Tiệc rượu vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người cụng ly nâng cốc.
Triệu Gia ăn không ngon, đứng lên rời đi.
Hắn muốn ra bên ngoài tùy tiện đi dạo một chút.
Triệu Gia đi ra ngoài dạo, rất nhanh liền nghe có tiếng bước chân lại đây.
Hắn cho là Phong Thư tới khiêu khích, kết quả không đúng.
Hắn quay đầu nhìn lại thấy quốc quân Ngạc quốc.
Triệu Gia làm lễ nói: "Ngạc Quân." Quốc quân Ngạc quốc cười híp mắt nói: "Triệu tướng quân! Lão phu nghe nói Công tử ở Tần quốc rất nổi danh, uy phong lẫm lẫm, chính là tướng quân bách thắng.
Lão phu vô cùng kính ngưỡng." Triệu Gia nghe quốc quân Ngạc quốc thấy sang bắt quàng làm họ, chỉ là hơi khiêm nhường một chút, cũng không nói gì.
Quốc quân Ngạc quốc lúc này lại giả bộ thở dài, nói: "Ai, bất quá đáng tiếc mà..." Triệu Gia nghe ông ta nói, híp mắt, vẫn không tiếp lời.
Quốc quân Ngạc quốc có điểm lúng túng, không thể làm gì khác hơn là tự biên tự diễn nói: "Bất quá đáng tiếc.
Triệu tướng quân mặc dù là nhân tài, thế nhưng không có quân chủ anh minh phát hiện.
Bây giờ ngài như khối ngọc thô chưa mài dũa, bị quốc quân Tần quốc ném tới Sở quốc.
Mà Sở Vương tuy rằng dùng ngài, lại không có cho ngài tỏa sáng sáng, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc..." Triệu Gia tựa hồ nghe ra cái gì.
Quả nhiên liền nghe quốc quân Ngạc quốc nói: "Triệu tướng quân có nghĩ tới...!tìm kỳ chủ khác hay không? Lão phu vô cùng kính ngưỡng Triệu tướng quân.
Nếu Triệu tướng quân không chê, đi đến Ngạc quốc, lão phu tuyệt đối kính trọng Triệu tướng quân lên trời, ngài thấy sao?" Triệu Gia cười một tiếng, không có lập tức phản bác, cũng không có lập tức đáp ứng, chỉ nói là: "Ngạc Quân có thành ý, thật là làm cho Gia hỗ thẹn." Quốc quân Ngạc quốc thấy đối tượng phản ứng, lập tức nói: "Triệu tướng quân chính là nhân tài hiếm thấy khó gặp, Ngạc quốc cầu cũng không được.
Triệu tướng quân đừng ngại suy nghĩ một chút." Triệu Gia cười nói: "Trước tiên đa tạ quốc quân Ngạc quốc có ý tốt.
Gia sẽ cân nhắc vài ngày." Quốc quân Ngạc quốc vừa nghe, vui mừng khôn xiết, cười nói: "Được được được, không cần gấp.
Lão phu bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Triệu tướng quân." Triệu Gia đối với quốc quân Ngạc quốc chắp tay.
Quốc quân Ngạc quốc rất nhanh liền đi trở về.
Ông ta đi không bao lâu, Triệu Gia liền nhàn nhạt nói: "Còn muốn nghe trộm bao lâu?" Vào lúc này Phong Thư từ bên cạnh đi ra.
Phong Thư sắc mặt còn có chút tiều tụy.
Dù sao buổi trưa trong rừng cây Phong Thư bị bắt nạt thảm.
Phong Thư cười lạnh một tiếng, nói: "Sợ ta bắt được nhược điểm sao?" Triệu Gia cũng cười một tiếng, nói.
"Nhược điểm? Nhược điểm gì?" Phong Thư nói: "Tất nhiên là nhược điểm không trung tâm." Triệu Gia nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi liền đi tố cáo đi.
Nói không chừng Vương thượng sẽ có thưởng." Triệu Gia nói, quay người muốn đi.
Phong Thư rất muốn giơ chân, thế nhưng hắn không thoải mái, không dám giơ chân, nói: "Triệu Gia, ngươi cho rằng ta không dám sao? Ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi!" Triệu Gia quay đầu nở nụ cười, nói: "Mỏi mắt mong chờ?" Hắn dứt lời, trực tiếp đi vào lều, Phong Thư tức nói không ra lời.
HunhHn786 Tiệc mừng công vẫn còn tiếp tục, quốc quân Ngạc quốc đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh liền trở về, đột nhiên nói: "Vương thượng, vừa rồi thám tử Ngạc quốc đến đây báo, nói tìm được một trại bí mật của người Bộc tộc.
Để người Bộc tộc thấy lợi hại của Sở quốc!" Ngô Củ vừa nghe, híp mắt nói: "Ở nơi nào?" Bọn họ đích xác thắng lợi một lần, nếu như có thể có lần thứ hai tất nhiên càng tốt hơn.
Quốc quân Ngạc quốc vội vã từ trong tay áo lấy ra một tờ da dê, mặt trên vẽ bản đồ, trình lên cho Ngô Củ.
Ngô Củ đem da dê đặt trên bàn nhìn một chút.
Lần này người Bộc dựng trại trên một ngọn núi cao.
Theo lý mà nói, đóng trại cần phải tìm địa thế bằng phẳng trống trải.
Bởi vì địa thế trống trải lợi cho phòng thủ, sẽ không ai đóng trại ở trên núi cao.
Bất quá người Bộc tộc chọn khu vực này tương đối bí ẩn, hơn nữa bốn phía có nước.
Nếu có truy binh tới, từ trên núi lao xuống sẽ hình thành khí thế như chẻ tre, cũng là có lợi cho người Bộc tộc.
Mọi người thấy bản đồ, thương nghị một phen.
Bất quá lần này Yển Cưu không nói gì, không biết có phải là say rồi hay không.
Hắn nằm nhoài trên bàn ngủ.
Ngô Củ vốn muốn hắn góp ý một chút.
Dù sao Yển Cưu ở chỗ này nhiều năm, rất quen thuộc địa hình.
Hắn hiểu rõ nhất đầm Vân Mộng cùng hồ Động Đình.
Bất quá kêu hai tiếng, Yển Cưu không có mở mắt ra.
Khuất Trọng nhanh chóng đẩy Yển Cưu một cái, e sợ Yển Cưu bất kính.
Nhưng Yển Cưu vẫn cứ ngủ, còn ngáy khò khè.
Ngô Củ cười cười, nói: "Hữu Tư Mã mệt nhọc, quả thật là nên nghỉ ngơi.
Chuyện tấn công Bộc tộc cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Mọi người hôm nay chiến thắng trở về đều mệt mỏi, liền tan tiệc thôi, từng người về lều nghỉ ngơi." Mọi người lập tức đứng dậy cáo từ, dồn dập rời lều.
Quốc quân Ngạc quốc cũng dẫn Công tử Điêu đi.
Mọi người đều lui ra, Khuất Trọng thấy Yển Cưu còn ngủ, liền chuẩn bị dìu hắn.
Bất quá không nghĩ tới tay Khuất Trọng mới vừa khoát lên người Yển Cưu, liền bị Yển Cưu nắm chặt.
Khuất Trọng thấy đôi mắt Yển Cưu mở ra.
Trong đôi mắt không có nửa phần say rượu.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Khuất Trọng sợ hết hồn, nhanh chóng buông tay ra.
Hai người đụng chạm làm cho tim đập nhanh hơn, cảm giác vô cùng quái dị.
Ngô Củ cùng Tề Hầu còn chưa đi.
Ngô Củ cười híp mắt nhìn Yển Cưu đột nhiên tỉnh rượu, nói: "Hữu Tư Mã được xưng ngàn ly không ngã, hôm nay say lại rất nhanh." Yển Cưu nở nụ cười, chắp tay nói: "Vương thượng minh giám, Yển Cưu có chuyện muốn nói riêng cùng Vương thượng." Khuất Trọng vừa nghe, liền quay người rời đi.
Tề Hầu vẫn ngồi tại chỗ.
Ngô Củ cười nói: "Không biết Hữu Tư Mã muốn nói cái gì?" Yển Cưu lúc này ngồi thẳng, ngón tay điểm điểm da dê, nói: "Vương thượng, người Bộc tộc không thể dựng trại tại chỗ này.
Coi như là đội ngũ của Yển Cưu trước đây cũng không dám ở nơi này hoạt động.
Nghe đâu vùng nước này có nhiều cá sấu." "Cá sấu?" Ngô Củ có chút giật mình.
Yển Cưu gật gật đầu, nói: "Quả thật là cá sấu, thuyền tới gần vùng nước này đều sẽ bị cá sấu tập kích.
Ngọn núi này chính là trên đảo biệt lập, người Bộc tộc làm sao có khả năng vượt qua sông lên núi.
Ai dám đóng trại nơi chung quanh đầy cá sấu?" Ngô Củ nghe đến cá sấu, nhất thời liền nghĩ đến Ngạc quốc.
Ngạc quốc giống như La quốc.
La quốc có thể huấn luyện chim, đại bàng cỡ lớn cũng có thể thuần phục.
Mà Ngạc quốc là thuần dưỡng cá sấu.
Ngô Củ nghĩ như vậy, đột nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Yển Cưu còn nói: "Coi như người Bộc tộc dùng thủ đoạn tránh được cá sấu, ở trên núi đóng trại, quân ta cũng không thể đánh.
Nếu đến đó rất có thể liền bị cá sấu tấn công, liền sẽ bị binh lính trên núi tập kích.
Hơn nữa bốn phía đều là nước, đường lui cũng sẽ bị chặt đứt.
Thời điểm đó chính là tình thế bắt ba ba trong rọ.
Bởi vậy Yển Cưu xin Vương Tam suy xét, trận này tuyệt đối không thể đánh.
Yển Cưu cho là...!là bẫy." Tề Hầu nghe, híp mắt.
Vừa lúc đó ở ngoài trướng có tiếng Triệu Gia, tựa hồ là đang cầu kiến.
Ngô Củ cao giọng nói: "Triệu tướng quân mời vào." Triệu Gia vội vàng từ bên ngoài tiến vào, liền thấy trong lều là Hữu Tư Mã Yển Cưu.
"Gia bái kiến Vương thượng, Tề Công, Hữu Tư Mã." Yển Cưu đối với Triệu Gia cũng chắp tay, coi như đáp lễ.
Ngô Củ nói: "Triệu tướng quân có chuyện quan trọng gì?" Triệu Gia gật gật đầu, nói: "Gia xác thực có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo." Ngô Củ nói: "Mời nói đi." "Vừa mới rồi đang dự tiệc, Gia bởi vì say rượu đã ra ngoài lều hóng mát một chút.
Bất quá quốc quân Ngạc quốc cũng liền theo ra." Triệu Gia nói, dừng một chút.
Ngô Củ cười híp mắt nói: "Ồ? Quốc quân Ngạc quốc cùng Triệu tướng quân nói chuyện khẩn cấp gì?" Triệu Gia gật đầu nói: "Đúng vậy, quốc quân Ngạc quốc nói Gia chính là ngọc thô chưa mài giũa đánh bóng, thế nhưng đáng tiếc không gặp phải minh chủ.
Tuy rằng Vương thượng dùng ta thế nhưng Vương thượng sẽ không để cho Gia tỏa sáng." Hắn vừa nói như thế, sắc mặt Ngô Củ âm trầm.
Đây không phải đã rõ ràng, quốc quân Ngạc quốc muốn đào góc tường! Ngô Củ làm sao có thể cao hứng được.
Triệu Gia nói tiếp: "Quốc quân Ngạc quốc muốn Gia cân nhắc đi Ngạc quốc làm Đại Tư Mã." Hắn vừa nói như thế, Ngô Củ cười cười, nói: "Vậy...!Ý Triệu tướng quân thì sao?" Triệu Gia nhàn nhạt nói: "Gia cảm tạ ý tốt của quốc quân Ngạc quốc, nói muốn cân nhắc vài ngày.
HunhHn786 Vì vậy liền tới nơi này bẩm báo Vương thượng." Ngô Củ nghe đến đó, không nhịn được cười to, nói: "Xem ra Triệu tướng quân rất rõ thời thế." "Cảm tạ Vương thượng khen." Bọn họ không nghĩ tới quốc quân Ngạc quốc muốn phá hoại, hơn nữa còn ly gián.
Xem ra quốc quân Ngạc quốc càng đáng khả nghi.
Bọn họ đang nói chuyện, Phong Thư cầu kiến.
Phong Thư đi vào thấy được Triệu Gia, nhất thời biến sắc.
Ngô Củ nói: "Hàm Doãn có chuyện gì?" Phong Thư nhất thời có chút ấp a ấp úng.
Triệu Gia cười, nói: "Hàm Doãn đại nhân là đến tố cáo." Phong Thư bị Triệu Gia nói trúng.
Hắn chính là đến mật báo.
Phong Thư sợ Triệu Gia thật bởi vì không được trọng dụng liền phản bội, đi theo Ngạc quốc.
Hắn cũng cảm thấy quốc quân Ngạc quốc vô cùng khả nghi, bởi vậy cố ý tới nhắc nhở Ngô Củ.
Nào có biết hắn vừa tiến vào liền thấy Triệu Gia.
Triệu Gia căn bản không cho hắn cơ hội, tự mình tố cáo quốc quân Ngạc quốc.
Phong Thư nào có biết Triệu Gia âm hiểm như thế.
Phong Thư thực sự mất mặt, muốn mật báo còn bị người trong cuộc phát hiện.
Đúng là lúng túng.
Liền nhìn thấy Triệu Gia dùng ánh mắt có thâm ý khác nhìn chính mình, Phong Thư cảm giác mình có thể phải thảm, vì vậy nhanh chóng chắp tay cáo lui.
Phong Thư đi ra ngoài, vội vã muốn về lều, kết quả bị người cản đường đi.
Nào có biết Triệu Gia lại nhanh như vậy.
Hắn chặn Phong Thư ở cửa lều, cười nói: "Hàm Doãn đại nhân, có khoẻ hay không? Vì sao đi vội vàng như thế, là sợ Gia ghi hận trong lòng, trả thù ngài?" Phong Thư cứng nhắc, lập tức nói: "Làm sao...!Làm sao? Không còn sớm sủa, ta đi về trước." Triệu Gia chuẩn bị cùng Phong Thư tiến vào lều.
"Gia còn có lời muốn nói cùng Hàm Doãn đại nhân." Phong Thư vội vã ngăn cản hắn, không cho hắn tiến vào lều của mình.
"Có lời gì, không bằng nói ở đây đi." Triệu Gia nhíu mày, nói: "Ở đây? Gia sợ Hàm Doãn đại nhân không có mặt mũi." Triệu Gia một mặt uy hiếp, Phong Thư tức giận gầm lên: "Triệu Gia! Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Triệu Gia cười ha ha, nói: "Hàm Doãn đại nhân là muốn Gia ôn nhu?" Mặt Phong Thư đỏ lên, trừng mắt.
Triệu Gia mở tay, nói: "Hàm Doãn đại nhân, mời, chúng ta vào nói chuyện." Phong Thư hết cách rồi.
Quả thực tiến thối lưỡng nan, cuối cùng vẫn là bị vướng mặt mũi, đành đi vào lều.
Yển Cưu nói chỗ đóng trại người Bộc tộc có thể là cái bẫy, mà Triệu Gia còn nói quốc quân Ngạc quốc muốn mua chuộc hắn.
Cứ như vậy, Ngô Củ cảm thấy quốc quân Ngạc quốc có thể giở trò quỷ.
Ngô Củ cùng Tề Hầu trở về lều.
Ngô Củ muốn nghiên cứu phương pháp ứng phó.
Bất quá Tề Hầu chưa ăn no, còn nhớ Ngô Củ hứa làm món ngon ăn.
Thời gian còn sớm, yến tiệc tan tương đối sớm, Ngô Củ liền đi làm món tương đối đơn giản bưng tới.
Là một bát bún chua cay.
Thời đại này chưa dùng quả ớt, Ngô Củ dùng tiêu thay thế.
Mà Tề Hầu bị thương "chưa lành", cũng không thích hợp ăn quá cay.
Tề Hầu nhìn dáng dấp kia, còn tưởng rằng là Ngô Củ làm bún ốc, bất quá ăn vào cảm giác không phải.
Vị chua cay, mùi đặc biệt bá đạo, cũng vô cùng khai vị.
So với bún ốc hiếm thấy hương vị này dễ dàng tiếp thu hơn, càng dễ ăn.
Bún chua cay vô cùng thuận miệng, có một loại cảm giác đã nghiền.
Tề Hầu hận không thể ôm bát lớn, vừa uống canh vừa ăn bún.
Mùa thu ăn đến đầu đầy mồ hôi.
Ngô Củ thấy hắn ăn vui vẻ, ngồi ở một bên nhìn bản đồ.
Tề Hầu ôm bát bún chua cay ăn tạo âm thanh nền.
Ngô Củ quả thực phiền muộn không thôi, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn.
Tề Hầu cắn sợi bún, hàm hồ nói: "Nhị ca, ngươi phiền lòng cái gì?" Ngô Củ thấy Tề Hầu còn bán manh, chỉ da dê, nói: "Quả nhân đang nghĩ, đây thực sự là một cái bẫy?" Tề Hầu nói:
"Không chừng vậy.
Quốc quân Ngạc quốc lần thứ nhất dẫn chúng ta bắt được nhiều tù binh, thu được nhiều binh khí.
Rất có thể chỉ là một phép che mắt che tai thôi, vì mê hoặc chúng ta." Ngô Củ cảm thấy đúng.
Rất có khả năng này.
Cho bọn họ ăn một chút ngon ngọt, sau đó sẽ đưa bọn họ vào lưới bắt hết.
Ngô Củ sờ cằm, nhìn bản đồ, nói: "Nếu như là thế, Quả nhân phải nghĩ cách gì tương kế tựu kế?" Ngô Củ nói, rơi vào trầm tư.
Nhưng mà trầm tư bị cắt đứt vì Tề Hầu ở bên cạnh ăn bún chua cay.
"Sì sụp...!lách chách..." Uống canh, nhai bún.
Ngô Củ không nhịn được lườm hắn một cái.
Liền thấy Tề Hầu ôm bát lớn uống canh, đem giọt cuối cùng uống sạch sẽ, sau đó đem bát đặt ở trên bàn.
"Cạch!" Hắn lập tức sảng khoái thở ra, sau đó lấy khăn tao nhã lau miệng lau tay.
Để khăn ở một bên, hắn lập tức đổi sang khuôn mặt nghiêm túc.
Ngón tay chỉ xuống chỗ núi cao trên bản đồ, nói: "Chúng ta có thể hỏa công." Ngô Củ nghe Tề Hầu nói như vậy, cũng cảm thấy có lý.
Phàm là địa phương có núi liền thích hợp hỏa công, dù sao trên núi có cây cối, dễ dàng bén lửa.
Không hỏi đến bốn phía đều là nước, nếu là bẫy, những người kia tất nhiên có chuẩn bị, sẽ phun nước cứu hỏa.
Ngô Củ sờ cằm suy nghĩ một chút.
Tề Hầu cũng không vội vã, ngồi ở một bên, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Ngô Củ còn tưởng rằng hắn nghĩ tới biện pháp tốt.
Nhưng là Tề Hầu phát hiện trong bát lớn còn lại một mảnh đậu nhỏ, vừa nãy không nhìn thấy.
Lúc này hắn một lần nữa cầm lấy đũa, chuẩn xác không có sai sót gắp lên, liền đưa vào trong miệng.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, liền thông báo với quốc quân Ngạc quốc chuẩn bị phát binh đánh người Bộc.
Lần này giống lần thứ nhất, Yển Cưu dẫn binh, bất Ngô Củ cũng sẽ đi.
Quốc quân Ngạc quốc vừa nghe, vui mừng khôn xiết, liền vội vàng nói: "Vương thượng anh minh! Vương thượng anh minh! Cứ như vậy, người Bộc có thể nhìn thấy Sở quốc lợi hại!" Ông ta nói, lập tức lộ ra do dự.
"Chuyện là...!lão phu lớn tuổi, đêm qua uống nhiều rượu, có chút cảm phong hàn.
Khụ khụ khụ khục...!Khả năng...!Khụ khụ, không có cách nào theo đại quân xuất phát.
Lão phu tuy rằng muốn tận lực, chỉ là cũng không muốn liên lụy tốc độ hành quân, bởi vậy..." Quốc quân Ngạc quốc nói như vậy, còn làm bộ ho khan rất nghiêm trọng.
Công tử Điêu vội vàng dìu quốc quân Ngạc quốc nói: "Quân phụ ho khan càng ngày càng nghiêm trọng." Ngô Củ vừa thấy quốc quân Ngạc quốc có biểu hiện này, càng xác định đây là một cái bẫy.
Không thì vì sao lần thứ nhất quốc quân Ngạc quốc nhất định muốn đi cùng, lần thứ hai rút ở phía sau, cố ý mượn cớ ốm không theo đội quân xuất phát? Ngô Củ cười cười, không có vạch trần, nói: "Vương thúc cảm giác nhiễm phong hàn, gọi y quan xem bệnh chưa? Vương thúc nếu có bệnh, Quả nhân sao để Vương thúc theo quân? Mau đi nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể mới phải!" Quốc quân Ngạc quốc liền vội vàng nói: "Cảm tạ Vương thượng thông cảm!" Ngô Củ nói: "Nếu như vậy Quả nhân dẫn binh, mặt trời mọc xuất phát.
Làm phiền quốc quân Ngạc quốc cùng Công tử ở đây trấn thủ hành dinh, chờ Quả nhân chiến thắng trở về!" Quốc quân Ngạc quốc vội vã chắp tay cúi đầu nói: "Dạ!" Ngô Củ trấn an quốc quân Ngạc quốc, tìm tới các vị tướng lĩnh dặn dò chuẩn bị lương thảo đồ quân nhu, mặt trời mọc xuất phát.
Đại quân rất nhanh đã xuất phát.
Chỉ lưu lại một đội người bảo vệ quốc quân Ngạc quốc quốc cùng Công tử Điêu, những người khác đều xuất phát.
Đi nửa ngày, Ngô Củ đột nhiên gọi Triệu Gia tới.
Triệu Gia liền vội vàng tiến lên.
Ngô Củ đối với Triệu Gia nói nhỏ vài câu, Triệu Gia lập tức chắp tay nói: "Ti tướng lĩnh mệnh!" Ngô Củ gật gật đầu, nói: "Đi đi." Triệu Gia điểm một số binh, lập tức nhanh chóng đi.
Đội ngũ của Ngô Củ tới chỗ không xa doanh trại người Bộc tộc, dựng trại.
Đã đến nơi, Ngô Củ liền gọi hết thảy các tướng lĩnh đến mộ phủ thương nghị việc tấn công người Bộc.
Mọi người tiến vào mộ phủ ngồi xuống, Ngô Củ nói: "Các vị đều là tướng lĩnh quan trọng của Quả nhân.
Hôm nay Quả nhân triệu tập các tướng quân tới đây là muốn thương thảo chuyện đánh người Bộc tộc." Ngô Củ nói, nhìn về phía Yển Cưu.
Yển Cưu đem hoàn cảnh địa hình nói một lần.
Có nhiều người không biết quốc quân Ngạc quốc là mật thám, vì trước đó quốc quân Ngạc quốc dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận một lần, thu được vô số binh khí cùng tù binh.
Bởi vậy rất nhiều người đều nghĩ quốc quân Ngạc quốc là người tốt.
Không ngờ Yển Cưu nói ra, mọi người lấy làm kinh hãi.
Có người nói: "Vùng nước chung quanh đây đều có cá sấu, phải làm như thế nào? Binh mã chúng ta không có cách vượt sông, làm sao có thể tập kích người Bộc? Chẳng phải là để người Bộc chê cười?" Ngô Củ gật gật đầu, nói: "Chúng ta tuyệt đối không thể vượt sông tập kích.
Bất quá trú quân trên núi cao cũng có một cái tai hại, chúng ta có thể lợi dụng tai hại này." Hắn vừa nói như thế, người ở chỗ này đều nghĩ đến...!hỏa công! Ý tưởng này giống Tề Hầu.
Trước đó Tề Hầu cũng kiến nghị Ngô Củ sử dụng hỏa công.
Dù sao trên núi có cây cối, dễ dàng bén lửa, hơn nữa hôm nay là ngày thu trời khô vật hanh, thích hợp phóng hỏa.
Phong Thư nói: "Phong Thư xem thiên tượng, hai ngày này tất có gió to, xác thực thích hợp dùng hỏa công.
Chỉ là có một vấn đề, núi này chung quanh đều là nước, người Bộc có thể đã dự liệu được quân ta dùng hỏa công.
Bọn họ có nguồn nước sung túc, làm sao có thể sử dụng hỏa công? Thời điểm đó e rằng người Bộc tộc không có nguy hiểm." Phong Thư lo lắng là có lý do.
Hắn nói chuyện, mọi người dồn dập gật đầu, nhìn về phía Ngô Củ.
Bất quá Ngô Củ bộ dáng cũng không có gấp, chỉ nói là: "Tất nhiên Quả nhân tự có diệu kế, cái này còn phải làm phiền Công Chính." Khuất Trọng bị điểm danh, nhanh chóng đứng lên, chắp tay nói: "Xin Vương thượng dặn dò." Ngô Củ cười híp mắt nói: "Cũng không phải là việc khó gì, chỉ là muốn ngươi yểm trợ Hữu Tư Mã." Khuất Trọng có chút không rõ, chỉ là nghe đến ba chữ "Hữu Tư Mã" theo bản năng co rụt lại, lén lút liếc mắt nhìn Yển Cưu.
Nào có biết Yển Cưu cũng nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khuất Trọng nhanh chóng dời ánh mắt.
Khuất Trọng nói: "Xin Vương thượng cho biết." Ngô Củ cười, gõ gõ bản đồ, nói: "Núi cao bốn phía là sông, người Bộc có nguồn nước sung túc, hơn nữa trong sông cũng có nhiều cá sấu.
Quân ta hoàn toàn không có cách nào qua sông, làm sao dùng lửa tấn công, còn cần phải đề phòng nước sông, bởi vậy Quả nhân cần Công Chính làm mấy cái thuyền, còn thêm vài người cỏ." "Người cỏ?" Làm thuyền Khuất Trọng biết, dù sao trước đây hắn luôn luôn nghiên cứu chế tạo chiến thuyền.
Nhưng người cỏ này, Khuất Trọng vẫn là lần đầu tiên nghe nói, không biết là cái gì.
Ngô Củ chỉ là cười thần bí.
Phong Thư xác định thời gian có gió, mọi người lập tức phân công nhau hành động.
Ngô Củ cần người cỏ và thuyền rất đơn giản, cùng ngày Khuất Trọng liền làm xong.
Ngô Củ nói Khuất Trọng đem người cỏ đặt lên thuyền chuẩn bị thu hút tai mắt người Bộc.
Sau đó Yển Cưu mang theo người, dưới sự yểm trợ của Khuất Trọng, lén lút vượt sông, chuẩn bị phóng hỏa trại người Bộc tộc.
Người Bộc tộc kỳ thực đã sớm chuẩn bị.
Ngô Củ nghĩ không sai, quốc quân Ngạc quốc chính là mật thám.
Lần thứ nhất vây quét, thật ra là quốc quân Ngạc quốc thả một mồi nhử mà thôi.
Trước tiên giả đáng thương, lập tức liền lập công, bắt lượng lớn tù binh Bộc bộc.
Bởi vì một lần thành công, có thể nói là làm đủ chuẩn bị.
Bọn họ cố ý chọn lựa một chỗ địa thế như vậy, dẫn Ngô Củ cùng quân Sở tới nơi này, chèn ép quân Sở.
Hơn nữa bốn phía trong nước đều có cá sấu.
Người Ngạc quốc biết thuần cá sấu, người Bộc có sự giúp đỡ của người Ngạc quốc, cá sấu đương nhiên sẽ không cắn người Bộc tộc.
Ngô Củ và đội ngũ nếu gióng trống khua chiêng qua sông, cá sấu nhất định sẽ điên cuồng cắn người.
Thời điểm đó có ưu thế đầu, còn có cá sấu trợ trận, quân Sở sẽ năm bè bảy mảng, người Bộc tộc tất nhiên có thể đánh bại quân Sở, nói không chừng còn có thể bắt Sở Vương.
Mà người Bộc tộc đã cùng quốc quân Ngạc quốc thương lượng xong, sau khi bắt Sở Vương, bọn họ sẽ đề cử quốc quân Ngạc quốc là tân Sở Vương.
Dù sao quốc quân Ngạc quốc chính là Vương thúc của Ngô Củ, cũng coi như là huyết thống Vương thất.
Tử Văn là con nuôi Ngô Củ, mặc dù là Vương tử, thế nhưng tuổi còn nhỏ, bởi vậy quốc quân Ngạc quốc cảm thấy chính mình có cơ hội rất lớn.
Quốc quân Ngạc quốc cùng người Bộc là quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Người Bộc đã sớm nghe nói Sở Vương cùng quân Sở đã suất binh đến, vì vậy liền bắt đầu ôm cây đợi thỏ, tăng mạnh phòng thủ.
Người Bộc tộc ở trên núi.
Trên cao nhìn xuống, tầm mắt bao quát.
Nhìn thấy trên sông có thuyền, trên thuyền mơ hồ có bóng người.
Người Bộc lập tức đề phòng, toàn quân đợi mệnh, chuẩn bị tấn công giết quân Sở không còn manh giáp.
Chỉ là người Bộc tộc căn bản không thấy rõ.
Trên sông có thuyền, chỉ có điều trên thuyền không phải binh lính Sở quốc, mà là người cỏ.
Ngô Củ lệnh Khuất Trọng làm thuyền cùng người cỏ, lúc này liền dùng.
Thuyền này có thể thu hút dẫn ra binh lính Bộc, dùng yểm trợ Yển Cưu.
Ngô Củ yêu cầu Khuất Trọng làm thuyền đơn giản, có một lỗ hổng không lớn không nhỏ, cũng sẽ không thể thuyền vừa lên nước liền chìm.
Bên trong thuyền đổ đầy dầu.
Thuyền mang theo dầu cùng người cỏ, theo gió thổi hướng tới chân núi.
Dầu càng chảy càng nhiều, thuyền lại bị gió thổi di chuyển về phía trước, bởi vậy trên mặt nước cũng chậm rãi tràn ngập một tầng dầu.
Vài chiếc thuyền đi song song, đồng thời đổ dầu.
Người Bộc cũng chưa phát hiện thuyền có dầu.
Dù sao vào thời ấy cũng chưa có kính viễn vọng, nhìn không rõ ràng, chỉ có thể thấy "người" trên thuyền.
Bất quá "người" không có lên bờ đã bị cá sấu cắn, kéo cả thuyền chìm xuống nước.
Người Bộc tộc cũng không biết thuyền vốn bị thủng, thật ra là thuận tiện đổ dầu, còn tưởng rằng là bị cá sấu cắn hỏng, càng tin tưởng không nghi ngờ.
Nhìn tình huống tốt đẹp, tướng lĩnh Bộc tộc lập tức mệnh xuất binh.
Binh lính Bộc tộc hô to.
"Giết" Tiếng hô rung trời, binh sĩ Bộc tộc từ trên núi lao xuống, chuẩn bị giết quân Sở không còn manh giáp.
"Phừng!!!" Ngay lúc này không biết vì sao rừng cây đột nhiên bốc cháy, thế lửa ngất trời.
Bởi vì có gió, khí trời khô ráo, lửa như con mãng xà phun ra nuốt vào.
Một chút lửa đã ngút trời, rất nhanh lan tràn ra.
Các binh sĩ hô to: "Bén lửa rồi!" "Nhanh dập lửa! Dập lửa!" "Đi lấy nước!" Bọn họ vốn đã chuẩn bị nước, chính là phòng ngừa quân Sở dùng hỏa công.
Bất quá bởi vì thế lửa quá lớn, tướng lĩnh liền lệnh người đi múc nước.
Binh lính vội vàng đi lấy nước, căn bản không có chú ý trong nước có dầu.
"Ào!!!" Nước giội lên, lửa càng to.
Giống nổi giận càng lúc càng mãnh liệt.
Các binh sĩ Bộc tộc không biết trong nước có dầu, còn dùng nước dội vào lửa.
Kết quả lửa càng lúc càng lớn, một lúc đã không thể khống chế.
"Chạy mau!!" "Thoát thân đi! Bén lửa rồi!!" "Nhanh xuống núi! Xuống núi!" Binh lính Bộc tộc hô to, từ trên núi liên tục lăn lộn lao xuống, một đường chạy như bay, bị lửa đốt cháy mông.
Từ trên núi xuống dưới, từng người từng người điên cuồng nhào vào trong nước.
Kết quả lửa lớn, trên mặt nước có dầu, binh lính vọt vào trong nước trái lại mang theo lửa vào trong nước.
Phút chốc mặt nước bốc cháy, lửa lan thật xa đốt nửa cái mặt hồ.
Binh lính Bộc tộc càng kinh hoảng.
Bọn họ vốn là người phía nam, đại thể biết bơi, vội vã bơi qua bờ bên kia.
Vào lúc này bởi vì mặt nước bén lửa, kích thích cá sấu trong nước.
Cá sấu tuy rằng đã qua huấn luyện, thế nhưng lúc này lửa đầy trời, cá sấu cũng sẽ chấn kinh.
Cá sấu liền hướng những người Bộc tộc đang bơi thoát thân tấn công.
"A a a a! Cá sấu!" "Chạy mau! Cá sấu!" "Bén lửa, bén lửa." Trong lúc nhất thời âm thanh hỗn loạn.
Mặt nước bén lửa, còn có cá sấu, đội ngũ người Bộc tộc sớm đã tan rã, một số bị đốt, một số bị cá sấu cắn, chỉ có một số ít tàn quân may mắn bơi tới bờ bên kia, tranh nhau chen lấn bò lên bờ, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng mà vào lúc này, liền nghe tiếng vó ngựa.
Một con tuấn mã màu trắng xông tới trước tiên, lập tức là nam tử thân hình cao lớn mặc giáp đen hiện ra uy nghiêm mạnh mẽ.
Đầu đội mũ màu đen, tay đặt trên bảo kiếm bên hông.
"Roẹt!!" Kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm xoay một vòng, mũi kiếm vừa vặn đặt trên cổ người binh lính Bộc tộc chạy trước nhất.
Người binh sĩ kia ngẩng đầu lên, nhất thời kinh hãi đến biến sắc.
Bởi vì người này binh lính Bộc tộc đều nhận ra.
Người này vừa đến liền đánh bại Bộc tộc bọn họ, khiến Bộc tộc bị thiệt lớn.
Bởi vậy người Bộc tộc sao có thể không biết hắn.
Chính là Tề Hầu! Tề Hầu ngồi trên Củ Mặc, cầm trường kiếm, nở nụ cười, nói: "Muốn đi đâu?" Theo sau Tề Hầu, còn có một đội quân Sở, vốn mai phục dọc bờ sông chờ binh lính Bộc tộc bơi sang bờ bên này.
Tề Hầu cười, nói: "Tất cả đều bắt lại! Áp giải về hành dinh." "Dạ!" Binh lính Bộc tộc chưa phát hiện quân Sở, đã tan rã.
Những người Bộc tộc trốn chạy đều bị bắt, bao gồm một tướng lĩnh.
Yển Cưu mang theo mười người lính bình an trở về, vừa vặn bắt được tướng lĩnh muốn lén lút chạy trốn.
Yển Cưu đem hắn trói gô, trực tiếp ném vào doanh trại.
HunhHn786 Ngô Củ đứng ở cửa doanh trại chờ quân Sở chiến thắng trở về.
Yển Cưu cùng Tề Hầu trước sau trở về.
Tướng lĩnh Bộc tộc bị ném ngã sấp, toàn thân bị trói, giãy dụa muốn đứng lên.
Nhưng làm thế nào hắn cũng không bò dậy nổi, vào lúc này liền thấy hàng loạt tù binh giống chim cút đấu bại bị Tề Hầu áp giải về.
Tướng lĩnh Bộc tộc tức giận kêu to, không ngừng chửi bới Ngô Củ.
Ngô Củ nhíu mày.
Chỉ tiếc chướng ngại ngôn ngữ, Ngô Củ nghe không hiểu.
Ngô Củ cười híp mắt nói: "Không nên gấp gáp, ngươi cũng không tính quá túng quẫn, dù sao có người cùng ngươi." Ngô Củ nói vừa dứt, liền nghe tiếng vó ngựa.
Một đội quân mặc giáp nhanh chóng từ bên ngoài vào trại.
Chính là Triệu Gia trước đó được Ngô Củ giao đi làm nhiệm vụ.
Triệu Gia dẫn một đám người nhanh chóng tới cửa.
Hắn ghìm dây cương, lập tức tung người xuống ngựa, từ trên ngựa kéo xuống hai thứ, trực tiếp ném xuống đất.
Tướng lĩnh Bộc tộc nhìn thấy quốc quân Ngạc quốc cùng Công tử Điêu.
Quốc quân Ngạc quốc cũng nhìn thấy tướng lĩnh Bộc tộc, nhất thời kinh hãi đến biến sắc.
Sắc mặt tái nhợt, ông ta liền quay đầu thấy được những binh sĩ bị đốt đến mặt mày xám xịt, còn ướt đẫm, giống ở trong bùn lăn vài vòng.
Càng là sợ đến toàn thân phát run, quốc quân Ngạc quốc run rẩy nói:
"Vương...!Vương thượng, chuyện này...!Chuyện này..." Ngô Củ một thân hướng bào đen, ở trên cao nhìn xuống quốc quân Ngạc quốc, cười đến một mặt ôn nhu, vô cùng dễ gần nói: "Vương thúc có khoẻ hay không, ngươi phong hàn khỏe hơn nhiều chưa?" Quốc quân Ngạc quốc nghe Ngô Củ hiền hoà hỏi bệnh mình, phía sau lưng ớn lạnh, liền vội vàng nói: "Tạ ơn...!Tạ ơn Vương thượng quan tâm.
Quả nhân còn sợ Vương thúc thân thể khó chịu, chờ tiến vào lao ngục khả năng không chịu nổi đó." Vừa nghe nói như thế, quốc quân Ngạc quốc vội vã xin tha, kêu rên nói: "Vương thượng! Vương thượng tha mạng! Tha mạng!" Ngô Củ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nói: "Vương thúc vì sao xin tha mạng? Ngươi làm sai chuyện gì sao?" Quốc quân Ngạc quốc thấy Ngô Củ vẻ mặt đó, thực sự không dám nói lời nào.
Không biết Sở Vương đến cùng biết bao nhiêu, thế nhưng nếu như không nói lời nào khả năng kết cục rất thảm, ông ta vội vã dập đầu nói: "Vương thượng...!Vương thượng..." Ngô Củ vào lúc này nói: "Đúng rồi, nhờ có thám tử của Vương thúc mật báo, Quả nhân mới có thể lần thứ hai toàn thắng.
Đây là công lao của Vương thúc đó." Quốc quân Ngạc quốc sợ đến dáng dấp đáng thương, nói: "Vương thượng, ngài nghĩ tình ta là thúc thúc của ngài, tha cho ta đi! Tha cho ta đi! Ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ.
Còn nữa...!Còn nữa, Vương thượng cũng không có tổn thất gì, ta vẫn tính là lập công lớn..." Lời của ông ta vừa nói, tất cả mọi người cảm giác áp suất hạ xuống thấp.
Quốc quân Ngạc quốc có thể vô liêm sỉ đến trình độ này, còn nói là công lao của chính mình.
Ngô Củ đã thu nụ cười, lạnh giọng nói: "Đúng, tất cả đều là công lao Vương thúc.
Quả nhân sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không đối với ngươi dụng hình.
Chờ quả nhân đoạt lại Ngạc quốc từ tay người Bộc, Quả nhân sẽ...!giao ngươi cho bách tính Ngạc quốc.
Để bách tính đến định đoạt, ngươi đến cùng có bao nhiêu công lao!" Ngô Củ vừa nói như thế, quốc quân Ngạc quốc lập tức lộ ra thần sắc kinh khủng, vội vàng nói: "Không không! Đám dân ngu dốt đó! Bọn chúng đều là ngu xuẩn! Ta chính là vua của một nước, làm sao có thể để chúng định đoạt sự sống chết của ta? Vương thượng! Vương thượng!" Ngô Củ không để ý tới tiếng kêu to của ông ta, chỉ nói là: "Xem ra Vương thúc cũng biết bách tính Ngạc quốc hận không thể ăn thịt ngươi, uống ngươi máu." Quốc quân Ngạc quốc hô to: "Vương thượng, ta sai rồi.
Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, đều là người Bộc đầu độc ta! Người Bộc dùng vu thuật! Bọn họ đầu độc ta! Ta...!Ta hoàn toàn không biết chuyện gì!" Ngô Củ cười ha ha.
Quốc quân Ngạc quốc bắt đầu giả vờ ngây ngốc, giả mất trí nhớ.
Ở một bên, Công tử Điêu cũng bị trói gô, ném xuống đất.
Không có như quốc quân Ngạc quốc hô ta xin tha, hắn nước mắt như mưa nói: "Vương thượng, Vương thượng tha mạng.
Tiểu dân là bị bức ép, không liên quan tiểu nhân! Tiểu dân căn bản không phải Công tử Ngạc quốc, đều là quốc quân Ngạc quốc thấy tiểu dân có nhan sắc, muốn thu tiểu dân làm nghĩa tử.
Nhưng thật ra là muốn cưỡng ép tiểu dân.
Tiểu dân cũng là người bị hại, cầu xin Vương thượng làm chủ cho tiểu nhân!" "Ngươi! Ngươi..." Quốc quân Ngạc quốc nghe Công tử Điêu phản bội tức giận trừng mắt, con ngươi sung huyết, thật giống muốn ăn thịt người, mắng to.
"Ngươi là thứ lẳng lơ không biết xấu hổ! Ngươi nói cái gì? Rõ ràng là ngươi ham muốn vinh hoa phú quý, chủ động tới dụ dỗ ta!" Công tử Điêu lại khóc lóc, nói: "Hu hu...!Vương thượng, ngài tin tiểu dân đi.
Quốc quân Ngạc quốc lòng dạ độc ác, hiếp đáp bách tính.
Tiểu dân cũng chỉ là một người bị hiếp đáp." Ngô Củ chỉ là lạnh lùng nhìn quốc quân Ngạc quốc cùng Công tử Điêu cãi nhau chửi đổng.
Tề Hầu đột nhiên vào lúc này mở miệng nói: "Nhị ca, Công tử Điêu giao cho Cô xử trí." Hắn nói như thế, Ngô Củ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đâu chỉ là Ngô Củ, những người khác đều nhìn về phía Tề Hầu.
Tề Hầu một thân nhung trang, tay khoát lên bảo kiếm, mũ đã lấy xuống.
Tóc mai hơi loạn, có chút bất kham, lại có vẻ cao to tuấn mỹ.
Tề Hầu nói như vậy, người bên cạnh đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng đều nghĩ.
Chẳng lẽ Công tử Điêu quá đẹp, bởi vậy Tề Hầu động lòng? Ngô Củ mặc dù không nghĩ như thế, nhưng cũng có chút ngờ vực.
Có thể nói Tề Hầu cùng Công tử Điêu hoàn toàn chưa gặp nhau, làm sao đột nhiên Tề Hầu muốn tự tay xử trí Công tử Điêu? Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu trọng sinh.
Tề Hầu cùng Thụ Điêu tuy rằng đời này mới gặp, thế nhưng đời trước đâu chỉ là gặp.
Tề Hầu là người có thù tất báo, làm sao có khả năng quên mất thù hận đời trước.
Ngô Củ ngờ vực nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu lạnh lùng cúi đầu nhìn Công tử Điêu trên đất.
Mà Công tử Điêu bản thân tựa hồ cũng hiểu sai ý, vội vã giãy dụa tới gần.
Hắn bị trói gô, bởi vậy bàn tay ở phía sau, chỉ có thể dùng đầu gối di chuyển về trước.
Đến gần, hắn dùng gò má của chính mình cọ cọ đùi Tề Hầu, giọng vô cùng mềm mại, còn nũng nịu, nói: "Tề Công! Tề Công tha mạng...!Tiểu dân vốn là người Tề quốc.
Thật đó, tiểu dân vốn là người Tề quốc, bởi vì mất mùa mới bị bách xuôi nam.
Tiểu dân số khổ, bị quốc quân Ngạc quốc sỉ nhục.
Bây giờ gặp được Tề Công, cầu xin Tề Công mang tiểu dân thoát ly biển lửa.
Tiểu dân nguyện ý làm trâu làm ngựa, hầu hạ Tề Công!" Tề Hầu cũng không có động, chỉ là lạnh lùng nhìn Công tử Điêu.
Công tử Điêu hiểu sai ý, ra sức cọ Tề Hầu.
Ngô Củ nhìn, khí nóng từ ngực trực tiếp lên đỉnh đầu, nghĩ thầm.
Người của mình mà Công tử Điêu cũng dám dòm ngó! Vừa lúc đó, Tề Hầu đột nhiên cười lạnh, trực tiếp đạp Công tử Điêu.
Công tử Điêu vốn đang ra sức dựa vào, không nghĩ tới Tề Hầu đột nhiên đạp chính mình.
Trên người Tề Hầu là khôi giáp sắc bén, hắn đạp như thế, Công tử Điêu hét thảm, bị ngã lăn trên đất, má bị cắt chảy máu.
Ngô Củ lúc này mới hài lòng, cười híp mắt đi tới, ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh Công tử Điêu bị đá ngã lăn.
Nắm cằm Công tử Điêu, làm cho hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, Ngô Củ híp mắt nhỏ giọng nói: "Ngươi sắc đẹp như thế này...!Còn chưa đủ hấp dẫn đâu." Công tử Điêu sợ đến run rẩy.
Ngô Củ buông tay ra, cười lạnh nói: "Tất cả đều bắt lại, trông giữ cẩn thận, chờ vào Ngạc quốc giao cho bách tính xử trí." "Dạ!" Nhanh chóng có người lại đem Công tử Điêu không ngừng cầu xin cùng quốc quân Ngạc quốc đi giam cùng chỗ với những tù binh.
Ngô Củ nói xong liền quay đầu nhìn về phía tướng lĩnh Bộc tộc, sờ sờ cằm, nói: "Xâm phạm Ngạc quốc, Bộc tộc cần nhận một phần hậu lễ.
Quả nhân thấy đầu của ngươi không tệ." Tướng lĩnh Bộc tộc không biết Ngô Củ đang nói cái gì, dù sao ngôn ngữ không thông.
Thế nhưng Ngô Củ vừa nói như thế, tướng lĩnh Bộc tộc liền khó giải thích được rùng mình một cái, cảm thấy cũng không phải lời gì tốt.
Ngô Củ phất phất tay, nói: "Kéo xuống, lấy thủ cấp." Tướng lĩnh Bộc tộc kêu to bị kéo xuống.
Rất nhanh liền an tĩnh lại.
Các tướng lĩnh đều bận rộn áp tải tù binh.
Ngô Củ lệnh Khuất Trọng kiểm kê tổn thất, bao gồm nhân lực cùng vật lực, liền cùng Tề Hầu về lều nghỉ ngơi.
Ngô Củ trở về lều, Tề Hầu theo sau.
Ngô Củ xoay đầu lại nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu đang cởi khôi giáp của mình.
Ngô Củ liền đi tới giúp hắn dỡ xuống.
Tề Hầu cười, nói: "Nhị ca còn muốn giúp Cô tiếp tục cởi?" Ngô Củ lại không có cùng hắn nói đề tài này, mà là hỏi: "Trước đây ngươi quen biết Công tử Điêu?" Tề Hầu đối đáp trôi chảy: "Không quen biết." "Vậy vì sao phải xử trí Công tử Điêu?" Tề Hầu cười cười, nói: "Đây không phải là phân ưu cho Nhị ca? Bất quá Nhị ca để bách tính Ngạc quốc xử lý Công tử Điêu là tốt hơn." Ngô Củ nửa tin nửa ngờ, cảm giác Tề Hầu không nói thật.
Bất quá Tề Hầu không nói ra, cũng không biết có lý do gì.
Ngô Củ cũng không có hỏi lại, xoay người đem ngoại bào cởi ra, chuẩn bị đổi thường phục.
Nào có biết Tề Hầu vào lúc này đột nhiên từ sau lưng ôm Ngô Củ, ở bên tai nói: "Nhị ca, ngươi tin Cô?" Ngô Củ bị hắn ôm chặt, cũng không có biện pháp quay đầu lại.
Không nhìn thấy biểu tình, chỉ có thể nghe giọng dị thường khàn khàn, mang theo tiếng hít thở ồ ồ.
Ngô Củ cười cười, nói: "Tất nhiên tin tưởng." Ngô Củ chỉ là nói bốn chữ, Tề Hầu lại cười rộ lên, nói: "Nhị ca, ngươi thật tốt." Ngô Củ lúc này mới xoay người lại, nhẹ nhàng nâng cằm Tề Hầu, cười nói: "Quả nhân không tốt thì ai tốt?" Tề Hầu cúi đầu hôn trán của Ngô Củ, nói: "Nhị ca tốt nhất.
Nhị ca nấu món ngon cho Cô ăn, đem thân thể cho Cô ăn, còn hiểu ý Cô.
Nhị ca là tốt đẹp nhất." Ngô Củ mặt đen suy nghĩ.
Hình như mình là bạn trai thực lực, năng lực cũng tăng cao....