Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

206: BÀY MƯU LẬP KẾ (1)


trước sau

Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Mặc dù phủ Triệu Vương ở kinh thành không bằng một nửa phủ Triệu Vương ở Bảo Định, đương nhiên càng không thể so sánh với vương phủ mới mà Công Bộ đang phụng mệnh xây dựng ở Bắc Bình, thế nhưng vẫn là một tòa nhà kiên cố tường cao cửa rộng, tuyệt đối không phải chỉ cần mười mấy người là có thể tấn công. Trước đây vào thời điểm Công Bộ xây dựng vương phủ ở kinh đô, Hoàng đế không tán thành đề nghị xây dựng các phủ đệ của tông thất trên cùng một con đường, do đó rất nhiều phủ đệ của long tử phượng tôn Đông một tòa Tây một tòa, kinh thành Đông Nam Tây Bắc khắp nơi đều có. Mỗi tòa vương phủ đều độc chiếm một con phố, nếu có chuyện gì cần đóng chặt cửa phủ bốn phía, với đại môn và tường cao kiên cố thì tòa vương phủ không khác gì thành lũy.
Tuy nhiên, vào lúc này, bọn tặc phỉ trước cửa phủ Triệu Vương đâu chỉ có mười mấy người như lúc đầu mà có đến một vài trăm. Những kẻ tấn công dám can đảm xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật đều được trang bị lưỡi đao sắc bén. Điều gây hồi hộp hơn là còn có những kẻ cầm cung trong tay, người đứng bên cạnh liên tục đốt hỏa tiễn trao vào tay bọn chúng. Chỉ trong khoảnh khắc, mười mấy hỏa tiễn lướt qua tường cao và đại môn của vương phủ chui vào bên trong.

Giữa đám tặc phỉ có một thanh niên đội đấu lạp được ba bốn người vây quanh, đôi mắt hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm trên tường cao. Tuy nhiên, dù hắn có vểnh tai thế nào vẫn không nghe được bên trong phủ Triệu Vương có bất kỳ động tĩnh gì ngoài tiếng hò hét của đám người tấn công bên ngoài, thậm chí một tiếng quát mắng cũng chẳng có. Dường như hỏa tiễn bắn vào chỉ trúng phải giàn hoa, không thể khiến người bên trong có bất luận phản ứng gì.
Nhưng hắn biết sự thật tuyệt đối không thể như thế. Mặc dù hôm nay trong vương phủ có lẽ chỉ còn lại ba mươi mấy bốn mươi thân vệ, nhưng toàn bộ thân vệ của phủ Triệu Vương đều là chiến binh kiêu dũng đã xông pha trận mạc, nếu chân chính giao thủ thì phần thắng tuyệt đối không thiên về phe bên ngoài. Cho nên, khi thấy một gã chột mắt đang sừng sỏ hét lớn chỉ huy người dựng thang chuẩn bị cường công, hắn bèn tiến đến khuyên: "Thân vệ trong vương phủ vẫn còn không ít, nếu nhất định mù quáng cường công thì chỉ sợ sẽ bị tổn thất thảm trọng!"

"Sợ cái đếch gì! Nếu đã tham gia thì lão tử không nghĩ tới có thể lông tóc vô ưu!" Gã chột mắt cười khẩy rồi nói một cách mỉa mai: "Sao nào, Thất công tử đang đau lòng cho lão tử?"

"Nếu Thiết lão đại tự tin như vậy, ta đây rửa mắt mong chờ!" Thanh niên được gọi là Thất công tử nhún vai lui xuống. Tuy nhiên, khi thấy đám người bên ngoài được Thiết lão đại cổ động sĩ khí bằng cách hứa hẹn sẽ vơ vét được vô số đồ quý giá sau khi vọt vào vương phủ, đang phân công nhau chuẩn bị dựng thang tấn công, hắn lại nhẹ giọng phân phó mấy người vây quanh mình: "Đừng lãng phí thời gian ở chỗ này, đi thôi!"
"Thất công tử, hiện giờ vẫn bất phân thắng bại! Đám người của Thiết lão đại cũng là sơn phỉ nổi danh ở phía Nam Giang Tây. Bọn chúng đã đối đầu với quan binh bao nhiêu trận, hơn nữa còn có ích lợi dụ dỗ, chưa chắc không thể đột phá xông vào. . ."

"Dùng đám ô hợp đối phó với chiến binh trải qua trăm trận, thắng bại như thế nào còn phải nói hay sao?"

Thất công tử Thư Điềm cười lạnh, mặc kệ những người khác cứ thế lập tức rút lui. Chờ nghe phía sau có tiếng bước chân dồn dập chứng tỏ đoàn người đồng ý theo mình, hắn mới thầm thở phào một hơi thật sâu, ngẩng đầu liếc một cái về phía tường vây cao cao của vương phủ. Dưới đấu lạp, gương mặt thon gầy hầu như bị vết sẹo chằng chịt phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại cặp mắt đen bóng sắc bén.

Lúc xưa nữ tử cứu hắn một mạng hiện đang ở trong phủ Triệu Vương. Hắn lại không thể làm người vong ân phụ nghĩa, ngay trong thời khắc mấu chốt nhất của nàng đột nhiên tấn công -- -- đương nhiên, cũng chính là công công của nàng đã huỷ diệt gần như toàn bộ tộc nhân Thư thị; thế nhưng cũng chính là trượng phu của nàng đã cầu tình bảo vệ nữ quyến và hài tử trong tộc. Sự ân oán tình thù này vô cùng rắc rối phức tạp, người khác nói gì hắn có thể mặc kệ, nhưng vụ hôm nay lại cần phải làm, nếu không những gia tướng cấp dưới cuối cùng có lẽ thật sự tan rã.
Bất luận năm xưa phụ thân rốt cuộc có phải làm sai hay không và làm sai điều gì, nhưng người Thư gia đã phải trả giá quá nhiều. Bọn họ cùng lắm chỉ cầu một miếng đất để an cư lạc nghiệp! Mà vụ hôm nay hắn đồng ý tham gia chính là vì hắn và những người sống sót cuối cùng của Thư thị không cách gì cưỡng lại một sự cám dỗ vô cùng trọng đại!

Năm xưa khi nha hoàn kia ra mặt cứu mình, hắn còn nhớ rõ nụ cười hạnh phúc mãn nguyện của nàng ta. Khi đó hắn có thể nhìn ra được, nha hoàn này chắc chắn không phải hạ nhân lão luyện của hào môn thế gia tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, trái lại vẫn còn mang theo vài phần bộ tịch quê mùa. Nếu không cũng đâu đến mức bị hắn than thở dăm ba câu liền lộ ra chân tình, nói là cô nương nhà mình ở bên trong không đành lòng khi nghe hắn hát bài dân ca nên mới sai nàng ta ra cứu người. Vì thế khi đó hắn rất cảm động, trong lúc sững sờ đã nói ra nhũ danh Thiên Bảo của mình. Chỉ tiếc một nữ tử thiện lương như vậy lại cố tình gả vào hoàng gia xấu xa nhất thiên hạ!
Chẳng qua, lúc này vụ ồn ào bên Ứng Thiên phủ nha hẳn là đã rất huyên náo, nếu tình thế bên đó bất lợi đối với hai tỷ muội Chương Hàm, có vụ đột kích bên này thì cho dù Ứng Thiên Phủ Doãn Phương Tồn Thái muốn bỏ tâm tư vào vụ án bên kia thì cũng đừng hòng tiếp tục, coi như hắn làm chuyện tốt! Dù sao đám ô hợp đó chỉ dùng dăm ba chiêu là dọn dẹp được, có chết cũng đáng, bọn chúng đâu thể nào tấn công nổi phủ Triệu Vương, không đến mức xảy ra đại loạn. Còn những người Thư gia bị lưu đày, từ năm trước hắn đã bắt đầu từng chút từng chút bố trí thật tốt. Nếu người khác muốn lợi dụng hắn mà hắn nhắm mắt theo đuôi, xong chuyện chẳng những là hắn mà ngay cả toàn tộc Thư thị chắc chắn sẽ bị diệt khẩu. Với kết quả như thế, chuyện hôm nay không thể để người ta toại nguyện!
"Thất công tử. . ."

Nghe phía sau vang lên một giọng ngập ngừng muốn nói lại thôi, Thất công tử Thư Điềm đột nhiên đứng lại, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng vương phủ kia trong chốc lát không có người tới cứu thì cảm thấy sự tình sẽ thành công, đừng tưởng rằng nếu không tham gia có lẽ chúng ta sẽ bị người diệt tận! Nếu các ngươi còn muốn có một ngày quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời, trước mắt đừng làm điều ngu ngốc! Đám ô hợp kia chỉ vì nghe nói kinh thành có chút nước luộc để vớt mới hăng hái nhập kinh, lòng tham không đáy còn không chịu nghe khuyên bảo, thản nhiên muốn tấn công đại môn của vương phủ, thiệt tình cho rằng thân vệ đều là những kẻ ăn không ngồi rồi hay sao? Cứ để bọn chúng đâm đầu vào ván sắt!"

Khi đoàn người lặng lẽ chuồn ra khỏi con phố, đi dọc theo đường lui đã sớm lên kế hoạch trước, xuyên qua vài hẻm nhỏ ít người qua lại, cuối cùng tách ra tứ tán. Thư Điềm vừa lên xe còn chưa ngồi ổn thì nghe xa phu nhỏ giọng bẩm báo một tin tức khiến hắn rất ngoài ý muốn: "Mới vừa rồi, Cố gia Tứ công tử đích thân đưa Trương Đại tiểu thư đến Ứng Thiên phủ nha! Còn nữa, cửa thành vừa truyền đến tin, Trương Xương Ung vào kinh từ Tam Sơn môn!"
Trước đó hắn chỉ lo thương lượng với người khác làm thế nào đánh vào phủ Triệu Vương, không thời khắc nào mà không chú ý đến thân vệ vương phủ từ sáng sớm đã bắt đầu đi ra một đội người, lo tính toán số người bị giảm bớt trong vương phủ mà lại không chú ý đến Cố gia! Hơn nữa, Trương Xương Ung sớm không trở lại muộn không trở lại, thế nhưng ở ngay thời điểm này gấp gáp trở về! Trên mặt Thư Điềm đột nhiên phát lạnh, cuối cùng nhắm mắt lại.

"Đi một vòng rồi đến Ứng Thiên phủ nha!"

Rất cảm ơn nếu vào ɯattραd ủng hộ nhà

bαcοm2. Trong Bạch Hổ đường, bất luận nghe được bên ngoài phóng vào hỏa tiễn hay ngoài tường đặt thang mây, Vương Lăng vẫn ngồi ngay ngắn một chỗ chưa từng lên tiếng. Mãi đến khi có người cấp tốc tới báo tặc phỉ bắt đầu trèo tường, Hạ tổng quản đã gấp đến độ bừng bừng lửa giận, nàng mới hít một hơi thật sâu rồi đứng phắt dậy.
"Chính là muốn bọn chúng tiến vào. Nếu không thì làm thế nào để buộc tội chư vệ kinh thành, Ngũ Thành Binh Mã Tư và Ứng Thiên phủ nha không phải vô năng sơ suất mà là cố ý dung túng? Hơn nữa, thân vệ vương phủ theo ấn chế không được dự bị cung tiễn, cho dù Thế tử gia và Quận vương gia cất giấu bốn năm bảo cung Hoàng thượng ban cho, nhưng tổng cộng chỉ có mười mấy túi cung tên, không thể lãng phí trên đầu tường! Vừa rồi bọn phản tặc đã vận dụng hỏa tiễn, đủ có thể thấy cung tiễn của bọn chúng không thiếu. Chẳng lẽ trú đóng ở đầu tường bị người coi thành bia ngắm?"

Vương Lăng ra lệnh: "Dù sao cổng lớn và cửa hông đã được chèn thanh then sắt nặng nề, phải cần tám mười người ở bên trong cánh cửa hợp lực mới có thể di chuyển được. Chờ đám người thứ nhất xông vào, bảo các thân vệ được xưng là thiện xạ phải nhắm cho thật chuẩn, nếu lãng phí mũi tên thì đừng trách ta ở trước mặt phụ vương tham tấu bọn họ chậm trễ cung mã! Hãy canh chừng cẩn thận hai cửa hông và cửa sau, phục binh ở chuồng ngựa sẵn sàng chờ hiệu lệnh. Mặt khác, truyền lệnh cho mọi người canh giữ nội viện, hãy chuẩn bị đầy đủ xô nước vòi rồng! Cho dù liều mạng thiêu cháy phòng ở cũng phải giữ chân đám tặc tử bên ngoài! Thêm nữa, phái người đi phía sau thúc giục, nếu những hộp quân cờ đó vẫn chưa được đưa tới, ta chém đầu bọn chúng làm bóng đá chơi!"
Khi một đội tặc phỉ đầu tiên leo lên thang mây nhảy vào vương phủ, hoặc là tò mò 'nhìn Đông nhìn Tây' vương phủ với rường cột chạm trổ, hoặc là cao hứng phấn chấn múa may đại đao, hoặc là reo hò xông lên tấn công, ngay sau đó nghe được rõ ràng tiếng dây cung đang kéo căng. Còn không đợi bọn chúng nghĩ cách tránh né hay đón đỡ, mũi tên rời cung đã bay tới trước người, vài kẻ đi đầu lập tức gục ngã, những kẻ theo sau cũng không cách gì trốn tránh. Chẳng những ở hai cửa hông, sau bức tường cao cao đều có cung tiễn thủ mai phục, tài bắn tên cực kỳ chuẩn xác. Vì thế, chỉ sau làn sóng tấn công đầu tiên là bọn tặc tử đều phải thế chấp tánh mạng, dư lại một hai kẻ may mắn không chết thì cũng ở đó giãy giụa mà thôi.

Tuy nhiên, khi trên đầu tường lại xuất hiện một đám cướp khác, tiễn thủ cũng đã ẩn mình. Nhìn trong sân viện một đám đồng bọn trúng tên nằm tứ tung ngang dọc không biết sinh tử, bọn tặc phỉ đứng trên đầu tường có chút do dự, nhưng bị người phía sau thúc giục nên căng da đầu nhảy xuống. Còn không đợi bọn chúng rơi xuống đất, lần này giữa không trung lại bắn ra một loạt mũi tên. Bọn tặc tử còn lơ lửng trên không trung chẳng có cách nào tránh né, so với đội quân đầu tiên càng thê thảm hơn. Vì thế, đám tặc tử trên đầu tường chuẩn bị nhảy xuống tức khắc tiến thoái lưỡng nan, đồng loạt múa đao bảo vệ trước người, cho dù bị đồng bọn phía sau thúc giục cũng không dám tùy tiện nhảy xuống.
Phần hai của chương này sẽ được đăng tiếp tại đây hôm sau

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây