thói quen – kể cả khi đó là thói quen giết ngươi.

Giang Lễ đặt ly cà phê trong tay xuống, chậm rãi mở miệng: “Dì Phan, đối với lần ‘sinh tế’ tiếp theo, con đã có kế hoạch đại khái…”

……

Phan Như Tiệp đi rồi.

Trên lầu hai rộng lớn, lục tục kéo đến không ít sinh viên.

Giang Lễ nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi lăm phút. Buổi chiều còn có tiết học, nhưng anh không thấy đói bụng, cho nên cứ quyết định ngồi đây chờ đến giờ vào học.

Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời giữa trưa thật rạng rỡ chói mắt.

Đột nhiên, một bóng người rơi vào tầm mắt Giang Lễ. Không biết vì sao, nhìn thấy người kia vào thời điểm này, không cần suy nghĩ anh đã xách ba lô chạy xuống lầu.

Đẩy cánh cửa thủy tinh ra, anh đuổi theo bóng lưng ấy, “Trương Hàn!”

“…Giang Lễ?” Trương Hàn có chút kinh ngạc vì Giang Lễ chủ động tìm cậu, trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc, nhưng rồi cậu lập tức cười cười như đã hiểu.

“Yên tâm đi, vận khí của cậu cũng tốt lắm, suốt hai tiết học giáo sư không hề điểm danh. Nghe nói cậu trốn học là vì có một mỹ nữ đến tìm?”

Giang Lễ lắc đầu.

“Không phải chuyện này, tôi là muốn…” Đang nói, lại thình lình im bặt.

Anh muốn cái gì?

Đã quyết định tham dự ‘sinh tế’, cho dù biết suy nghĩ của Trương Hàn, cũng không có ý nghĩa gì cả…

Đúng vậy, căn bản không có ý nghĩa.

Thoáng chốc, Giang Lễ kiềm chế lại cảm xúc, trở về vẻ đạm mạc thường ngày.

“Không, không có gì, cậu có thể đi rồi.”

Trương Hàn sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Giang Lễ đã xoay người bỏ đi.

“Nè, Giang Lễ!”

“…Chuyện gì?” Anh quay đầu lại.

Trương Hàn gãi gãi mặt.

“Ừm… Tôi cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt.”

“Cho nên?”

“Cho nên, rất thích hợp để gạt mọi thứ sang một bên, đi ngủ một giấc đã đời.”

“…”

“Chính là vậy đó, tôi đi đây.”

Nhìn theo bóng Trương Hàn lúng túng bỏ chạy, Giang Lễ nhịn không được bật cười.

Hôm nay thời tiết rất tốt, rất thích hợp đi ngủ.

Đúng vậy, tuy ánh sáng mặt trời thực chói mắt, nhưng rọi lên người lại ấm áp, thoải mái vô cùng.

Anh đột nhiên rất muốn ngủ một giấc.

Có gặp cơn ác mộng kia cũng không sao, anh muốn tắt đồng hồ báo thức, nếm thử một lần cảm giác tỉnh giấc tự nhiên.

Cái gì cũng không cần lo lắng, cho dù sau này biến thành quái vật giống như dì Phan bọn họ, cho dù sau này sẽ bị cảm giác tội lỗi sâu sắc gặm nhấm, đó vẫn là chuyện tương lai.

Hiện tại, anh thầm nghĩ phải về nhà, ngủ một giấc ngon lành.

Khi tỉnh giấc, có thể tiếp tục cười nhạo Trương Hàn, cười cậu ta cư nhiên nghĩ ra câu nói an ủi người khác kiểu đó… Nghĩ nghĩ một lúc, Giang Lễ hơi nhếch khóe miệng, tạo thành nụ cười mông lung.

–Sau đó, anh bắt đầu để trong lòng.

Đối với người con trai tên Trương Hàn…

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây