Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

32: Chương 32


trước sau

Giờ dậu canh ba, xa mã tửu lâu còn chưa tới.

Tạ thẩm lo lắng sợ sệt. Nhìn chiết bên tai chất đầy hơn nửa nhà nhỏ, “Người ở tửu lâu này sao còn chưa tới? Hay là…”

“Nói ngớ ngẩn cái gì đó ngươi bà nương này.” Tạ Đại Ngưu trầm mặt quát một tiếng.”

“Tân Đồng, ngươi và người ở tửu lâu có nói địa chỉ đi?” Thu bà bà cũng rất lo lắng hỏi.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Đã nói.”

“Vậy hẳn là có chuyện gì làm chậm lại.” Thu bà bà suy đoán.

Tạ Đại Ngưu suy đoán: “Thôn chúng ta xa xôi, cửa vào còn có khối đá lớn cản trở, có phải là không phát hiện hay không, đi nhầm đường?”

“Đại Nghĩa, ngươi đi cửa thôn nhìn một cái đi.” Thu bà bà hơi nghiêng dặn bảo cháu trai cả.

Tạ Đại Nghĩa lập tức đáp ứng, bước nhanh chạy tới cửa thôn.

Đáy lòng Tống Tân Đồng cũng rất thấp thỏm, liếc mắt nhìn mái nhà đã tu sửa đổi mới hoàn toàn, sau đó nói: “Bà bà, Tạ thúc, mọi người đừng lo lắng, ngồi trước một lúc, ta đi nấu cơm.”

“Làm cơm gì a?” Tạ thẩm cảm thấy lúc này lửa đã cháy đến nơi rồi, còn làm cơm cái gì?

“Hôm nay Tạ thúc giúp ta tu sửa chỉnh đốn mái nhà, ta thế nào cũng phải tỏ vẻ một chút đi, Tạ thẩm nhi các ngươi ngồi trước một lúc a, Đại Bảo rót trà cho thẩm nhi.” Tống Tân Đồng tiến vào phòng bếp, bắt đầu thổi lửa nấu cơm.

“Không cần không cần, chúng ta trở về ăn.” Thu bà bà trả lời.

“Đừng, ta có làm cơm có thể cho chín người ăn đây, mọi người đi cơm này sẽ ăn không hết a.” Tống Tân Đồng đem gạo tấm trộn cùng gạo trắng, nấu bốn cân gạo.

Thu bà bà đi đến, nhìn gạo trắng đã vào nồi, từ chối nữa cũng không tốt, liền đến bếp lò giúp đỡ nhóm lửa, “Đại Ngưu, Hoè Hoa, sắc trời còn sớm, hai ngươi đi lên núi giúp Tân Đồng chặt chút củi về.”

“Dạ.”Tạ thúc lập tức ứng hạ.

Tống Tân Đồng vội nói: “Không cần làm phiền Tạ thúc.”

“Phiền phức gì a, ở chỗ ngươi ăn cơm còn không cho phép chúng ta giúp ngươi cặm cụi làm việc a?” Thu bà bà cắt ngang lời Tống Tân Đồng, “Ngươi và cái chưởng quỹ kia có lập văn thư đi? Hắn đã nói là sẽ đến?”

“Đã lập.” Tống Tân Đồng cẩn thận nhớ lại văn thư, trên mặt hẳn là không có sơ hở đi?

“Vậy thì tốt, nếu như hắn lừa gạt ngươi, ta để thúc ngươi tìm tới cửa đi.” Thu bà bà nghiêm nghị nói.

“Dạ.” Tống Tân Đồng cười ứng hạ, sau đó đến giếng nước đem ruột già cùng thịt ba chỉ đem ra, đặt lên trên thành.

Thu bà bà nhìn thịt ba chỉ béo xen kẽ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, khi Tống Tân Đồng cắt một khối nhỏ xong thì nói: “Đủ rồi đủ rồi, đừng làm quá nhiều, ăn không hết ăn không hết, còn giữ lại cho chính mình ăn.”

“Bà bà, ở đây tổng cộng cũng là ba bốn cân, không nhiều.” Tống Tân Đồng đem thịt ba chỉ toàn bộ cắt thành khối cùng cỡ, sau đó từ trong vò tìm ra non nửa cân đậu tương hôm qua đã ngâm bằng nước nóng ra để dùng làm món đậu thịt nướng.

Tiếp theo lại đem ruột già còn lại cắt hơn phân nửa, cắt một chút gừng tỏi, để tí nữa làm món ruột già xào lăn.

“Nãi nãi, xe tới.” thanh âm cấp thiết của Tạ Đại Nghĩa từ bên ngoài truyền vào.

Tống Tân Đồng vội vã chạy ra ngoài viện, Thu bà bà ngược lại không có cùng ra, một bên nhìn chằm chằm lửa, một bên nhìn ra khúc quanh cửa bên ngoài.

Đằng trước xe ngựa chính là Chu Tam Nhi, rất xa đã gọi nàng, “Tống cô nương.”

“Chu Tam Nhi, là ngươi a.” Tống Tân Đồng cười đáp một tiếng, sau đó lại để cho Đại Bảo cầm chén đến.

“Ta đi ta đi.” Tạ Nghĩa vẻ mặt mừng rỡ đi vào trong phòng, rất nhanh cầm bát to ra, rót trà kim ngân rồi để trên bàn.

“Mau ngồi xuống uống trà.” Tống Tân Đồng gọi Chu Tam Nhi cùng hai người đánh xe ngựa ở ngoài vào trong, “Tống chưởng quỹ sao không qua đây?”

“Ông ấy vốn muốn đích thân tới, nhưng nhất thời có việc liền phái tiểu nhị qua đây.” Chu Tam Nhi ừng ực hớp trà, lại dùng nước lạnh lau mặt, “Nếu không có vị tiểu ca này, ta thiếu chút nữa đã lỡ đường.”

Tạ Đại Nghĩa nói: “Ta mới vừa đến cửa thôn đã nhìn thấy ba cỗ đại mã xa giống như tìm không được đường cho nên liền đi lên hỏi, không ngờ quả là vậy.”

“Thôn chúng ta đúng là có chút không dễ tìm lắm.” Tống Tân Đồng cười cười xin lỗi.

“Cũng không phải, một khối đá lớn che khuất đường, không có người biết đúng là sẽ không biết được bên trong sẽ có một thôn lớn như thế, ta xem trong thôn còn có rất nhiều cây đào đấy, đến mùa xuân nhất định rất đẹp mắt, giống như đông gia bọn họ những văn nhân thích thơ từ ca phú đó liền thích loại địa phương này.” Chu Tam Nhi nói.

“Văn nhân nhưng sẽ không thích loại khe suối nghèo này của chúng ta, người ta đều là đi danh sơn danh thủy đi.” Tống Tân Đồng lại thay Chu Tam Nhi và mấy người khác thêm trà.

“Cái đó không nhất định.” Chu Tam Nhi buông bát, nhìn chiết bên tai đã thanh lý thật chỉnh tề, hết sức hài lòng, “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu cân đi.”

“Được.” Tống Tân Đồng đem dẹp băng ghế này đó lại, lộ ra một khoảng đất rống, thuận tiện cho bọn họ nâng hàng hóa.

Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào hai người đều giúp đỡ chuyển hàng, gần nửa canh giờ trôi qua liền đem tất cả chiết bên tao đều mang lên.

Chu Tam Nhi mang tiên sinh phòng thu chi đến đánh bàn tính nói: “Tổng cộng hai nghìn hai trăm cân, mười lăm lượng bốn tiền.”

Đáy lòng Tống Tân Đồng yên lặng tính, Tạ gia tổng cộng đào một nghìn bảy trăm cân, nàng chỉ đào năm trăm cân, cần đưa sáu lượng tám tiền, bản thân nàng còn có thể kiếm được tám lượng sáu tiền.

Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào bên cạnh đều kinh ngạc đến há to miệng, một ngày thời gian liền buôn bán lời nhiều tiền như vậy? So với bọn hắn hai năm kiếm còn nhiều hơn.

“Đều đưa bạc cho cô nương?” Tiên sinh phòng thu chi chuẩn bị rất nhiều bạc vụn còn có đồng tiền lớn.

“Cho ta bạc vụn đi, còn có nhiều tiền đồng một chút.” Tống Tân Đồng nghĩ để chút nữa dễ phân tiền cho Tạ gia.

“Được, cô nương đếm một chút.” Tiên sinh phòng thu chi đem túi tiền đưa cho Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhân lúc tiên sinh phòng thu chi đếm tiền đã đếm qua nên cũng không có đếm lại, cầm túi tiền nặng trịch nói cảm ơn với tiên sinh phòng thu chi.

“Tống cô nương, từ nay trở đi chúng ta còn tới.” Chu Tam Nhi nói.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Làm phiền các ngươi, nếu như không cần hàng thì nhớ nói sớm với ta.”

“Đây là tất nhiên.” Chu Tam Nhi kêu mấy phu xe còn lại chào hỏi một tiếng, muốn đi.

“Lưu lại dùng cơm tối đi.” Tống Tân Đồng thịnh tình mời.

“Không cần, chúng ta còn phải vội đưa đến những tửu lâu khác đây.” Chu Tam Nhi nói xong thì kéo xe ngựa dọc theo bờ suối đi về phía cửa thôn.

Tạ Đại Ngưu mới khiêng củi về, vừa lúc thấy ba cỗ đại mã xa rời khỏi, sau đó nhìn về cái sân trống rỗng, không khỏi đề cao âm điệu: “Đã bán?”

“Cha, đã bán.” Miệng Tạ Đại Nghĩa đến giờ vẫn chưa khép lại, “Tất cả đều bán đi, còn nói từ nay trở đi giờ dậu còn tới đây nữa.”

“Vậy thật sự quá tốt.” Tạ Đại Ngưu cười đến lồng ngực, chấn động, “Thật sự là quá tốt!”

Tống Tân Đồng cũng cười đến cong mắt, “Từ nay trở đi còn thỉnh Tạ thúc và Tạ thẩm mọi người giúp đỡ một chút, lại đào nhiều một chút.”

“Giúp ngươi chính là giúp chúng ta đúng không.” Tạ thẩm cũng cười đến toe toét, “Kia bán bao nhiêu bạc?”

Tống Tân Đồng đếm mười một lượng tám tiền cho Tạ thẩm, “Thẩm nhi, bán chiết bên tai có sáu lượng tám tiền, còn có năm lượng lúc trước cha bệnh đã mượn, hiện tại trước trả cho thẩm.”

Tạ thẩm ôm bạc trắng lóa, kích động nói cũng nói không nói không ra.

Tạ Đại Ngưu không quá kích động, ngược lại hỏi: “Tân Đồng, ngươi có còn bạc không? Ngươi trước cầm dùng là được.”

“Còn có, lại qua hai ngày không phải còn có thể bán một ít sao? Đến lúc đó cũng có bạc kiếm.” Tống Tân Đồng trả năm lượng xong áp lực đáy lòng cũng nhỏ không ít, “Tạ thúc, trước vẫn thiếu bạc nhà ngươi, thật sự là xin lỗi.”

“Này có gì, ta và cha ngươi là hảo huynh đệ, nói những thứ ấy làm gì.” Tạ Đại Ngưu nói, “Ngươi trả nhà chúng ta, những nhà kia thì sao?”

“Qua mấy ngày lại chậm rãi trả là được.” Tống Tân Đồng có lòng tin, lại cho nàng mười ngày, nhất định sẽ trả hết.

“Nếu không những bạc này ngươi trước cầm đi trả nhà khác, chờ sau này có tiền lại trả chúng ta.” Tạ Đại Ngưu đoạt lấy bạc trong tay Tạ thẩm một phen, liền đưa cho Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng vội vàng né tránh, liếc trộm một cái thấy sắc mặt Tạ thẩm khó coi, vội nói: “Tạ thúc, ngươi mau thu lại, không cần lo lắng cho bọn ta, ta sẽ mau chóng trả hết, hơn nữa thiếu các ngươi và thiếu bọn họ đều như nhau, trái phải chính là trễ mấy ngày thôi.”

Tạ Đại Ngưu thở dài một hơi, “Vậy được, nếu như cần tiền bạc tìm thúc.”

Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, “Ta biết, thúc.”

Pen: Bên convert thấy tên con trai ông Tạ thúc chỉ có hai chữ là Tạ Nghĩa và Tạ Hào nhưng trong suốt truyện ngay từ đầu truyện lại hay gọi tên hai người đó với chữ ‘Đại’ không biết có bị lộn không nên mình tự sửa trong tên hai đứa con của ông này có thêm chữ ‘Đại’ như ban đầu đã vậy nhé

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây