Đường cong sống lưng, cơ bắp bừng bừng phấn chấn bày ra hết dưới lớp áo tơ tằm màu đen.
Tề Hầu từ nhỏ đến lớn được giáo dục lễ nghi, cho nên dù là ngồi cũng không chút cẩu thả. Cũng có thể vì người trước mắt sắp sửa nhìn thấy khiến Tề Hầu không thể không đề phòng, không chút cẩu thả...
Tề Hầu nhìn Ngô Củ, cũng không một chút kinh ngạc, ngược lại hưởng thụ đem thần sắc kinh ngạc của Ngô Củ thu hết đáy mắt. Đây là lần đầu tiên, Tề Hầu thấy rõ ràng chính xác vẻ kinh ngạc của Công tử Củ.
Ngô Củ luôn là bất động thanh sắc, không vui không buồn.
Khi ở Thời Thủy, Tề Hầu rõ ràng nghe nói Công tử Củ bởi vì bỏ lỡ Hầu vị mà tức khí hộc máu, thiếu chút nữa liền quy thiên. Nhưng sau khi gặp mặt, Tề Hầu phát hiện cũng không có cảm giác người này vì tức khí mà hộc máu, cũng không biết có phải biểu hiện giả dối hay không. Tóm lại Công tử Củ làm chuyện gì cũng nhàn nhạt, phảng phất như không tranh không oán.
Tề Hầu nhẹ nhàng lắc ly rượu, hưởng thụ giây lát kinh ngạc lướt qua của Ngô Củ, mỉm cười nói:
"Nhị ca, ngồi đi."
Ngô Củ kinh ngạc trong nháy mắt, cuối cùng cũng minh bạch.
Tề Hầu rốt cuộc vì sao yên tâm để ta đi sứ Cử quốc? Vì sao khẳng khái đưa dũng sĩ cấm quân làm hộ vệ? Vì sao để Đại Tư Hành làm trợ thủ? Bởi vì hết thảy đều không phải cố ý chuẩn bị cho ta, mà Tề Hầu chuẩn bị cho chính mình. Ta chỉ là vật ngụy trang.
Ngô Củ chậm rãi vào, sau đó ngồi xuống. Tử Thanh ở bên ngoài xe, nói:
"Công tử, có thể lên đường chưa?"
Ngô Củ đã thu lại vẻ kinh ngạc, bình tĩnh lại, ngữ khí cũng thực đạm nhiên, nói:
"Khởi hành."
Âm thanh vang lên, bên ngoài lệnh truyền lan tỏa tầng tầng. Hổ Bí Quân tạo thành đội hộ vệ chung quanh xe, bắt đầu khởi hành. Phía trước đoàn xe xuất phát, mặt sau đoàn xe cũng bắt đầu đi. Tiếng xe ngựa lăn bánh phát ra âm thanh lộc cộc.
Rốt cuộc đại sự đã chính thức tiến hành.
Truy Xa tuy rằng cũng có thiết kế giảm xóc, nhưng công hiệu cực kỳ bé nhỏ. Khi xe di chuyển lập tức phát ra tiếng ồn rất lớn. Bởi vì mặt đất không phải thực bằng phẳng, xe cũng bắt đầu lắc lư lay động. Chỉ có hai người Ngô Củ cùng Tề Hầu ở trong thùng xe, Tề Hầu ngồi ở chính giữa, Ngô Củ lại cung kính ngồi ở một bên.
Tề Hầu hôm nay phục trang thực bình thường, không có mặc triều bào, cũng không có mang mũ, tóc vấn cùng ngọc quan màu đen. Cả người một thân màu đen tôn quý, thoạt nhìn sắc bén khí độ bất phàm. Màu đen làm Tề Hầu lộ ra một loại uy nghiêm cùng nhuệ khí nói không nên lời.
Tề Hầu cười, tự mình rót một ly rượu, nói:
"Nhị ca cớ gì ngồi xa như thế, ngồi bên này."
Hắn nói, vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Tề Hầu ngồi trên chiếu. Tuy rằng thời này còn chưa có ghế dựa ghế ngồi linh tinh, đều chỉ trải chiếu ngồi.
Chỗ Ngô Củ ngồi cũng không có trải chiếu.
Ngô Củ nhìn động tác Tề Hầu, trước tạ ơn, sau đó mới khom lưng đứng lên, cúi đầu đi qua, ngồi ở bên cạnh Tề Hầu.
Tề Hầu đem một ly rượu đưa cho Ngô Củ, cười nói:
"Nhị ca chớ câu nệ. Lần này đi ra ngoài, ngươi là Đại Hành Nhân, ta... bất quá là một binh sĩ bảo hộ Đại Hành Nhân mà thôi. Thỉnh nhị ca ngàn vạn lần nhớ rõ."
Ngô Củ thấy Tề Hầu chơi trò sắm vai, còn chơi tới nghiện rồi.
Dù gì hắn vừa mới đăng cơ, theo lý mà nói không nên ra khỏi Lâm Tri Thành. Hiện giờ lại muốn đi Cử quốc, nếu bị người lòng dạ ác ý biết, tỷ như vây cánh của Công Tôn Vô Tri còn sót lại, nhất định sẽ có nguy hiểm.
Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu đi ra ngoài thế này, loạn thần tặc tử muốn lại đây ám sát là không có khả năng. Một ngàn Hổ Bí Quân không phải đùa. Nhưng nếu những người đó ở Lâm Tri Thành gây náo loạn cũng sẽ có chút đau đầu.
Cho nên Tề Hầu tuyệt đối không thể để người khác biết mình đi ra ngoài, hết thảy đều là bí mật xử trí. Ngô Củ cũng là khi bước lên xe mới biết được tính toán của Tề Hầu.
Ngô Củ cung kính tiếp nhận ly rượu Ô Mai, cúi đầu, cũng không uống, trong lòng âm thầm phun tào.
Cái gì mà một binh sĩ bảo hộ Đại Hành Nhân mà thôi. Binh sĩ sao có thể ngồi cùng xe với Đại Hành Nhân, có thể ngồi cùng xe chính là tự nhân.
Kỳ thật Ngô Củ vẫn là có chút xấu tính, trong lòng đã âm thầm mắng chửi Tề Hầu là hoạn quan.
Ngô Củ mặt ngoài lại phi thường cung kính, thấp giọng nói:
"Quân thượng lần này đi ra ngoài... Lâm Tri Thành..."
Tề Hầu vẫy vẫy tay, cười nói:
"Nhị ca không cần lo lắng. Lâm Tri Thành đã có Thúc Nha sư phó cùng Quản sư phó."
Ngô Củ vừa nghe lại minh bạch vì lý do gì đoàn người đông còn muốn mang theo Thiệu Hốt.
Bào Thúc Nha, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt tình như thủ túc. Năm đó ba người phò tá Công tử của mình chạy khỏi Tề quốc. Đó là bất đắc dĩ, cũng không đại biểu tình cảm ba người bị rạn nứt. Ngược lại tình cảm ba người lại càng ngày càng sâu.
Hiện giờ Tề Hầu có một kế sách, chỉ mang theo người có võ nghệ là Thiệu Hốt. Ngoài sáng nói là bảo hộ an toàn cho Công tử Củ, Thiệu Hốt tất nhiên nguyện ý cùng chung hướng, lại giam Quản Di Ngô ở Lâm Tri Thành.
Bản thân Bào Thúc Nha phò tá Tề Hầu, đã là tận tâm tận lực. Nếu Quản Di Ngô không tâm tận lực, thì Thiệu Hốt cùng Công tử Củ xem như con tin ở trong tay Tề Hầu.
Ngô Củ nghĩ, tức khắc cảm thấy Tề Hầu tâm tư quá sâu. Tuy đời trước Ngô Củ đã ở công ty đấu đá, cũng không có tâm tư quan trường chìm nổi như Tề Hầu. Hiện giờ ngẫm lại, tức khắc phía sau lưng ướt mồ hôi, Ngô Củ âm thầm kinh hãi, cảm thấy mình hẳn là phải cẩn thận mới được.
Ngô Củ không có nói nữa, Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca mặc quan bào này càng thêm vài phần nhan sắc."
Ngô Củ cúi đầu nói:
"Tạ ơn Quân thượng tán thưởng."
"Đừng câu nệ như vậy, chúng ta hiện tại... cũng chính là cùng xử lý việc nhà. Nhị ca a, đã bao nhiêu năm chúng ta không ngồi cùng nhau, trong lòng có lời gì cứ nói?"
Ngô Củ không nói lời nào. Tề Hầu diễn một mình cũng không sợ cô đơn, cũng không sợ tẻ ngắt. Hắn cười tủm tỉm nói:
"Nào, nào uống rượu, nhị ca đừng câu nệ."
Ngô Củ nhanh bưng ly rượu lên, dùng tay áo che đậy, ngửa đầu uống cạn. Tề Hầu thấy đối phương uống cạn, lập tức rót thêm một ly. Sau đó hắn còn đem tất cả món ăn nhấm rượu trong ngăn tủ nhỏ bày ra. Từng món từng món đặt ở trên bàn nhỏ, cười nói:
"Đường đến Cử quốc rất dài, hay là huynh đệ chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện thoả thích. Nhị ca cảm thấy như thế nào?"
Ngô Củ chỉ là hành lễ nói:
"Xin nghe Quân thượng phân phó."
Tề Hầu cười nói:
"Lại câu nệ. Không cần câu nệ. Nhị ca biết không? Khi ta chạy khỏi Tề quốc không có vận khí tốt như ngươi, được Lỗ quốc thu nhận, Lỗ Công còn xem ngươi như bảo. Ta lúc ấy... cùng Thúc nha sư phó đi đến quốc gia khác, không chỉ nhục mạ, còn đuổi ta cùng Thúc Nha sư phó khỏi thành. Sau đó chúng ta còn bị loạn thần Công Tôn Vô Tri đuổi giết. Một đường đào vong, Thúc Nha sư phó đã vài lần cứu tánh mạng ta, ta mới thoát nguy hiểm sống đến hiện giờ......"
Tề Hầu thở dài, tựa hồ đang hồi ức dĩ vãng, sâu kín nói:
"Hiện tại nhớ tới, thật là cảm khái rất nhiều."
Ngô Củ chỉ là lẳng lặng nghe, không nói gì, cũng không rõ ràng lắm tính tình Tề Hầu là cái dạng gì. Tề Hầu mặt ngoài là cùng nhau tán gẫu, ai biết có phải đang muốn thử người hay không. Còn nữa, nói nhiều sai nhiều, Ngô Củ vẫn là lựa chọn không nói.
Ngô Củ chủ động nâng vò rượu, rót rượu cho Tề Hầu. Hai người vừa nói chuyện, vừa uống rượu.
Xe chậm rãi chạy ra khỏi Lâm Tri Thành. Đến giữa trưa, bởi vì Tề Hầu ở trong xe cho nên Ngô Củ cũng không thể xuống xe, hai người liền ở trong xe dùng cơm trưa.
Thiệu Hốt còn chưa biết Tề Hầu ngồi trong thùng xe. Ngay cả Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng cũng chẳng hay biết gì.
Đông Quách Nha xem như nhạy bén. Thời điểm tiễn đưa nhìn biểu tình Quốc tử, Đông Quách Nha đã sớm nghi ngờ Tề Hầu ở trong xe. Bằng không cao ngạo như Quốc tử, sao có thể cung kính tiễn đưa Công tử Củ như thế. Nói trắng ra là bọn họ không cùng phe phái. Dù hiện tại người Quốc tử nâng đỡ đã đăng cơ, Quốc Tử cũng muốn nhổ cỏ tận gốc, không có khả năng đối với Công tử Củ cung kính hiền lành như vậy.
Đông Quách Nha chỉ là suy đoán, bất quá suy đoán cũng không phải không có căn cứ. Thời điểm giữa trưa dùng bữa, Đông Quách Nha còn liên tiếp hướng Truy Xa nhìn nhìn.
Thiệu Hốt nghe nói Đông Quách Nha cũng là "sư phó" của Công tử nhà mình, trong lòng rất là không phục. Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt nâng đỡ Công tử nhiều năm như vậy, hơn nữa trước nay bên cạnh chỉ có bọn họ là sư phó. Đột nhiên nhảy ra một sư phó, lại là cu li nhóm lửa ở phòng bếp. Thiệu Hốt cũng là người rất có ngạo khí, sao có thể cam tâm.
Thiệu Hốt thấy Đông Quách Nha là một thư sinh nghèo hủ lậu. Nói đúng hơn tên kia là thư sinh bộ dáng chanh chua xụ mặt. Đông Quách Nha cũng không có rộng rãi như Quản nhị ca, hay độ lượng như Thúc Nha đại ca, hoàn toàn không phải người phóng khoáng.
Thiệu Hốt rõ ràng chướng mắt Đông Quách Nha, thấy hắn vẫn luôn nhìn Truy Xa, vỗ vỗ hắn, nói:
"Này, gì đó Nha, ngươi nhìn đâu vậy?"
Đông Quách Nha lúc này mới hoàn hồn, nhìn qua Thiệu Hốt. Đông Quách Nha giỏi nhất là xem mặt đoán ý, cũng giỏi quan sát ngôn ngữ cơ thể.
Thiệu Hốt hai tay ôm cánh tay, một bộ xa cách ngàn dặm. Tuy rằng so với hắn lùn hơn một chút, thời điểm nhìn ngươi mí mắt hạ xuống, hiển nhiên là chướng mắt hắn. Trên mặt Thiệu Hốt luôn treo nụ cười, con ngươi lại đảo quanh mang theo một cổ linh động cùng giảo hoạt. Hắn khẳng định Thiệu Hốt đang nghĩ cách làm như thế nào chọc ghẹo mình.
Đông Quách Nha nhìn thì đã rõ tám chín phần, không khỏi có chút bật cười. Thời điểm hắn ở phòng bếp làm cu li, thường nghe nói Thiệu Hốt cao khiết như thế nào, cương liệt ra sao, rất trung quân, năng rất cao, có thể nói là có một không hai. Bất quá hiện giờ vừa gặp, hắn thật ra cảm thấy tính tình Thiệu Hốt còn quá trẻ con, chưa chính chắn, nhưng bản tính sâu bên cũng rất thật thà.
Thiệu Hốt muốn chọc ghẹo Đông Quách Nha, nào biết đã bị người ta thấy rõ ràng chính xác mình có ý xấu.
Dùng cơm trưa xong, xe lại bắt đầu chạy. Lâm Tri Thành là đô thành, ra khỏi Lâm Tri Thành đường không cong bằng phẳng.
Ngô Củ đời trước say xe, không nghĩ tới đời này cả xe ngựa cũng say. Đặc biệt là trước khi dùng cơm trưa, bụng đói mà uống thật nhiều rượu. Tuy rằng rượu Ô Mai độ cồn không cao, nhưng hiện tại Ngô Củ cảm giác thập phần không thoải mái. Dạ dày thực không dễ chịu, lung tung rối loạn, bất ổn, hơn nữa xe xóc nảy cơ hồ muốn phun ra.
Sắc mặt Ngô Củ vốn tái nhợt, hiện giờ say xe càng thêm trắng bệch. Hai má đỏ ửng chậm rãi lui dần, môi cũng biến thành mỏng hồng nhạt.
Tề Hầu thấy đối phương bộ dáng không thoải mái, vẻ mặt quan tâm nói:
"Nhị ca thân mình không khoẻ, nằm xuống nghỉ một lát. Đến buổi tối hạ trại còn một khoảng thời gian."
Ngô Củ vốn định chịu đựng, nhưng thật sự nhịn không được. Nếu không nằm xuống ngủ, chỉ sợ trong chốc lát thật sự phun ra lại càng đường đột. Ngô Củ dứt khoát cảm tạ Tề Hầu, liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Nằm xuống dưới càng cảm thấy lắc lư dữ dội.
Ngô Củ nhắm chặt hai mắt, cưỡng chế mình chịu đựng cảm giác khó chịu, không nghĩ tới thế nhưng chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Vừa mới bắt đầu cảm giác ngủ không thoải mái, bởi vì trong xe thực cứng, tuy rằng có chiếu, nhưng chỉ là chiếu để ngồi, cũng không phải nệm. Sau đó cũng không biết sao lại chậm rãi thoải mái như là nằm ở trên nệm mềm. Còn có đồ vật nhẹ nhàng quét qua tóc cùng gương mặt, làm cho Ngô Củ thực thoải mái.
Ngô Củ có giấc mộng đẹp, mơ thấy mẹ của mình. Mẹ dịu dàng ru ngủ, nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve gương mặt, còn mỉm cười với Ngô Củ. Ngô Củ cảm giác hốc mắt có chút cay cay, chóp mũi cũng có chút ngứa ngáy, không khỏi có chút muốn khóc......
"Nhị ca...... Nhị ca...... Nhị ca?"
Ngô Củ mơ hồ nghe được âm thanh vang lên. Chậm rãi trở nên rõ ràng, thân thể chấn động, đột nhiên Ngô Củ tỉnh lại. Vừa rồi còn mơ thấy mẹ, bất quá hết thảy đều là mộng, Ngô Củ tỉnh lại liền kinh ngạc.
Bởi vì Ngô Củ phát hiện mình không phải nằm trên nệm mềm mại, mà ở trong xe, thế nhưng còn nằm ở trên đùi Tề Hầu. Trên người còn có một cái chăn tơ tằm mỏng.
Tề Hầu cúi xuống nói:
"Nhị ca tỉnh? Trời chiều rồi, nên phân phó hạ trại. Chờ doanh trướng dựng xong, nhị ca lại nghỉ ngơi."
Ngô Củ nhanh bò dậy, vội vàng nói:
"Củ thất lễ, thỉnh Quân thượng trách phạt."
"A"
Tề Hầu cười nhẹ một tiếng, nhìn Ngô Củ cúi đầu hành lễ, đột nhiên vươn tay. Bàn tay to rộng phủng một nửa gương mặt Ngô Củ.
Ngô Củ chấn động, nhưng không dám cử động, ức chế mình run rẩy.
Động tác Tề Hầu nhẹ nhàng, dùng ngón tay cái quét rớt nước mắt còn lưu lại ở khóe mắt Ngô Củ, nheo lại mắt cười nói:
"Nhị ca có tội gì? Nhị ca cũng không biết...... dung nhan khi ngủ của nhị ca thực sự chọc người ta thích."