Lục Nam Phong dù muốn dù không cũng phải đến gặp mặt công chúa một lần.
Địa điểm gặp mặt là hoàng cung, hai bên nhất quyết phải ép đôi trẻ đến với nhau.
Hắn mặc đồ Tây trịnh trọng, toàn thân toát ra khí chất vương tử nhà giàu.
Dung nhan của thiếu niên chính là cực phẩm, chỉ có đôi mắt quá lạnh lùng, xa cách khiến người ta không dám tiếp cận.
Lục Nam Phong đến chào hỏi quốc vương và hoàng hậu, sau đó có người dẫn hắn ra hoa viên để gặp gỡ công chúa. Phía bên này, Nghiên Dương rất đỗi mong chờ, cô ăn diện từ sớm bày ra dáng vẻ đài các trang nhã chờ vị hôn phu tương lai.
Mặc kệ tên họ Lục đó xấu hay đẹp, miễn hắn giàu có và đảm bảo cuộc sống như một tiểu thư cho cô là được.
An Nhu đã sớm nhìn thấu suy nghĩ thấp kém đó.
Nếu cô ta lấy thân phận chính mình thì cô không bức xúc đâu, đằng này Nghiên Dương đang giả làm công chúa Nadalia, cô ta làm như thế là bôi nhọ, hạ thấp danh dự của công chúa. Nghiên Dương cầm gương, vẫn luôn lo sợ ngoại hình mình chưa đủ đẹp.
Nghe nói Lục Nam Phong và công chúa tuy có hôn ước nhưng chưa gặp nhau bao giờ, nên cô nhất định phải tranh thủ tạo ấn tượng mới được. Lục Nam Phong đi từ phía xa đã thấy dáng dấp thiếu nữ mảnh mai, yêu kiều, tóc nâu khẽ bay, váy hồng xinh xắn lộng lẫy, cô ấy ngồi giữa vườn hoa đua sắc, đài phun nước chạm trổ tinh tế bên cạnh tô điểm khiến khung cảnh đẹp như bức tranh.
Lục Nam Phong đến bên cạnh, cúi chào lịch thiệp, ngẩng đầu là dung mạo như nàng thơ của công chúa. Rất đẹp! Nụ cười của cô như đóa hoa còn ướt đẫm phong sương đang vươn mình đón chào nắng ban mai.
Chiếc váy màu hồng bồng bềnh, tay áo dài kiểu dáng hoa loa kèn khẽ bay bay trong gió, cổ tay trắng nõn lộ ra trong không trung, Nghiên Dương tươi cười, nói thật nhỏ nhẹ: "Chào anh, Lục Nam Phong.
Em là Nadalia." An Nhu đứng bên cạnh, chỉ muốn tiến lên xé rách lớp mặt nạ giả dối kia: "Xùy.
Thứ giả tạo!" "Đã để công chúa chờ lâu, là lỗi của tôi." Nghiên Dương cảm thấy thời tới cản không kịp.
Đầu tiên là một bước lên mây khi trở thành thế thân của công chúa.
Còn tưởng công chúa đào hôn là vì hôn phu quá xấu, nào ngờ lại đẹp trai rạng ngời thế này. Vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại còn là người kế thừa duy nhất của nhà họ Lục giàu nứt vách đổ tường.
Có phải cô đang nằm mơ hay không? Nghiên Dương dùng toàn bộ sự nhẫn nại để đè nén tham lam trong đáy mắt.
Cô biết mấy người giàu ghét nhất là con gái tham lam tiền tài vậy nên Nghiên Dương hết sức dịu dàng, cười nói rạng ngời thân thiện, thái độ khác với bình thường 180 độ.
Nhưng sự giả tạo dù hoàn mỹ đến mức nào cũng có kẽ hở.
Nghiên Dương có thói quen khi ăn hoặc nói chuyện sẽ dùng ngón tay xoắn lọn tóc.
Bình thường thì hành động này có chút tinh nghịch, dễ thương, nhưng đối với hoàng gia, nhất là trong văn hóa ăn uống, giao tiếp là điều cấm kỵ. An Nhu che miệng cười khẩy, cố ý không thèm nhắc nhở để Lục Nam Phong vạch trần cô ta.
Hắn đã nhìn ra cô công chúa này có gì đó rất lạ.
Nghe nói công chúa rất lạnh lùng, hà khắc, ít nói ít cười, nhưng cô gái trước mặt lại huyên thuyên không ngừng, cười nói ngọt ngào đến vậy. "Anh Nam Phong, bao giờ thì chúng ta kết hôn?"
Nghiên Dương không nhịn được nữa, cô tùy tiện hỏi.
Tốt nhất là kết hôn càng sớm càng tốt, dù sau này bị phát hiện, đòi ly hôn thì cô cũng được một khối tài sản không nhỏ.
Lục Nam Phong suýt cắm mặt vào dĩa, sao công chúa có vẻ lộ liễu thế nhỉ? "Chuyện này..
vẫn còn phải bàn bạc lại.." Lục Nam Phong cười cười che giấu đi tâm tư của bản thân.
Sao hắn cứ có cảm giác chuyện này không đúng lắm? * * * Hàn Mai đã chịu sự hành hạ của Lục Nam Phong gần hai tuần.
Mỗi ngày hắn đều sẽ có trò mới để đày đọa nó.
Nếu không nhờ sự bình tĩnh được tôi luyện nhiều năm thì chắc nó đã đánh hắn một trận rồi.
Hàn Mai trở về nhà, mệt mỏi ngả người lên chiếc giường êm ái, ngửa đầu nhìn chiếc đèn tinh tế trên trần nhà. Khẽ chạm sợi dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ, nó bất chợt muốn quay về nhà, muốn trốn tránh sự nhọc nhằn này.
Nhưng bản thân lại không muốn nên duyên với tên công tử bột đó, không muốn nửa đời còn lại phải sống trong buồn tẻ, lạnh nhạt. Hàn Mai đi tắm, nhìn dung mạo thật trong gương có chút ngỡ ngàng.
Nó che giấu quá khéo đúng không? Cả ngày phải mang theo lớp trang điểm dày cộm, chỉ có đến khi về nhà mới được là chính mình.
Hàn Mai thiu thiu trong bồn tắm, sắp ngủ gục thì chợt nghe có tiếng động ở bên ngoài.
Nó lo sợ quấn khăn tắm, yên tĩnh lắng nghe tiếng động bên ngoài: "Chúng ta làm thế có ổn không?" "Được.
Cô chủ đã bảo kê rồi, mày còn sợ gì nữa." "Ừ, tao hỏi qua rồi.
Con nhỏ này chỉ là một đứa bình dân vô danh thôi." "Ha ha, vậy thì cứ từ từ chơi đùa thôi." Bên ngoài là tiếng của nam sinh, có thể là hai, ba người gì đó.
Tại sao bọn họ lại rình rập ngoài phòng của nó chứ? Rõ ràng là không có ý tốt mà. Còn đang suy nghĩ thì tiếng cạy cửa vang lên.
Hàn Mai hoảng hốt lấy khăn lụa buộc thành khăn che mặt, không thể để cho đám người đó nhìn thấy gương mặt thật của nó được.
Đôi mắt nó tối lại, lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng có chỗ để xả rồi..