Vô Củ

110: Đi làm


trước sau

Tề Hầu nói một câu "cứ như vậy thôi", sau đó liền quay đầu chuẩn bị đi. Trịnh cơ chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, lập tức ôn nhu nói:

"Vâng, Quân thượng, thiếp lĩnh chiếu."

Tề Hầu lập tức vẫy tay mang theo Ngô Củ đi, bỏ lại Trịnh cơ, Công tử Chiêu, Công Tôn Thấp Bằng và Dịch Nha.

Trịnh cơ quay đầu lại liếc mắt nhìn Công Tôn Thấp Bằng cùng Công tử Chiêu. Bởi vì Công Tôn Thấp Bằng chính là Đại Tư Hành, cho nên Trịnh Cơ cũng không có thể biểu lộ ra cái gì. Dù sao hắn quản lý về mặc ngoại giao, sự tình Trịnh quốc cùng Tề quốc, còn phải thông qua hắn.

Trịnh cơ đối với Công Tôn Thấp Bằng không thể làm gì khác hơn là cung cung kính kính. Mà Ung Vu đây, bất quá là một tiểu thần giống như tiện dân, Trịnh cơ thực sự là tò mò.

Đại Tư Hành sao coi trọng người như thế. Tướng mạo khó coi, bước đi không vững, mặt đầy sẹo. Hơn nữa hắn còn cam nguyện vì tiện dân này cả đời không lập gia đình.

Trịnh Cơ nghĩ thầm.

E rằng trên đời này không còn loại nam tử si tình, bản thân mình không gặp được chuyện tốt như vậy, trái lại để một nam nhân xấu xí lấy đi rồi!

Trịnh cơ vô duyên vô cớ phải bố trí lễ cưới, còn phải đem Ung Vu cho rằng người nhà mẹ đẻ, tâm lý không thoải mái, rất nhanh liền phất tay áo đi.

Trịnh cơ vừa đi, Công tử Chiêu liền đối với Công Tôn Thấp Bằng chắp tay, nói:

"Chúc mừng Đại Tư Hành được đền bù mong muốn."

Công Tôn Thấp Bằng lúc này mới nở nụ cười, tựa hồ còn bị kinh hỉ làm choáng váng đầu, chưa kịp phản ứng, chắp tay đáp lễ nói:

"Tạ ơn Công tử."

Công tử Chiêu nhìn bọn họ, hiếm thấy cười cười, nói:

"Chiêu... thật ước ao a."

Công Tôn Thấp Bằng còn chưa hiểu là chuyện gì, Công tử Chiêu đã đi xa.

Lúc này trong tiểu lâu chỉ còn lại có hai người. Công Tôn Thấp Bằng nhìn Dịch Nha, khóe miệng không nhịn được cong lên, không ngừng được cao hứng, lẩm bẩm nói:

"Ta... Thấp Bằng không nghĩ tới... Vừa rồi ngươi đáp ứng Quân thượng, thực sự là oan ức cho ngươi."

Dịch Nha cười nhạt, nói:

"Tại sao oan ức, là Vu nguyện ý làm... Chỉ là làm khó tướng quân. Tướng quân thân là một Đại Tư Hành, lại cưới một nam tử làm vợ, ngày sau... e sợ không có con nối dõi, cũng không mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông."

Dịch Nha cụp mi mắt xuống, dừng một chút lại nói:

"Nếu như ngày sau, tướng quân muốn cưới thê thiếp..."

Công Tôn Thấp Bằng thấy Ung Vu bộ dạng dịu ngoan, trong lòng căng thẳng, liền vội vàng nói:

"Thấp Bằng sẽ không! Thấp Bằng chỉ có một trái tim. Nếu Quân thượng đã đồng ý, đời này ta liền sẽ không thay đổi. Nhất định sẽ không cưới thê thiếp khác để ngươi chịu uất ức, ngươi an tâm."

Dịch Nha thấy hắn gấp gáp như vậy, một mặt lo lắng nhất thời bật cười.

Công Tôn Thấp Bằng hơi kinh ngạc. Bắt đầu từ khi hắn gặp Ung Vu, bất kể là tại Lương Khâu ấp, hay là hiện tại, Ung Vu đều là mỉm cười, nụ cười đều nhàn nhạt. Công Tôn Thấp Bằng trong lòng sinh kỳ quái.

Đây rốt cuộc có phải đang cười, chưa từng thấy Ung Vu lộ ra nụ cười tươi như vậy!

Thời điểm Công Tôn Thấp Bằng sững sờ, Dịch Nha cười nói:

"Tướng quân không cần sốt ruột. Vu vừa mới rồi còn chưa nói hết. Vu muốn nói là... coi như tướng quân ngày sau muốn cưới thê thiếp khác, Vu là người bụng dạ hẹp hòi, cũng không thể cho phép."

Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, trái lại thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Dịch Nha, cười nói:

"Ngươi an tâm, chúng ta không phải còn có tiểu Địch Nhi sao? Địch Nhi ngoan như vậy, từ nhỏ hiếu học, sau này tất có thể trở thành báu vật. Ta sẽ đối đãi Địch Nhi như con mình sinh ra."

Dịch Nha gật gật đầu, thở dài nói:

"Ung Vu đã như thế, vết thương đầy rẫy, một sở trường cũng không có, chỉ có thể liên lụy người khác. Được tướng quân chú ý, không rời không bỏ, không biết là may mắn dường nào. Người khác e rằng ước ao cũng ước ao không được."

Công Tôn Thấp Bằng cười nói:

"Không cần ước ao, phải cảm tạ Đại Tư Nông mới phải."

Dịch Nha lại gật đầu một cái...

Công tử Chiêu từ tiểu lâu đi ra, nhanh hướng tới phòng của mình. Hắn mới vừa đi mấy bước, liền nghe đến âm thanh từ bên cạnh. Từ sau một buội hoa đi ra một bóng người màu trắng, định nhãn nhìn lại là Công tử Vô Khuy. Công tử Chiêu nhìn thấy Công tử Vô Khuy, sắc mặt có chút mừng rỡ.

"Đại ca."

Công tử Vô Khuy sắc mặt rất lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Công tử Chiêu một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

"U, là Tam công tử, thật thất kính."

Công tử Chiêu nhíu nhíu mày, nói:

"Đại ca..."

Công tử Vô Khuy cắt ngang lời hắn, xa xôi nói:

"Vô Khuy thật ước ao như Tam công tử đây, dĩ nhiên có thể cùng Quân thượng ngắm cảnh. Đây là việc không phải người bình thường có thể làm."

Công tử Chiêu nghe, có chút trầm mặc, lập tức nói:

"Vừa mới rồi đệ đệ hướng quân phụ đề cử đại ca nắm giữ ấn soái đi chinh phạt Toại quốc."

Công tử Vô Khuy vừa nghe, nói:

"Sau đó thì sao?"

Công tử Chiêu dừng một chút, nói:

"Quân phụ nói... hôm nay không nói chuyện chính sự."

Công tử Vô Khuy vừa nghe, lập tức cười to một tiếng, trên mặt gân xanh đều co rúm, nói:

"Đương nhiên không nói chuyện chính sự, bởi vì quân phụ vốn là bất công!"

Công tử Vô Khuy âm thanh rất lớn, bên cạnh có tự nhân đi qua, không biết bọn họ có nghe nói cái gì, lại dồn dập liếc mắt nhìn sang.

Công tử Chiêu sợ hết hồn, liền vội vàng nắm tay Công tử Vô Khuy, đem hắn kéo hướng đến bên cạnh, nói:

"Đại ca, câu nói như thế này chớ nói nữa. Nếu để cho người khác nghe, chẳng phải là gây thành đại họa?"

Công tử Vô Khuy bỏ qua tay Công tử Chiêu. Nhìn Công tử Chiêu bây giờ cao không khác mình là mấy, ánh mắt Công tử Vô Khuy lạnh lùng, giọng cũng nguội lạnh như băng nói:

"Ngươi giáo huấn ta?"

Công tử Chiêu trong lòng căng thẳng, liền vội vàng nói:

"Đại ca sao nói thế? Ca ca trước đây đối với Chiêu Nhi che chở rất nhiều, mà bây giờ vì sao đột nhiên tuyệt tình như vậy?"

Công tử Vô Khuy cười một tiếng, tựa hồ có hơi tự giễu, lạnh lùng nói:

"Bởi vì trước đây ta nghĩ ngươi là đứa bé không ai muốn không người thương, kẻ đáng thương. Mà bây giờ xem ra, Vô Khuy mới là không ai muốn không người thương, kẻ đáng thương!"

Hắn nói, chắp tay một chút, nói:

"Từ biệt, Tam công tử!"

Công tử Vô Khuy nói xong, nhanh chóng từ bên người Công tử Chiêu lướt qua.

"Bộp!"

Công tử Vô Khuy vừa vặn đụng vai Công tử Chiêu. Công tử Chiêu bình tĩnh đứng tại chỗ. Bị đụng đến khẽ run lên, nghe tiếng bước chân Công tử Vô Khuy đi xa, hắn thở dài.

Ngày đầu hạ sắc phong Đại Tư Nông. Đại điển sắc phong biết bao đồ sộ, cả triều văn võ đều đến chúc mừng. Ngô Củ từ một Công tử không có bất kỳ thực quyền, đột nhiên bước lên thành Thượng đại phu, có thể nói là dưới một người trên vạn người, bao nhiêu người ước ao cũng ước ao không đến. Tuy rằng trong lòng có đố kị, thế nhưng trên mặt tất cả đều phải tươi cười một mực cung kính.

Ngô Củ đời trước cũng làm quản lý, kỳ thực đối với loại cảm giác "quyền mưu" không xa lạ gì.

Quyền mưu là mưu kế tùy cơ ứng biến. Nó khác với mưu lược. Quân tử nói Bề trên giữ quyền mưu thì những kẻ gian trá trong đám quan lại tôi tớ mới nghe theo. Cho nên những người cai quản đất nước dùng nghĩa thì làm vương, dùng uy thì làm bá, chỉ dùng quyền mưu thì suy vong.

Mỗi lần đụng chạm những thứ này, Ngô Củ đều cảm giác sẽ nghiện. Loại cảm giác đê mê như là uống trà, chỉ là một loại "nghiện phẩm" nhẹ nhàng, vừa vui vẻ hưởng thụ, bất tri bất giác không thể rời bỏ. May mà Ngô Củ lý trí mạnh hơn một chút. Bất quá đời này thật sự thu được "quyền mưu", Ngô Củ cũng không biết mình còn có thể thể bảo tồn lý trí hay không.

Đại điển sắc phong chuẩn bị và hoàn thành mất ba ngày. Sau khi sắc phong có một việc quan trọng cần làm, đó chính là... chuyển ra khỏi Tề cung. Đại Tư Nông có phủ riêng, thân phận Công tử Củ đã công khai, mặc dù là nghĩa huynh của Tề Hầu, thế nhưng nghĩa huynh cùng nghĩa tử không giống nhau, cho nên Ngô Củ cần chuyển ra khỏi Tề cung, vào ở phủ Đại Tư Nông.

Đại Tư Nông là công việc béo bở, phủ đệ thực đồ sộ. Từ xa đã thấy khí thế, ngay ngắn chỉnh tề, mười phần uy nghiêm, thoạt nhìn chỉ diện tích nhỏ hơn Tề cung, còn lại bất kể là hành lang tòa nhà hay cột trụ đỏ, tất cả đều giống như đúc Tề cung.

Ngô Củ đứng ở của phủ Đại Tư Nông, nhìn người đi lui đi tới. Tử Thanh cùng Yến Nga vội vàng hỗ trợ đem gia cụ sắp xếp cẩn thận. Hai người đều là đầu đầy mồ hôi nóng chạy tới chạy lui.

Ngô Củ ngước đầu nhìn phủ đệ, trong lòng có mấy phần phiền muộn. Phiền muộn cũng không phải rời Tề cung, mà là phiền muộn bắt đầu từ hôm nay cuộc sống hoàn toàn mới.

Vì sao nói như vậy?

Bởi vì Ngô Củ từ một Công tử biến thành sĩ phu. Trước kia chỉ nửa bước vào triều đình, bây giờ hai cái chân đều bước vào chảo nhuộm.

Tiếp theo?

Mặt khác là bởi vì Tề Hầu tự mình chủ hôn. Tuy rằng lễ cưới vẫn chưa hoàn toàn chứng thực, thế nhưng Địch Nhi đã bị Công Tôn Thấp Bằng đón đến phủ Đại Tư Hành rồi. Buổi tối không thể ôm Địch Nhi ngủ, không thể vò nhéo má thịt mềm mại của bé con, Ngô Củ rất phiền muộn.

Cuối cùng?

Cũng là điểm quan trọng nhất.

Yến Nga nhìn Ngô Củ thở dài, vội vã chạy tới, nói:

"Gia, chớ thở dài, không phải chỉ là cần dậy sớm một chút thôi sao? Tì nữ sẽ gọi ngài."

Không sai! Yến Nga nói không sai. Cái này cũng là phiền muộn nhất. Cần phải dậy sớm!

Tuy rằng lâm triều cũng không phải như rất nhiều người tưởng tượng, mỗi ngày đều phải vào cung vào triều. Thế nhưng ít nhất năm ngày một lần. Có việc gấp cũng sẽ đặc biệt tổ chức thảo luận hoặc là dừng thảo luận.

Phủ Đại Tư Nông xa cung điện, hơn nữa thời đại này phương tiện giao thông không phải đặc biệt thuận tiện. Đã như thế, Ngô Củ tính toán một chút.

Nếu như muốn thượng triều, trời chưa sáng liền phải dậy rửa mặt chải đầu thay y phục. Bởi vì vào triều phải để ý lễ nghi, nhất định phải chỉnh tề. Hơn nữa tiến vào cung còn phải lưu lại chính sự đường làm việc, cho nên cũng phải ăn ở nhà.

Phải tốn thời gian chuẩn bị cá nhân và ăn uống. Hơn nữa đường vào cung cũng tiêu hao thời gian. Còn có nhất định phải đến đợi để bày tỏ tôn kính. Khoảng chừng hơn ba giờ là phải rời giường, như vậy thời gian mới có thể đủ, không bị gấp rút.

Ngô Củ phút chốc liền tuyệt vọng. Thời điểm thức dậy luôn có chút hạ đường huyết, dù sao Ngô Củ thân thể không phải rất tốt, mặc dù đã điều dưỡng rất lâu thế nhưng tật xấu này không dễ thay đổi. HunhHn786 Ngô Củ không dậy nổi, vừa nghĩ tới chính mình sớm như vậy đã phải rời giường, trong lòng càng phiền muộn hơn.

Đều nói làm quan có nhiều thứ tốt, nhưng khi làm quan cũng thứ rất tuyệt vọng a...!

Trong lúc Ngô Củ nghĩ như thế, Tử Thanh cùng Yến Nga vẫn bận rộn.

Lúc xế chiều liền có thể vào phủ ở. Bên trong tòa phủ đệ đồ vật đều mới, là Tề Hầu tự mình ban thưởng, tất cả không cần Ngô Củ bỏ nửa phân tiền. Bất quá Ngô Củ nghĩ lại.

Mình cũng đã "cúng" 3000 hộc lương thực. Tề Hầu không mua sắm gia cụ tặng, khẳng định hiện ra quá không phóng khoáng!

Phủ đệ đã sắp xếp cẩn thận, liền phải nhập gia tùy tục, mở một cái tiệc chiêu đãi. Mỗi đại phu thăng quan hoặc là bổ nhiệm đều phải có tiệc. Từ khi Chu Triều bắt đầu đã phi thường chú trọng việc này, đến Đường triều còn phát triển trở thành tiệc đốt đuôi. Nếu cá chép vượt qua long môn không đốt đuôi, cá chép cả đời vẫn là cá chép.

Ngô Củ cũng cần có một tiệc như thế. Kỳ thực tiệc này khá vội vàng, bởi vì Ngô Củ căn bản không để cái này ở trong lòng. Bất quá tiệc buổi tối hôm đó, Ngô Củ có chút há hốc mồm, dĩ nhiên đến rất nhiều người. Toàn bộ đều mang quà đắt giá, cơ hồ nửa cái triều đình đều tới.

Ngô Củ đứng ở cửa nghênh tiếp, đi tới đều là người quen biết.

Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đến trước. Thiệu Hốt ôm lấy Ngô Củ, cười nói:

"Thượng đại phu, hôm nay chúng ta không say không về a."

Ngô Củ có chút bất đắc dĩ, đẩy Thiệu Hốt hai cái, nói:

"Thiệu sư phó, ngươi muốn đem Củ ghìm chết."

Đông Quách Nha vội vã đem Thiệu Hốt lột xuống, nói:

"Trung đại phu, Đại Tư Nông thân thể không chịu nổi sức trâu của ngươi."

Thiệu Hốt vừa nghe, trừng mắt nói:

"Ngươi đây nên nhổ răng, ngươi nói ai là trâu?"

Đông Quách Nha cười cười, nói:

"Trung đại phu rõ ràng trong lòng."

Thiệu Hốt nhảy lên phải đánh Đông Quách Nha. Đông Quách Nha sớm biết hắn nói chứ không động thủ, nhanh chóng đi vào trong. Thiệu Hốt liền đuổi theo phía sau.

Ngô Củ rất bất đắc dĩ, không biết Thiệu Hốt còn chưa nhận ra. Coi như mình phải chứng kiến hai người ân ái, nhất thời cảm giác trong miệng đều là thức ăn cho chó, Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Tử Thanh, mau dẫn hai vị đại nhân đi vào ngồi."

Tử Thanh vội vã dẫn Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha nhập phủ.

Ngô Củ ở bên ngoài nghênh tiếp khách.

Kế tiếp là Triển Hùng cùng đại ca hắn, Triển Cầm đi tới. Triển Hùng bây giờ là tướng quân, chín ngàn quân vẫn là tự quản lý. Tay cầm binh quyền, còn là em kết nghĩa của Tề Hầu, địa vị hắn tất nhiên là cao.

Triển Hùng thân hình cao lớn, một thân thường phục màu lam đậm. Tuy rằng trang phục rất tùy ý, không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng như thế thực sự lại rất khí chất, tràn ngập một loại khí chất vừa mạnh mẽ vừa phong trần, khẳng định rất nhiều nữ nhân thích.

Triển Cầm vóc người là cao gầy. Mặc dù so ra không có cường tráng như Triển Hùng, thế nhưng người không lùn, tướng mạo anh tuấn nhã nhặn, luôn mỉm cười. Hai anh em này đi ra ngoài, tuyệt đối các cô nương Lâm Truy thành đều muốn quay đầu nhìn.

Triển Cầm một thân áo bào màu xanh lam nhạt, vừa nhẹ nhàng vừa nho nhã, lộ ra khí chất văn nhân cùng kiếm khách. Hắn chắp tay nói:

"Chúc mừng Đại Tư Nông."

Triển Hùng lúc này cũng chắp tay nói:

"Nhị ca, chúc mừng! Tòa nhà này thật đẹp!"

Ngô Củ chắp tay nói:

"Tứ đệ cảm thấy đẹp, có thể ở lại vài ngày."

Triển Hùng cười nói:

"Thật chứ? Vậy thì tốt quá, đệ sẽ ở lại."

Triển Cầm bất đắc dĩ nói:

"Triển Hùng."

Triển Hùng nói:

"Làm sao vậy? Nhị ca muốn đệ ở lại, phải không Nhị ca?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Vâng, Triển tiên sinh nếu như thích, cũng ở thêm mấy ngày."

Mọi người được Yến Nga dẫn đi vào. Tử Thanh vừa vặn đi ra cũng dẫn khách đi vào. Người tới càng đông, bọn họ tới tới lui lui đáp ứng không xuể.

Rất nhanh Bảo Thúc Nha, Quản Di Ngô cũng tới. Mọi người gặp mặt chào hỏi.

Còn có Vương tử Thành Phụ mang theo con trai độc nhất là Chu Phủ. Vương tử Thành Phụ là người nghiêm túc, không biết mẫu thân Chu Phủ có phải là nữ nghịch ngợm hay không, mới có thể sinh ra Chu Phủ như thế. Vương tử Thành Phụ cũng rất đau đầu, không biết làm sao với con trai độc nhất của mình. Vương tử Thành Phụ rất đau đầu, cũng rất thương yêu con trai.

Tào Mạt cũng mang theo quà lại đây. Ngô Củ cười nói:

"Yến Nga, mau mời Tào tướng quân đi vào."

Tào Mạt xua tay, nói:

"Sao có thể làm phiền Yến Nga cô nương? Yến Nga cô nương là Hình quốc phu nhân tương lai."

Yến Nga vừa nghe, nhất thời đỏ mặt, còn giậm chân, nói:

"Tào tướng quân, ngài..."

Tào Mạt vừa thấy cười ha ha. Tử Thanh ở một bên nhàn nhạt nói:

"Tào tướng quân rất quyết đoán, thậm chí ngay cả Hình quốc phu nhân cũng dám đùa giỡn. Ngày khác nếu Hình Công đến Lâm Truy, e rằng có người sẽ cáo trạng."

Tào Mạt cười nói:

"Cáo trạng tất nhiên là ngươi, Tiểu Thanh."

Tử Thanh trừng Tào Mạt một cái. Tào Mạt chưa bao giờ gọi đúng tên hắn.

Ngô Củ nhìn, nói:

"Ta biết rồi, vậy Tử Thanh dẫn Tào tướng quân đi vào, được chứ?"

Tào Mạt vỗ tay một cái, nói:

"Đại Tư Nông nhãn lực chính là phi phàm."

Tử Thanh không muốn, thế nhưng Ngô Củ nói cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là dẫn Tào Mạt đi vào. Tào Mạt thích xem bộ dạng Tử Thanh trừng mắt, một đường đều trêu chọc hắn. Quả nhiên không phụ kỳ vọng, Tử Thanh mạnh mẽ trừng Tào Mạt một đường.

Sau lại tới một vài người không thân thiết. Ngô Củ thấy hai người đi tới, chính là Thương Dung ngày ấy ra đề mục thử thách, đi cùng với hắn là Thẩm Hữu. Thẩm Hữu một mặt nịnh bợ nịnh nọt. Thương Dung ngược lại là bình thản.

Hắn là quan chuyên khuyên can. Trước Tề Hoàn Công, Tề quốc cơ hồ không có người nào coi trọng quan viên khuyên can, cho nên nói trắng ra quan viên khuyên can rất nghèo. Quà của Thương Dung cũng rất đơn giản, không đáng mấy đồng tiền. Thương Dung chắp tay nói:

"Chúc mừng Đại Tư Nông. Ngày trước Thương Dung có đắc tội gì, kính xin Đại Tư Nông không nên trách."

Ngô Củ cảm thấy Thương Dung người này cũng không tệ lắm, có sao nói vậy nhìn việc không nhìn người. Hơn nữa bởi vì Thương Dung là người khuyên can, chưa bao giờ nịnh nọt, nói chuyện thẳng thắn. Có lẽ cũng bởi như thế, Thương Dung bây giờ còn chưa được biết đến, không được thưởng thức.

Bên cạnh là Thẩm Hữu thì không giống vậy. Nói đến tại sao Thẩm Hữu thái độ thay đổi lớn? Bởi vì Thẩm Hữu là Trung đại phu thuộc quản lý của Đại Tư Nông.

Bây giờ Ngô Củ biến thành cấp trên trực tiếp của Thẩm Hữu. Thẩm Hữu cho dù có lá gan to, cũng không có thực lực chống lại. Thẩm Hữu xác thực có tài hoa, cũng coi như là trung thành tuyệt đối, thế nhưng quá thích nịnh hót, luôn cảm thấy nếu không phải như vậy liền sống không nổi.

Thẩm Hữu hôm nay mang lễ vật lớn, cười nói:

"Chúc mừng Đại Tư Nông, chúc mừng Đại Tư Nông."

Ngô Củ cười cười, rất ôn hòa nhấc tay nói:

"Vậy cũng chúc mừng Thẩm đại nhân."

Thẩm Hữu sững sờ, thấy kỳ quái, nói:

"Chuyện này... Chẳng biết vì sao chúc mừng ta. Thẩm Hữu ngu dốt, kính xin Đại Tư Nông bảo cho biết."

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Thẩm đại phu lệ thuộc Tư Nông. Từ nay về sau Củ sẽ là cấp trên tốt, ân oán phân minh, công và tư rõ ràng. Làm sao có thể không chúc mừng Thẩm đại phu chứ?"

Thẩm Hữu vừa nghe, nhất thời cảm giác giống như bị mắc xương cá.

Đó là dạng cảm giác gì?

Chính là biết rõ có gai kẹt ở trong cổ họng, đau muốn chết, đau thấu tim, nhưng mà không thể nuốt xuống. Nôn cũng nôn không ra, mồ hôi ròng ròng, như nuốt một bát to con ruồi.

Thẩm Hữu sắc mặt tái xanh, liền nghe bên cạnh có người cười ha ha, âm thanh vô cùng trầm thấp êm tai. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã nghiêng đầu nhìn, liền thấy một người cao to cường tráng, tướng mạo anh tuấn.

Nam tử tuấn mỹ vô cùng đứng ở trong đám người. Bởi vì là buổi tối, sắc trời u ám, hắn mặc một thân thường phục màu đen cho nên Ngô Củ vừa mới liếc mắt lần đầu tiên đã không nhận ra.

Ngô Củ nhất thời sợ hết hồn.

Dĩ nhiên là Tề Hầu!

Tề Hầu ở trong đám người, bên cạnh là Thạch Tốc. Hai người dĩ nhiên cùng tới chúc mừng.

Mọi người nghe đến âm thanh, quay đầu nhìn lại đều phải sợ choáng váng, liền vội vàng hành lễ, tách ra một con đường để Tề Hầu đi tới.

Tề Hầu chậm rãi đi tới. Ngô Củ nhanh chóng chắp tay nói:

"Củ bái kiến Quân thượng."

Tề Hầu cười híp mắt nâng Ngô Củ lên, nói:

"Không cần đa lễ. Đại Tư Nông nói đúng. Thật là ân oán phân minh, công và tư rõ ràng. Nếu sĩ phu Tề quốc đều có thể như Đại Tư Nông, vậy quá tốt rồi."

Ngô Củ trên trán mồ hôi lạnh ứa ra. Vốn định đả kích Thẩm Hữu kiêu ngạo, kết quả không nghĩ tới khôn vặt bị Tề Hầu tóm gọm.

Tề Hầu không cảm thấy như thế nào. Dù sao quan mới luôn tỏ khí thế như hừng hực. Ngô Củ chỉ là cho Thẩm Hữu ăn một bát con ruồi mà thôi. Trong mắt Tề Hầu, Ngô Củ giảo hoạt như vậy rất đáng yêu, cũng vô cùng sinh động.

Tề Hầu vừa đến, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là tự mình dẫn hắn đi vào, dàn xếp xong xuôi mới ra ngoài đón khách. Đúng dịp thấy Công Tôn Thấp Bằng mang theo Dịch Nha cùng tiểu Địch Nhi đến chúc mừng.

Tiểu Địch Nhi vô cùng nhớ nghĩa phụ. Chân ngắn mang giày nhỏ chạy đến phát ra âm thanh "cộc cộc". Một thân áo choàng bằng lụa rất đáng yêu. Đich Nhi như đạn pháo xông lại, một chút đã ôm lấy chân Ngô Củ.

Ngô Củ cảm giác cẳng chân va chạm mạnh, suýt nữa bị tiểu Địch Nhi làm thảm, vội vã ôm bé lên ánh chừng một chút, nói:

"Ai nha, tiểu Địch Nhi nặng lên thật nhiều, có phải đã cao hơn?"

Tiểu Địch Nhi rất tự hào vỗ ngực của mình, nói:

"Đúng vậy, nghĩa phụ. Địch Nhi cao nha. Địch Nhi là nam tử hán rồi!"

Ngô Củ bị vẻ đáng yêu hạ gục, vội vã hôn hai cái lên má thịt của Địch Nhi.

Thật là mềm, còn non non, cảm giác thực sự quá tốt đây!

Ngô Củ liền dùng sức xoa hai cái. Địch Nhi là bé ngoan để cho Ngô Củ dày vò, còn dâng lên bên má còn lại, nói:

"Nghĩa phụ, bên này cũng phải hôn."

Ngô Củ ôm Địch Nhi không buông tay. Bất quá Địch Nhi đã sắp bốn tuổi, cũng thật là nặng tay, ôm lâu lập tức đầu đầy mồ hôi, Ngô Củ ra sức ôm Địch Nhi, cảm giác cánh tay đã tê mỏi.

Ninh Thích cũng tới đây. Địch Nhi vừa thấy được Ninh ca ca, lúc này liền rời trong lồng ngực nghĩa phụ "cộc cộc" chạy tới.

"Chụt"

Địch Nhi cũng ôm lấy Ninh Thích hôn một cái, ngọt ngào nói:

"Ninh ca ca, Địch Nhi rất nhớ ca a!"

Ninh Thích trên mặt lộ ra ghét bỏ, đem Địch Nhi đẩy ra, nói:

"Ta không nhớ ngươi đâu."

Địch Nhi mở to mắt, hoàn toàn không có cảm giác Ninh Thích đang bắt nạt, rất thành khẩn, bi bô nói:

"Nhưng mà Địch Nhi nhớ Ninh Thích ca ca."

Ninh Thích lúc này không có biện pháp. Tiểu Địch Nhi liền nhào lên ôm một cái, nó không thể làm gì khác hơn là lôi kéo tiểu Địch Nhi đến một bên chơi.

Lễ cưới của Công Tôn Thấp Bằng cùng Ung Vu là đầu năm sau, còn có một đoạn thời gian rất dài. Dù sao Đại Tư Hành thành hôn không phải muốn làm sẽ làm ngay được. Quý tộc cưới rất nhiều trình tự, lễ cũng không hề ít, miễn cho bị người khác chê cười. Hơn nữa Công Tôn Thấp Bằng cũng không muốn Ung Vu bị thiệt thòi, cho nên hết thảy đều muốn long trọng.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Chúc mừng Đại Tư Hành."

Công Tôn Thấp Bằng có chút ngượng ngùng, gãi đầu một cái, nói:

"Chúc mừng Đại Tư Nông."

Ngô Củ tự mình dẫn Công Tôn Thấp Bằng cùng Dịch Nha đi vào trong. Ngô Củ cùng Công Tôn Thấp Bằng cũng coi như là quen biết đã lâu, quan hệ tất nhiên thân thiết.

Nói đến cũng là do tạo hóa, khởi đầu là Công Tôn Thấp Bằng ngăn cản Công tử Củ lên Hầu vị. Bây giờ Công Tôn Thấp Bằng cùng Ngô Củ thành bạn thâm giao.

Hai người đi vào, Công Tôn Thấp Bằng cười híp mắt còn hỏi một câu.

"Đại Tư Nông thời điểm nào thành gia? Thấp Bằng sắp thành thân, Đại Tư Nông cũng không nhỏ."

Hắn vừa nói như thế, Tề Hầu đang ngồi uống trà, thiếu chút phun trà ra ngoài.

Công Tôn Thấp Bằng là đầu gỗ mục ngâm nước bị hỏng. Thực sự là hết chuyện để hỏi!

Tề Hầu nghĩ thầm.

Thật sự không nên đáp ứng cho bọn họ thành hôn. Thế nhưng làm quốc quân lời vàng ý ngọc, lời đã nói ra cũng không thể thu lại!

"Khụ khụ!"

Tề Hầu dùng sức ho khan. Công Tôn Thấp Bằng lúc này mới nhìn thấy Tề Hầu, cũng không biết mình nói bậy, vội vã chắp tay nói:

"Bái kiến Quân thượng. Quân thượng cũng tới?"

Tề Hầu bất đắc dĩ thả xuống cốc trà, nói:

"Hôm nay Nhị ca mở tiệc mừng, Cô làm sao có thể không đến?"

Người đến chúc mừng dồn dập vào chỗ, một cái đại sảnh căn bản không ngồi đủ, phải bày đến bên ngoài sân. Người ngồi đầy, thật náo nhiệt.

Ngô Củ là vai chính hôm nay, lẽ ra nên ngồi ở vị trí cao nhất. Nhưng Tề Hầu đột nhiên đến, Ngô Củ không dám ngồi vị trí kia, vội vã mời Tề Hầu chỗ chiếu trên. Tề Hầu từ chối một phen, nhưng cuối cùng vẫn là Tề Hầu ngồi chiếu trên. Ngô Củ ngồi ở vị trí bên cạnh.

Trong phủ hiện tại kỳ thực chỉ hai người hầu, một là Tử Thanh, hai là Yến Nga. Người bên cạnh Ngô Củ rất thiếu. Ngô Củ hôm nay mở tiệc đều là người từ quán ăn nhỏ tới phụ giúp, cũng vì vậy cho nên hôm nay món ngon dị thường. Hết thảy đều là món ăn xuất phát từ người mà Ngô Củ đích thân truyền dạy, những vị khách có người căn bản chưa từng gặp qua.

Tề Hầu liền được ăn món cá nướng tha thiết mong nhớ. Đây thật sự là món Tề Hầu luôn nghĩ tới. Tuy rằng không phải Ngô Củ đích thân nấu, thế nhưng do người được Ngô Củ đích thân truyền dạy cũng coi như là tạm được.

Ngô Củ phát hiện Tề Hầu hôm nay đặc biệt cao hứng, uống rượu hết ly này đến ly khác, căn bản không ngăn được. Coi như Tề Hầu tửu lượng cao, cũng không thể uống nhiều như thế, nhất định sẽ say.

Say thì làm sao đây? Vậy khẳng định chỉ có thể ngủ lại quý phủ. Nhưng nơi này không có hạ nhân, không dám để cho Tề Hầu ngủ lại!

Ngô Củ chỉ có thể khuyên bảo:

"Quân thượng, chớ uống nữa."

Tề Hầu cười cười, nói:

"Không lo lắng, hôm nay cao hứng, Nhị ca dọn nhà, Cô đương nhiên phải uống thêm mấy ly."

Kỳ thực Ngô Củ nghĩ không sai. Tề Hầu là muốn uống nhiều, sau đó có cớ ở chỗ này ngủ qua đêm. Hắn e sợ Ngô Củ chối từ, cho nên trực tiếp dùng sức uống rượu. Một chốc say rồi Ngô Củ cũng không thể đuổi hắn đi.

Ngô Củ không biết Tề Hầu trong lòng vô lại như vậy, khuyên cũng hết cách rồi, còn tưởng rằng Tề Hầu hôm nay thực sự là cao hứng.

Rượu quá ba tuần, bóng đêm đã phi thường nồng đậm, Tề Hầu uống thực sự nhiều. Hắn tửu lượng tốt cũng không thể uống như vậy, tay mất thăng bằng, ly rượu trực tiếp đổ lên xiêm y. Rượu rơi trên áo choàng, làm áo màu đen càng thêm sẫm màu.

Mí mắt Ngô Củ giật lên, liền vội vàng nói:

"Quân thượng uống say, áo choàng ướt, Củ gọi người dẫn Quân thượng đi thay y phục nghỉ ngơi thôi."

Ngô Củ nói, quay người muốn tìm Tử Thanh. Kết quả Tề Hầu nắm chặt tay Ngô Củ. Dưới con mắt mọi người, đầu hắn dựa vào đầu Ngô Củ, cười ha ha một trận. Âm thanh trầm thấp khàn khàn, bao hàm từ tính nói:

"Không, Cô chỉ muốn Nhị ca."

Ngô Củ sợ hết hồn, vội vàng đở Tề Hầu, chỉ lo hắn trước mặt mọi người nói ra cái gì kỳ quái, liền vội vàng nói:

"Củ tuân mệnh. Củ dìu Quân thượng đi thay y phục."

Ngô Củ vội vã nâng Tề Hầu, mang theo con ma men vội vội vàng vàng liền đi ra khỏi nơi tổ chức tiệc.

Tề Hầu đi ra, tuy rằng say lợi hại, bất quá một luồn gió lạnh thổi qua có hơi chút thanh tỉnh. Thế nhưng rất vừa ý Ngô Củ đỡ thân mật thế này, hắn liền đem trọng lượng đặt ở trên vai Ngô Củ.

Ngô Củ từ dưới nách nâng Tề Hầu, cảm giác Tề Hầu thân hình cao lớn, lúc này tự con trâu nặng muốn chết, lại muốn chơi xấu, liền như đứa bé càng quấy kéo đi cũng không nhúc nhích.

Hai người thật vất vả đi qua sảnh. Lảo đảo, Ngô Củ ra một đầu đổ mồ hôi, bỗng dưới chân mất thăng bằng một cái.

"Soạt!"

Tề Hầu đột nhiên hướng phía trước đi vài bước, hai người dựa vào tường viện.

Những ngày mùa hè, tường viện rất nhiều thực vật xanh mượt. Ngô Củ dựa vào, trong nháy mắt thật giống bị lá cây che mất. Hai tay Tề Hầu chống bên tai Ngô Củ, chặt chẽ vững vàng đặt trên vách tường.

Ngô Củ ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thẳng mắt Tề Hầu. Một đôi mắt như phát sáng trong màn đêm ngày mùa hè. Ánh mắt uy vũ phát quang, phảng phất một con dã thú chuẩn bị săn mồi. Ngô Củ trong lòng kinh hoàng không thôi.

Tề Hầu chậm rãi cúi đầu. Ngô Củ cảm giác được mùi rượu phả vào mặt, cũng không khó ngửi, trái lại có chút say lòng người. Ngô Củ cũng uống mấy ly rượu, cũng không phải là say, mà là có chút lâng lâng.

Ngô Củ cảm thụ được mùi rượu càng ngày càng dày đặc. Tề Hầu chậm rãi chậm rãi cúi đầu, trán hai người để cùng nhau. Tề Hầu cười nhẹ một tiếng, nói:

"Nhị ca biết không? Ngươi không ở trong cung, Cô cảm thấy... vắng vẻ, như mất đi thứ gì."

Ngô Củ không lên tiếng. Bởi vì hai người cái trán để cùng nhau, cho nên hô hấp cơ hồ quấn quýt ở cùng một chỗ. Hai tay Ngô Củ buông xuống hai bên, đã hơi nắm lại, chuẩn bị bất cứ lúc nào nếu Tề Hầu được voi đòi tiên liền đẩy hắn ra HunhHn786.

Tề Hầu cười, đưa một tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mai của Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, nơi này cách cung điện có chút xa, Nhị ca dậy sớm vào triều thực sự không tiện..."

Ngô Củ sửng sốt một chút, không biết Tề Hầu sao nói đến vấn đề này? Bất quá vấn đề này quả thực chọt trúng chỗ đau của Ngô Củ.

Đau đớn, quá đau rồi!

Tề Hầu cười. Hắn tuy rằng say rồi, thế nhưng nói chuyện còn có trật tự, cũng không phải như Ngô Củ say là không biết gì. Hắn cười híp mắt nói:

"Cô biết Nhị ca thích nhất lười giường. Không bằng như vậy đi... mỗi lần phải thượng triều, ngươi sẽ ở trong cung ngủ lại. Tiểu tẩm cung bất cứ lúc nào cũng có chỗ cho Nhị ca."

Ngô Củ đầu óc có chút mông lung. Tề Hầu hiển nhiên là không có ý tốt, nói cũng ám muội, bất quá Ngô Củ nghe thấy cảm giác rất có sức hút.

Tề Hầu tiếp tục tung bùa mê, nói:

"Nhị ca nghĩ đi, tiểu tẩm cung vào Lộ Tẩm cung chỉ là vài bước đã đến, so với phủ Đại Tư Nông gần hơn nhiều lắm."

Mí mắt Ngô Củ nhảy lên, Tề Hầu "nói tự nhiên" tốt như vậy, nói rất thuyết phục. Ngô Củ trong đầu hò hét loạn lên. Nghe Tề Hầu nói, dây dưa hô hấp, tâm lý run rẩy đến mấy lần, Ngô Củ nói:

"Củ... không dám."

Tề Hầu không có thả ra, vẫn cứ tư thế "chống tường".

Vào lúc này liền nghe có tiếng bước chân, Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã muốn thoát ra khỏi vòng vây của Tề Hầu. Thế nhưng Tề Hầu lại không buông tha, trái lại "suỵt" một tiếng, ra hiệu Ngô Củ đừng lên tiếng.

Ngô Củ không biết là ai tới, thế nhưng bất kể là ai tới nhìn thấy Tề Hầu tư thế chống tay vách tường, dáng dấp như vậy cũng không quá tốt.

Tề Hầu không buông tha, hai người kia đến gần. Bất quá bởi vì trên vách tường thực vật quá tươi tốt, hai người kia cũng không có phát hiện bọn họ, hơn nữa tựa hồ cũng là uống say rồi.

Thì ra là Công Tôn Thấp Bằng cùng Dịch Nha. Dịch Nha đỡ Công Tôn Thấp Bằng, muốn đến phòng dành cho khách. Nào có biết Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên làm khó dễ, đem Dịch Nha đặt trên cây cột, cúi đầu liền ngậm môi Dịch Nha. Dịch Nha sợ hết hồn, liếc mắt nhìn hai phía, không nhìn thấy người, liền thuận theo ôm cổ Công Tôn Thấp Bằng.

Công Tôn Thấp Bằng hàm hồ nói:

"Ung Vu, ta thực sự là quá vui. Quân thượng đáp ứng chuyện của ta và ngươi. Ta nằm mộng cũng không nghĩ tới..."

Dịch Nha nở nụ cười, nói:

"Đúng vậy, Vu có thể được tướng quân ưu ái, cũng là nằm mộng cũng không dám nghĩ tới."

Công Tôn Thấp Bằng say lợi hại, ôm Dịch Nha, liền hôn lên đôi môi hắn. Dịch Nha rất phối hợp, dịu ngoan cùng Công Tôn Thấp Bằng hôn môi.

Ngô Củ nhìn hai người kia khí thế hừng hực thật rất không tiện, nhanh chóng xoay mặt qua một bên. Liền nghe Dịch Nha âm thanh đột nhiên run run, nói:

"Tướng quân..."

Công Tôn Thấp Bằng âm thanh khàn khàn nói:

"Làm sao? Vết sẹo này còn đau phải không?"

Dịch Nha nói:

"Sớm không đau. Tướng quân đừng xem, vết sẹo thực sự... thực sự xấu xí."

Công Tôn Thấp Bằng cười một tiếng, nói:

"Không được, ta muốn xem."

Ngô Củ có chút giật mình, còn tưởng rằng Công Tôn Thấp Bằng là đầu gỗ, kết quả thật ra là con sói hoang. Hai người kia lảo đảo tiến vào phòng dành cho khách, Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm Ngô Củ thở ra một hơi, Tề Hầu cúi đầu hôn trên trán Ngô Củ một cái.

Ngô Củ sững sờ, suýt nữa trợn tròn mắt. Tề Hầu lại hôn trên trán, Ngô Củ mở to hai mắt nhìn Tề Hầu.

Tề Hầu cười ha ha, lần thứ ba hôn ở trên trán của Ngô Củ, cũng không ám muội, phảng phất chỉ là sủng ái ôn nhu.

Tề Hầu phát hiện đối phương thích mình hôn trán. Động tác như thế căn bản sẽ không bị từ chối, hơn nữa tựa hồ cảm thấy không đủ.

Tề Hầu phát hiện bí quyết, chống vách tường, thuận theo Ngô Củ, ôn nhu sủng nịch hôn trán Ngô Củ thêm mấy cái. Nào có biết Ngô Củ thất thần xong, nhẹ giọng nói:

"Trước đây... khi ta ngủ, mẫu thân liền hôn ta như vậy."

Tề Hầu thiếu chút phun máu ra ngoài.

Khó trách không chống cự, thì ra gợi nhớ tới mẫu thân!

Tề Hầu không biết hắn uy nghiêm cao to, chỗ nào liền giống mẹ hiền. Ít nhất Ngô Củ đã nhắc qua ba lần về mẫu thân. Hắn chính là tán tỉnh lại khiến Ngô Củ nhớ tới mẫu thân của mình.

Kỳ thực Tề Hầu không biết, trong lòng Ngô Củ chỗ mềm mại nhất chính là tình yêu dành cho người mẹ ở đời trước. Tề Hầu có lúc rất ôn nhu, loại ôn nhu kia liền khiến Ngô Củ nhớ tới loại tình yêu thương của người mẹ.

Tề Hầu mặc dù có điểm muốn đẫm máu, thế nhưng an ủi chính mình.

Cũng may đối phương không chống cự, bước kế tiếp chính là hôn môi!

Chỉ là khi Tề Hầu muốn chuẩn bị động tác kế tiếp, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập. Một nam tử say lảo đảo đi tới, một tay cầm lưng quần, một tay đang mở đai lưng. Hắn uống say mèm, thật muốn tìm địa phương đi giải quyết nhu cầu.

Đó là Chu Phủ!

Chu Phủ say đến đỏ cả mặt, vòng vo đi tới, liếc mắt một cái liền thấy được bọn họ, cười ha ha nói:

"Quân thượng, Đại Tư Nông... Hắc hắc các ngài làm cái gì đó? Cũng đi ra giải sao?"

Tề Hầu lần này tỉnh táo hẳn, hận không thể đem Chu Phủ ném qua tường. Chu Phủ hoàn toàn không biết chính mình phá hủy chuyện tốt của bọn họ, vòng vo đi tới, một chút đưa tay ôm Ngô Củ, đem Ngô Củ ôm vào trong lồng ngực.

Ngô Củ sợ hết hồn. Tề Hầu cũng ngây ra, liền nghe Chu Phủ mượn rượu làm càn nói:

"Thạch đại ca, ngươi thật lợi hại. Ngươi sao luyện ra võ nghệ như thế. Dạy ta đi! Ta cũng muốn như Thạch đại ca lợi hại..."

Ngô Củ sững sờ.

Vừa nãy Chu Phủ còn nhận ra được mình, sao chỉ chớp mắt biến thành "Thạch đại ca"? Mình và Thạch Tốc có điểm nào giống sao?

Chu Phủ quấn lấy Ngô Củ, đối với Ngô Củ cọ cọ, thật giống chó cưng làm nũng. Quan trọng nhất là Chu Phủ vừa nãy muốn đi giải quyết nhu cầu sinh lý, cho nên đai lưng đã mở ra, cọ cọ dáng dấp kia khiến Tề Hầu nổi trận lôi đình, muốn đánh hắn.

Vừa lúc đó, Thạch Tốc nghe tiếng mà đến, nhanh chóng giải cứu Chu Phủ. Chu Phủ vừa nhìn thấy Thạch Tốc, liền từ bỏ Ngô Củ, ôm Thạch Tốc nói:

"Thạch đại ca... Thạch đại ca, ngươi chừng nào thì dạy ta kiếm thuật? Ta muốn học kiếm thuật. Không... không không... Ngươi trước tiên dạy ta... dạy ta..."

Thạch Tốc thấy hắn uống say, miệng lưỡi cũng không lưu loát, nhanh chóng đem hắn khiêng lên, khiêng như bao tải ở đầu vai, đối với Tề Hầu cùng Ngô Củ chắp tay nói:

"Quân phụ, Đại Tư Nông, Chu Phủ hắn uống say, Tốc trước tiên dẫn hắn đi nghỉ ngơi."

Tề Hầu nhanh chóng phất tay, Thạch Tốc liền vác Chu Phủ đi. Chu Phủ đầu hướng xuống dưới treo ở bả vai Thạch Tốc. Hắn đá chân, vỗ lưng Thạch Tốc, nói:

"Thạch đại ca, Thạch đại ca... Ngươi... Mặt của ngươi làm sao không còn. Thạch đại ca con mắt của ngươi ở nơi nào... A! Ta muốn... Ta muốn phun, trong dạ dày thật khó chịu. Muốn... Muốn phun ra!"

Ngô Củ cảm thấy hôm nay thật náo nhiệt. Chu Phủ muốn phun la lối, rất nhanh liền kéo đến nhiều người. "Đại kế" của Tề Hầu hoàn toàn không thể thi hành, giữa đường bị phá hủy. Hắn hận đến chân răng ngứa, thế nhưng cũng không có cách nào.

Ngô Củ nói:

"Quân thượng, đã muộn rồi, thỉnh Quân thượng nghỉ ngơi thôi."

Tề Hầu bất đắc dĩ nói:

"Nhị ca cũng sớm nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi."

Ngô Củ gật gật đầu, đưa Tề Hầu tới cửa, nhìn Tề Hầu tiến vào phòng dành cho khách. Đóng kín cửa giúp Tề Hầu, sau đó có chút ngây người, Ngô Củ đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ trán của chính mình.

Cảm giác rát!

Ngô Củ đi trở về, khi đi ngang một căn phòng liền nghe bên trong phòng truyền ra giọng Thiệu Hốt oang oang.

"Răng Nhọn, ngươi làm gì cắn ta. Ngươi tên khốn này, ta cũng cắn chết ngươi..."

Ngô Củ không nhịn được xoa xoa thái dương, nhanh chóng tăng tốc bước chân. Một mặt cảm giác rất bất đắc dĩ, mặt khác cũng cảm thấy vắng vẻ.

Có lẽ mình nên tìm người yêu để tình cảm có nơi dựa vào mới đúng. Không phải luôn bị nhét thức ăn cho chó, là bị ép ăn thức ăn cho chó!

Ngô Củ trở về phòng, Tử Thanh cùng Yến Nga đều tại đó. Tử Thanh nói:

"Công tử sớm nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải đi Chính sự đường."

Nếu Tử Thanh không nói, Ngô Củ suýt nữa quên mất. Đừng thấy hôm nay náo nhiệt như thế, kỳ thực sáng sớm ngày mai, Ngô Củ phải đi làm. Tuy rằng Đại Tư Nông là chức vụ đầu ngành, nhưng trên Ngô Củ còn có hai vị giám quốc Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng. Nếu Ngô Củ ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, có thể tưởng tượng được nhất định sẽ bị báo cáo kết tội.

Ngô Củ nhanh chóng vội vã rửa mặt thay y phục đi ngủ.

Còn chưa ngủ bao lâu, cũng cảm giác trời đã sáng. Mùa hè mặt trời cũng lên sớm căn bản không thể ngủ được. Ngô Củ nhanh chóng bò dậy.

Yến Nga đầy sức sống vừa vặn bưng chậu nước vào, nhảy nhảy nhót nhót đi tới, âm thanh lanh lảnh nói.

"Gia, ngài dậy rồi? Vừa vặn có thể súc miệng."

Ngô Củ không biết mình có phải già rồi hay không, hay là Yến Nga còn quá trẻ, cho nên thấy Yến Nga mỗi ngày đều đầy sức sống tỏa ra bốn phía.

Ngô Củ hôm qua uống rượu, đầu có chút đau, thân thể lười nhác lợi hại. Cố gắng chiến đấu với ổ chăn như phá vòng vây "chém giết" đi ra. Xuống giường, mang giày đi rửa mặt một chút mới xem như là đã tỉnh lại.

Tử Thanh rất nhanh cũng tới, bưng một cái khai đồng thau, mặt trên chỉnh tề quan bào.

Ngô Củ thay y phục, Yến Nga cười híp mắt nói:

"Gia thực sự là trông rất được."

Ngô Củ hoàn toàn tỉnh rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên "đi làm", kỳ thực còn có chút kích động, liền cười nói với Yến Nga.

"Yến Nga, ta cho ngươi biết cái này gọi là soái."

Yến Nga nghe không hiểu.

"Soái" không phải là ám chỉ tướng quân sao?

Bất quá Ngô Củ nói, nàng nhất định cho là đúng. Yến Nga liền thành thật nói:

"Gia thực sự là quá tuấn tú."

Ngô Củ suýt nữa bật cười, nói:

"Nói thật hay."

Ngô Củ tâm tình không tệ, sáng sớm liền được Yến Nga thành thật táng thưởng, đi ra dắt Củ Mặc chuẩn bị tiến cung.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây