Chu Độ giơ tay lên, ngón tay hơn lạnh ph ủ lên trên má của cô gái. Cô giống như bị phỏng, hoảng hốt lùi về phía sau, dùng ánh mắt kì quặc nhìn anh.
“Chu Độ.” Cô lau đi chỗ ban nãy bị anh đụng vào, cau mày nói, “Tôi đã không còn là Đàm Anh của sáu năm trước nữa, không có gì có thể cho anh, dối lừa của anh cũng phải có mức độ. Anh làm những thứ này khiến tôi nghĩ thế nào, hiểu lầm anh hiện giờ thích tôi sao? Sau đó thì sao, anh lại muốn làm cái gì nữa, là bệnh của Sở An Mật chưa trị khỏi, hay là tôi còn sống khiến anh chướng mắt, anh vẫn không muốn bỏ qua cho tôi!”
Đến hiện giờ Đàm Anh vẫn nhớ rõ hình tượng của mình, cô bổ sung thêm: “Luật sư Chu, anh không định nói với tôi thực ra anh có sở thích đặc biệt chứ, có tâm tư với người phụ nữ đã kết hôn?”
Chu Độ rụt ngón tay cứng ngắc về, yên lặng hồi lâu.
Đàm Anh nhìn anh như lâm vào đại địch, gò má bị anh đụng chạm khó chịu từng hồi, quái dị nhất là ánh mắt của anh lúc này. Cô cũng không biết có phải hiện giờ kĩ thuật diễn của luật sư Chu lại tiến bộ rồi không, có một khoảnh khắc cô lại có thể nhìn thấy cảm xúc không nên có trong mắt anh.
Quá buồn cười rồi, làm sao Chu Độ thích cô được kia chứ? Cô đang đợi Chu Độ phản bác mình, dù sao anh vẫn luôn có tài năng hùng biện, lần nào cũng khiến cô không nói lên lời, nhưng qua một lúc lâu, bàn tay bên sườn anh nắm chặt lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Đàm Anh nghi ngờ bản thân nghe lầm: “Anh đang xin lỗi tôi sao?”
Anh mím môi: “Em muốn nghe lại một lần?”
Nói cứ như là cô muốn nghe anh sẽ nói lại lần nữa vậy, Đàm Anh khẩu thị tâm phi nói: “Không cần không cần, con người tôi lòng dạ vô cùng rộng rãi, nếu như anh thật lòng xin lỗi, vậy thì nói cho tôi biết tung tích của Quan Dạ Tuyết đi, chúng ta đều bỏ qua hiềm khích trước kia.”
“Em cứ phải tìm cô ta cho bằng được?”
Đàm Anh gật đầu, cô cũng chẳng mong chờ Chu Độ có thể nói cho cô biết thứ gì, không cần biết là đạo đức nghề nghiệp của một luật sư, hay là lập trường của cá nhân anh, đều không dễ dàng nói cho cô biết đáp án.
Ai mà biết được, anh bình tĩnh gật đầu: “Được, em muốn biết, tôi tìm giúp em, nhưng mà có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Chu Độ nhìn cô một cái: “Ngày mai tới chỗ này một chuyến.”
“Chỗ nào.”
“Em tới là biết.”
Anh nói như vậy, ngược lại khiến Đàm Anh bất an, rốt cuộc là nơi nào? Nghe như có đi mà không có về vậy, nhưng cách tin tức của Quan Dạ Tuyết gần như thế này, thế nào cô cũng sẽ liều.
“Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng mà ngày mai tôi phải đi làm, hôm nay đã xin nghỉ ra ngoài rồi, ngày mai không thể tiếp tục nghỉ nữa, tôi có thể tới sau khi tan làm không?”
“Có thể.” Anh nói, lại hỏi thêm, “Vậy thì, em còn ly hôn nữa không?”
Trong lòng Đàm Anh nghĩ, cũng chẳng diễn kịch nữa thì ly hôn cái gì hả, vốn cũng chẳng kết hôn, hơn nữa cũng chẳng có tiền trả cho Chu Độ, cô bị điên mới thực sự ủy thác văn phòng luật Độ Hành làm chuyện này.
Cô lắc đầu, tùy tiện nói: “Không ly nữa, trước kia chúng tôi cãi nhau, nguyên nhân lớn nhất là anh ấy phản đối tôi tìm chị Quan. Tối qua anh ấy nhận sai rồi, gia đình yên ổn mọi sự lành, tôi dự định tha thứ cho anh ấy.”
Chu Độ mím môi, nhìn chằm chằm vào mắt cô, chắc nịch nói: “Chuyện kết hôn, em đang gạt tôi, chuyện này là con cờ mà em dùng để Sở An Mật thỏa hiệp.”
Nếu đã bị một câu của anh phá vỡ, Đàm Anh ngượng ngùng cũng thừa thãi, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của anh, biết được luật sư Chu trên cơ bản đã suy luận ra được mục đích hành vi của cô, điều này không thể phủ nhận. Cô vừa muốn nói thừa nhận là được rồi, dù sao hiện giờ Chu Độ đã đồng ý giúp cô.
Đột nhiên có một cánh tay ngang ngược ôm lấy vai cô, người tới cười nói: “Đúng là vẫn chưa kết hôn, nhưng mà cũng nhanh thôi, tình cảm giữa tôi và Anh Anh sắp được mười năm rồi, hiện giờ có thể tu thành chính quả thực sự không dễ dàng. Trước kia tôi không ở bên cạnh cô ấy, suýt nữa khiến sài lang hổ báo hại chết cô ấy, bây giờ nói thế nào thì tôi cũng phải trông chừng mới được. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không có ngày làm phiền luật sư Chu đâu, vĩnh viễn sẽ không! Mấy hôm trước tôi cầu hôn, tôi đã từng thề, cả đời này sẽ không bắt nạt cô ấy, cũng không lừa gạt cô ấy. Rất vinh hạnh Anh Anh đã đồng ý rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ mời luật sư Chu tới uống rượu mừng.”
Lâm Tư Duy nói nhấn mạnh hai từ “Sài lang hổ báo” và “lừa gạt”, chỉ nghe thôi đã khiến người ta biết đang ám chỉ gì.
Đàm Anh âm thầm lườm Lâm Duy Tư một cái: Này, khi nào thì cậu cầu hôn rồi, tôi còn đồng ý nữa?
Lâm Duy Tư nháy mắt: đồ ngốc, ông đây đang báo thù giúp cậu đấy.
Đàm Anh bị y chọc cười, đã hiểu Lâm Duy Tư đang bất bình giúp mình về quá khứ sáu năm trước, Lâm Duy Tư thương xót cô, cô đương nhiên sẽ không vạch trần y. dù sao Chu Độ cũng chẳng để ý mấy thứ này, cô gật đầu, nhìn về phía Chu Độ: “Xin lỗi, lúc trước là vì tôi muốn có được tin tức của Quan Dạ Tuyết. Tôi….nếu luật sư Chu nể mặt, lúc tôi kết hôn sẽ mời anh tới uống ly rượu mừng.”
Lâm Duy Tư hài lòng nhìn hay tay Chu Độ càng ngày càng nắm chặt, Chu Độ khàn giọng nói: “Không cần.”
Lâm Duy Tư vui vẻ nói với Đàm Anh: “Đi thôi, về nhà!”
Không cần phải đối diện với Chu Độ, Đàm Anh cầu mà không được, xấu hổ ngượng ngùng ngày hôm nay cộng lại đủ để cô tiêu hóa một thời gian rồi. Lâm Duy Tư giúp cô giải vây cô thờ phào một hơi, bóng lưng hai người thành đôi, giống như lúc nhỏ tan học về nhà.
“Sao cậu đến đây?”
“Biết cậu tới gặp con đàn bà ác độc Sở An Mật, ông đây không yên tâm, cố ý xin nghỉ chạy qua nhìn một cái.”
Đi được khá xa, Lâm Duy Tư quay đầu, nhìn thấy Chu Độ vẫn đứng dưới gốc cây du, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng của bọn họ, thân hình chưa từng di động dù chỉ là một chút. Tâm trạng của Lâm Duy Tư tốt đến nỗi hận không thể huýt sáo, đố kị rồi, hối hận rồi à?
Đáng tiếc, ban đầu người ta thích anh thì không trân trọng, coi một tấm chân tình của cô ấy thành bùn mà chà đạp, lúc Đàm Anh vẫn là một cô gái ngây thơ hồn nhiên, phần yêu thích đó trân quý biết bao. Anh khiến cô ấy học được cách động lòng, nhưng lại khiến thanh xuân của cô ấy rơi cạn nước mắt.
Hiện giờ cảm thấy đau chưa? Có thể đau như cô ấy lúc ban đầu không?
*
Chu Độ quay về Độ Hành, có người âm thầm nói với Ân Chi Hành: “Ân-par, gần đây Chu-par bị làm sao vậy? Hôm nay chẳng phải đi gặp Úy Đào Đào sao, sao tâm trạng lại tồi tệ như vậy chứ.”
Mọi người đều nhìn ra được, cảm xúc bình thường nhất của Chu Độ chính là không có cảm xúc, trước kia anh giống như một tách trà nhạt, khiến người ta cảm thấy chẳng có vị gì. Nhưng gần đây có cảm xúc rồi, nhưng trên đỉnh đầu là một đám mây đen, ai đi ngang qua người anh cũng giống như bị một trận gió lạnh thổi tới vậy.
Ân Chi Hành cũng không biết, theo lý mà nói ngày mai là sinh nhật của bà ngoại Chu, anh ít nhất cũng có chút vui vẻ, tới nhà đón sinh nhật cùng bà lão, anh Độ còn phát riêng lì xì cho mỗi nhân viên. Năm nay bà ngoại Chu đã 82 tuổi rồi, sức khỏe không được tốt, nhưng mỗi lần gặp được những người trẻ tuổi này, thì cười híp cả mắt lại, coi bọn họ như con cháu trong nhà mà bảo vệ, vô cùng hiền từ.
Tất cả những biểu hiện không bình thường của Chu Độ đều từ khi người nào đó xuất hiện, Ân Chi Hành có một phỏng đoán lớn mật, nghĩ tới liền đi làm, anh ta đặt tay lên vai Thạch Lỗi: “Tiểu Thạch, tới đây, cho Ân-par xem tài liệu của cô Đàm kia một cái nào.”
Thạch Lỗi nào dám điên cùng anh ta, cự tuyệt nói: “Chu-par sẽ tức giận đó ạ, lại nói đây là riêng tư của khách hàng, em không thể cho anh xem được Ân-par hiểu cho ạ.”
“Thứ nhất, trước kia kí kết thỏa thuận ủy thác, cô Đàm này còn chưa được tính là khách hàng của hãng luật chúng ta. Thứ hai, tôi không xem tư liệu riêng tư của cô ta, cậu chụp cái ảnh màn hình, cho tôi liếc mắt một cái xem cô ta trông như thế nào là được.”
Nói như thế này hình như cũng có chút đạo lý, rốt cuộc cũng là yêu cầu của ông chủ, lại không vi phạm quy định, Thạch Lỗi cho Ân Chi Hành nhìn một cái.
Ân Chi Hành híp mắt: “Nhìn quen quá.”
Xinh đẹp thế này không thể nào không có ấn tượng, nhưng mà từng gặp ở chỗ nào nhỉ? Ân Chi Hành tìm kiếm trong đầu mình một lượt, đột nhiên nói: “Là cô ta!”
“Là ai ạ?” Thạch Lỗi vô thức hỏi.
“Chuyện riêng của Chu-par mà cậu cũng dám hóng hớt?” Ân Chi Hành cười vỗ vai cậu ta, “Không có gì, làm việc cho tốt.”
Ân Chi Hành gõ cửa văn phòng của Chu Độ, Chu Độ hỏi: “Chuyện gì?”
“Sáu năm trước người mà tôi nhìn thấy trong điện thoại của cậu là Đàm Anh, là người phụ nữ khiến cậu bán thân đổi lấy 100 triệu kia?” Ân Chi Hành chau mày nói, “Có phải cậu chưa đủ điên không, bây giờ còn muốn tiếp tục điên.”
Chu Độ lạnh lùng nói: “Tôi rất tỉnh táo.”
“Cậu tính cái rắm,” Ân Chi Hành nói, “Năm đó cậu con mẹ nó suýt chút nữa bị người ta đánh chết, có được như này hôm nay cũng là dùng nửa cái mạng đổi về. Cô ta là người thế nào, đáng để cậu dùng 25 năm đời luật sư đi đổi.”
Chu Độ nói: “Đáng hay không, tôi nói là được.”
Ân Chi Hành dùng ngón tay lo lắng vò tóc mình, lúc phản ứng lại suýt chút nữa làm rối tung mái tóc gọn gàng rồi, càng bực bội hơn: “Không phải chứ, người ta đã kết hôn rồi, lẽ nào cậu vẫn còn tâm tư khác.”
“Cô ấy chưa kết hôn.” Chu Độ đính chính lại, “Chu dù là kết rồi, cũng có thể ly.”
“Cậu thực sự điên rồi.” Ân Chi Hành kinh ngạc nhìn anh, “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày lại nghe được những lời này từ trong miệng cậu!”
“Thế sao, vậy hiện giờ cậu nghe thấy rồi.”
Ân Chi Hành chẳng còn gì để nói, nhưng anh ta vốn chẳng phải là người giữ quy tắc, lúc gặp được Chu Độ, là năm Chu Độ suy sụp nhất. Anh ta không biết một sinh viên tài năng của viện pháp luật lại khiến bản thân mình thảm hại đến bậc này, thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng anh ta vẫn nhớ rõ như in. Anh ta cảm thấy người phụ nữ kia đối với Chu Độ mà nói là một viên thuốc độc, cho nên nhiều năm như vậy Ân Chi Hành đều cực lực ghép Chu Độ và Sở An Mật lại với nhau.
Liên quan tới tin đồn Sở An Mật là bạn gái của Chu Độ đều là anh ta tung ra, chẳng phải có một câu mà chú gọi là: giả mà nói nhiều, người trong cuộc sẽ tự khắc ở bên nhau.
Dựa theo tính cách của Chu Độ cũng sẽ không đi giải thích, mà Sở An Mật càng vui mừng. Kết quả qua nhiều năm như vậy, chính chủ chân chính quay về rồi. Đều là chuyện gì chứ?
“Bỏ đi, chuyện của cậu tôi lười quan tâm, ngày mai sinh nhật bà ngoại, cậu vẫn còn nhớ chứ? Hay là hãng luật chúng ta đặt mấy bàn cho bà cụ?”
Chu Độ: “Không cần, ngày mai tôi còn có sắp xếp khác.”
“Được rồi, vậy thì cậu nói cho bà cụ, lần sau tôi sẽ tới thăm bà.”
Chu Độ gật đầu, Ân Chi Hành đi ra. Sắp tới cửa rồi, Chu Độ mở lời gọi anh ta: “Ân Chi Hành, cảm ơn cậu.”
Ân Chi Hành nhún vai: “Anh em nhiều năm còn nói lời này, chúng ta ai theo ai chứ.”
Rốt cuộc cũng không nhịn được, mãi lâu sau lại thò đầu vào dự tính đấu tranh lần cuối: “Anh Độ, cậu nghiêm túc?”
Anh ta nói câu này không đầu không đuôi.
Ngón tay gõ chữ trên laptop của Chu Độ dừng lại: “Trước giờ chưa từng nghiêm túc như vậy.”