Viện Bảo Tàng Sơn Hải

47: Chương 47


trước sau

Edit: Thi

Beta: Molla

………….

Đan Tiêu dẫn theo Lăng Mục Du, Đào Ngột, Thao Thiết và Cùng Kỳ dùng dịch chuyển tức thời truy lần tung tích ma khí đi về hướng thành phố Vĩnh An.

Bên ngoài khoa Sản bệnh viện năm tầng Vĩnh An, người một nhà Lăng gia chỉnh chỉnh tề tề đứng chờ, Ninh Hưng Trần Gia Trần Hoằng Hậu và phu nhân cũng đứng bên ngoài chờ cùng.

Khấu Dung sau khi được đưa vào phòng sinh khoảng hai tiếng, bác sĩ bên trong đã ra ngoài thông báo tình hình với người nhà bệnh nhân —- sinh non lại khó sinh, cần phải mổ gấp, yêu cầu người nhà ký tên xác nhận.

Khang Băng Khiết vừa nghe được là sinh non lại còn khó sinh, sắc mặt đã lập tức trắng bệch, bà hất tay chồng ra, nhìn Lăng Chí Chuyên rống lên: “Ông tránh xa tôi ra, đáng chết—-”

Lăng Giác ôm lấy mẹ nhỏ giọng an ủi bà, Lăng Chí Chuyên ngượng chín mặt, đi đến ghế trống kế bên anh trai ngồi xuống. Lăng Chí Thâm liếc hắn một cái, không nói gì, ngồi thẳng lưng.

Sử Vi khóc lóc trừng mắt nhìn vợ chồng Trần Hoằng Hậu, nếu đây không phải đang ở bệnh viện, không chừng bà đã nhào qua xé xác hai vợ chồng nhà họ. Đặc biệt là cái thằng Trần Gia Duyệt, bà còn tưởng là người tốt, không ngờ là vừa đùa giỡn tình cảm với con gái bà, lại còn ở trước mặt nhiều người nhục mạ Lăng Gia!

Phi—-

Còn thua cả Lăng Giác.

“Hắt xì….” Lăng Giác hắt xì một cái thật lớn, Khang Băng Khiết quan tâm hỏi han, hắn xoa xoa mũi, nhìn mẹ mình nói: “Mẹ, không phải cảm, chắc là có ai đó đang mắng con.”

Khang Băng Khiết vỗ hắn một cái: “Nói bậy nói bạ.”

Lăng Giác he he hai tiếng, hoàn toàn không có chút cảm giác sắp làm cha nào.

Người của Đội đặc nhiệm cục an ninh chạy tới vừa lúc Lăng Giác đang bày bộ dạng cợt nhả ra.

“Các người là người nhà sản phụ?” Cao Trác Thước nhìn chung quanh những người đang đứng trước phòng sinh một vòng, giải thích: “Chúng tôi là cảnh sát khu vực Nam Tân.” Nghiêm túc trình ra một tấm thẻ công tác, hiển nhiên, tình trạng giả mạo hiện tại rất nhiều.

Người Lăng Gia nhìn ba người đàn ông tự xưng cảnh sát khu vực đến, vẻ mặt khó hiểu, Lăng Chí Thâm là người phản ứng đầu tiên, tiến lại hỏi: “Các anh cảnh sát, tôi là bác cả của sản phụ, xin hỏi ba người các anh đến đây là có việc gì?”

“Là như thế này, cháu gái ngài đang sinh em bé bên trong, may mắn đây là em bé thứ một trăm được sinh ra từ khi khu vực chúng ta thành lập đến nay, cho nên cấp trên cho chúng tôi đến đây, mang theo ít quà kỉ niệm.” Cao Trác Thước nói xong, một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh hắn cầm tã giấy sữa bột mang theo nhét vào tay Lăng Chí Thâm.

Cả nhà Lăng Gia ngớ ra, không biết là ai rảnh rỗi nảy ra ý tưởng này, trước đó chưa từng nghe qua khu vực có quà kỷ niệm bé mới sinh ra.

Cao Trác Thước không đợi Lăng Chí Thâm phản ứng, lại nói: “Khu vực chúng tôi yêu cầu chụp lại ảnh em bé để lưu trữ, sau khi sinh bé, có thể để chúng tôi nhìn một lần chứ?”

Lăng Chí Thâm trong tay vẫn còn cầm sữa bột tã giấy của người ta đấy, cái gọi là bắt người tay ngắn (*), hắn liền đáp ứng, rồi lui xuống, ba người này tuy biểu tình nghiêm túc, nhưng bộ dáng một thân chính khí, hơn nữa cả nhà họ đều ở đây nhìn, cũng không sợ bọn họ làm hại đứa bé.

(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: thành ngữ Trung Quốc -Câu này có nghĩa là đã được lợi từ người khác thì dù người ta có cái gì không ổn, không đúng cũng không dám nói.

Ba người Cao Trác Thước đạt được mục đích, không nhiều lời nữa, đứng thẳng tắp ở một bên hành lang, chờ em bé ra đời.

Bên ngoài phòng sinh lại khôi phục trạng thái yên lặng, từng người đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, phía bên phòng sinh không phát âm thanh nào nữa, lúc trước còn nghe loáng thoáng được tiếng Khấu Dung kêu đau, bây giờ đã không nghe được gì nữa.

Lăng Dĩnh trong lòng hối hận khôn nguôi, nếu lúc trước nghe lời anh trai, suy nghĩ nhiều một chút, cơ sự ngày hôm nay có lẽ sẽ không xảy ra.

Khấu Dung sẽ không sinh non, mẹ sẽ không phải khóc không ngừng như vậy, cha cũng không bị mất mặt trước bao người, bản thân mình… cũng sẽ không bị làm cho nhục nhã bởi Trần Gia Duyệt.

Nhưng lúc đó cô đã bị tình yêu làm cho mù quáng, không suy nghĩ được gì nhiều, hoặc có thể nói, trừ Trần Gia Duyệt ra cô không hề nghĩ đến ai khác, tận cùng tâm mắt đều là người mình yêu, tự cho rằng đã chạm tay được đến hạnh phúc.

Làm gì có thứ hạnh phúc nào, tất cả đều là giả! giả!!!

Cô bỗng nhiên nhớ tới lời Lăng Mục Du nói trong điện thoại, Lăng Mục Du ở đầu dây bên kia thật quang minh chính đại nói: “Bạn trai của em”, trong thanh âm là tràn đầy sung sướng và hạnh phúc, giống hệt như lúc cô nói “Trần Gia Duyệt muốn đính hôn với chị”.

Thì ra con người ta khi nhắc đến tình yêu đều trở thành kẻ ngây dại, chỉ là tình yêu của cô chỉ có một nửa là thật, ngay từ lúc đầu chỉ có mình cô tự lừa mình dối người, chỉ hy vọng Lăng Mục Du không giống như mình.

Lần đính hôn này Lăng Dĩnh còn cố ý may lễ phục, chiếc váy cực kì mỏng, nhẹ tênh, là kiểu váy tiên nữ đang thịnh hành, không có chi tiết chống lạnh, hiện tại thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, trong bệnh viện không mở máy sưởi, cô dùng hai cánh tay trần ôm lấy vai, tự sưởi ấm bản thân, cũng là để sưởi ấm tâm tư của mình.

Một chiếc áo khoác âu phục còn vương nhiệt độ cơ thể phủ lên người cô, cô ngẩn ra, nhìn thấy Lăng Ứng Thiều.

“Cảm ơn anh hai.” Thanh âm cô nghẹn ngào, Lăng Ứng Thiều nghe thấy lập tức nhíu mày.

“Anh hai, anh thấy em ngốc lắm đúng không?” Lăng Dĩnh cúi đầu tự giễu, “Em thấy mình thật ngốc.”

Cô nói, không nghe thấy tiếng đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lăng Ứng Thiều nhìn về hướng hành lang bên kia, cô quay đầu, liền thấy Lăng Mục Du đi bên cạnh một người đàn ông tuấn mỹ.

“Tiểu Ngư…..” Cô ngơ ngẩn gọi.

Đan Tiêu dẫn theo Lăng Mục Du, cùng với Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ đột nhiên xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng sinh.

Ba người Cao Trác Thước nhìn thấy bọn họ, lập tức nhạy bén nhìn xung quanh một lần, phát hiện không ai để ý có thêm vài người bỗng nhiên xuất hiện trên hành lang trống rỗng thì thở phào, đi đến thấp giọng chào hỏi: “Thượng Thần, tại sao ngài lại đến đây?” Còn dẫn theo ba con mãnh thú này.

“Truy theo ma khí đến đây.” Đan Tiêu nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.

An Thành Tựu thì thầm: “Là ma khí thật sao?! Chúng tôi còn tưởng là tầng giám sát linh khí xảy ra vấn đề.”

Thao Thiết cười nhạo một tiếng: “Đồ vật của nhân loại mấy người từ khi nào lại đáng tin cậy đến thế.”

Này vừa đến đã ăn đòn ulti, ba người Cao Trác Thước không muốn đấu võ mồm với một con mãnh thú, nhưng Lăng Mục Du lại không vui lắm, liếc xéo Thao Thiết: “Mi cảm thấy đồ vật nhân loại không đáng tin cậy, vậy thì nhớ là đừng có ăn dê nướng nguyên con do con người nấu, đừng coi TV con người phát minh, cũng đừng có chơi game con người làm ra nhá.”

Thao Thiết trở mặt nhận sai, cực kì bất quy tắc.

Đang sống ngày lành, sao mà quay lại cái thú sinh nhàm chán trước kia được chứ?

Ba người Cao Trác Thước mở to mắt, tầm này mãnh thú sống muôn màu muôn vẻ vậy luôn à?

Bên này mới nói với nhau mấy câu, người Lăng Gia phía bên kia đã phát hiện ra mấy người Lăng Mục Du.

Khang Băng Khiết phản ứng kịch liệt nhất, chỉ vào Lăng Mục Du nói: “Mày tới làm cái gì? Lại muốn hại người sao? Hại tao chưa đủ, bây giờ còn muốn hại cả nhà tao đoạn tử tuyệt tôn à? Lăn——”

Lăng Mục Du lạnh mặt, không nói lại với Khang Băng Khiết, cũng không lại gần những người Lăng Gia, đứng bên cạnh Đan Tiêu, im lặng không nói gì.

Đan Tiêu nắm tay Lăng Mục Du, hàng mày nhíu lại, chưa kịp nói gì, đám mãnh thú đã không nhịn được.

Quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải tụi tui là người mà mấy người có thể mắng chửi hả?!

Thao Thiết uy hiếp: “Này con người, chú ý cái mồm của mi, có chuyện gì xảy ra, cẩn thận gieo gió gặt bão.”

Khang Băng Khiết và Lăng Chí Chuyên còn nhớ giọng nói này, không, phải nói là cả đời bọn họ cũng không quên được giọng nói này vào cái đêm bị dọa rớt nửa cái mạng kia nữa.”

Nghe được giọng Thao Thiết, cả hai người đều run như cầy sấy, Khang Băng Khiết không dám nói nhiều nữa.

Lăng Giác thấy vậy, ôm mẹ vào trong lòng, quát Lăng Mục Du: “Mày đem đám lưu manh này tới đây làm gì? Còn dám đe dọa ba mẹ, Lăng Mục Du, mày đúng phận làm con lắm.”

Lăng Chí Thâm cũng hỏi: “Mục Du, những người này là gì của con?”

Lăng Mục Du dạo một vòng qua ánh mắt của bác cả, bác gái và chị họ, biểu tình của bác cả là ngạc nhiên thật, bác gái thì lộ vẻ khinh thường, chị họ lại có hơi cứng người.

“Đây là…” Lăng Ứng Thiều định đứng ra nói đỡ hòa giải giúp cho Lăng Mục Du, nhưng lại bị Lăng Mục Du giành nói trước, “Đây là viện trưởng của viện bảo tàng Sơn Hải,” cậu chỉ vào Đan Tiêu, “Ba người này là đội trưởng đội an ninh bảo tàng,” cậu lại chỉ vào Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, “Tôi là quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải.” Cuối cùng, cậu chỉ vào mình.

Lăng Ứng Thiều ngẩn ra, anh nhớ rõ, lúc ở bảo tàng, Lăng Mục Du mặt đầy kiêu ngạo giới thiệu với anh, nói: “Đây là bạn trai em, Đan Tiêu.”

Anh nhìn ra được Lăng Mục Du lúc này đang chìm đắm trong tình yêu, toàn thân vui sướng hạnh phúc rạng rỡ, giọng điệu lúc giới thiệu bạn trai, chính là thanh âm thông báo cho bạn bè thân thích về người mình yêu.

Nhưng lúc này, người yêu cậu từng cảm thấy kiêu ngạo, cậu không có dũng khí nói ra, chỉ dùng giọng điệu cứng nhắc, xa lạ nói “Đây là viện trưởng viện bảo tàng Sơn Hải”, cũng tự giới thiệu bản thân là quản lý của viện bảo tàng.

Lăng Ứng Thiều không tưởng tượng ra được tâm tình của Lăng Mục Du khi cậu nói những lời này ra như thế nào, nhưng có thể nghĩ đến, Lăng Mục Du sớm đã đoán được tình yêu của mình không được người thân chúc phúc, cho nên cậu chỉ đơn giản là không nói ra, dùng câu “Tôi là quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải” vẽ ra khoảng cách với người mình yêu.

Lăng Chí Thâm đương nhiên sống nhiều hơn Lăng Mục Du ba mươi năm, liếc mắt một cái đã nhận ra cháu trai mình và người viện trưởng kia quan hệ không bình thường, thân mật giữa hai người đều không cố ý che dấu. Cũng tốt, cháu trai thức thời không ở nơi đông người nói ra câu “Đây là bạn trai của tôi”, ông cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng vì vậy mà một tia oán hận trong mắt cháu trai, ông không nhìn thấy được.

Ngược lại, Sử Vi, không khóc, lại ngờ vực nói: “Chỉ là viện trưởng à, không phải quan hệ gì khác đi?”

Lăng Dĩnh kéo tay mẹ, hối lỗi nhìn về phía Lăng Mục Du, lại phát hiện Lăng Mục Du đang cùng người tóc vàng nói chuyện, không thèm nhìn tới mình, cô cứng người, cúi đầu trầm mặc.

Ở ngoài phòng sinh, mười mấy con người cùng chờ đứa bé bên trong sinh hạ.

Bên ngoài bầu trời dần tối lại, rõ ràng hồi ba giờ chiều ánh nắng còn đang chiếu rực rỡ, bỗng chốc sắc trời lại giống như ban đêm, người đi đường nhìn thấy cảnh này, cũng nhanh chân hơn, chỉ sợ đang đi nửa đường không mang theo dù còn mắc mưa.

Bác sĩ đã dốc sức hơn ba tiếng đồng hồ trong phòng, buổi chiều bốn giờ, một tia chớp thật lớn xẹt ngang qua bầu trời, không bao lâu sau, một tiếng sấm vang lên, mấy đứa trẻ con đều bị dọa cho khóc ré, ngay cả người lớn cũng giật mình trong phút chốc.

Trong khoảnh khắc mưa to như trút nước, rào rào rơi xuống mặt đất, chỉ một lát đã ngập đường, người đi đường không mang dù nhanh chân chạy đi trú mưa, người có dù thì căng dù ra, nhưng phát hiện ra mưa lớn quá có dù cũng không làm được gì, trừ tránh bị ướt tóc ra thì cả người chỗ nào cũng ướt đẫm.

Trời đất mịt mù trong màn mưa, từng tiếng sét gầm thét vang trời, vài người trú mưa ở cửa hàng tiện lợi ven đường còn đùa với nhau có khi nào bị đánh một phát sẽ phi thăng thành tiên luôn không.

Đèn trên tầng lầu khoa sản bệnh viện Vĩnh An bỗng dưng nhấp nháy liên hồi, Đan Tiêu thấp giọng nói: “Đến rồi.”

Ba người Cao Trác Thước lập tức như sắp đánh trận nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.

Lăng Mục Du cũng thực hồi hộp, nắm tay Đan Tiêu, cũng nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, nếu lát nữa trong phòng sinh có thứ gì bay ra, cậu liền kéo tay Đan Tiêu chạy. (má ơi cưng xỉu =))))))

Đèn trên trần hành lang lúc sáng lúc tối đột nhiên có một tiếng “choang” thật lớn vang lên, một bóng đèn rơi xuống, làm mọi người giật nảy mình, những cái đèn khác cũng không tránh được số phận, đồng loạt rơi vỡ, sau đó, một vị bác sĩ từ trong phòng sinh bước ra, nói: “Là một bé trai, tuy không đủ tháng, nhưng rất khỏe mạnh, mẹ bé cũng an toàn, tuy nhiên mất máu khá nhiều nên sẽ phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm.”

Hộ sĩ đẩy giường bệnh ra, Khấu Dung hai mắt nhắm chặt, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt.

Khang Băng Khiết nhìn thấy, hỏi hộ sĩ: “Cô ta khó sinh, vậy có cắt bỏ tử cung không?”

“Không có.” Hộ sĩ khó hiểu nhìn bà một cái, hướng thang máy đi nhanh hơn.

Em bé cũng được đưa khỏi phòng sinh, thân thể bé nhỏ vì không đủ tháng, nhưng rõ ràng là đã được nuôi dưỡng thật tốt trong cơ thể mẹ, vậy mà nhìn không giống sinh non chút nào, tuy vẫn là nhỏ gầy hơn bé sinh bình thường, nhưng đúng như lời bác sĩ nói, rất khỏe mạnh.

Đứa bé được đưa vào phòng bệnh, Lăng Giác không thể tưởng tượng được nhìn bé con nhắm chặt mắt trong giường ấm, “Đây là con của tôi ư?”

Lăng Mục Du đứng bên ngoài thăm dò, sau đó nhỏ giọng hỏi Đan Tiêu: “Đây là Ma Thần à?” Nhìn qua vừa không ma huyễn cũng không có điểm thần kỳ gì, chẳng phải là đứa nhỏ bình thường sao.

Ba người Cao Trác Thước cũng nhìn Đan Tiêu, đều không tin nổi, ma thần này thoạt nhìn quá yếu ớt, sau khi sinh, chút xíu thần lực cũng không thấy, còn không bằng trước khi sinh.

Đan Tiêu trong lòng cũng có nhiều nghi vấn, đã vậy, y liền phất tay, mở kết giới, cách ly hết nhân loại bình thường ở bên ngoài, kéo tay Lăng Mục Du đến bên giường ấm, cúi đầu lẳng lặng nhìn em bé trên giường hồi lâu, mới nói: “Đừng giả vờ nữa, nhanh lên, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lăng Mục Du và ba người Cao Trác Thước ngây ngốc nhìn Đan Tiêu, đám Thao Thiết lại là bộ dạng hiểu rõ cười cười.

Lúc này, đứa bé trên giường vốn nên ngủ, trên người lại xuất hiện một đạo ám quang, Lăng Mục Du nhìn thân thể đứa bé kia nhanh chóng dài ra, lớn lên, xé rách cả tã lót, nháy mắt, bỗng chốc trở thành một thanh niên cao ráo đứng trước mặt cậu, không một mảnh vải che thân.

Thanh niên cười ha ha: “Đan Tiêu, ra là ngươi chưa chết.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây