Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

210: BAN THIÊN TỬ KIẾM


trước sau

Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Converted by Leo Sing in Wikidich

Trong Đông Noãn các của Càn Thanh cung, Hoàng đế nằm nghiêng trên trường kỷ đọc sách đã thật lâu không cử động, một trang sách kia dường như được ngài nghiền ngẫm vô số canh giờ, thậm chí không cần phải sang trang. Tuy nhiên, các thái giám cung nữ trong phòng không ai cho rằng Thiên tử tôn quý của Đại Tề đang ngủ gật hoặc phát ngốc, bởi vì đôi mắt vô cùng sắc bén thỉnh thoảng quét một vòng. Người bị Hoàng đế nhìn lướt qua đều cảm thấy bắp chân run rẩy hoặc ngầm rùng mình.

Thật ra Lý Trung phụng dưỡng bên cạnh biết rõ vì sao Hoàng đế lại cho mọi người cảm giác áp chế mạnh mẽ như vậy. Ông nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt rồi thì thào: “Hoàng Thượng, hay là nô tài phái người đi Vũ lâm vệ hoặc Phủ quân hậu vệ, bảo bọn họ. . .”
“Phát sinh loại sự tình này, hóa ra còn phải đợi ý chỉ của trẫm hay sao?” Hoàng đế nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ mỉa mai: “Nói vậy có nghĩa là nếu trong cung có kẻ mưu nghịch, bọn chúng cũng muốn án binh bất động, chờ người trong cung phá tan vòng vây trùng trùng đến chỗ bọn chúng giao ra mật chỉ của trẫm, sau đó bọn chúng lại phải tỉ mỉ kiểm nghiệm thật giả rồi mới có thể chậm rì rì xuất binh cứu giá?”

Giọng điệu tru tâm như vậy, cho dù Lý Trung đã đi theo hầu hạ Hoàng đế vài thập niên cũng không hề dám đáp lời. Thấy ánh mắt Hoàng đế lại dừng trên trang sách, ông mới âm thầm thở dài một hơi. Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong mang theo khoảng năm ngàn nhân mã đi Hưng lăng hiến tế, trước đó Hoàng đế còn điều mấy nghìn người đi Kim sơn vệ đánh giặc Oa, lại còn binh mã trước đây đi bình loạn chưa hoàn toàn triệu hồi, dù vậy, binh mã của chư vệ dư lại trong kinh thành ít nhất cũng còn một hai vạn. Phủ Triệu Vương bị tập kích là một sự kiện lớn, thế mà phản ứng của chư vệ lại chậm đến thế, coi bộ sau khi sự tình bình ổn có thể tưởng tượng biết bao nhiêu người bị thanh lý!
Còn phần vụ án ở Ứng Thiên phủ nha, Lý Trung thậm chí thông minh mà im bặt không nhắc tới. Mặc dù cứ đứng cứng ngắt tại chỗ đối với người bình thường cực kỳ khó qua, nhưng ông vốn là người vô cùng nhẫn nại. Hơn nữa Hoàng đế thường sẽ dùng sự im lặng như vậy khi trong lòng rất phẫn nộ, Lý Trung sớm đã thành thói quen. Vì thế, tuy ông đứng bất động nhưng tâm tư đã bay đến tận phủ Triệu Vương, lo lắng không biết những thân vệ vương phủ có đánh đuổi được đám hung đồ dám can đảm nổi loạn, rồi lo âu không biết Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm có bình an hay không, lại nghĩ đến vụ án ở Ứng Thiên phủ nha sẽ có kết quả như thế nào. Mãi đến khi thấy rèm cửa hơi động đậy, Lý Trung mới nhìn thoáng qua Hoàng đế rồi rón ra rón rén ra cửa. Vừa đến bên ngoài, ông liền thấy một tiểu nội thị mặt mày gấp gáp đang đứng chờ.
“Chuyện gì?”

“Công công, đám hung đồ tập kích phủ Triệu Vương đều bị tiêu diệt.” Tiểu nội thị tuy chưa từng chứng kiến tận mắt, nhưng lúc này thuật lại những tin tức được thông báo, hắn vẫn không khỏi hồi hộp: “Nghe nói Thế tử phi giao kim ấn cho Uyển Bình Quận Vương phi. Uyển Bình Quận Vương phi chỉ huy trong ngoài chống tặc phỉ, sau đó Thế tử và Uyển Bình Quận vương kịp thời dẫn người chạy về. Hơn nữa Tri Vương phi và Công chúa Gia Hưng đều phái thân vệ và gia tướng gia đinh đi trợ giúp. Thời điểm thu dọn chiến trường, hơn trăm tặc phỉ chỉ còn sống sót không đến mười tên, ngoài ra đều bị gϊếŧ sạch, ngay cả con phố đằng trước vương phủ cũng bị nhiễm đỏ.”

“Hừ, loạn thần tặc tử ai cũng có thể gϊếŧ, phải chết hết mới sạch sẽ!” Lý Trung nhướng mày, đang muốn xoay người đi vào bẩm báo Hoàng đế, thình lình sau lưng lại vang lên giọng tiểu nội thị.
“Công công, còn chuyện nữa. Vụ án ở Ứng Thiên phủ nha đang thẩm đến thời điểm mấu chốt, muốn nghiệm xem vết bớt trên người Trương Đại tiểu thư. Kết quả phu nhân của Phủ Doãn Phương Tồn Thái đích thân xuất mã nhưng không phát hiện bất cứ vết gì. Kế tiếp phụ thân của Trương Đại tiểu thư bỗng xông vào đại đường. Nghe nói người vừa hồi kinh, khẩn cấp tiến vào rồi lập tức cho Phương Tồn Thái một quả đấm, sau đó liền ở đại đường đánh nhau thành một đoàn, Phương Tồn Thái bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.”

Kể đến màn khôi hài này, vẻ mặt tiểu nội thị tức khắc lộ ra biểu cảm hưng phấn, liếm liếm môi xong thấy Lý Trung nhíu chặt mày, hắn không dám lợi dụng đề tài mà lại vội vàng thành thành thật thật kể tiếp: “Sau đó Trương đại nhân và Cố Tứ công tử đưa Trương Đại tiểu thư về Cố gia, người của phủ Triệu Vương cũng khẩn cấp trở về. À đúng rồi, nghe nói Triệu Vương Thế tử phi đột nhiên lâm bồn!”
Nghe được câu cuối cùng vẻ mặt Lý Trung tức khắc đại biến, nhìn chằm chằm tiểu nội thị hung tợn mắng: “Không biết nặng nhẹ, tin tức quan trọng nhất lại đặt cuối cùng! Mau đi phủ Triệu Vương tìm hiểu, xem tình hình Thế tử phi ra sao?”

Lý Trung cao giọng mắng xong, chờ tiểu nội thị chạy đi như một cơn gió, ông vội vàng xoay người vào Đông Noãn các. Thấy Hoàng đế dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, Lý Trung do dự một lát rồi nhanh chóng tiến lên nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng Thượng, Triệu Vương Thế tử phi. . . lâm bồn.”

Những tin tức khác ông đều không bẩm báo mà chỉ báo duy nhất tin này. Quả nhiên, thực mau Lý Trung đã chứng minh lựa chọn của mình là chính xác. Hoàng đế vẫn luôn nằm nghiêng trên trường kỷ chợt ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại liếc chung quanh một cái rồi hạ lệnh: “Những người khác đều lui ra!”
Một lời phán ra, tất cả người hầu đương nhiên không dám làm trái, đồng loạt rón ra rón rén nối đuôi nhau thối lui. Chờ đến khi rèm cửa thật dày buông xuống, Hoàng đế mới thả lỏng thân thể, cả người lại dựa vào tấm đệm dày. Trầm mặc hồi lâu, ngài mới nhàn nhạt hỏi Lý Trung: “Có lẽ ngươi cũng sẽ cảm thấy, trẫm không khỏi quá thiên vị nhóc ngốc kia và thê tử lợi hại của nó. Thế nên đứa bé còn chưa chào đời, trẫm bởi vì nhóc ngốc chết sống khẩn cầu mà đã đồng ý ban tên cho hài tử của nó, hơn nữa đại danh kia còn không phải do trẫm đặt mà do nhóc ngốc tự chọn.”

Lý Trung thầm cảm thán, dạo này Hoàng đế đã từ từ sử dụng hai chữ 'nhóc ngốc' thành xưng hô chuyên dùng cho Trần Thiện Chiêu, mà bốn chữ 'thê tử lợi hại' gần như thành danh xưng cho Chương Hàm. Nhưng lời Hoàng đế vừa nói ra ông lại không dám đáp, ít nhất không dám đáp rõ ràng, chỉ có thể mất tự nhiên cười cười.
“Đây dù sao cũng là tằng tôn đầu tiên của Hoàng Thượng, đương nhiên càng thêm háo hức chờ mong.”

“Trẫm nghĩ đến nhi tử thứ nhất của trẫm, đang đúng lúc cảm khái mất đi nhi tử kia thì lại được tin có tằng tôn, cho nên không khỏi thiên vị tằng tôn này, có lẽ ngươi đã suy đoán như vậy.” Thấy Lý Trung cúi gằm đầu không dám nói lời nào, cũng kiệt lực tránh lộ ra bất luận biểu cảm gì, Hoàng đế khẽ cười một tiếng: “Trẫm biết bên ngoài đều có chút đồn đãi gì, cũng biết không phải do ngươi sai người đi loan truyền, mà là có người cố ý châm ngòi thổi gió, khuấy động để xảy ra sự cố luân phiên hôm nay. Trẫm là Hoàng đế, người muốn nghiền ngẫm tâm tư của trẫm rất nhiều, thậm chí nhi tử tôn tử trẫm đều muốn cố gắng suy đoán tâm ý của trẫm. Một khi đã như vậy, tại sao trẫm phải để bọn chúng hài lòng?”
“Hoàng Thượng. . .”

Thấy vẻ mặt Lý Trung muốn nói lại thôi, Hoàng đế lạnh lùng tiếp tục: “Trẫm không muốn dùng các Hoàng tử Hoàng tôn thành đá mài dao cho Thái Tử, đi mài thanh bảo kiếm trước nay không hề sắc nhọn của hắn. Nhưng nếu người khác muốn thay thế trẫm làm việc này, trẫm cũng không có nghĩa vụ giúp hắn trừ khử tai hoạ ngầm. Hắn là trữ quân, là Thiên tử tương lai, nếu ngay cả điểm quyết đoán và giác ngộ này cũng không có, vậy trẫm đã uổng công sách phong hắn! Đáng tiếc, tâm của hắn còn chưa đủ mạnh, thậm chí không bằng cả chất nhi hắn!”

Mặc dù Hoàng đế không nói rõ là chất nhi nào, nhưng con tim Lý Trung không khỏi đập loạn nhịp. Hiển nhiên Hoàng đế đã nhắm mắt lại, nhưng ngực phập phồng đã chứng minh trong lòng vị Thiên tử chí tôn cũng không bình tĩnh. Lý Trung tức khắc nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó mới mở miệng bẩm báo hai tin tức trước, nhân tiện hỏi: “Hoàng Thượng, đám tặc phỉ xâm phạm phủ Triệu Vương đều bị tiêu diệt, hiện giờ có phải nên phái người đi phủ Triệu Vương xem Thế tử phi thế nào không ạ?”
“Chuyện nên làm trẫm đều đã làm, con bé coi bộ không phải là một người vô phúc.” Hoàng đế nhàn nhạt trả lời, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua bản Hiếu kinh trong tay: “Cứ chờ tin tức từ phủ Triệu Vương đi.”

Chờ mãi đến tận đêm khuya, nghe tiếng chuông lầu canh dần dần báo thời điểm sắp đóng cửa thành cùng tiếng trống giới nghiêm ban đêm, Lý Trung vừa hầu hạ Hoàng đế ăn chút bữa tối cũng dần dần thiếu kiên nhẫn. Mà ông cũng thấy rõ ràng trên mặt Hoàng đế thình lình lộ ra vài phần lo âu. Mặc dù cuối năm ngoái Chương Hàm mới tiến vào phủ Triệu Vương, giao tiếp với ông chỉ ít ỏi vài lần, nhưng ông cảm thấy người ta cực kỳ xứng đôi với Triệu Vương Thế tử. Nếu thật sự một chuyến sinh sản này xảy ra đường rẽ, ông không biết Trần Thiện Chiêu luôn hiền lành tao nhã sẽ phản ứng như thế nào, càng không biết Hoàng đế sẽ phản ứng ra sao.
Sau khi do dự thật lâu, cuối cùng Lý Trung ra khỏi Đông Noãn các tới minh gian của chính điện, gọi đến một thái giám trẻ tuổi phân phó: “Đi Thái Y Viện kêu Viện sử chọn mấy Thái y sở trường nhất về thai phụ, rồi tới chỗ Thục phi nương nương chọn mấy cô cô kinh nghiệm phong phú nhất gởi đến phủ Triệu Vương xem sao! Ngoài ra, tạm thời hoãn lại thời gian khóa cửa cung.”

Mặc dù hàng loạt mệnh lệnh này đều không hợp quy củ, nhưng thái giám trẻ tuổi kia rất thông minh vâng theo toàn bộ. Tuy nhiên còn chưa đợi hắn xoay người ra cửa, bên ngoài đột nhiên ồn ào một trận. Ngay sau đó, hắn thấy Thái Tử mặc thường phục hưng phấn tiến vào, vẻ mặt rạng rỡ nói: “Mau đi bẩm báo phụ hoàng, Triệu Vương Thế tử phi mừng đón Lân nhi, mẫu tử bình an!”

(Lân nhi: ám chỉ quý tử. Lân đây là con kỳ lân, ngụ ý đứa bé mang tới điềm tốt lành)
Lý Trung nghe vậy sửng sốt, mặc dù không hiểu vì sao Thái Tử lại đặc biệt tới bẩm báo tin tức này, nhưng đây dù sao cũng là tin vui Hoàng đế hy vọng đã lâu, cho nên ông lập tức xoay người chạy vào Đông Noãn các. Nhưng vừa rồi giọng Thái Tử không nhỏ, Hoàng đế ở bên trong nghe được rành mạch, khi Lý Trung tiến vào liền thấy Hoàng đế đã lê giày xuống đất, đi tới đi lui trong noãn các vài bước rồi đột nhiên cười sang sảng.

“Không tệ, thực sự rất có phúc!” Hoàng đế cảm thán một câu rồi đi tới bức tường đối diện, vói tay lấy xuống thanh kiếm cổ xưa vỏ kiếm loang lổ treo trên tường, sau đó xoay người đưa cho Lý Trung, dặn dò từng câu từng chữ: “Bảo kiếm này đã theo trẫm Nam chinh Bắc chiến đánh vô số trận, hiện giờ nhàn rỗi treo trên vách, có lẽ cũng cảm thấy vô cùng tịch mịch. Hãy thưởng kiếm này cho tằng tôn đầu tiên của trẫm, hôm nay hắn chào đời thì coi như tất cả mọi ý niệm xấu xa có thể dập tắt! Ngoài ra, thưởng Tri Vương phi và Công chúa Gia Hưng phượng kiệu, chuỗi ngọc và ngọc ấn, hạ chỉ khen thưởng! Bảo phủ Triệu Vương ngày mai chuẩn bị sẵn sàng, trẫm sẽ nhanh chóng đến thăm tằng tôn, thuận tiện gặp luôn thê tử của Thiện Duệ. Trẫm còn chưa từng gặp qua nữ nhi duy nhất của vị tướng quân mưu trí nhất dưới trướng trẫm năm xưa!”
Thái Tử đứng trước Đông Noãn các nghe rõ ràng lời nói bên trong, ánh mắt chợt lóe nhưng không hề lộ ra chút dị sắc nào trước mặt người khác.

Tri Vương phi và Công chúa Gia Hưng được ban thưởng còn chưa nói, Hoàng đế muốn đến phủ Triệu Vương thăm hài tử và Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng cũng là chuyện nhỏ, nhưng thanh Thiên tử kiếm Hoàng đế yêu thích nhất suốt bao năm qua chưa từng rời khỏi người, không thể tưởng tượng được lại ban cho hài tử vừa oe oe cất tiếng khóc chào đời. Tất cả đều vì vụ tập kích vào phủ Triệu Vương - nước cờ mà hắn dốc sức ra chiêu - đã hoàn toàn thất bại. Cái đám phản nghịch đáng chết kia quả nhiên là sói con dưỡng không thân, làm hỏng đại sự của hắn!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây