Vĩnh Hằng - Rosespy

17: Chương 17


trước sau

Tôi lại bắt đầu cuộc sống bị giam cầm vô vị. Trương Khải Huy cũng không hay ghé, hắn nói việc hợp tác lần này có nhiều việc hắn phải đích thân xử lí. Hắn muốn tôi quay về giúp hắn nhưng tôi cự tuyệt

Một tối hắn vào phòng tôi, tôi đang đeo phone nghe nhạc Michael Learns To Rock (MLTR). Hắn ngồi bên giường, châm thuốc theo dõi màn biểu diễn điên cuồng của tôi. Tôi điên hết cơn rồi mới quay nhìn hắn

– “Có chuyện gì?”– tôi gỡ tai nghe ra

– “Không nghĩ lúc cậu hát tiếng Anh bộ dạng rất giống ca sĩ”. Hắn tựa vào giường dùng ánh mắt mê man nhìn tôi, hắn không biết lời nịnh hót kia quá thường hay sao? Khi còn học đại học tôi là ca sĩ hát tiếng Anh nổi danh toàn trường, bây giờ đến Anh ngữ còn phải gọi tôi bằng cụ còn chưa đủ

– “Anh có chuyện gì?”– tôi quyết không buông tha, lão huynh này muốn động viên tôi quay về tổ chức, nên suốt ngày dùng lời ngon ngọt dụ dỗ

– “Ngày mai cùng tôi tham dự một bữa tiệc tối”– cuối cùng hắn cũng nói đến chính đề

– “Không hứng thú”

– “Ngày mai là sinh nhật con gái Tổng tài Tôn Tư Nhạc của Lăng Vũ, hắn mời rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng thương giới. Tôi muốn cậu cùng đi”. Hắn vẫn như vậy không thèm để ý đến cảm thụ của tôi

– “Hừ, tôi cũng không phải là đại nhân vật”. Thực ra tôi cũng muốn đi. Bao nhiêu năm nay thừa sống thiếu chết làm việc cũng chưa bao giờ được mời dự những buổi tiệc như thế này, bây giờ có cơ hội sao lại dễ bỏ qua?

Hắn vẫn không nói gì, không lẽ nhanh như thế đã từ bỏ ý định mang tôi theo cùng? Tôi khẩn trương: “Tôi nếu đi thì lấy thân phận gì?”

Hắn cười: “Cậu vẫn là Vương tổng a! Hoàn Á lúc nào cũng có chỗ cho cậu”. Tôi bày ra biểu tình miễn cưỡng gật đầu một cái, rồi cùng xuống lầu ăn cơm. Trên bàn cơm chúng tôi thảo luận về các ca sĩ ngoại quốc mình yêu thích, dù sao hắn cũng từng ở Mĩ Quốc lâu như vậy nên biết rất nhiều vấn đề và nhân vật mà tôi không biết

– “Cậu hát hay lắm, tôi còn không biết cậu có tài như vậy”. Hắn cười nói: “Cậu còn biết gì khác nữa không?”

– “Bổn thiếu gia đây cầm kì thi họa cái gì cũng biết”. Điểm này không sai, từ nhỏ cha mẹ đã rất quan tâm đến sự phát triển toàn diện của tôi

– “Nga?”– hắn hưng phấn nhìn tôi, “trách không được tại sao cậu lại viết chữ đẹp như thế, nguyên lai là đã được luyện từ nhỏ a”

Tôi cười đắc ý nhớ lại chuyện trước đây, nhớ đến cha mẹ đã không còn, trong lòng lại đau xót. Hắn tựa hồ nhìn ra những biến hóa trên mặt tôi, liền khoát vai tôi hỏi: “Làm sao vậy?”

– “Không có gì a”– tôi cho hắn một nụ cười hoàn mĩ

Nguyên buổi chiều hôm sau tôi ở nhà buôn bán quần áo cho bữa tiệc tối, một dạ hội trang trọng như vậy không thể ăn mặc xấu xí được. Tôi biết nam nhân đi dự tiệc ngoài tuxedo đen hoặc trắng thắt nơ thì không còn gì nữa. Tôi không muốn mình ăn vận như nhà ảo thuật như vậy, nam nhân dù sao cũng không phải nữ nhân, không cần ăn mặc để tỏa hào quang lấp lánh tứ phía, nhưng nhất định cũng không thể xuề xòa. Tôi mặc một bộ Armani chuẩn, dắt khăn vào túi áo muốn mình giống như một quý tộc Anh Quốc thứ thiệt, nhưng quên đi, tôi không có cái khí chất đó. Cuối cùng tôi chọn một bộ vest đen đơn giản khoát ngoài sơ mi màu trắng, trang phục kinh điển như vậy vĩnh viễn không bao giờ mắc lỗi. Tôi không thắt cà vạt mà để ngõ một cúc áo sơ mi, nhìn vừa phong trần vừa lạnh lùng. Như vậy là được rồi!

Theo Trương Khải Huy tiến vào dinh thự của Tôn Tư Nhạc, tôi bị khớp, cái này không phải là dạ hội, vũ hội hay tiệc tối mà là quần anh hội mới đúng. Nhìn vào có thể thấy chủ nhân bữa tiệc là một người rất có danh tiếng, khách mời toàn những tên tuổi nổi bật trên thương trường trong nước và quốc tế, có cả quan chức cấp cao chính phủ, các nhà thiết kế nổi tiếng, trùm các công ty ô tô hàng đầu Á Châu, còn thêm trùm dầu mỏ và bất động sản. Nhìn đâu cũng toàn là những đại nhân vật nổi danh, tôi thực sự thấy khó thở

– “Hân”. Thế nhưng lại có người nhận ra tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, Kim Tri Nam!

– “Ngài khỏe không? Kim tiên sinh”

– “Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, đừng gọi tôi là Kim tiên sinh, nghe xa cách đến vạn dặm. Tôi nói lại lần nữa, cậu gọi Nam là được rồi”. Hắn mỉm cười cầm ly vang đỏ từ tay phục vụ đưa cho tôi

Tôi nhận lấy nhấp một ngụm nhỏ

– “Nhìn cậu có vẻ khẩn trương”. Hắn luôn luôn nhìn rõ mọi việc

– “Tôi có sao?”. Tôi hỏi lại, trong lòng cảm thấy vô vị. Trước mặt hắn tôi lúc nào cũng như bị lột trần

Hắn giới thiệu tôi với vài người chung quanh, xem ra hắn đối với các đại nhân vật này cái gì cũng biết rất rõ. Trình độ không thua gì chó nghiệp vụ, thực hoài nghi không biết có phải trước kia hắn là người của cục tình báo quốc gia CIA không nữa?

Lúc hắn đang giới thiệu hăng say, nhạc bỗng dừng lại, toàn khán phòng nhất thời liền yên tĩnh. Ngọn đèn mờ ảo tập trung lên cầu thang xoắn ốc, diễn viên chính từ từ bước lên sân khấu

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây