Viện Bảo Tàng Sơn Hải

144: Phiên ngoại


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi sang tháp Chạp âm lịch, bầu không khí năm mới ngày càng rõ ràng, trong trấn Cốc Hợp, nhà nào nhà nấy đã bắt đầu chuẩn bị đón Tết.

Do năm nay không những không đóng cửa như mấy năm trước, viện bảo tàng Sơn Hải còn đưa ra một loại hoạt động Tết thu hút du khách trên cả nước đến trấn Cốc Hợp mừng xuân, khách sạn nhà nghỉ trong trấn đã bị đặt hết chỗ từ lâu rồi, chính quyền ở trấn cũng phối hợp mở hoạt động dân tộc kéo dài liên tục, các thương nhân cũng treo bảng quảng cáo phong cách thống nhất trên trấn, thậm chí còn gửi thông báo đề nghị thương nhân tự chuẩn bị đồ cổ trang để các du khách có trải nghiệm thăm thú đậm chất cổ điển.

Khi nhận được thông báo này, các thương nhân đều cạn lời.

Trấn Cốc Hợp chúng ta đâu phải nổi tiếng nhờ cổ trấn đâu, kiến trúc cũng không hề mang phong cách đó nhé, treo bảng thì thôi, nhà nào cũng mặc đồ cổ trang không thấy quái dị à?

Nhưng chính quyền trấn đã đề nghị, các thương nhân xỉa xói thế thôi chứ cũng đặt làm đồ cổ trang cho cửa hàng nhà mình, dù sao thì mấy năm nay họ buôn bán trong trấn Cốc Hợp, chính quyền trấn đã ưu ái cho họ khá nhiều.

Viện bảo tàng Sơn Hải cũng nhận được thông báo đề nghị này, hôm ấy trong viện bảo tàng đang nấu cháo Lạp Bát, sói yêu và đám rồng đen đang dựng một cái nồi nấu to đùng trong sân trước của viện bảo tàng, các du khách đến viện bảo tàng tham quan có thể lấy một bát nhỏ ăn.

Cháo Lạp Bát được nấu bằng nếp cẩm, gạo nếp, đậu đỏ, đậu xanh, đậu phộng, nho khô, bo bo, nhãn, hạt sen, táo tàu, đường phèn, trước khi múc ra thì rắc thêm một ít hoa quế lên, hơi nóng sẽ khiến hương thơm của hoa quế tỏa ra, khắp sân trước đều sực nức hương thơm ngọt ngào nồng đượm, làn hương lan vào sảnh triển lãm, lan ra ngoài cổng lớn.

Các cán bộ đến thông báo ngoài cửa ngửi thấy, bụng tức thì reo òn ọt, bèn mặt dày hỏi chủ nhiệm của trung tâm dịch vụ du khách: “Chủ nhiệm Bào, viện bảo tàng các anh đang nấu món ngon gì à? Thơm quá!”

Chủ nhiệm Bào với mái tóc trắng đen xen kẽ có khuôn mặt tròn và đôi mắt tròn, cười lên trông đáng yêu biết bao: “Cán bộ Trương, hôm nay viện bảo tàng chúng tôi nấu cháp Lạp Bát, cậu cũng nếm thử nhé?” Tuy đang hỏi, nhưng đã trực tiếp nói với một người khác trong văn phòng: “Tứ Bất Tượng, gói một phần cháo Lạp Bát cho cán bộ Trương đi.”

“Vậy sao được.” Cán bộ Trương cười ngại ngùng.

Chủ nhiệm Bào nói liên tục câu không sao, vốn dĩ cháo nấu ra cũng miễn phí cho du khách trong viện bảo tàng ăn mà.

Chẳng mấy chốc, cán bộ Trương cầm một hộp to xuống núi, chủ nhiệm Trương mang thông báo vào văn phòng Quản lý viên.

Khu văn phòng của nhân viên viện bảo tàng Sơn Hải ban đầu đều tập trung trong một phòng, bây giờ đã chia theo khu vực từng bộ phận rồi, văn phòng đầu tiên nhất được treo biển “Văn phòng Quản lý viên”, của riêng viện trưởng và Quản lý viên viện bảo tàng.

Lúc chủ nhiệm Bào vào đưa thông báo, Quản lý viên đang bàn chuyện đón Tết với viện trưởng.

“23, kẹo kéo mạch nha; 24, quét dọn nhà; 25, xay đậu phụ; 26, cắt thịt; 27, giết gà; 28, nhào bột lên men; 29, hấp màn thầu; đêm 30 ngủ một đêm, mồng Một Tết đi đó đây hưởng thụ.”

“Cậu đang lèm bèm cái giống gì vậy?” Người đại diện của viện bảo tàng cười nhạo.

“Tập tục đón Tết của con người đó.” Quản lý viên nâng bút viết câu đối, thể chữ Nhan[1] mạnh mẽ tròn chữ: “Lúc trước chúng ta không làm theo tập tục, lần này thêm chút cảm giác trang trọng vào, nhân tiện live stream chút.”

Người đại diện: “…”

Quản lý viên: “Còn được tiện thể thu hút thêm chút fan, làm một chuyện nhưng được nhiều lợi.”

Người đại diện: “…”

Quản lý viên nhấc bút, một câu đối đã được viết xong, ngẩng đầu hỏi: “Anh thật sự không tự xung phong làm MC buổi live stream à?”

Người đại diện mang vẻ mặt “ông muốn hất bàn”: “Không thấy tôi im lặng trước à?”

“Ồ, không thấy.” Quản lý viên lại trải một tấm giấy chấm vàng cực to ra, đổi sang cây bút lông cừu loại lớn có đầu bút 9mm, chấm đầy mực, viết một chữ “Phúc” thật to: “Tôi đâu có ngước đầu, trên đỉnh đầu cũng không có mắt.”

Người đại diện hất bàn thật, còn định hất xong bỏ chạy nhưng đã bị viện trưởng nhanh tay nhanh mắt giữ lại, ngoan ngoãn dọn dẹp lại cái bàn bị mình hất và đống hạt dưa rơi vãi đầy đất.

Chủ nhiệm Bào rụt đầu, do dự có nên vào hay không.

“Tiểu Báo, có việc gì à?” Quản lý viên phát hiện ra nó trước.

Chủ nhiệm Bào vội vào trong đưa thông báo cho Quản lý viên: “Đây là thông báo của cán bộ Trương mang đến, bảo nhân viên của viện bảo tàng chúng ta mặc hết đồ cổ trang trong Tết.” Dứt lời thì chuồn ngay.

Lăng Mục Du đọc thông báo xong, cười nói: “Chính quyền trấn cũng biết chơi đấy. Cổ trang à, cho đám yêu quái tự biến ra là được, bớt việc lại đỡ tốn tiền.”

Kế Mông đang nhặt hạt dưa trợn trắng mắt: “Cậu có keo kiệt hơn nữa được không?”

Lăng Mục Du: “Đây không phải keo kiệt …”

Đan Tiêu: “Đây là biết cách sống.”

Kế Mông… Kế Mông cảm thấy mình nên tập trung nhặt hạt dưa đi thôi.

Đến ngày 23 tháng Chạp, ban ngày tiểu yêu quản lý việc hành chính trong viện bảo tàng đã chuẩn bị sẵn đồ đạc cúng Ông Táo trong phòng bếp của nhà hàng Sâm Lâm, tường thủy tinh trong bếp đặt tượng thần Ông Táo và Bà Táo, cái bàn đặt phía trước tượng thần bày lư hương và hoa quả cúng.

Thời gian cúng Táo vào buổi chiều tối, trước đó tài khoản official đã thông báo việc live stream, chưa bắt đầu mở live stream đã có rất nhiều người chầu chực sẵn trong phòng live stream của viện bảo tàng Sơn Hải rồi.

Buổi chiều Kế Mông đến phòng bếp xem, chê bai rằng: “Giản dị quá đấy, còn thêm vợ cho Chúc Dung nữa, Chúc Dung mà biết sẽ giận đến mức sống lại luôn.”

Tiểu yêu đang bày hoa quả cúng ngơ ngác nhìn anh: “Hả? Chúc Dung?”

“Tất nhiên là Chúc Dung.” Kế Mông nói: “Cúng Táo nghĩa là cúng thần Lửa, không phải cúng Chúc Dung thì còn ai vào đây?”

Tiểu yêu càng đơ hơn: “Nhưng, Quản lý viên nói là cúng Đông trù Tư mệnh Cửu linh Nguyên vương Định Phúc Thần quân mà.”

Bấy giờ đến lượt Kế Mông nghệch mặt: “… Đó là gì?”

Tiểu yêu ngu ngơ nhìn Kế Mông, Kế Mông ngờ nghệch nhìn tiểu yêu.

Cuối cùng, Lăng Mục Du giải thích: “Là Ông Táo mà loài người tạo ra.”

“Cái gì? Cậu muốn tôi live stream cúng thần giả á?” Kế Mông tỏ vẻ căm phẫn, muốn bỏ việc.

Lăng Mục Du lập tức đưa một con gà nướng tiêu đen cho Kế Mông, tiện tay vuốt: “Chúng ta cũng phải tôn trọng lịch sử sáng tạo của loài người chứ.”

Kế Mông nhận gà nướng ăn không khách sáo chút nào, chiếm hời còn không biết điều: “Cậu tưởng một con gà nướng là mua chuộc được tôi chắc?”

Tiểu yêu theo bên cạnh Lăng Mục Du tức tốc dâng thêm con gà nướng hương tỏi, Lăng Mục Du đưa gà nướng hương tỏi cho Kế Mông.

Kế Mông thần ăn đến mềm lòng: “…”

Cuối cùng, Ông Táo mà viện bảo tàng Sơn Hải live stream cúng chính là Đông trù Tư mệnh Cửu linh Nguyên vương Định Phúc Thần quân, chứ không phải cúng thần Lửa Chúc Dung, tuy ban đầu loài người cúng Táo là cúng thần Lửa Chúc Dung, rồi sau đó sao lại chuyển thành “Thần quân gì gì đó” rồi.

[Tặng chiếc du thuyền, nữ thần Manh Manh của tôi vừa đẹp lại thông minh, học thức uyên bác]

[Tôi đã cố ý đi tra, đúng là ban đầu cúng Ông Táo là cúng Chúc Dung]

[Lời nữ thần Manh Manh của tôi nói tất nhiên đúng hết]

[Nếu đã vậy thì tại sao đại Sơn Hải của chúng ta không cúng Chúc Dung?]

[Không nghe nữ thần nói à, phải tôn trọng lịch sử sáng tạo của loài người]

[Há há há há há cười chết mất, chắc chắn nữ thần của tôi đang tôn trọng lịch sử sáng tạo của loài người chứ không phải đang xỉa xói lịch sử sáng tạo của loài người à?]

Mấy tiểu yêu quản lý trong phòng live stream nhìn nhau, không biết có nên mách với Quản lý viên câu xỉa xói của thần Kế Mông không.

Lúc kế thúc live stream cúng Táo, Kế Mông báo trước là ngày mai cùng thời điểm sẽ live stream quét dọn, tuy anh cảm thấy quét dọn vệ sinh không có gì để live stream cả, nhưng ai bảo anh thần ăn đến mềm lòng chứ.

24 tháng Chạp, năm rưỡi chiều, sau khi viện bảo tàng đóng cửa, tất cả yêu quái đều biến thành hình người quét dọn cả viện bảo tàng, Kế Mông cầm điện thoại live stream cho loài người xem, anh tưởng sẽ chẳng mấy ai xem chuyện nhàm chán thế đâu, nào ngờ anh đã xem thường mức độ nhạt nhẽo của loài người, người trong phòng live stream còn đông hơn hôm qua nữa!!!

[Á á á á á đẹp trai quá]

[Đại Sơn Hải của tôi đúng là cả đống anh đẹp trai, ngày thường các anh đẹp trai ở đâu hết vậy, sao không thấy]

[Mời một đống người đẹp về phục vụ cho buổi live stream diễn cảnh quét dọn vệ sinh à]

[Anti bên trên, ông nói cho mà biết, mấy trai đẹp muôn sắc muôn màu này chắc chắn là thành phần độc nhất của đại Sơn Hải tôi, muốn bôi nhọ đại Sơn Hải của tôi à, đi tìm hiểu thuộc tính yêu cái đẹp của viện trưởng nhà bọn tôi trước đi]

[Trai đẹp muôn sắc muôn màu, há há há há há, chuẩn luôn]

[Tặng du thuyền cho trai đẹp muôn sắc muôn màu]

Kế Mông nhìn “trai đẹp muôn sắc muôn màu” được đăng khắp khung trò chuyện của phòng live stream mà khóe miệng co giật.

25 tháng Chạp, sói yêu và rồng đen cùng xay đậu phụ, khu bình luận live stream toàn là “á á á á anh nhỏ đậu phụ đẹp trai quá”, “anh nhỏ đậu phụ ơi, em muốn ăn đậu phụ của các anh”.

Tiếng lòng Kế Mông: Này, con người, xay đậu phụ mà loài người các ngươi sáng tạo ra không phải ý này mà!

26 tháng Chạp, phải giết heo cắt thịt làm một bát thịt sốt tương đỏ, mang nghĩa tháng ngày phát đạt rực rỡ, nhưng live stream giết heo thì máu me quá, Lăng Mục Du đổi thành live stream Kế Mông vào siêu thị dưới núi mua thịt heo, mua tượng trưng một ít về làm bát thịt sốt tương đỏ, nhân tiện cho cộng đồng mạng trong phòng live stream ngắm bầu không khí tất bật đón Tết của trấn Cốc Hợp.

Tiếng lòng Kế Mông: Bảo tôi làm thịt sốt tương đỏ? Điên rồi à!!! Ồ, không phải tôi tự nấu, cho Lang Võ nấu, tôi đứng bên cạnh quay à.

27 tháng Chạp thì phải giết gà, cũng tương tự, giết gà các kiểu live stream thì kỳ, bèn đổi thành Kế Mông xuống núi mua con gà, mua về live stream n cách nướng gà.

Tiếng lòng Kế Mông: Cái đầu ấy! Hôm qua bảo tôi đi mua heo, hôm nay bảo tôi đi mua gà, không thể mua một lần luôn à? Tuy mua gà để nướng cho tôi ăn, nhưng tôi vẫn rất tức giận nhé (╰_╯)#

27 tháng Chạp, ngoài món ăn chính chuẩn bị lúc Tết là bột lên men, còn phải dán câu đối xuân, tranh Tết, giấy cắt hoa trang trí cửa sổ. Câu đối xuân và chữ Phúc mà Lăng Mục Du viết sẵn bấy giờ đã có ích, trên mỗi cánh cửa của viện bảo tàng đều được dán, trông tưng bừng quá chừng.

Tiếng lòng Kế Mông: Ha ha ha, Thủy Thôi không biết cắt hoa.

29 tháng Chạp, viện bảo tàng đóng cửa nghỉ ngơi, đến mồng Một Tết mới mở cửa đón khách, hôm ấy, các yêu quái trong viện bảo tàng đều hóa thành hình người cùng live stream làm màn thầu làm bánh bao cho loài người.

Tiếng lòng Kế Mông: Mệt quá, kiếp này không bao giờ live stream nữa.

“Manh Manh, em xem người bột anh làm nè, là em và anh đó.” Lý Cửu Gia đột nhiên xuất hiện trước camera live stream, còn khoe khoang tình cảm một cách trắng trợn, phòng live stream toàn những tiếng hô hào không muốn thấy tên đàn ông đã cướp đi nữ thần quốc dân.

Kế Mông thấy người bột thì hứng thú, nhét điện thoại vào tay yêu báo tuyết bên cạnh, muốn tự mình làm đôi người một là anh và Lý Cửu Gia.

Lăng Mục Du thấy cũng đại khái rồi, ra hiệu cho yêu báo tuyết nói mấy câu tốt lành rồi kết thúc live stream.

Người bột của Kế Mông được nặn rất nhanh, nhưng làm xong rồi Lý Cửu Gia nhìn cả buổi trời cũng không ra rốt cuộc anh làm cái gì.

“Đây là em nè!” Kế Mông nói: “Thần thể của em, anh xem, đây là đầu rồng của em, còn chỗ này là cánh.”

Lý Cửu Gia: “…” Hoàn toàn nhìn không ra.

“Phì” Đan Tiêu bên cạnh cười nhạo anh.

Kế Mông tức giận: “Ông cười cái gì?”

“Cười móng vuốt của ông không linh hoạt.” Đan Tiêu khoe khoang người bột mà mình đã làm xong: “Tôi làm tốt hơn ông nhiều.”

Kế Mông nhìn người bột trong tay Đan Tiêu hồi lâu không nói.

Lăng Mục Du cũng rướn sang nhìn kỹ, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng ra vợ nhà mình làm cái gì.

“Đây là Tiểu Ngư.” Đan Tiêu nói.

“… Làm đẹp lắm.” Lăng Mục Du khen lời trái lòng.

“Há há há há há…” Kế Mông cười phá lên: “Giống hệt như Thủy Thôi luôn.”

“…” Lăng Mục Du bất đắc dĩ, thế là cầm cục bột lên, cậu phải làm một vị thần tối cao.

Bánh bao màn thầu và… những thứ quái dị mà mọi người làm đều được bỏ vào lồng hấp, hấp xong mở lồng ra, hơi nóng tản đi rồi, khi nhìn thấy kiệt tác của mình, các thần yêu đều im lặng.

Đống hình thù dị dạng bị phình ra kia là cái giống gì vậy?

————————————————–

[1] Thể chữ Nhan: ý nói về chữ Khải do Nhan Chân Khanh viết, chữ Khải của ông có kết cấu vuông vắn dứt khoát, nét bút với những nét ngang nhạt và nét đứng đậm, bút lực mạnh mẽ tròn chữ, khí thế trang nghiêm hùng hồn.

[2] Cháo Lạp bát:


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây