Vân Thiêu Si Tâm

5: Chương 5


trước sau

Sau bốn năm rời kinh thành đến phía Tây, vừa mới trở lại nghỉ ngơi không đủ một ngày, Kiều Kiếm Vân đã nhận được thiệp mời của một vị tổng quản khác trong "Mính ký" kiêm bạn tốt Miễn Tử Tuấn đưa tới, làm cho hắn không khỏi kinh ngạc Miễn Tử Tuấn tin tức thực linh thông. Bởi vì trừ bỏ hạ nhân trong phủ biết hắn đã trở lại kinh thành, hắn chưa còn chưa đi ra khỏi đại môn nửa bước!

Đáng tiếc có người tựa hồ không muốn cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

Đến khi hắn đáp ứng lời mời bước vào phủ đệ của bạn tốt, nhìn đến Phong Dục Vũ cũng đang ngồi trong đó mới tỉnh ngộ, nguyên lai bọn họ đã sớm phái người thăm dò động tĩnh trong phủ,chỉ chờ hắn hồi kinh liền lập tức đưa đến thiệp mời.

"Vũ Dương Nhân đâu? Không có khả năng các ngươi đều đến đông đủ, mà hắn người có hầu hết thời gian ở kinh thành lại vắng mặt nha!" Hai tròng mắt quét ngang một vòng quanh sảnh, Kiều Kiếm Vân thảnh thơi nhập tọa, nhưng lại cố ý chọn chỗ ngồi cách xa bọn họ.

"Chúng ta không phải độc xà mãnh thú, ngươi ‘tránh’ xa như vậy làm gì?" Phong Dục Vũ trào phúng thoáng nhìn, ngữ khí tràn ngập hứng thú.

"Ta sợ bị lửa trên người các ngươi thiêu cháy a." Kiều Kiếm Vân đạm cười liếc hai vị bạn tốt đang ôm "thê" trong lòng. Cái loại biểu lộ không e dè này thực làm hắn mở mang con mắt. Không thể tưởng được một thời gian đi xa, bọn họ tất cả đều tìm được người bầu bạn cả đời, hơn nữa thoạt nhìn còn là tình cảm chân thành hiếm có nha!

"Nói thẳng là ngươi hâm mộ tình cảm phu thê bọn ta, không cần vòng vo như vậy!" Miễn Tử Tuấn thẳng thắn đáp, thuận tay đem ái thê ngồi ở một bên kéo đến ôm, vẻ mặt đắc ý khoe ra,"Như thế nào? Nương tử của ta có phải hay không so với chút dong chi tục phấn đẹp hơn nhiều?"

"Nương tử?" Kiều Kiếm Vân khẽ nhếch mi,"Các ngươi đã muốn thành thân?" Tốc độ thực nhanh nha!

"Cũng chưa lâu! Chúng ta nửa tháng trước thành thân. Ai bảo bọn ta tả chờ hữu chờ cũng đợi không được ngươi trở lại kinh thành, muốn mời ngươi uống một ly rượu mừng cũng không thể. Ta thấy trong bốn vị tổng quản của ‘Mính ký’, hành tung của ngươi là khó tìm nhất!" Miễn Tử Tuấn nhịn không được lên tiếng bất bình.

"Ta đi làm chính sự, cũng không phải là du ngoạn. Huống hồ đường đi lại hoang vắng, trừ phi có việc trọng yếu, nếu không hà tất phải tốn công sức làm cái gì!" Kiều Kiếm Vân đạm cười giải thích,"Bất quá xem ra lúc này ta tựa hồ không chỉ là bỏ qua hỉ yến của ngươi, chỉ sợ ngay cả Dục Vũ cũng đã thành thân đi!"

"Đúng vậy! Phong Dục Vũ tiểu tử này còn sốt ruột hơn cả ta, hắn ngay cả thông báo cho ta một tiếng cũng không có liền thành thân ngay tại thành Hàng Châu trước." Miễn Tử Tuấn tiếp lời, hai mắt tà nghễ liếc bằng hữu. Nương tử hắn thiếu chút nữa vì không thể hoàn thành ước định cùng Nam Lạc Tử, thất vọng không chịu cùng hắn thành thân.

"Đừng nói ta. Chính ngươi ăn nói vụng về còn dám trách tội người khác." Phong Dục Vũ buồn cười liếc hắn.

Hai vị nương tử của bọn họ vốn là bạn tốt. Rõ ràng chính là Miễn Tử Tuấn mồm mép không thể thuyết phục người trong lòng gả cho mình, còn luôn trách tội hắn không nên "Vụng trộm" thành thân trước.

Ngay tại lúc hai người trừng nhau, Kiều Kiếm Vân cũng buồn cười nhìn nương tử bọn họ vụng trộm chạy tới ngồi gần nhau tán chuyện.

Tiếp theo Phong Dục Vũ đột nhiên quay đầu hướng Kiều Kiếm Vân cười, tràn ngập hứng thú cùng không có hảo ý. Nguyên bản Kiều Kiếm Vân ở một bên xem "Trò hay" cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sao vậy?

"Kiếm Vân, còn ngươi? Ngươi khi nào muốn thành thân? Chúng ta liền tới quấy rầy một ly rượu mừng."

"Thành thân? Ta khi nào muốn thành thân?" Kiều Kiếm Vân bị Phong Dục Vũ bất ngờ hỏi, vẻ mặt mờ mịt.

"Dục, cô nương người ta đáng thương tận lực theo đuổi ngươi, ngươi thế nhưng một chút tỏ vẻ cũng không có." Phong Dục Vũ bờ môi gợi lên một chút giàu có ý cười âm hiểm.

"Ngươi nói bậy cái gì? Ta tỏ vẻ với ai……" Hắn bỗng dưng ngừng nói, dường như nhớ tới cái gì khiến sắc mặt khó coi vài phần.

"Ta nói đúng rồi?" Phong Dục Vũ không sợ chết bồi thêm một câu.

"Tin đồn nhảm, không đủ tin cậy. Huống chi ta cùng với nàng không hề liên quan." Kiều Kiếm Vân mắt trầm xuống trịnh trọng nói.

Nếu không hề liên quan, không hề phát giác, kia làm sao lại có bộ dáng bị người chọc đến nỗi đau thầm kín? Phong Dục Vũ nhịn không được liếc bạn tốt.

"Uy uy, các ngươi đang nói cái gì nha?" Miễn Tử Tuấn cá tính thẳng thắn, mấy chuyện vụn vặt cùng thương vụ không quan tâm, cho nên đối với cuộc nói chuyện này nghe không hiểu ra sao.

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua?" Phong Dục Vũ than thở,"Kiếm Vân có một vị ‘Ái mộ giả’, đã theo đuổi hắn nhiều năm. Đáng tiếc Kiều tổng quản của chúng ta căn bản là không để ý tới người ta, lại còn khắp nơi trốn tránh cô nương ấy nha."

"Thật sự?" Miễn Tử Tuấn kinh ngạc nói."Là ai? Chúng ta có quen biết không?" Hắn lập tức truy vấn. Tin tức này đối hắn nhưng là thực "Mới mẻ".

Nguyên bản Cừu Y Nùng cùng Nam Lạc Tử ngồi một bên nói chuyện cũng mở to mắt kinh ngạc nhìn Kiều Kiếm Vân.

"Kia chỉ là đồn đãi!" Kiều Kiếm Vân cường điệu nói, ánh mắt càng phát ra ảm trầm trừng hướng Phong Dục Vũ, khuôn mặt tuấn tú tao nhã mơ hồ có tia không được tự nhiên. Một người đại bộ phận thời gian đều ở Giang Nam thế nhưng lỗ tai lại có thể nghe được lời đồn đại hắn cực kỳ không muốn nhớ tới, tai mắt của Phong Dục Vũ thật đúng là đông đảo a!

Bất quá hắn cũng không quá mức kinh ngạc, hắn không phải vừa mới trở lại kinh thành đã bị "Thỉnh" lại đây sao?

Vốn có một tia không được tự nhiên liền biến mất vô tung. Vì thế dưới anh nhìn chăm chú của mọi người, Kiều Kiếm Vân thản nhiên bưng trà nhấp một ngụm.

"Nếu ta tính không sai, chuyện này đã đồn đãi được hơn một năm…… Không có lý nào ngươi không biết đi!" Phong Dục Vũ tiếp tục hỏi.

Chậc! Thực không vui, người này tuổi càng lớn lại càng không biểu lộ cảm xúc.

Kiều Kiếm Vân liếc mắt nhìn hắn,"Năm trước ta đã nói Lương Thiên Phong đem nàng mang về nhà nghiêm chỉnh quản thúc, không cho phép nàng chạy loạn." Hắn đạm thanh nói.

"Lương Thiên Phong…… thủ phủ Tĩnh thành?" Phong Dục Vũ nhướng mày,"Kia nữ tử đuổi theo ngươi không tha chính là nữ nhi của Lương Thiên Phong?" Này thật sự là "Tin tức".

"Ân." Kiều Kiếm Vân nhìn hai vị bạn tốt. Dù sao đồn đãi này cũng chưa từng biến mất, so với mặc cho bọn hắn hồ đồ suy đoán, chẳng bằng giải thích rõ ràng, để cho bọn họ hiểu biết chân chính tình huống là như thế nào.

"Các ngươi còn nhớ rõ mấy năm trước có vài lần ta từ Tây Vực trên đường hồi kinh từng bị đạo phỉ ý đồ cướp bóc hàng hóa?"

"Đúng vậy. Nghe Vương gia nói, Vương phi còn suy đoán sự kiện kia là nữ tử gây nên." Miễn Tử Tuấn gật đầu."Chính là sau đó không còn nghe Vương gia nhắc tới chuyện này, ta cũng nghĩ đến sự tình đã được giải quyết."

"Mục tiêu cướp bóc không phải hàng hóa, mà cũng không gây tổn hại gì cho nên Vương gia tất nhiên là không nhắc lại rồi." Kiều Kiếm Vân ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

"Vậy mục tiêu là ngươi đi!" Phong Dục Vũ nghe ra manh mối trong lời hắn nói,"Nữ nhi của Lương Thiên Phong biết võ?"

"Đâu chỉ biết võ, võ công của nàng nhưng là thật sự cao minh."

"Nguyên lai là như vậy." Phong Dục Vũ không khỏi cười,"Cho nên ngươi mới có thể lén ‘Yêu cầu’ Lương Thiên Phong bắt nữ nhi của hắn hồi tĩnh thành, không cần lại đến quấy rầy ngươi."

"Đúng vậy." Kiều Kiếm Vân gật gật đầu. Nhờ hắn ‘uy hiếp’ Lương Thiên Phong, đã hơn một năm nay, nàng quả nhiên không hề thỉnh thoảng xuất hiện chung quanh hắn, mà hắn cũng có thể quay lại cuộc sống yên tĩnh không bị quấy nhiễu hằng ngày.

Nói vậy Lương Phù Cơ hẳn là bị cha cường lực quản thúc, ngoan ngoãn chờ ở Lương gia, thẳng đến khi nàng xuất giá đi!

Bất quá, tâm hắn không thừa nhận cũng không được, hơn một năm này không có "Quấy rầy" thỉnh thoảng của nàng, cuộc sống tựa hồ quá có chút nhàm chán!

"Chậc! Kiếm Vân, nhìn ngươi một bộ tao nhã lại không thể tưởng được tâm địa của ngươi ngoan cố như vậy!" Miễn Tử Tuấn sau khi hiểu đại khái, nhịn không được chế nhạo.

"Ngoan cố?" Kiều Kiếm Vân nếu có chút đăm chiêu quay sang Phong Dục Vũ liếc mắt một cái,"Còn hơn ‘Người nào đó’ luôn bưng ra biểu tình vô hại, nói một đống lời ngon tiếng ngọt không chân thật." Hắn có chút đùa cợt ám dụ.

Phong Dục Vũ nghe vậy lại nở nụ cười,"Ta thừa nhận trước kia đối nữ nhân là mềm lòng, nhưng ta cũng không giống ngươi, mặt ngoài ôn hòa, kì thực nội tâm cứng rắn như một khối thạch." Hắn không có né tránh thừa nhận khuyết điểm bản thân, đồng thời cũng không quên phản bác.

"Thì tính sao?" Kiều Kiếm Vân không phản đối,"Ta chỉ là không muốn rước lấy phiền toái."

"Chậc!" Miễn Tử Tuấn xuy một tiếng,"Ta đây thật đúng là đồng tình với nữ nhân theo đuổi ngươi, ai không thích lại đi thích nam nhân sắt đá như ngươi!"

"Lúc trước ngươi cũng giống ta tôn trọng tự do, tuyệt không muốn bị quấy nhiễu, liên lụy. Như thế nào mới thành thân không bao lâu, khẩu khí liền hoàn toàn sửa lại?" Kiều Kiếm Vân đạm cười đùa cợt.

"Đừng châm chọc ta. Chờ ngươi chính mình cũng đụng phải, lại đến nói cho ta biết, ngươi không thích chọc phiền toái!" Miễn Tử Tuấn phản bác nói. Kỳ thật hắn lúc trước cũng từng giãy dụa, bất quá cuối cùng vẫn là không địch lại hai chữ "Chân tình" mà cam nguyện dính vào bể tình. Hắn tin tưởng khi Kiều Kiếm Vân gặp phải đối tượng chính xác, tuyệt đối không thể nói ‘tự do’ nữa.(Convert là rộng rãi)

"Đúng rồi, các ngươi còn chưa nói Vũ Dương đi đâu. Trường hợp ‘Trọng yếu’ như vậy sao có thể thiếu hắn đâu?" Kiều Kiếm Vân chuyển đề tài, không thích tốn nhiều lời lẽ cãi lại mấy chuyện vô ích này.

"Vũ Dương hai ngày sau khi Tử Tuấn thành thân lập tức mang theo nương tử hắn âu yếm đi xuống nam. Hắn tính mang nàng vừa du ngoạn vừa xử lý chút thương vụ. Bất quá trọng yếu nhất là hắn nói muốn đến chỗ Nam Cung Dục đòi một ít ân huệ, thuận tiện ăn uống chùa một chút." Phong Dục Vũ trêu ghẹo.

"Hắn đã chạy khỏi kinh thành, hai người các ngươi vì sao còn ở lại không đi?" Kiều Kiếm Vân cũng dò xét liếc mắt một cái, làm bộ khó hiểu hỏi.

"Chờ ngươi trở về a!" Phong Dục Vũ ngả ngớn đáp.

Kiều Kiếm Vân trừng hướng Phong Dục Vũ khuôn mặt tuấn tú âm hiểm, đang muốn lên tiếng thì hạ nhân Miễn phủ đã tiến đến mời bọn họ dùng bữa.

"Đi thôi! Muốn đấu võ mồm, chờ ăn no lại tiếp tục, ít nhất khi đó cho dù muốn động thủ cũng có khí lực hơn." Miễn Tử Tuấn cười, đi đến một bên nắm tay nhỏ bé của Cừu Y Nùng, dẫn đầu đi ra cửa.

Còn lại hai người cũng hiểu ý, cười cười đi theo sau. Mà Phong Dục Vũ đương nhiên không quên ôm nương tử chính mình âu yếm trước khi đi.

Sau đó, ba gã bằng hữu lâu không gặp mặt đơn giản thoải mái chè chén đến nửa đêm mới rốt cục tận hứng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây