Vĩnh Hằng - Rosespy

46: Chương 46


trước sau

Một giọng nói quen thuộc truyền cảm vọng đến: “Anh, Trương Khải Huy”. Một cỗ khí nóng đánh vào đầu tôi, tôi không khỏi giật này mình. Người này quả thực là khắc tinh của tôi!

– “Nga….”. Tôi điều tiết tức giận, “Tìm tôi có việc gì?”. Tôi không cần hỏi cũng biết hắn làm sao có được thông tin của tôi, nhưng hắn không gọi vào di động quả thực làm tôi có điểm ngoài ý muốn

– “Em có thể đến Hilton một chuyến không? Anh hiện tại đang ở Bắc Kinh”. Lời nói hắn không có chút độ ấm

– “Hảo. Đưa em số phòng”. Tôi chưa kịp nghĩ đã liền đồng ý, lúc này nên hỏi rõ ràng, một lần gặp mặt ai oán như trước tôi đã không còn kiên nhẫn

– “1205”

– “Được rồi”. Tôi cầm áo khoát chuẩn bị đi ra ngoài

– “Vương tổng”. Cô thư kí đáng ghét kia lại còn làm phiền tôi, tôi tiếp nhận phong thư trong tay nàng, nghe nàng nói: “Vừa nhận được fax của khách hàng”

– “Ân”. Tôi liếc mắt nhanh một cái, là hợp đồng mậu dịch với một tập đoàn khác. Tôi đem phong thư đưa nàng. “Đặt trên bàn tôi đi”. Nói xong liền vội vã đi đến Hilton

Tôi một hơi vọt đến phòng 1205, ấn chuông cửa. Cửa phòng mới hé ra, tôi đẩy ra, khí lực phi thường lớn, cửa đập vào tường dội về, tay của tôi vội chắn lại mới không bị cửa đập vào người. Hắn một chút cũng không dự đoán được tôi lại thô bạo như vậy, lui vài bước nhìn tôi. Tôi đi vào, dùng sức sập cửa lại

Khi hắn còn sững sờ, tay tôi liền ôm lấy cổ hắn, cắn lên môi hắn, tham lam duyện hấp. Hắn tựa hồ bây giờ mới có phản ứng, hai tay giang rộng gắt gao ôm lấy tôi, hé miệng ra làm đầu lưỡi chúng tôi dây dưa tại một chỗ, tôi đem đầu lưỡi tham lam tiến vào yết hầu hắn. Tay hắn dán sau gáy tôi, dùng đầu lưỡi khiêu khích môi trên của tôi. Hơi thở của tôi nặng nề lên, dọc theo môi liếm xuống, cắn vào yết hầu hắn

– “Ách—-“. Hắn rên tỉ càng làm dục vọng của tôi trỗi mạnh lên, tôi khẩn cấp xé sơ mi hắn, hôn lên ngực hắn. Hắn đột nhiên một phen túm tôi lên, ôm tôi quăng lên sô pha. Dù sô pha phi thường mềm mại, nhưng tôi lại rơi tự do nên đau hết người. Hắn không đợi tôi khôi phục lại liền đem quần áo của tôi cởi ra, bổ nhào vào người tôi. Lại một trận khấu chiến, hạ thân của cả hai đã nhanh nóng lên. Hắn một tay đỡ vai tôi, một tay nâng chân trái tôi lên, động thân một cái liền đem vũ khí thô to đâm vào, làm tôi co rúm người…. Cảm giác này đã lâu mới có lại làm đầu óc tôi hưng phấn cực độ, mười nhón tay cấu chặt tóc hắn, hắn tiếp tục điên cuồng đâm vào nơi sâu nhất của tôi

– “A—-“. Tôi nhắm mắt rống lên. Trước kia tôi không bao giờ phát ra tiếng vì cảm thấy loại âm thanh này rất dâm đãng, mặc kệ Trương Khải Huy làm gì tôi cũng im như hũ nút. Hôm nay lại rên lên như tiếp thêm thuốc kích thích cho hắn, hắn nâng thắt lưng của tôi lên gia tốc tiến công

– “Được rồi….. Anh muốn giết em a…. A…. Em không được!…. A…..”. Một tia chớp như xẹt qua người tôi, da đầu run lên, chất lỏng của tôi trào dâng phun lên khắp ngực Trương Khải Huy. Hắn động thân, một dòng nước nóng cũng chảy sâu vào nội đình của tôi. Hắn mềm nhũn ngã lên người tôi, đầu gối lên ngực tôi, chúng tôi thi nhau thở gấp. Đột nhiên điện thoại của tôi vang lên, tôi nhắm mắt sờ soạn nửa ngày mới tìm thấy quần dài đã bị hắn ném đi, lấy điện thoại cầm ra

– “Uy—-“. Tôi cố hết sức trả lời

– “Mẹ nó, cậu không phải mới tỉnh ngủ chứ?”. Lưu Bác rít gào trong điện thoại

– “Chuyện gì?”. Tôi vô lực hỏi.

– “Huy Thăng bây giờ phải làm sao? Tám trăm vạn a! Hơn nữa đó chỉ là tiền vốn vay chưa tính lãi!”. Hắn gào thét. “Tòa án cái rắm, mọi người bắt không được, nếu tôi bắt được tên vương bát đản Ngô Thường Thanh kia, con mẹ nó sẽ thiến hắn ngay”

– “Bây giờ có bắt người cũng không giải quyết được gì, đòi đến chết cũng không ra tiền, cậu cũng không thể làm thịt hắn. Vẫn là sử dụng nhà xưởng của Huy thăng đi, tuy rằng đã bị phá hủy một phần, nhưng so sánh với số nợ cũng đã xấp xỉ”

– “Thao, đống nhà hư kia dùng được cái rắm. Có thể bán được bao tiền?”

– “Cái tạo thành văn phòng đại diện của Bác Viễn, cũng có thể sánh bằng một tầng lầu trong công ty”. Tận dụng đồ cũ cũng không hiểu! Hiện tại trụ sở của Bác Viễn dù ở nơi đắc địa nhưng mặt bằng vẫn còn quá nhỏ. Tôi đã sớm nói điều này với Lưu Bác, nhưng thuê hẳn một tòa nhà thì công ty lại không có khả năng đảm đương. Hiện tại tòa án đã mang tòa nhà kia ra để gán nợ, nếu bán đấu giá sẽ không biết được bao tiền

Lưu Bác nửa ngày cũng chưa lên tiếng, cuối cùng nói: “Ân, vậy việc cải tạo công trình giao cho cậu! Thao cái mẹ nó! Cậu hiện tại là đang ở đâu?”

– “Bên ngoài, có chút việc”. Trương Khải Huy đứng dậy nhìn tôi mỉm cười. Lưu Bác cũng không hỏi nhiều, cúp điện thoại

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây