Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

261: Bé con động


trước sau

Chờ mấy bà tử đi rồi, Chu đại nương xì một tiếng khinh miệt, sau đó trở về trong viện, mọi người nương ánh trăng cùng ánh lửa uống rượu, gặm thịt dê nướng tốt, uống canh hầm ngon, vô cùng thích ý.

Thợ đá nói: “Thực sự là ăn ngon.”

Âm dương tiên sinh nói: “Ngày hè lớn ăn thịt dê nhưng kiềm chế chút, cẩn thận vượng hỏa.”

“Sợ gì, buổi tối tìm bà nương tiết hỏa là được.” Các thợ đá nói lời thô tục.

Tiên sinh nói: “Bên trong còn có nữ chủ nhà đâu, nhưng đều kiềm chế một chút.”

“Đúng đúng đúng, mọi người ăn, đều ăn.” Thợ đá cũng không phải người đại hỗn, cũng phân trường hợp, được nhắc nhở xong rồi liền lập tức nghiêm túc, tiếp tục vui chơi giải trí nói ngày mai còn muốn làm việc gì.

Chờ ăn cơm xong, thời gian đã rất trễ.

Mọi người thu thập một chút liền cùng đi đường về nhà, Chu đại nương lại vội để hai con dâu đem thịt dê đã dùng sợi rơm cột chắc đưa đến, để mỗi người lấy một phần mau trở về.

“Này nhưng sao được, ăn còn cầm về.”

Chu đại gia nói: “Đều là Lục cô gia cùng Tống Tiểu muội bọn họ chuẩn bị, cũng là tâm ý của bọn họ, nhọc các ngươi phí tâm.”

“Không có việc gì, không có việc gì, đều là chúng ta phải làm.” Các thợ đá xách thịt dê hừ ca hát đi về hướng trên trấn.

Thợ đá nói: “Phu thê Lục gia này thực sự là người phân rõ phải trái hữu lễ, hầu hạ ăn ngon, còn cho chúng ta nhiều lễ như vậy.”

Âm dương tiên sinh cũng xách một khối thịt dê to: “Hiếu tâm cũng tốt.”

“Ta thấy vị cô gia Tống gia kia như là người đọc sách, phong thái quanh thân cũng không bình thường.”

“Đúng vậy, còn nguyện ý cấp bạc để Tống gia tu sửa phần mộ tổ tiên, không hổ là người đọc sách, quả thật là người biết lễ.”

Âm dương tiên sinh cười cười không nói lời nào, hắn nhìn ra vị tôn nữ Tống gia kia cũng không phải phụ thuộc vào Lục cô gia mà sống, quan hệ của hai người sợ không phải giống như người ngoài nhìn thấy vậy.

Chu gia bên này thu thập cũng gần được rồi, Tống Tân Đồng mấy người cũng ngồi xe ngựa hướng khách điếm trên trấn chạy về, dọc đường đi cực yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc, còn có tiếng côn trùng kêu vang cao thấp phập phồng trong ruộng đồng.

Công phu chưa tới một chén trà thời gian đã liền tới trên trấn.

Cũng an tĩnh như vậy, chỉ có thưa thớt mấy chỗ phòng ốc vẫn sáng đèn, sắc ấm mờ nhạt, mông lung ái muội.

Chờ đến khách điếm, lão bản nương canh giữ ở cửa khách điếm cười nói: “Còn tưởng rằng tối nay các ngươi không trở lại đâu.”

“Làm lỡ một ít thời gian, vất vả lão bản nương chờ chúng ta.” Tống Tân Đồng đem thịt dê đưa cho lão bản nương: “Từ nông thôn bắt được, cho lão bản nương hầm canh hảo.”

Lão bản nương rất ngượng, ở khuyên bảo mấy câu rồi mới đem thịt dê xương sườn nhận lấy: “Ta đang đun nước trong nồi đâu, các ngươi về phòng trước, ta lập tức đưa lên cho các ngươi.”

“Đa tạ lão bản nương.” Tống Tân Đồng bọn họ lên lầu, không đợi bao lâu lão bản nương liền đem nước lên, tắm gội xong, Tống Tân Đồng lúc này mới nằm trên giường, đem đầu đặt bên giường, mái tóc dài đen nhánh buông xuống, tùy ý để gió đêm thổi.

“Hôm nay đi đâu, cả buổi trưa cũng chưa từng nhìn thấy chàng.” Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đã tắm rửa: “Đại Nha nói là chàng đi trấn trên.”

“Đi huyện thành.” Lục Vân Khai từ trong quần áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Tống Tân Đồng: “Nàng xem một chút.”

Tống Tân Đồng nhận lấy tờ giấy nhìn nhìn, không nghĩ đến lại là một khế đất, sau đó kinh nghi ngồi dậy nhìn Lục Vân Khai: “Buổi chiều chàng chính là đi làm cái này? Sao muốn mua nhiều như vậy? Nhà chúng ta cách nơi này a như vậy, cũng không dễ quản lý lắm a.”

“Mã khoái cũng bất quá nửa ngày lộ trình, không xa.” Lục Vân Khai ngồi xuống sát nàng: “Có nhìn địa chỉ viết trên này chưa?”

Tống Tân Đồng nhìn kỹ một chút: “Hạnh Hoa thôn?”

“Ừ, Hạnh Hoa thôn hơn nửa nhà đều là tá điền, mà chúng ta mua một mảnh đất này, người Hứa gia cơ hồ thuê trồng hơn nửa.” Lục Vân Khai nói.

Tống Tân Đồng rất nhanh đã minh bạch là vì sao, chủ động vươn tay ôm lấy Lục Vân Khai: “Tướng công, sao chàng nghĩ được biện pháp tốt như vậy? Chàng cũng thật là lợi hại.”

Lục Vân Khai nói: “Đến lúc đó nếu là bọn họ muốn làm chuyện không ổn với mộ của gia gia, còn phải cẩn thận mà ước lượng lấy.”

“Tướng công chàng thật giỏi.” Tống Tân Đồng hôn một cái lên mặt Lục Vân Khai: “Ở đây gần năm sáu trăm mẫu đát, chàng mua thế nào?”

“Vận khí tốt, nhà kia vội vã bán để cứu nhi tử hắn bị hãm sâu vào lao ngục, tiểu thôn trang 600 mẫu, mới tốn gần 2000 trăm lượng bạc (?)” Lục Vân Khai nói: “Đều là ruộng bậc trung không tệ, còn muốn hơn ruộng thượng đẳng ở Hạnh Hoa thôn một ít.”

“Đó là chúng ta kiếm được.” Tống Tân Đồng đem khế đất thu vào: “May mắn mang theo nhiều bạc chút, nếu không chỉ mang theo 1000 lượng liền không mua được.”

Lục Vân Khai gật đầu: “Những ruộng này đều đã cắt lúa, ngày mai chúng ta có thể vừa đi chuyển giao, đến lúc đó nàng để Dương Thụ đến làm quen chỗ một chút, đến lúc đó cũng an bài xong chuyện người trồng.”

“Vậy viết thư để đưa về, ngày mai Dương Thụ qua đây vừa lúc xem một cái.” Tống Tân Đồng nói.

Lục Vân Khai ừ một tiếng, đáp một tiếng tốt.

“Không phải chàng nói là một tiểu thôn trang sao? Bên trong còn có sân phải không?” Tống Tân Đồng hỏi.

Lục Vân Khai gật đầu: “Ta xem một chút, chỉ là có một tiểu viện tử, không lớn, chỉ là dùng để cất lương thực lâm thời, chủ nhân trước lúc nhàn hạ sẽ tới bên này kiểm tra, liền ở chỗ đó.”

“Vậy cũng tốt ngày mai có thể đi xem xem, đến lúc đó dọa Hứa thôn trưởng bọn họ nhảy dựng một phen.” Tống Tân Đồng nghĩ đến bộ dáng đám người đó ăn mệt đáy lòng liền đặc biệt thoải mái: “Đúng rồi, nếu như tính tình bọn họ lớn không thuê thì làm sao? Phụ cận còn có ruộng đồng khác sao?”

Lục Vân Khai nói: “Có, có điều người ta đều là chính mình làm ruộng chăm sóc, nếu như bọn hắn nguyện ý đi làm đi làm cu li làm giúp mà không muốn trồng lương thực, vậy cũng có thể.”

“Có đạo lý.” Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút đều rất cao hứng a, tiểu ác ma trong nội tâm hì hì hì cười không ngừng: “Chàng thật tốt.”

Nói xong lại hôn lên môi Lục Vân Khai một cái: “Canh giờ không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.” Lục Vân Khai cũng nằm sát Tống Tân Đồng, bàn tay to nhẹ nhàng che lên cái bụng càng lúc càng lớn lên, cứng rắn, rất tròn, phút chốc hắn sửng sốt một chút.

Cùng lúc đó, Tống Tân Đồng ‘ôi’ một tiếng, sau đó cũng sửng sốt.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lục Vân Khai có chút kinh hoảng thất thố hỏi: “Nó… nó động sao?”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, kích đọng nói: “Nó động, nó động.”

Lục Vân Khai cúi đầu nhìn bụng Tống Tân Đồng, lại sờ soạng lên: “Nó … bây giờ nó còn động sao?”

Tống Tân Đồng lắc đầu: “Hiện tại không động.”

Lục Vân Khai có chút thất vọng, cũng lại thập phần cao hứng, chỉ ngây ngốc lặp lại: “Nó có thể động.”

“Ân.” Tống Tân Đồng cũng gật đầu lia lịa, lập tức liền sắp năm tháng, là nên động: “Nó nhất định là nghe thấy chúng ta nói chuyện, cho nên đáp lại chúng ta.”

“Vậy chúng ta trò chuyện nhiều, nó khẳng định lại có thể động.” Lục Vân Khai ngờ nghệch nói: “Nếu không ta đọc Tam Tự Kinh cho nó nghe, chờ nó sinh ra liền biết đọc.”

“…” Tống Tân Đồng giơ tay lên đấm đấm Lục Vân Khai một chút, “Đâu có người làm cha như chàng vậy? Con nó còn chưa có lớn đâu, chàng đã nghĩ cho con nó học Tam tự kinh.”

Tống Tân Đồng nhớ hình như phải sau năm sáu tháng thính lực của bé con mới có thể phát triển hoàn toàn? Kiếp trước lại chưa từng kết hôn sinh con, kinh nghiệm nuôi con thế nhưng một chút cũng không có nha, làm sao bây giờ, thật hoang mang.

Cha ngốc Lục Vân Khai vội vã giải thích: “Ta không có, ta chỉ là muốn nó lại nhúc nhích.”

“Nó không muốn động sẽ không động thôi, chàng đừng buộc con nó động.” Tống Tân Đồng giận liếc hắn một cái: “Đợi một thời gian nữa, nó khẳng định mỗi ngày động.”

“Thực sự?” Lục Vân Khai không tha cầm tay lên: “Vậy nàng sẽ đau không?”

“Không biết, đá nhẹ chút nên không đau đi?” Tống Tân Đồng nhớ trước đây có xem qua một tin tức có một đứa bé đem tử cung của mẹ nó đá phá, bé con trong bụng nàng hẳn là một đứa văn tĩnh đi?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây