Vài Lần Hồn Mộng

3: Một giấc mộng say 3


trước sau

Đứng yên ở trước chuông Hàn Ngọc bên ngoài động.

Chuông Hàn Ngọc vang, khắp Cửu Châu đều biết.

Không biết vì cái gì Thương Tiêu muốn đem vật như vậy đặt ở cửa động. Giống như trước hết phải vội vàng tuyên bố với toàn bộ thế giới Tử Đàn đã tỉnh lại.

Nhưng bây giờ, ta đã không có tinh thần và sức lực tự đi hỏi Thương Tiêu vì cái gì phải làm như vậy.

Ta do dự. Gõ, nhất định phải lập tức đi. Bởi vì ta không chấp nhận được mình có thể bình tĩnh nhìn bọn họ ân ái. Không gõ, a, vậy có thể giấu giếm tới bao lâu đây.

Hít sâu, ta lấy ngọc chùy khảm trong thạch bích ra. Đột nhiên trong đầu ta xuất hiện một câu nói vô lý: “Nếu như không thể không đi, ta nhất định phải tham ô lấy luôn cái ngọc chùy này.” Nói xong nhếch miệng nở nụ cười.

“Ta khuyên ngươi vẫn là đừng ôm hy vọng như vậy sẽ tốt hơn.”

Ta vô cùng kinh ngạc xoay người, không khỏi thất thanh kêu lên sợ hãi: “Là ngươi!” Sau đó một trận choáng đầu mãnh liệt. Là nàng, Vu nữ mang ta đến thế giới này.

Vu nữ liếc ta một cái, sau đó chế nhạo nói: “Là ta, cảm tạ ngươi còn nhớ kỹ ta như vậy. A, cũng đúng, mỗi ngày buổi tối cây đinh tiểu nhân của ta xoay một trăm tám mươi lần, nghĩ muốn quên ta cũng không dễ dàng. Nhưng mà cái loại chú thuật này của ngươi cũng không có một chút sức mạnh nào đối với ta đã bị ta phản lại trên người ngươi. Tin tưởng làm người thường như ngươi hẳn cũng sống không dễ dàng.”

Khóe miệng của ta giật giật, ta sống ở nơi này thực không dễ dàng.

Lười tranh cãi với nàng ta. Ta nói: “Ngươi cứ như vậy nghênh ngang đứng ở cấm địa của U Đô Sơn, không sợ có yêu quái ăn ngươi?”

“Bọn họ nhìn không thấy ta.”Vu nữ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói có chút mệt mỏi ngoài dự liệu: “Gõ chuông, sau đó về nhà.”

Vu nữ thực kinh ngạc: “Ô! Vậy cứ giống như trước kia lúc ói vào người ta, túm lấy ta muốn đi đến giết chết hoa tâm nữ nhân cùng bạn trai ngươi?” Ngón tay của nàng ta vừa động, mặt nạ của ta “cạch” đánh rơi trên mặt đất, nhìn thấy mặt của ta, nàng rõ ràng sợ run: “Là nên về nhà, là nên về nhà. Cha cha, sắc mặt của ngươi rất nhanh sẽ tốt giống như bọn sủng vật cương thi mà ta nuôi. Không thể tưởng được oán niệm của ngươi lại lớn mạnh như thế. Ôi, nếu hôm nay ta không đến, ngươi lại muốn về nhà như thế nào đây?”

“Ta vốn là không nghĩ tới ngươi sẽ đến.” Ta thản nhiên nói: “Ngươi không phải nói qua với ta, ta chết đi, có thể trở về sao. Ta đem máu cho nàng ta, thế nhưng không biết vì cái gì, chảy nhiều như vậy máu, ta còn chưa trở về......”

“Ha ha, ta nói cái gì ngươi cũng tin a? Sớm biết vậy ta đã nói ăn con chó nhỏ béo phệ có thể cho ngươi đi trở về.” Vu nữ buông tay lắc đầu, ra dáng vẻ không nghĩ tới ngươi ngu xuẩn như vậy.

Ta cắn răng, tiếp túc nhẫn nhịn giọng tức giận: “Ngươi đã đến đây, ta đi thu dọn một chút ngươi liền đem ta mang về đi.”

“Thu dọn? Không cần. Ngươi như thế nào đến liền đi như thế vậy.”

Ta cứng đờ: “Có ý tứ gì.”

“Chính là ý trong lời nói. Thành thật nói cho ngươi, vật sở hữu trong thế giới này ngươi cũng không thể mang đi. Bởi vì nó chính là một giấc mộng của ngươi. Sau khi tỉnh mộng mọi chuyện đều là hư không.”

“Mộng......” Ta ngây người.

“Khụ.” Nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn lạc phách của ta, vu nữ sờ sờ cái mũi, tựa hồ biết lần này mình đã châm lửa. Nàng ta vỗ vỗ vai của ta: “Yên tâm, yên tâm. Tỷ tỷ cũng coi như là người có trách nhiệm.Trước khi đi ta chuẩn bị một ít đồ, buổi tối ta lại đến tìm ngươi. Cam đoan cho ngươi vô ưu vô lự về nhà.”

Lời còn chưa dứt, người đã không thấy.

Ta không biết chính mình là như thế nào gõ vang chuông hàn ngọc.

Thương Tiêu đầy lo lắng từ dưới chân núi đuổi kịp đến, ta liều mạng nhìn bóng dáng một khắc cũng không dừng của hắn, kỳ vọng hắn có thể dừng lại bên người ta, cho dù là trong chốc lát.

Nhưng mà, ở lại với ta chỉ có gió lạnh.

Ngực đột nhiên dâng lên lòng chua xót phẫn nộ, khi gặp thoáng qua, ta đưa tay túm lấy vạt áo của hắn, gần như tự nói thầm một mình: “Thương Tiêu, nếu......”

“Nói sau đi.”nói ra vài chữ ngắn ngủi, ống tay áo của hắn lướt qua rời khỏi lòng bàn tay của ta, không dừng lại một giây. Ta kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở trong bóng tối của hàn động.

Gió từng cơn thổi đến làm rối loạn mái tóc của ta, trái tim đã mệt mỏi ngay cả đau xót trong lòng cũng trở nên xa xỉ.

“A.” Ta phát ra một cái âm tiết đơn điệu, “Được, được...... Đây mới là Thương Tiêu.”

Thương Tiêu, nếu kế tiếp ta biến mất đi, ngươi có thể lại nhìn ta một lần hay không?

Vào lúc này, ta tự tay nghiền nát chính mình chỉ còn có tự tôn. Như thế hèn mọn cầu xin một cái ngoái đầu nhìn lại. Ngươi lại dễ dàng, dứt khoát, vung một bàn tay về phía ta như thế!

Đúng vậy, Thương Tiêu nên như vậy, lạnh lùng vô tình đến mức tận cùng, đây mới là mới là Thương Tiêu ta quen.

Sau một lúc lâu, khi chân đều nhanh đông cứng, ta nhìn cửa động im lặng, nghĩ ở bên trong hắn sẽ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Tử Đàn như thế nào, nghĩ bờ môi của hắn giương lên tươi cười sủng nịch như thế nào, nghĩ trong mắt hắn sẽ tràn đầy hình bóng của một nữ nhân!

Trong u buồn lòng rốt cục giống như hơi gas từng chút một từ trong khe hở lộ ra, sau đó không biết bị ai lặng lẽ ném vào một cây diêm, “Bùm” nổ mạnh kinh người.

Ta kéo mặt nạ xuống hung hăng đi tới hướng cửa động, gào thét nói:

“Thương Tiêu! chúc ngươi sinh nhật vui vẻ con mẹ nó”

Những lời này cùng mắng”Thương Tiêu! Ngươi thật sự là hỗn đản con mẹ nó!” Giống như phẫn nộ.

Cùng mắng”Thương Tiêu! Ta chính là bị coi thường con mẹ nó!” Giống như châm chọc.

Cùng mắng”Thương Tiêu! CAO (là câu chửi thề) con mẹ nó ta không cần ngươi!” Giống nhau quyết tuyệt.

Đúng vậy quyết tuyệt.

“Sinh nhật? Sớm đã quên, hơn nữa đó cũng không phải là ngày đáng để chúc mừng.” Nam tử áo trắng hờ hững nói.

“Ngươi đã cảm thấy ông trời cho ngươi ngày sinh nhật không đáng chúc mừng......” nữ tử chanh y (áo màu cam) bước nhanh chạy trước mặt đến hắn, vui đùa hí hửng nhìn hắn, phối hợp với bước chân hắn, lủi từng bước, “Vậy chúng ta sẽ tìm một ngày đáng chúc mừng làm ngày sinh nhật đi!”

Hắn hơi nhíu mày.

“Tiêu hồ ly, ngươi muốn làm ước định với ta hay không.” Nữ tử vươn ngón út quơ quơ đối hắn.

Hắn cảm thấy thú vị giương khóe môi lên.

“Ước định —— khi nào thì ta và ngươi thổ lộ, khi đó chính là sinh nhật của ngươi. Quà sinh nhật là một cô bạn gái!” Bỉu môi suy nghĩ, nàng lại nói, “Cho nên, trước lúc đó, ngươi nhất định phải giữ ngày đó cho ta quyết định! Nhất định phải để ta quyết định!”

“A.” Thương Tiêu dừng lại bước chân, cười khanh khách, “Này tính làm sao......”

Đáng tiếc chính là, sau khi chúng ta liền trở về U Đô Sơn, rốt cuộc ta không cơ hội quyết định sinh nhật của hắn.

Cho tới bây giờ, rốt cục ta nói ra”Sinh nhật vui vẻ.” Những lời này không phải là không muốn xa rời, mà là vĩnh biệt.

“Ta không cần ngươi......” Sắc mặt của ta nhợt nhạt, giọng nói run rẩy, cũng không biết là nói cho chính mình nghe hay là nói cho hắn nghe, “Ta không cần ngươi, không cần ngươi!”

Nhan Nhược Nhất không cần Thương Tiêu, bởi vì cần, cũng cần không được.

Màn đêm buông xuống.

Đại U Cung đêm nay so với bình thường im lặng hơn. Tất cả mọi người đi đến Hàn Ngọc Động. Các trưởng lão lắp kín ngoài cửa động, chúng tiểu nhân lắp kín đường núi.

Cuối cùng, ta còn chưa có dũng khí vọt vào để cho Thương Tiêu thấy ta lấy mặt nạ xuống.

Ta sợ, sợ chính mình không chú ý rơi lệ đầy mặt trước mặt hắn. Càng sợ hắn sau khi nhìn thấy sự tiều tụy của ta, chỉ hời hợt nói lời cám ơn hoặc là thực xin lỗi.

Như vậy, ta nhất định sẽ điên mất.

Gửi Thương Tiêu:

Tử Đàn đã tỉnh. Ngày về đã tới, hi vọng người giữ gìn sức khỏe, sau này không hẹn gặp lại.

(NV: hic hic vì lá thư ngắn gọn mấy dòng của tỷ mà anh nhập ma đạo vậy ko biết là ngược ai, hic hic)

Trong “Nhan La Điện” trống trơn chỉ có một mình ta.

Sau khi bỏ đi vô số tờ giấy, ta thật vất vả “vẽ” xong bước thư để lại cho Thương Tiêu. Nhìn bức thư trước mắt, ta suy nghĩ, lại thêm vài chữ “Nhược Nhất tuyệt bút” ở phía sau.

Suy nghĩ một chút, như thế nào cũng phải muốn thêm vào một chút yếu tố bi thương ở bên trong a, nếu không thì giống con rùa rụt cổ. Ta đã chịu đau khổ như vậy, để cho người khác áy náy một chút, cũng không có gì quá đáng chứ.

Đặt bút xuống, ta vô cùng buồn chán ngồi ở trong phòng đùa với ngọn đèn.

Kỳ thật nơi này căn bản gọi là Phù Vân Các, lúc trước ta cảm thấy nếu mình đã ở trong phòng này, nhất định trên đó phải có tên của mình, kiên quyết buộc Thương Tiêu đem tên này đổi thành”Nhan La Điện”.

Tuy rằng không biết vì sao có vài yêu quái cực lực phản đối, nhưng cuối cùng Thương Tiêu vẫn là vung đại bút lên tự mình giúp ta viết bức hoành phi. Rõ ràng hắn coi trọng ta. Sau khi treo lên, mấy thần tử muốn tìm ta liều mạng đó lập tức ngừng công kích, không còn nhắc tới nữa. Nhưng chuyện này trở thành đề tài bàn luận của bọn tiểu yêu sau khi ăn xong thật lâu sau đó.

Hiện nay nhớ lại chuyện đó, lại có loại cảm giác cảnh còn người mất.

“Loảng xoảng cạch.” Một cái chén chứa chất lỏng màu đen xì xuất hiện trước mặt ta, sau khi hoảng hốt, ta lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn phía khoảng trống bây giờ đã xuất hiện vu nữ. Bóng dáng nhảy động như ngọn lửa vẫn còn dừng lại ở trong mắt. Giống như trên người vu nữ có một cái lỗ thủng đang không ngừng biến nhỏ lại từ từ, mười phần quỷ dị.

“Đây là cái gì?” Ta chớp chớp mắt mấy cái làm cho mình tập trung chú ý lại.

“Công tác khắc phục hậu quả, Mạnh bà thang......”

“Cái gì!” Ta kinh ngạc nhảy dựng, kêu lên, “Ta không muốn đầu thai!” Vu nữ thực rõ ràng giáng một cái vào sau gáy ta: “Ai muốn ngươi đầu thai, đây là nước tro nồi của Mạnh bà thang. Giúp ngươi vong tình.”

“Vong tình?”

“Đúng vậy, đây chính là thành quả ta thật vất vả lấy được dưới đáy nồi. Ngươi có biết việc trộm này có thể xảy ra bao nhiêu nguy hiểm không? Ta nói ngươi nữ nhân này cũng thật sự là ngốc. Không phải chỉ là tổn thương tình cảm thôi, đến nỗi đòi chết đòi sống như vậy sao? Aiz, quên đi. Uống nhanh đi, uống nhanh đi, uống xong ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Chống lại ánh mắt hi vọng của vu nữ, ta bưng chén lên. Từ từ đưa đến bên môi.

Một mùi vị chua sót lập tức nhảy vào xoang mũi.

Mạnh bà thang, vong tình thủy, có lẽ là liều thuốc tốt nhất để giải sầu muộn trên thế giới này. Nhưng mà đây vốn là nước giúp người ta giải thoát đến cực lạc, vì sao lại có mùi vị nước mắt?

Nhịn chua chát trong lòng, ta đặt chén xuống nhẹ nhàng. Vu nữ nóng nảy: “Như thế nào? Ngươi sợ đắng sao? Ta có đường.” Nói xong, quả thực từ đâu lý đào ra hai thanh chocolate.

Ta cầm lấy một thanh từ trong tay Vu nữ, tháo bỏ lớp giấy bạc bên ngoài, bỏ vào trong miệng, ta nở nụ cười: “Đã lâu không có ăn thứ này rồi. Thực ngọt. Ta còn rất thích hương vị này.”

“Aiz, ngươi không uống a?”

Ta lắc đầu: “Không cần uống, ta biết ta quên không được.”

“Như thế nào quên không được!? Tuy rằng đây chính là nước tro nồi, nhưng muốn người quên một giấc mộng thật sự là rất dễ dàng......”

“Không.” Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của Vu nữ: “Đây không chỉ có là giấc mộng. Nó đã hòa nhập vào trong xương thịt...... Nếu nói ta không mang đi được đồ vật gì từ nơi này, ít nhất để cho ta có thể nhớ lại.”

Vu nữ xoa xoa tay: “Thực buồn nôn. Quên đi, không uống thì thôi. Thực làm uổng phí thứ tốt này.” Dứt lời, nâng chén lên tùy ý đổ xuống mặt đất, nước thuốc kia rơi xuống đất tựa như bốc hơi lên rồi tan biến.

Vu nữ cầm chén cất vào trong túi, nói với ta, “đưa tay của ngươi cho ta, đi thôi.”

Ta hít sâu một hơi, vươn tay.

Thương Tiêu, vĩnh biệt......

“Loảng xoảng!” Ngay lúc ta còn chưa kịp nắm lấy tay Vu nữ, một người mặc đồ đen bịt mặt đột nhiên đá văng cửa phòng, đôi mắt lạnh đảo qua trong phòng, bay người đến nắm chặt ta, kiếm sắc “Xoát” nhắm tới bên cổ ta.

Lông tơ của ta dựng lên, hắn hét lớn một tiếng: “Đi!” xách ta lướt ra khỏi phòng.

Động tác liên tục!

Ta dại ra, liền ngay cả Vu nữ cũng dại ra đứng ở trong phòng.

Chẳng lẽ ngay tại lúc ta quyết định rời đi cuối cùng gặp được chuyện bắt cóc trong truyền thuyết sao?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây