Viễn Khê

131: Chương 130


trước sau

Dương Dương và Nhạc Nhạc tới đây, không đến vài ngày nữa là tết trung thu, ông cụ còn đặc biệt bảo Dương Dương và Nhạc Nhạc mang theo những chiếc bánh trung thu tinh xảo tới cho Cố Khê. Ông cụ cũng biết tình huống hiện tại của Cố Khê, mỗi ngày thông qua video đối mặt với Cố Khê, bọn họ đều cực kỳ áy náy. Nếu không phải do bọn họ, thì Cố Khê sẽ không phải chịu đựng nỗi khổ lúc mang thai như vậy, mà bé con nhất định cũng thuận lợi nằm ở trong bụng ba ba đầy đủ 9 tháng.

Đêm nay là trung thu, mọi người ở trong vườn hoa ngắm trăng, ăn bánh trung thu. Trung thu năm ngoái, Angela và Rex dẫn bọn nhỏ tới Doanh Hải đón trung thu cùng với cả nhà Cố Khê; trung thu năm nay, cả nhà Cố Khê lại tụ tập ở nhà Angela, trong lòng mỗi người đều có cảm nhận giống nhau.

Bữa tiệc đón trung thu đêm nay có một chỗ rất đặc biệt – đó chính là có vài món ăn là do chính tay Dương Dương và Nhạc Nhạc nấu. Hai đứa nhỏ muốn cảm ơn chú Angela và chú Rex đã chăm sóc cho ba ba, cũng đau lòng ba ba mang thai vất vả, nên đã đặc biệt nấu vài món ăn ngon sở trường. Tuy hương vị so với ba ba có kém một chút, nhưng cũng ăn khá ngon, ít nhất Tom và Thomas ăn tựa như hổ đói.

Cố Khê thật vui, vui vì con trai hiếu thuận, cũng vui vì trong những thời khắc thế này lại có thể ở cùng một chỗ với những người quan trọng nhất. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng rất hưng trí, hai người cùng Rex và La Kiệt thỉnh thoảng cụng ly rượu đỏ. Dương Dương và Nhạc Nhạc lột vỏ tôm tít rồi đặt vào trong chén của ba ba, Cố Khê cứ thế mà gắp lên ăn, so với Dương Dương và Nhạc Nhạc, Tom và Thomas chỉ biết cắm đầu ăn đã khiến Rex cảm thấy hơi hơi bất mãn, hắn đá đá hai đứa con trai, để con trai gắp rau cho cha.

“Hôm nay thật sự rất tốt, hôm qua trời hơi âm u, tôi còn tưởng hôm nay sẽ không thể nhìn thấy ánh trăng chứ.” Angela nói với Cố Khê nói.

Cố Khê gật gật đầu: “Đúng vậy a, sáng nay cũng không thấy nắng, tôi còn tưởng hôm nay sẽ không thấy được ánh trăng, không nghĩ tới buổi chiều thì trời trong.”

Angela nhìn về phía ánh trăng, xúc động: “Thì ra ánh trăng ở mọi nơi đều giống nhau.”

Cố Khê cười cười, không rõ vì sao Angela lại sinh ra loại xúc động như vậy. Rex đang uống rượu cùng Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc và La Kiệt, thân thể chấn động một cái, lập tức ôm Angela, nói: “Bé bảo bối, nơi có em ở thì ánh trăng có thể mới tròn.”

“Rex, anh muốn hại chúng ta ăn không ngon sao?” La Kiệt là người đầu tiên lên tiếng kháng nghị. Tom và Thomas liếc nhìn cha và ba ba đang ân ái một cái, rồi cúi đầu ăn tới tấp, không lên tiếng, bọn nó đã sớm quen.

Rex lập tức phản kích: “Đúng vậy, ai hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến dưới cửa sổ của người khác giả vờ tủi thân, còn khóc nhè.”

“Rex, anh đây là công kích cá nhân, tôi kháng nghị!”

“Hừ, tôi thấy chẳng qua là cậu ghen tị. Ghen tị với tình cảm của tôi và bé bảo bối.”

Rex ước gì người trong thiên hạ đều biết hắn và Angela có bao nhiêu ân ái, lấy buồn nôn làm bữa ăn chính. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa cười vừa lắc đầu, Cố Khê cũng cười, mà Angela – một trong hai đương sự – thì rất bình tĩnh mà chấp nhận Rex buồn nôn một lần lại một lần, cậu cũng đã quen.

Ở đây mấy tháng, Cố Khê đã thấu hiểu giữa Rex và Angela có bao nhiêu ân ái, cũng thấu hiểu Rex rất yêu Angela, ngay lúc đầu cậu còn có thể vì Rex thường thường nói những lời yêu thương một cách trắng trợn với Angela mà có chút ngượng ngùng, hiện tại đã có thể thực bình tĩnh giống Angela, dù sao đây là cá tính của Rex. Cầm lấy một phần nhỏ bánh trung thu, Cố Khê bỏ vào miệng, là trứng vịt muối, rất thơm. Miệng đang nhai nhai bỗng khựng mạnh lại, Cố Khê đặt một tay lên bụng xoa xoa.

Angela vẫn luôn nhìn theo cậu, liền thu hồi tươi cười: “Cố Khê?” Angela vừa lên tiếng, những người khác đều nhìn lại đây.

“Tiểu Hà? Xảy ra chuyện gì?” Thấy Cố Khê che bụng, mi tâm nhíu chặt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vội đặt ly rượu xuống, ôm lấy cậu.

Cố Khê từ từ buông tay xuống, bánh trung thu cầm ở trong tay kia cũng được đặt lại trên bàn, rồi cậu bắt lấy tay Triển Tô Nam, bảo trì bình tĩnh mà mở miệng: “Bụng, đau.”

“…”

Không khí ở hiện trường bỗng đông lạnh vài giây, tích tắc sau liền nổ tung.

“Đau bụng?!”

Vài tiếng kêu sợ hãi cùng vang lên, Cố Khê nắm chặt tay Triển Tô Nam, gật gật đầu, mi tâm nhíu chặt. Đôi đũa trong tay Dương Dương và Nhạc Nhạc rơi xuống đất, Kiều Thiệu Bắc vỗ mạnh Triển Tô Nam một cái. Triển Tô Nam phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng ôm lấy Cố Khê chạy vào trong nhà.

“La Kiệt!”

Hướng La Kiệt gọi lên một tiếng, Angela kéo vạt áo chạy đi. Rex xoa mạnh lên đầu bốn đứa nhỏ, rồi cùng La Kiệt vội vàng rời đi. Nháy mắt bên cạnh bàn cơm chỉ còn lại bốn đứa nhỏ ngây ra như phỗng. Vài phút sau, Tom đập Dương Dương và Nhạc Nhạc một phát: “Triêu Dương,Triêu Nhạc! Chú Cố sắp sinh!”

‘Xột xạt!’

Dương Dương và Nhạc Nhạc đứng mạnh lên, hét to một tiếng ‘ba ba’, rồi bỏ chạy. Tom và Thomas cũng ngừng ăn, chạy nhanh qua đó.

Trong phòng ngủ, sắc mặt Cố Khê trắng bệch đang nằm ở trên giường, Angela ngồi ở bên giường bắt mạch cho cậu, thần sắc của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cực kỳ kích động mà ngồi quỳ gối ở phía bên kia giường, nắm thật chặt tay Cố Khê. Cố Khê hít thở từng ngụm từng ngụm, trên trán phủ một tầng mồ hôi. Bàn tay Triển Tô Nam lau mồ hôi cho cậu cực kỳ run rẩy.

Lấy tay ra, Angela trầm giọng nói: “Hiện tại chính là đau bụng trước khi sinh, nhưng chưa tới lúc bọn nhỏ muốn đi ra.”

“Vậy phải mất bao lâu?” Thanh âm của Kiều Thiệu Bắc cũng vô cùng run rẩy.

Angela nhìn Cố Khê nói: “Phải xem tình huống của Cố Khê, có thể là mấy giờ, cũng có thể là mấy ngày.”

“Cái gì?! Phải mấy ngày?” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa nghe như thế, liền muốn ngừng thở.

“Đó là tình huống tồi tệ nhất.” Angela nắm thật chặt tay Cố Khê, truyền dũng khí cho cậu.

Cố Khê nhìn cậu gật gật đầu, rồi chuyển hướng về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Đau bụng cũng không phải sẽ lập tức sinh, không có việc gì.”

“Angela, có biện pháp nào giúp Tiểu Hà không thống khổ như thế không?” Kiều Thiệu Bắc hận sao người đau không phải là hắn.

Angela lắc đầu: “Đau bụng trước khi sinh, ai cũng không thể tránh khỏi, trừ phi sinh mổ.”

“Vậy thì sinh mổ đi.” Triển Tô Nam lập tức nói.

Cố Khê lắc đầu: “Không, em không muốn sinh mổ. Hiện tại cũng không quá đau, cơn đau cũng không thường xuyên, em có thể chịu được.” Nắm chặt tay hai người, cậu lại nhấn mạnh: “Em muốn sinh bé con bằng cách tự nhiên.”

Trong mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc che kín tơ máu đau lòng, bọn họ hôn một cái thật mạnh lên môi Cố Khê, nghẹn ngào nói: “Nếu nhịn không được thì cứ sinh mổ, Tiểu Hà, cho dù là sinh mổ thì bé con vẫn thực khỏe mạnh, chúng ta không muốn em phải gắng chịu đựng.”

Cố Khê miễn cưỡng mà lộ ra nụ cười tươi: “Có sinh sản nào không đau, không có việc gì.”

“Anh đừng nói chuyện nữa, chút nữa sẽ hao tổn rất nhiều khí lực.” Angela đứng dậy đi ra ngoài, để La Kiệt ở lại trông coi. Đau bụng sinh của Cố Khê sẽ kéo dài trong một thời gian ngắn, cậu muốn chuẩn bị cho Cố Khê một ít đồ ăn, để cho Cố Khê có đủ khí lực mà sinh bé con.

Cửa phòng ngủ đóng chặt bị đẩy ra, hai đứa nhỏ với sắc mặt trắng bệch đang đứng ở cửa. Cố Khê nhìn thấy bọn nó, lại miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi, thế nhưng giây tiếp theo cậu lại kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay nắm tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nháy mắt bóp mạnh.

“Ba!” Dương Dương và Nhạc Nhạc vọt tới bên giường, nước mắt ‘lộp bộp’ rơi xuống.

“Dương Dương, Nhạc Nhạc, ba ba sắp sinh, các con đi ra ngoài chờ được không?” Triển Tô Nam mở miệng.

Dương Dương và Nhạc Nhạc lắc đầu: “Tụi con muốn ở cùng với ba.”

Tiếp theo Dương Dương bắt lấy tay ba ba: “Ba, cho tụi con ở cùng với ba đi, tụi con muốn ở bên cạnh ba.”

Cố Khê lắc đầu, cậu không muốn bọn nhỏ nhìn thấy bộ dạng này của cậu.

“Ba, tụi con muốn ở cùng với ba, tụi con muốn ở cùng với ba.” Nhạc Nhạc vừa khóc vừa nói, bọn nó muốn biết lúc đó ba ba sinh bọn nó đã vất vả như thế nào.

“Ba, con và Nhạc Nhạc sẽ không gây thêm phiền phức, tụi con chỉ ở bên cạnh ba.” Dương Dương cầm lấy khăn tắm trong tay ba Triển, muốn đi vào phòng tắm. Nhạc Nhạc cũng không đi ra ngoài, bé đi rót nước cho ba ba.

“Dương Dương… Nhạc Nhạc…” Không nên nhìn ba ba sinh bé con.

Dương Dương đi từ phòng tắm ra, nói đầy nghẹn ngào: “Ba, cho tụi con ở cùng với ba đi. Thời điểm ba sinh tụi con chỉ có một mình, hiện tại, ba ba sinh các em, con và Nhạc Nhạc cùng với ba Triển và ba Kiều đều sẽ ở bên cạnh ba.”

Đôi mắt Cố Khê đỏ ửng, khóe mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng lấp lánh ánh nước. Cố Khê mỉm cười, hướng bọn nhỏ vươn tay. Dương Dương và Nhạc Nhạc rơi nước mắt, đi đến trước mặt ba ba, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo đang run rẩy của ba ba.

“Sẽ… hù dọa … các con mất…” Khi nói chuyện, bụng của Cố Khê lại đau một trận, cậu dùng sức nắm chặt tay con trai.

Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không rút tay ra, Dương Dương lau mồ hôi cho ba ba, nói: “Ba, tụi con không sợ. Con và Nhạc Nhạc không đi, tụi con sẽ ở bên cạnh ba ba.”

“…” Cố Khê nhìn về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, hai người nhìn cậu gật gật đầu.

Kiều Thiệu Bắc hôn lên đôi môi trắng bệch của cậu: “Cứ để bọn nhỏ ở đây đi, không có việc gì, đã có anh và Tô Nam.” Bọn họ sẽ không để cho bọn nhỏ nhìn thấy thân thể của người này.

Có lời cam đoan của hai người, Cố Khê cũng thả lỏng tâm tình, cậu hướng con trai gật gật đầu. Dương Dương và Nhạc Nhạc nở nụ cười, nước mắt cũng chảy xuống nhiều hơn.

Bốn người canh giữ ở bên cạnh Cố Khê, còn La Kiệt thì thời thời khắc khắc đều chú ý đến tình huống của Cố Khê. Angela quay trở lại, trong tay bưng một cái bát, là mì nấu cho Cố Khê. Lúc tối Cố Khê ăn rất ít, cho nên hiện tại nhất định phải ăn vài thứ để bảo tồn thể lực. Triển Tô Nam đỡ Cố Khê lên, để cậu tựa vào trong ngực của mình, còn Kiều Thiệu Bắc thì đút cho Cố Khê từng miếng nhỏ, Dương Dương và Nhạc Nhạc lau mồ hôi cho ba ba, thỉnh thoảng đúc một ít nước.

Cơn đau bụng sinh cũng không tới thường xuyên, Cố Khê cũng nắm chặt thời gian để ăn chút gì đó, cậu cũng rất sợ đến lúc đó mình không có khí lực để sinh bé con. Tốn hết một giờ mới có thể ăn hết toàn bộ mì, Cố Khê lại ép buộc mình uống thêm một ly sữa tươi. Nước ối còn chưa vỡ, cách giờ sinh còn một khoảng thời gian dài, trái tim của mỗi người đều cực kỳ khẩn trương.



Ở Doanh Hải xa xôi, trong nhà họ Triển.

Gần đây ông Kiều đến nhà ông Triển để ở lại, đang ỉu rìu chống gậy ngồi trên sofa. Từ khi cháu nội đi Seattle, cuộc sống của ông và ông Triển không còn gì hứng thú – cầu cũng không muốn đánh, TV cũng không muốn xem, cũng không muốn gặp bạn bè, chỉ nhớ đến cháu nội. Nhớ đến cháu nội đích tôn đang ở Seattle, rồi lại nghĩ đến cháu trai cháu gái sắp chào đời. Không có cháu nội ở bên cạnh, hai ông cụ lại tự kiểm điểm lại những hành vi trước kia của mình. Nếu không phải do bọn họ hại Cố Khê thiếu chút nữa sinh non, thì bây giờ sao lại vất vả như thế?

Mỗi ngày, hai ông cụ bị vợ của mình quở trách đến nổi gặp ai cũng lãi nhải một câu: “Trăm triệu lần không nên can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cái, con cháu đều có phúc của con cháu.”

Hơn tám giờ sáng, ông Triển đang ở trong phòng khách uống trà, ông Kiều đi đến bên cạnh ông ngồi xuống, người hầu liền bưng trà cụ tới cho ông. Hai bà cụ đã đi Thái Lan để cầu phúc cho Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với hai bảo bối nhỏ sắp chào đời. Hai ông không nói thẳng cho bạn già biết cháu nội là do Cố Khê sinh ra, mà chỉ ám chỉ cho bạn già biết cháu nội cùng Cố Khê có quan hệ huyết thống, là dòng dõi chân chính của hai nhà Triển Kiều. Tất nhiên trong lòng hai bà cụ có rất nhiều điểm nghi ngờ, nhưng ông cụ không nói, con trai không nói, trên giấy xét nghiệm DNA lại viết rõ ràng quan hệ huyết thống của cháu nội, nên các bà cũng chẳng thèm quản nhiều hơn thế.

Điện thoại vang lên, ông Triển ngồi cạnh điện thoại nhưng không có ý nghe máy, bây giờ còn chưa tới lúc cháu nội gọi điện về. Trừ bỏ điện thoại của cháu nội, ông lười phải tiếp điện thoại của người khác. Ông Triển không nghe, ông Kiều lại càng không thèm nghe.

Quản gia đi tới bắt điện thoại lên nghe, sau khi hỏi đối phương là ai, quản gia liền đưa điện thoại cho Ông Triển: “Lão gia, là điện thoại của thiếu gia Dương Dương.”

“Dương Dương?” Ông Triển vội vàng bắt máy, “Alo, Dương Dương?”

“Ông nội, bên cạnh ông có người khác sao?”

Ông Triển ý bảo quản gia và người hầu đang quét dọn hãy đi ra ngoài, cũng bảo quản gia đóng cửa lại.

“Không có ai khác, xảy ra chuyện gì? Sao gọi điện thoại cho ông nội trễ vậy?”

“Ông nội, ba ba của con đau bụng, sắp sinh cục cưng!”

“Cái gì?!” Chén tràn trong tay ông Triển trực tiếp bay vèo ra ngoài.

Còn ông Kiều đến gần để nghe ké điện thoại, vừa nghe như thế thì ngụm nước trà trong miệng bị sặc lên mũi lên mắt.

“Ba ba của con đau bụng, chú Angela nói ba ba của con chỉ mới đau bụng thôi, còn lâu mới có thể sinh, ba Triển và ba Kiều muốn con gọi điện báo cho ông nội biết, con cúp máy đây, con phải đi chăm sóc ba ba.”

“Dương Dương Dương Dương, hiện tại tình huống của ba con thế nào?”

“Không tốt. Bụng của ba ba bị đau từng đợt, chú Angela nói có thể mấy giờ sau ba ba mới sinh, nhưng cũng có thể là vài ngày sau. Ông nội, con phải đi chăm sóc ba ba, ba ba rất khó chịu, hai ông ở nhà chờ tin tức, không cần đi ra ngoài.”

“Dương Dương Dương Dương, ông nội sẽ ở nhà chờ, con nhớ cứ cách một giờ thì phải gọi điện báo ông nội biết, ông nội rất lo lắng.”

“Dạ. Chờ tới lúc ba ba sinh, con sẽ gọi điện báo cho ông nội biết, ông nội, con cúp máy đây, ba Triển và ba Kiều nói khoang báo cho bà nội biết đã.”

“Được được được.”

Cúp điện thoại, hai ông cụ luống cuống: “Làm sao đây làm sao đây, Tiểu Hà sắp sinh, bé con sắp chào đời, đây là sinh non a!”

Ở một nơi khác, ông bà Từ cũng nhận được điện thoại và cũng trở nên luống cuống. Cố Khê còn chưa đến 8 tháng đã phải sinh, thế này phải xử lý sao đây, thế này phải xử lý sao đây.

Trong phòng ngủ, Cố Khê nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, tựa vào trong lòng ngực Triển Tô Nam, cắn răng chịu đựng từng cơn sóng đau bụng sinh đánh úp lại. Thời điểm sinh Dương Dương và Nhạc Nhạc, tuy trong lòng cậu phải chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn, nhưng khi đó cậu còn trẻ, thân thể còn rất tốt, chỉ đau bụng sinh có mấy giờ. Thế nhưng hiện tại đã trôi qua 4 tiếng, mà Cố Khê vẫn chỉ đau bụng sinh, nước ối còn chưa vỡ.

Trong cơn đau đớn thế này, Cố Khê căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn trông coi ở bên cạnh cậu. La Kiệt và Rex cũng không ý định đi ngủ, Angela thì không ngừng xoa ấn huyệt đạo cho Cố Khê, giúp cậu giảm bớt nổi thống khổ. Cố Khê không chỉ đau bụng, đau bụng sinh liên lụy cả người cậu đều đau, nhất là phần eo tê cứng đến chết lặng.

“Cố Khê, anh cố gắng làm cho mình ngủ một lúc đi, bằng không anh sẽ không có khí lực.”

Bộ quần áo thứ ba bị mồ hôi thấm ướt, Cố Khê gật gật đầu, nhắm mắt lại khiến cho mình nghỉ ngơi, thế nhưng cơn đau cứ 30 giây lại giằng co một lần. Tay của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều bị Cố Khê túm đến đỏ ửng, nhưng hai người chỉ cảm thấy khí lực của Cố Khê quá nhỏ. Hai người hối hận muốn chết, hối hận đã làm cho Cố Khê mang thai, hối hận đã làm cho Cố Khê phải chịu đựng nổi thống khổ sinh con một mình.

Dương Dương và Nhạc Nhạc nhịn xuống nước mắt, không dám khóc, sợ ảnh hưởng đến ba ba. Lúc đấy, bọn nó cũng như thế mà được sinh ra, bọn nó càng cảm thấy đau lòng ba ba nhiều hơn.

Thời gian kéo dài, Cố Khê chống đỡ không được nữa. Cậu ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, cứ như thế lập đi lập lại. Khi đồng hồ chỉ 4g 30 sáng, Cố Khê bị một trận đau đớn liên tục làm cho hoàn toàn thanh tỉnh.

“Angela… phía dưới của tôi…”

Angela lập tức đưa tay vào giữa hai chân của Cố Khê, rồi đứng lên nói: “Mau ôm Cố Khê đến phòng sinh, nước ối vỡ rồi.”

Nước ối vỡ! Chính là phải sinh bé con a!

Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam nhanh chân xuống giường, Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy đi mở cửa. Kiều Thiệu Bắc ôm lấy Cố Khê, một đám người vội vàng đi vào phòng sinh. Sắc mặt của Cố Khê trắng bệch, một chút máu cũng không có, cậu đau đến nổi ‘hừ’ ra tiếng. Tiếng bước chân dồn dập, La Kiệt đã chuẩn bị đầy đủ tất cả công cụ sinh sản cần đến.

Doanh Hải, hơn 4 giờ chiều, điện thoại ở nhà họ Triển vang lên lần thứ hai, Ông Triển đang canh giữ ở điện thoại lập tức bắt máy, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Dương Dương.

“Ông nội, ba ba của con sinh, bụng của ba ba đau quá.”

“Dương Dương, chớ sợ chớ sợ, ông nội ở đây, ông nội sẽ ở cùng với các con. Con không cần cúp điện thoại, con đặt điện thoại ở bên cạnh ba ba con, để ông nội có thể ở bên cạnh ba ba con.”

“Dạ.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng rên thống khổ của Cố Khê rất rõ ràng, đôi mắt của hai ông cụ đỏ bừng, tay không ngừng túm lấy phần áo ở phía trái tim.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây