Tung Hoành Cổ Đại

292: Là sư phụ của ôn yến sao


trước sau

Khuôn mặt Khanh Nhi đột nhiên xanh mét, gân xanh nảy lên rất rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy cả máu huyết đang lưu chuyển dưới gân xanh, xấu xí làm người ta không thể nhìn thẳng.

Nàng ta cắn răng nghiến lợi nói: "Chàng cứ bảo vệ nàng ta như vậy? Chàng thật sự cho rằng nàng ta làm gì cũng đúng sao? Ta cho chàng biết, chàng sai rồi, chàng nhìn lầm nàng ta, nàng ta không phải hoàn mỹ như vậy, chàng biết ta sống lại thế nào sao? Là sư phụ nàng ta cứu ta, để ta sống lại."

"Ngươi diễn đi" Tống Vĩnh Kỳ từ đầu tới cuối đều không tin một chữ, đạo trưởng sao có thể sẽ cứu một người phụ nữ ác độc như vậy?

"Ta không cần phải nói dối, chuyện đến bây giờ, ta còn gì để giấu chàng? Chàng cảm thấy ta hợp tác với Tống Vân Lễ, là vì mưu đoạt thiên hạ này sao? Không, chỉ là Tống Vân Lễ có thể đưa ta về cạnh chàng danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn loại trừ phụ nữ ở bên cạnh hại chàng. Ta làm tất cả đều vì chàng, vì chàng, ta có thể bị Tống Vân Lễ lợi dụng, vì hắn ta không tiếc lấy thân mình ra thử độc, nhưng trong mắt chàng lúc nào mới có thể nhìn thấy trả giá của ta? Chàng thay đổi rồi, chàng thật sự thay đổi rồi, còn nhớ chàng trước đây..."

"Đừng nhắc tới trước đây với ta!" Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên giơ tay, bóp chặt cổ nàng ta, tức giận trong đáy mắt bùng lên, sau khi đăng cơ, chàng luôn thành thực ổn trọng, không còn là Ninh An vương gia như trước đây, táo báo lại ngay thẳng.

Nhưng mà, vào giờ phút này, Khanh Nhi đã hoàn toàn kéo lửa giận của chàng ra, công phu ẩn nhẫn của chàng, cuối cùng đã bị nàng ta xé rách.

Máu huyết trong gân xanh của Khanh Nhi như ngừng lại, máu ép huyết quản, giống như muốn nổ tung, nàng ta ngẩng đầu, nhếch miệng, đáy mắt tràn đầy đau khổ và thù hận.

Nàng ta gian nan nói một câu: "Giết ta, chàng bèn xé rách hiệp nghị, phá hủy hiệp ước!"

Ngón tay Tống Vĩnh Kỳ kêu răng rắc, điên cuồng nơi đáy mắt còn chưa rút đi chút nào: "Đúng, trẫm không thể giết ngươi, giết ngươi rồi, chính là hủy khế ước, thất tín với Nam Chiếu, bị sáu nước thóa mạ, nhưng, trẫm có trăm ngàn cách, để ngươi sống không bằng chết."

Chàng buông tay, lời của Khanh Nhi nhắc nhở chàng, Tống Vân Lễ tìm nàng ta làm đồng minh, thực ra không phải vì để cô ta giúp chàng, đương nhiên, cũng là một trong số đó, nguyên nhân quan trọng nhất, chính là muốn Khanh Nhi chọc giận chàng, sau đó chàng sẽ giết Khanh Nhi.

Thân phận của Khanh Nhi là công chúa Vân Thâm của Nam Chiếu, hòa thân lần này, sáu nước đều biết, Khanh Nhi chết, chính là phá hủy khế ước, Nam Chiếu có lý do để khởi binh, vì chàng phá hủy khế ước, hủy hoại hòa bình, nếu Nam Chiếu thỉnh cầu sáu nước giúp đỡ, thì tất sẽ có được viện binh, lại thêm Tống Vân Lễ, vận mệnh của Lương quốc đã định.

Tống Vân Lễ biết mê hoặc của Khanh Nhi, biết chấp niệm và sự ích kỷ của nàng ta, cho nên, hắn lợi dụng mục đích lớn nhất của Khanh Nhi, chính là ở đây.

Quả nhiên, Tống Vân Lễ đều biết rõ nhược điểm của mỗi người họ.

Khanh Nhi lộ ra nụ cười hung tợn, đáy mắt có hai ngọn lửa đang nhen nhóm: "Tống Vĩnh Kỳ, nếu chàng không để ta sống yên, ta cũng sẽ không cho chàng và người bên cạnh chàng sống ổn."

Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám tổn thương người bên cạnh ta, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là muốn chết không được muốn sống không xong."

Khanh Nhi cười lạnh: "Ta đã ở trong địa ngục, sao còn bằng lòng để các người sống yên?"

Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, dùng toàn bộ sức lực để ổn định hô hấp, lửa giận và sự chán ghét trong lòng, giờ khắc này, chàng thật sự có loại kích động muốn giết Khanh Nhi.

Rõ ràng, Khanh Nhi không định để chàng bình tĩnh lại, tiếp tục nói: "Chàng cảm thấy ta sai rồi sao? Nhưng tại sao ta làm vậy? Chàng chưa từng nghĩ sao? Sư huynh, chuyện tới bây giờ, chàng muốn đứng bên ngoài? Không thể nào, nếu ta chết, ta cũng sẽ kéo chàng cùng chết."

Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt tay, trước mắt hiện lên khuôn mặt của sư phụ và Thanh Nhi, Trần Vũ Trúc, những người này, đều là vì chàng mà bỏ mạng, chàng có thể đứng ngoài sao? Đúng vậy, không thể, chàng thậm chí không thể không ngừng liên lụy người khác, chính vì Khanh Nhi còn sống.

"Ta biết chàng không thích nghe những lời này." Khanh Nhi tiếp tục nói, giọng nói bi ai hơn vừa rồi vài phần: "Nhưng mà ta có cách nào? Ta cũng không có cách, ta chỉ có thể như vậy, chàng yêu cũng được, hận cũng được, ghét cũng được, ta đều không có cách nào, vì vậy, ta cũng từ bỏ chính mình."

Giọng nàng ta từ từ trầm thấp, khóc lóc, tiếng khóc vô cùng bất lực thê lương.

Tống Vĩnh Kỳ nhớ tới lúc sư phụ vừa đi, đón nàng ta tới, nàng ta lúc đó dường như mỗi đêm đều khóc thê lương bất lực như vậy, mà mỗi lần, chàng đều ở cùng nàng ta, an ủi nàng ta, nhưng trong lòng chàng cũng rất đau buồn về cái chết của sư phụ.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự là buồn cười lại bi thương, vì mình, vì sư phụ, vì Thanh Nhi.

Họ đều vô cùng sủng ái tiểu cô nương này, yêu thương trong lòng, sao biết nàng ta sẽ ác độc như vậy?

"Ta biết Tống Vân Lễ lợi dụng ta, nếu chàng không giết ta, cuối cùng hắn cũng nhất định sẽ giết ta giá họa lên người chàng, gọi lên chiến tranh hai nước, ta không ngốc, ta biết, nhưng ta cam tâm tình nguyện, cho dù vì chàng mà chết, ta cũng cam lòng, nàng ta có thể làm đến điểm này không? Nếu nàng ta không thể, có tư cách gì nói yêu chàng? Sư huynh, mắt chàng mù rồi sao? Ta làm nhiều chuyện vì chàng như vậy..."

Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên kéo rèm ra: "Dừng xe!"

Xe ngựa dừng lại, chàng nhảy xuống, chặn xe ngựa của Tống Vĩnh Canh, đi lên.

Cả người Khanh Nhi run rẩy, nghiến răng kèn kẹt: "Sư huynh, chàng sẽ hối hận."

Tống Vĩnh Canh không ngoài ý muốn với sự xuất hiện của chàng, hắn ta không cho rằng Tống Vĩnh Kỳ có thể ở lâu với Khanh Nhi, tức giận và chán ghét trong lòng chàng đã đến trạng thái tràn trề.

"Nếu thật sự không muốn đối diện, vậy giết nàng ta!" Tống Vĩnh Canh khẽ nói.

Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: "Nếu không vì nghĩ cho đại cục, từ giây phút nàng ta vào thành, ta đã giết nàng ta."

"Làm khó ngài!" Tống Vĩnh Canh biết tạm thời còn không thể giết nàng ta, nếu không cục diện sẽ càng loạn hơn.

"Không nói tới nàng ta, nói tới ta liền cảm thấy cả người ghê tởm." Tống Vĩnh Kỳ nói.

Tống Vĩnh Canh cười khổ: "Nhìn bộ dạng này của ngài, ngược lại làm tôi nhớ tới ngài trước đây, nhớ lúc vừa thành thân với Dương Bạch Lan, ngài cũng hận nàng tới cốt tủy như vậy."

"Sao lại giống?" Tống Vĩnh Kỳ liếc trắng mắt: "Lúc đó nhiều nhất chỉ là cảm thấy Dương Bạch Lan phiền phức."

"Ngài thế này cũng tốt, chân thật một chút, từ khi đăng cơ, ngài luôn gánh vác quá nhiều, đặc biệt sau khi Ôn Yến chết, ngài sống... haiz, đều đã qua rồi, bây giờ Ôn Yến nhập cung với thân phận môn chủ Phi Long Môn, cho dù không có danh phận phu thê, nhưng hai người xem như có thể gần nhau."

"Hoàng huynh, ta sợ chính là ta không có cách nào bảo vệ nàng, Khanh Nhi một ngày không chết, trong lòng ta cũng một ngày không yên, công phụ hạ độc của Khanh Nhi, Ôn Yến và Gia Cát đều không cách nào ứng phó." Tống Vĩnh Kỳ lo âu nói.

"Đừng nghĩ quá nhiều, đi một bước tính một bước!" Tống Vĩnh Canh an ủi.

Tống Vĩnh Kỳ dừng lại, nhớ tới lời của Khanh Nhi, không nhịn được nhìn Tống Vĩnh Canh nói: "Vừa rồi, nàng ta nói với ta, nàng ta sống lại là do đạo trưởng cứu nàng ta, huynh cảm thấy có thể không?"

"Đạo trưởng? Sư phụ của Ôn Yến?" Tống Vĩnh Canh quái dị nói: "Chuyện này không thể nào đi? Sư phụ của Ôn Yến biết nàng ta là người thế nào, sao còn giúp nàng ta sống lại?"

"Ta cũng không tin." Tống Vĩnh Kỳ lắc lắc đầu: "Đại khái là nàng ta nói linh tinh đi."

Trong lòng Tống Vĩnh Canh lại có cảm giác kỳ dị, người biết thuật trọng sinh vô cùng ít, chẳng lẽ, thật sự là đạo trưởng? Nhưng đạo trưởng tại sao lại làm vậy?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây