Vô Củ

31: Một cái mạng


trước sau

Mưa to nói đến liền đến, một chút cũng không hàm hồ. Hạt mưa lớn liền thành chuỗi, phảng phất như cục đá từ bầu trời nện xuống, nện ở trên đường núi, đem đất nện đến gồ ghề lồi lõm.

Tề Hầu đem Ngô Củ ôm đến dưới tàng cây, tốt xấu gì cũng còn có thể che một ít. Ngô Củ vẫn cứ run run, Tề Hầu duỗi tay sờ, cái trán nóng cực kỳ, giống như có thể đem lòng bàn tay Tề Hầu thiêu cháy.

Tề Hầu hô vài tiếng, Ngô Củ cũng không có tỉnh. Bọn họ trên người chỉ mang theo lương khô và nước, căn bản không có mang thuốc, trước mắt trừ bỏ đục mưa, cũng không có biện pháp gì.

Ngô Củ gắt gao ôm Tề Hầu, tựa hồ cảm thấy lạnh. Tề Hầu lại thử thử sờ cái trán đối phương. Nếu nóng như vậy chỉ sợ không phải mới bắt đầu. Vừa rồi hắn đã cảm thấy thể lực người này thật sự kém tới cực điểm, chỉ sợ là vẫn luôn không thoải mái, nhưng không có nói ra.

Ngô Củ run bần bật, trên người cũng ướt đẫm, xiêm y bao bọc cũng ướt đẫm, hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Môi tái nhợt, sắc mặt từ tái nhợt chậm rãi biến thành đỏ không bình thường, nóng lên càng thêm rõ ràng.

Tề Hầu cũng không kế khả thi, dù sao hắn cũng không phải y quan. Trước mắt bọn họ đã bò đến giữa sườn núi, tuy rằng xuống núi tương đối dễ dàng, dựa theo thể lực Tề Hầu ôm Ngô Củ đi xuống tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng mưa to như thế, đường xuống núi tất nhiên cũng khó đi vô cùng, nếu lại xảy ra chuyện gì thì không dễ dàng.

Tề Hầu đang nghĩ ngợi, Ngô Củ ở trong lòng ngực tựa hồ nói mê. Tuy rằng được ôm chặt, nhưng Ngô Củ không yên ổn, luôn là vặn vẹo. Tề Hầu có chút bất kham, duỗi tay lau nước mưa trên mặt, cúi đầu nhìn.

Công tử Củ ở trong lòng ngực hắn, duỗi tay ôm hắn, không biết mơ thấy cái gì, tóm lại trong miệng không ngừng nói chuyện. Bởi vì trời mưa lớn, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh đùng của nước mưa, nghe không được Công tử Củ rốt cuộc nói cái gì. Bất quá Công tử Củ tựa hồ có chút khát nước, không ngừng vươn đầu lưỡi liếm môi.

Ngô Củ sắc mặt đỏ thắm, môi lại tím tái, còn có một ít khô nứt chảy máu.

Tề Hầu vừa thấy, vội vàng với tay lấy túi nước. Túi nước vẫn tương đối nhiều. Hắn nhanh đem người từ trong lòng ngực kéo ra.

Đem Ngô Củ từ trong lòng ngực ra cũng phí lực. Ngô Củ gắt gao ôm hắn. Đừng thấy bị nóng đến hôn mê, nhưng sức lực của Ngô Củ phảng phất so với khi tỉnh còn muốn lớn hơn. Nếu Tề Hầu cậy mạnh đem người từ trong lòng ngực ra tới cũng không phải không thể, chỉ là Ngô Củ lại đột nhiên rầm rì.

Công tử Củ khóc, lại phảng phất như động vật bị thương, âm thanh đứt quãng vài tiếng, lại nói cái gì đó. Tề Hầu tức khắc đau đầu không thôi.

Công tử Củ ngày thường cũng là người bình tĩnh cẩn thận, sao khi bệnh lại khó chơi như thế?

Ngô Củ không rời lòng ngực. Tề Hầu muốn cho uống nước cũng không được. Hắn đành phải mềm mỏng nói:

“Nhị ca…… Nhị ca. Uống chút nước đi, nhị ca.”

Hôn mê, Ngô Củ căn bản nghe không được hắn nói chuyện, chỉ là cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ gương mặt, động tác không nặng, còn ôn nhu khuyên bảo mình. Cái cảm giác tựa hồ thực ôn nhu thực ấm áp……

Tề Hầu thấy Công tử Củ có chút phản ứng, rốt cuộc buông lỏng mình ra một ít, hắn nhanh chống dùng một tay đem người ôm lên. Vừa rồi hắn ôm Công tử Củ đến dưới tàng cây đục mưa đã phát hiện, người này dáng người gầy, thể trọng cũng rất nhẹ. Tề Hầu một tay ôm người đem lên tuyệt đối không thành vấn đề. Một tay khác cầm túi nước, đặt ở bên miệng đối phương, hắn vẫn giống dỗ dành trẻ nhỏ nói:

“Ngoan, nhị ca uống chút nước thì tốt rồi.”

Ngô Củ dựa vào trên đầu vai Tề Hầu, eo bị Tề Hầu ôm, toàn thân mềm sụp không có sức lực, cũng không có tỉnh lại. Đôi mắt cũng không biết là nước mưa, hay là nước mắt, mơ mơ màng màng nửa mở nửa khép. Cũng là vì khát cực kỳ liền uống vài ngụm nước, cho đến khi sặc.

“Khụ!”

Ngô Củ mãnh liệt ho khan lên, suýt nữa làm túi nước rơi. Tề Hầu nhanh đem túi nước đặt ở một bên, vỗ lưng cho Ngô Củ, giơ tay tới, dùng tay áo lau nước trên mặt Ngô Củ.

Ngô Củ dựa vào trên vai hắn, ngửa đầu, uống chút nước tựa hồ tốt hơn một chút, ho khan xong hô hấp cũng vững vàng một ít, lẩm bẩm lại bắt đầu nói mê.

Bởi vì lúc này Ngô Củ dựa vào trên đầu vai, cho nên Ngô Củ nói chuyện ở bên tai Tề Hầu. Tuy rằng nói chuyện tương đối nhỏ, nhưng Tề Hầu cũng nghe rõ ràng.

“Mẹ……”

Tề Hầu một trận bất đắc dĩ. Hắn không biết Công tử Củ kêu ai, còn tưởng rằng là Lỗ nữ. Tề Hầu trong lòng có chút khinh thường. Lỗ nữ phóng đãng, Công tử Củ thậm chí chính là Lỗ nữ cùng người khác sinh ra. Cũng chưa từng nghe nói Lỗ nữ đối xử với con mình có bao nhiêu tốt. Thật không nghĩ tới Công tử Củ còn tâm tâm niệm niệm người như vậy.

Tề Hầu từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân cũng không sủng ái hắn, nên không có cách nào có thể biết loại thân tình này.

Ngô Củ uống nước xong, tựa hồ tốt một ít, dựa vào trong lòng ngực Tề Hầu ngủ. Tề Hầu cũng ngồi xuống, tĩnh tọa dưới tàng cây, nhìn mưa to bên ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể dừng lại đây.

Sắc trời tối sầm, hơn nữa vì mưa to, bầu trời mây đen dày đặc, cho dù có ánh sáng cũng bị che khuất, căn bản thấy không rõ đường đi, cũng không có biện pháp lên núi.

Tề Hầu lẳng lặng ngồi, bên tai nghe Ngô Củ rên rỉ, còn có chút nghẹn ngào, trong lòng thế nhưng bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

Kỳ thật dọc theo đường đi, Tề Hầu nghĩ rất nhiều. Thời điểm lên núi cũng nghĩ tới rất nhiều. Tỷ như Công tử Củ vốn là bệnh tật ốm yếu, nếu chết ở trên núi cũng có thể đem trách nhiệm đẩy cho Tào Mạt, hắn sẽ chối bỏ tất cả. Nhưng mà đến thời điểm này, Tề Hầu lại cảm thấy hiện tại Công tử Củ không thể chết được.

Bởi vì kiềm chế Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt, lần này đi ra ngoài, Thiệu Hốt đồng hành, Quản Di Ngô ở Lâm Tri Thành. Kỳ thật đối với Quản Di Ngô mà nói Thiệu Hốt là con tin, đối với Thiệu Hốt mà nói Quản Di Ngô là con tin. Thiệu Hốt là trung quân, nếu Công tử Củ lần này thực sự có cái không hay xảy ra, chỉ sợ sẽ có án mạng. Đến lúc đó dù nhiều Hổ Bí Quân nói không chừng cũng khó ngăn được Thiệu Hốt liều mạng.

Tề Hầu nghiêng đầu nhìn qua, cười khẽ một tiếng, nhưng tiếng cười ý nghĩa không rõ, nói:

“Nhị ca, nhị ca, ngươi thật ra có chút năng lực, có thể làm người khác khăng khăng một mực?”

Hắn nói, duỗi khởi tay tới, mu bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm Ngô Củ. Theo động tác cằm hướng lên, ngón tay hắn chạm vào gương mặt Ngô Củ.

Tề Hầu đã trải qua một đời, đã làm bá chủ Xuân Thu, cũng đã bị người hành hạ, cái dạng tâm cảnh gì hắn cũng đã nghiệm một lần. Những cảm xúc của Thiệu Hốt, sao có thể thoát được mắt Tề Hầu. Thời điểm Thiệu Hốt nhìn Công tử Củ, trong mắt luôn toát ra tình cảm ái mộ. Tề Hầu thấy rõ ràng chính xác.

Tề Hầu híp mắt đánh giá người hôn mê ở trong lòng ngực, cười một tiếng, nói:

“Nhị ca cũng là mỹ nhân.”

Tề Hầu chỉ là nói như vậy, kết quả nào biết Ngô Củ đang phát sốt, thân thể thiếu nước, tựa hồ cảm thấy lại khát nước, vừa lúc vươn đầu lưỡi muốn liếm miệng mình. Mu bàn tay Tề Hầu nâng gương mặt Ngô Củ, ngón tay liền cảm thấy một trận nóng ấm...

Tề Hầu hoảng sợ, vội vàng rút tay về. Ngô Củ nháy mắt không chỗ dựa từ trên người hắn trượt xuống. Tề Hầu lại vội vàng duỗi tay đem người ôm lên. Ngô Củ một lần nữa dựa vào đầu vai Tề Hầu. Tề Hầu lại là cau mày, dùng sức xoa xoa bàn tay.

Ngô Củ phát sốt, đầu lưỡi cực kỳ nóng, cái loại cảm giác này thật sự quá vi diệu, suýt nữa dọa Tề Hầu nhảy dựng.

Ngô Củ tựa hồ muốn uống nước, không ngừng liếm môi mình. Tề Hầu thật sự không có biện pháp, lại đem túi nước lại, đỡ Ngô Củ cho uống nước, uống nước xong lúc sau Ngô Củ lại nặng nề ngủ.

Mưa to, bất quá tới nhanh, đi cũng mau, thực mau mưa to biến thành tí tách. Mưa tuy rằng vẫn rơi, nhưng so với vừa rồi nhỏ hơn rất nhiều.

Tề Hầu nhìn nhìn sắc trời, bọn họ lên núi thời gian đích xác dư thừa, nhưng vì phải trú mưa, đường núi sau mưa thật sự không dễ đi, khẳng định phải chậm trễ không ít thời gian. Nếu hiện tại không lên đường, giờ Tý tất nhiên đến không được đỉnh núi. Tề Hầu thấy sắc mặt Công tử Củ hơi chút tốt một ít, không còn màu đỏ, môi cũng không tím tái, chỉ là vẫn cứ có chút run bần bật, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt, nói:

“Nhị ca? Nhị ca?”

Ngô Củ mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe thấy có người kêu mình, mê mang mở mắt nhìn. Mí mắt hé ra, thực mau lại đóng, trong lỗ mũi phát ra âm thanh mềm như bông.

“Ư?”

Tề Hầu cảm thấy ngực “thịch!” một tiếng, phảng phất như bị chày gỗ gõ mạnh. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay, ho khan một tiếng, nói:

“Nhị ca, mưa nhỏ, có thể đi?”

Ngô Củ nghe không rõ hắn đang nói cái gì, chỉ là lung tung gật đầu, tựa hồ muốn đứng lên. Lôi kéo xiêm y Tề Hầu nhưng không có lực, Ngô Củ hơi đứng lên một ít, đột nhiên liền mềm xuống.

Tề Hầu nhanh duỗi tay vớt người, đem người dựa vào trong lòng ngực hắn. Người này thở hổn hển, thật sự đứng dậy không nổi. Tề Hầu một trận bất đắc dĩ, đem người gói kỹ lưỡng một chút, sau đó hơi ngồi xổm xuống, nói:

“Để Cô cõng, ngươi cũng đi không được, mau lên đây.”

Ngô Củ nửa hôn mê. Tề Hầu nửa ngồi xổm trước mặt, Ngô Củ cũng không biết hắn muốn làm cái gì, vẫn cứ mê mang, thật sự thiếu chút nữa làm Tề Hầu tức chết. Tề Hầu bất đắc dĩ bắt lấy một cánh tay Ngô Củ, cường ngạnh đem choàng trên cổ, sau đó đem người cõng ở trên lưng.

Ngô Củ vẫn cứ không có ý thức, được Tề Hầu cõng đi hướng lên trên núi. Dọc theo đường đi mơ mơ màng màng, bất quá cũng thành thật, ghé vào trên lưng hắn ngủ.

Tề Hầu vừa đi, vừa nghĩ.

Nếu không phải vì an nguy của chính mình, không thể để Công tử Củ chết ở này. Hắn đường đường là vua của một nước, sẽ không cõng người khác, truyền ra chỉ sợ bị người chê cười.

Tề Hầu một đường hướng lên đỉnh núi. Mưa còn có chút kéo dài, Tề Hầu dùng xiêm y khoác ở trên đầu Ngô Củ, chặn mưa, cơ hồ không vướng bận, hiện tại chỉ là muốn tìm được hoa kia rồi chạy nhanh xuống núi.

Tề Hầu tuy rằng cõng một người nam tử, nhưng bước đi phi thường vững vàng, cũng không một chút mệt, tốc độ cũng không chậm.

Đường đi có chút xóc nảy, dù sao cũng là lên núi, Ngô Củ cũng không biết ngủ bao lâu, mờ mịt mở mắt.

Ngô Củ đã mơ thấy mình ở trên tàu thuỷ, cũng không biết vì cái gì lại say tàu, thật sự khó chịu lợi hại.

Tàu vẫn luôn dao động không ngừng, lắc lư lay động. Bất quá tàu thuỷ có máy sưởi thật là thoải mái, độ ấm này thật thích, nhiệt lượng bá đạo, ấm áp dào dạt.

Ngô Củ nghĩ như vậy tựa hồ là ngủ một giấc, tinh thần tốt một ít. Chậm rãi có chút ý thức, thời điểm mở mắt, còn cảm giác lắc lư, Ngô Củ cũng không thấy giống như là nằm mơ. Ngô Củ đầu tiên nhìn thấy chính là một mảnh màu đen, hơn nữa là ướt dầm dề. Nhìn kỹ thì ra là y phục màu đen. Chính mình còn nằm ở trên lưng phi thường dày rộng hữu lực, đôi tay ôm cổ người nọ.

Bởi vì Ngô Củ vừa rồi vẫn luôn hôn mê, không có sức lực, căn bản ôm không được cổ Tề Hầu, cho nên Tề Hầu đành phải để một bàn tay phía sau nâng Ngô Củ, tay khác bắt lấy hai tay Ngô Củ.

Ngô Củ chậm rãi tỉnh lại, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, ngay sau đó mới hiểu được mình thế nằm ở trên lưng Tề Hầu, hơn nữa Tề Hầu một bàn tay bắt lấy tay mình hoàn ở trên cổ, tay khác để ở mông. Trên mặt Ngô Củ đột nhiên đỏ ửng, trong đầu bởi vì phát sốt còn có chút mơ hồ, lúc này càng là choáng váng.

Tề Hầu cảm giác được người trên lưng đột nhiên giật mình, lập tức quay đầu nói:

“Nhị ca tỉnh?”

Ngô Củ tuy rằng vẫn đau đầu hoa mắt, nhưng đã có ý thức, vội vàng nói:

“Củ tỉnh, Quân thượng đem Củ buông xuống đi.”

Tề Hầu cũng không có chối từ, bởi vì thời gian cõng Ngô Củ đích xác rất dài, thể lực Tề Hầu dù hơn người cũng có chút mệt, mà bọn họ cũng lập tức đến đỉnh núi, cũng đi không mấy vài bước.

Tề Hầu ngồi xổm xuống, đem Ngô Củ từ trên lưng buông xuống. Chân Ngô Củ mới vừa chấm đất, suýt nữa trực tiếp ngã. Tề Hầu vội vàng kéo một phen, Ngô Củ mới không có ngã trên mặt đất. Ngược lại Ngô Củ đâm đầu vào trong lòng ngực Tề Hầu, tức khắc như đâm ra một cái lỗ. Nước mắt suýt nữa chảy xuống, đôi mắt hồng hồng, nháy mắt biến thành thỏ con.

Tề Hầu nhìn thấy, tức khắc bật cười, nói:

“Nhị ca dáng vẻ này thật sự làm cho người ta thích.”

Ngô Củ vội vàng lau hai mắt của mình. Thật sự bị va đau làm nước mắt sinh lý chảy xuống, sau đó che lại cái mũi của mình, đau lợi hại, vẫn luôn hít hà, trong miệng còn nói:

“Quân thượng…… Quân thượng nói đùa.”

Tề Hầu nhìn Công tử Củ nghĩ thầm.

Vẫn là thời điểm ngủ thẳng thắn thành thật hơn, vừa tỉnh lại phảng phất như “làm nũng”.

Tề Hầu thấy Công tử Củ lại khôi phục lãnh đạm, không khỏi muốn trêu chọc nhướng mày nói:

“Cô nào nói đùa? Mới vừa rồi nhị ca ở trong lòng ngực Cô sưởi ấm, bộ dáng kia thật sự cũng làm cho người ta thích.”

Ngô Củ sửng sốt, hoàn toàn không có nhớ, cẩn thận nghĩ nghĩ, trong đầu cũng không có ký ức này. Nhưng trải qua Tề Hầu nói như vậy, Ngô Củ tức khắc cảm giác làn da nổi lên một tầng gai ốc, chỉ cần nghĩ lại cổ họng lại lăn lộn dồn dập, sắc mặt trở nên trắng, tựa hồ lại có chút ghê tởm buồn nôn.

Tề Hầu nào biết thuần túy là vác đá nện vào chân mình, vừa thấy Công tử Củ có phản ứng này liền nghĩ.

Chẳng lẽ lại muốn phun?

Sắc mặt Tề Hầu cũng nháy mắt không đẹp, giống như vừa rồi mưa to mù mịt, lạnh lùng nói:

“Cô cùng nhị ca nói đùa một chút, mau đi thôi sắp tới rồi.”

Tề Hầu nói, còn hừ lạnh một tiếng, phất tay liền hướng lên trên đi. Ngô Củ vội vàng theo ở phía sau.

Bởi vì vừa rồi nghỉ ngơi một chút, thể lực cũng khôi phục một ít, đi vài bước cũng không phải quá lao lực. Hai người tiếp tục hướng trên núi đi, chỉ là đi vài bước cũng đã tới đỉnh núi.

Tào Mặt nói trên đỉnh núi có một cây hoa, giờ Tý mới có thể nở hoa, muốn bọn họ ở thời điểm hoa nở hái mang về. Bất quá Tề Hầu cùng Ngô Củ lên núi, chỉ thấy đỉnh núi đá lởm chởm còn có không ít đại thụ, trừ bỏ cây cỏ sinh trưởng tốt, căn bản nhìn không thấy gì khác. Đừng nói hoa thơm, ngay cả hoa dại cũng không có phát hiện.

Tề Hầu nhìn chung quanh một vòng, tức khắc sắc mặt hoàn toàn đen. Không cần phải nói, khẳng định là bị Tào Mạt chơi, nơi này thu hết đáy mắt, muốn cỏ dại thì có bó lớn.

Ngô Củ cũng nhìn chung quanh một vòng, căn bản không có tìm được cây hoa gì.

Tề Hầu lạnh lùng cười một tiếng.

Tào Mạt xác thực có tài năng, còn có Long Giáp Thần Chương thất truyền, nếu có thể sử dụng tất nhiên là tốt!

Nhưng Tề Hầu đã bị lặp đi lặp lại nhiều lần chế nhạo trêu đùa, trong lòng phẫn nộ, dù Tào Mạt có tài hoa, cũng không muốn lưu người, không bằng trực tiếp giết chết tuyệt hậu hoạn.

Ngô Củ bò lên trên đỉnh núi, mệt không chịu được, nhìn chung quanh một vòng liền minh bạch.

Chỉ sợ là Tào Mạt lại thử Tề Hầu. Thử ba lần, nhẫn nại của Tề Hầu phỏng chừng đã dùng hết rồi. Nếu xuống núi, tất nhiên Tề Hầu muốn cho người bắt lấy Tào Mạt chém. Không, Tề Hầu võ nghệ không tồi, chỉ sợ muốn tự mình chém Tào Mạt!

Ngô Củ bất đắc dĩ lắc đầu.

Ở ngay lúc này, Ngô Củ thình lình nghe thấy một tiếng động. Ngô Củ không thấy rõ.

Trong bụi cỏ tựa hồ có gì đó, cũng có thể không phải người, hay là mãnh thú?

Ngô Củ chậm rãi ngồi dậy, tới gần Tề Hầu, nói:

“Quân thượng……”

Tề Hầu không đợi Ngô Củ nói xong, đã nhẹ giọng nói:

“Ta nghe thấy rồi.”

Tề Hầu biểu tình có chút ngưng trọng, cùng lúc đó, tay hắn chậm rãi sờ bên hông. Động tác rút bội kiếm phi thường chậm, không phát ra một chút âm thanh.

Tim Ngô Củ đập nhanh, bởi vì Tề Hầu có biểu tình thật sự ngưng trọng, không biết là thứ gì ở trong bụi cỏ.

“Để ý!”

Tề Hầu đột nhiên gào to một tiếng, bắt lấy tay Ngô Củ, đem người ném về phía sau.

“Vèo!”

Cùng lúc đó một bóng đen từ bụi cỏ nhanh chóng nhảy ra. Là người mặc y phục toàn đen, thân hình cao lớn, cầm kiếm trong tay, hướng Ngô Củ đâm tới.

“Keng!!!”

Tề Hầu đem người kéo đi. Ngô Củ liền nghe được một tiếng vang lớn. Tề Hầu trực tiếp dùng kiếm ngăn cản người kia. Người cao lớn bị Tề Hầu đánh, lực cánh tay chấn động, đột nhiên lui về phía sau vài bước. Cùng lúc, liền nghe được âm thanh xao động, bụi cỏ không ngừng dao động, mấy bóng đen lần lượt nhảy ra khỏi bụi cỏ.

Một đám đều là nam nhân cao lớn, cũng không che mặt. Nhưng bọn họ đều xa lạ, phảng phất là tử sĩ, đều nhanh chóng xông tới.

Tề Hầu ngăn chặn những người đó, lập tức hô to:

“Mau xuống núi!”

Ngô Củ đời trước tuy rằng đã từng thấy rất nhiều lần ngươi lừa ta gạt, nhưng loại chạm đao thật kiếm thật đúng là chưa từng gặp. Trong nháy mắt Ngô Củ có chút hốt hoảng, bất quá thực mau liền bình tĩnh.

Dù sao hiện tại hốt hoảng cũng không có tác dụng gì.

Tề Hầu ngăn lại mấy tử sĩ. Tử sĩ ước chừng có năm sáu người, một đám trong tay đều có vũ khí, bọn họ căn bản không đánh bừa. Đặc biệt Ngô Củ không biết võ nghệ, tuy là Tề Hầu võ nghệ cao, cũng ngăn không được nhiều người.

Ngô Củ nhanh chóng hướng dưới chân núi nhìn thoáng qua. Quả nhiên giống dự đoán, đám tử sĩ tựa hồ là có chuẩn bị mới đến, cũng không chỉ là năm sáu người, dưới chân núi lại chạy lên một đống người.

Tề Hầu thấy Công tử Củ không xuống núi, mà lại chạy trở về, liền nghe đối phương thở hổn hển nói:

“Phía dưới... cũng có thích khách... không xuống núi được.”

Tề Hầu trong lòng “lộp bộp”, cảm giác mình có thể là trúng kế Tào Mạt. Trong nháy mắt Tề Hầu nghĩ rất nhiều. Tỷ như đời trước Tào Mạt chính là đại phu Lỗ quốc, nói không chừng kỳ thật đời này đã bị Lỗ Công thu mua. Lúc này chỉ là giả ý thử mình có quyết tâm chiêu hiền đãi sĩ hay không, ý đồ thực sự là tách mình khỏi Hổ Bí Quân để dễ hành thích. Nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, Lỗ Công sao có thể biết mình sẽ tự tìm Tào Mạt.

Lung tung rối loạn suy nghĩ ở trong đầu ninh thành một đoàn. Tim Tề Hầu đập mãnh liệt, nhưng trên mặt bất động thanh sắc. Dù sao hắn đời trước cũng là gặp qua loại người cậy thế, gặp phải thiên quân vạn mã cũng không thèm để ý, càng đừng nói chỉ mấy tử sĩ nho nhỏ.

Tề Hầu chế trụ tay Ngô Củ, nói:

“Đi! Tiến vào cánh rừng!”

Hai người chạy nhanh hướng vào trong rừng. Mấy tử sĩ đuổi theo, phía sau còn có âm thanh cuồn cuộn không ngừng, số tử sĩ xuất hiện càng đông, cũng không biết có bao nhiêu người.

Tề Hầu bắt lấy Ngô Củ vọt vào cánh rừng, lúc này mưa còn tí tách, trong rừng tối tăm, hơn nữa sắc trời cũng tối, trong nháy mắt cái gì cũng nhìn không thấy, cơ hồ là duỗi bàn tay không thấy ngón tay.

Tề Hầu lôi kéo Ngô Củ chạy, ngay sau đó đột nhiên dừng lại, đem Ngô Củ ôm trong lòng ngực, nhanh chóng ngồi xuống. Hai người dính sát vào bên nhau, ngồi xổm trong bụi cỏ.

Ngô Củ thở phì phò, cảm giác mình sắp chết, cổ họng nóng trướng lại khô khốc, nuốt không trôi nước miếng.

Hai người ngồi xuống, tiếng bước chân chạy vội nháy mắt liền biến mất. Hơn nữa cánh rừng đen như mực, những tử sĩ tức khắc mất dấu.

Tiếng thở phì phò của Ngô Củ quá rõ ràng. Tề Hầu lập tức duỗi tay bưng kín miệng Ngô Củ, đem người gắt gao ôm trong lòng ngực, đem ngón tay đè ở trên môi, làm một động tác im tiếng. Ngô Củ bị hắn ôm, căn bản không thở nổi, chỉ có thể nhỏ giọng hô hấp, trong nháy mắt mặt đều đỏ lên, nhẹ nhàng giãy giụa một chút. Tề Hầu lúc này mới chậm rãi thả lỏng một ít. Cho dù thả lỏng Ngô Củ cũng không dám lớn tiếng hô hấp, vẫn cứ nhỏ giọng hô hấp, cảm giác sắp không thở nổi.

Một tay Tề Hầu đè lại Ngô Củ, tay khác gắt gao cầm bội kiếm. Đôi mắt hổ trong bóng đêm phảng phất là có ngọn lửa thiêu đốt. Ánh mắt chuyên chú, cau mày gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Những tử sĩ vọt vào trong rừng, bởi vì tối đen lập tức chậm lại bước chân, nghe ngóng âm thanh.

Tiếng sột sột soạt soạt cũng có đến mười mấy người.

Ngô Củ không dám hô hấp.

Những người đó càng đi càng gần, càng đi càng gần, tựa hồ là hướng tới chỗ bọn họ. Bọn họ không thể động, vừa động là bị phát hiện.

Ngô Củ cảm giác khẩn trương đến da đầu tê dại. Tề Hầu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, tựa hồ ý bảo Ngô Củ thả lỏng, nhưng mà lúc này Ngô Củ sao có thể thả lỏng. Ngô Củ nghiêng đầu nhìn qua Tề Hầu, đột nhiên có chút bội phục Tề Hầu, quả nhiên Tề Hầu cùng mình không phải cùng một loại người. Dù Ngô Củ đã trải qua ngươi lừa ta gạt, nhưng cũng chưa chắc thấy qua loại tình cảnh này.

Tề Hầu là vẻ mặt lâm nguy không sợ. Kỳ thật loại chuyện này hắn đã thấy nhiều, cũng tự nhiên thành quen. Ở một năm trước, Tề Hầu cùng Bào Thúc Nha chạy khỏi Tề Quốc, đầu tiên đi tới Đàm Quốc. Quốc quân Đàm quốc không chỉ không tiếp nhận bọn họ, ngược lại mật báo cho loạn thần tặc tử Công Tôn Vô Tri. Công Tôn Vô Tri cho binh mã một đường truy đuổi bọn họ. Dọc theo đường đi, Tề Hầu chính là sống như vậy.

“Sàn sạt……”

“Rào rạt……”

Những tử sĩ chậm rãi tới gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Đồng tử Ngô Củ rút nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm những cây cỏ không ngừng đong đưa. Nếu không có cách nào, nhiều tử sĩ như vậy bọn họ phải bị băm thành thịt nát chỉ là sớm muộn. Đôi mắt Ngô Củ nhanh chóng đảo một cái, tựa hồ suy nghĩ biện pháp.

Ở ngay lúc này, Ngô Củ tựa hồ phát hiện trong bụi cỏ có đồ vật. Nếu không phải bọn họ ngồi xổm xuống, chỉ sợ nhìn không thấy. Cho dù là ngồi xổm xuống, Tề Hầu không để ý nên không có nhìn thấy.

Ánh mắt Ngô Củ sáng lên, nhanh chóng hạ vai xuống túm đồ vật.

“Rào rạt”

Bụi cỏ bởi vì động tác của Ngô Củ mà dao động một chút. Những tử sĩ đều tai thính mắt tinh, nháy mắt liền nhanh chóng di động lại đây.

Cơ bắp Tề Hầu lập tức căng chặt lên, nắm lấy bội kiếm, muốn xông lên, bất quá Ngô Củ lập tức đè lại bờ vai của hắn, nói:

“Đừng đi ra ngoài!”

Trong nháy mắt, Tề Hầu đã mất thời cơ đánh đòn phủ đầu. Nhóm tử sĩ nhanh chóng xông tới. Ở thời điểm Tề Hầu hối hận, Ngô Củ đột nhiên bắt lấy đồ vật trên mặt đất, tựa hồ là dây thừng.

Ngô Củ kéo dây thừng.

“Soạt!”

Dây kéo lên, cùng lúc đó những tử sĩ đã phát hiện bọn họ cũng nhanh chóng xông tới. Nhưng cơ hồ đột nhiên có tiếng rống to thê thảm vang lên.

“A a a a!!”

Tề Hầu hoảng sợ, còn chưa có minh bạch là chuyện như thế nào.

“Lạch tạch”

Có thứ gì ấm áp đột nhiên phun ở trên mặt, Tề Hầu sửng sốt, nhanh chóng duỗi tay lau một phen.

Ngô Củ nhìn thấy dây thừng, nháy mắt trong đầu linh quang chợt lóe.

Đỉnh núi cái gì cũng không có, chỉ có cỏ dại, đá cùng cây cối. Nơi đây không phải địa bàn của Tào Mạt hiểu rõ Long Giáp Thần Chương sao?!

Ngô Củ túm chặt dây thừng kéo. Kỳ thực mà nói, thật ra Ngô Củ cũng không biết dây thừng kích hoạt cơ quan gì. Kéo liền nhìn thấy một mảnh đao đột nhiên chợt lóe, phảng phất xé rách đêm tối. Thì ra dây thừng trên mặt đất kia tác động nhấc lên một loại đồ vật mang theo lưỡi dao. Trong nháy mắt những tử sĩ xông tới đều bị trúng bẫy, máu tươi trực tiếp phun trào ra.

Đột nhiên có gì đó bắn vào mặt làm Ngô Củ hoảng sợ, duỗi tay lau phát hiện là máu. Máu từ gương mặt chảy xuống cổ áo, trở nên dính nhớp.

Mấy tử sĩ kêu thảm ngã trên mặt đất, máu tươi phun trào ở trên cỏ. Ngô Củ sợ tới mức con ngươi co hết cỡ, một chốc không thể động.

“Nhị ca!”

Tề Hầu đột nhiên gào to một tiếng, đem Ngô Củ ngây người đánh thức.

Mấy tử sĩ xông tới, rút kiếm liền chém Ngô Củ.

Ngô Củ căn bản không kịp trốn tránh. Tề Hầu nhào qua ôm Ngô Củ. Hai người nhanh chóng lăn ở trên cỏ. Kiếm của tử sĩ trực tiếp cắm trên mặt đất, trên mũi kiếm nhiễm một tia đỏ tươi.

Ngô Củ hoảng sợ, cùng Tề Hầu lăn trên mặt đất, rồi bị Tề Hầu nhanh chóng túm lên.

“Đi! Đi mau!”

Hai người nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy. Ngô Củ phát hiện cánh tay Tề Hầu bị thương. Màu nhiễm đen tay áo. Chỗ tay áo bị rách lộ ra áo trong hồng. Cánh tay Tề Hầu bị cắt một đường thật dài. Là mới vừa rồi Tề Hầu nhảy lại cứu người mới bị thương.

Hai người nhanh chóng đi về phía trước. Trong rừng cây Tào Mạt bố trí kỳ môn độn giáp, trên mặt đất có các loại cơ quan. Ngô Củ cùng Tề Hầu vẫn luôn đi về phía trước, suýt nữa cũng trúng cơ quan.

Những tử sĩ theo đuổi không bỏ. Ngô Củ chạy đến cơ hồ muốn ho ra máu. Tề Hầu túm người vẫn luôn đi về phía trước, liền nghe được âm thanh ở trước mặt.

“Rào rạt rào rạt”

Tề Hầu lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, còn tưởng rằng lại là tử sĩ.

Nhưng mà ở ngay lúc này, phía trước có ánh lửa tận trời, một đám binh lính mang vũ khí nhanh chóng xông lên. Đi đầu là một người thân áo giáp đen. Thiệu Hốt cùng Công Tôn Thấp Bằng, còn có một nam nhân cao lớn mặc rách nát ở trần lộ ra làn da màu đồng, trong tay cầm một trường kiếm, Tào Mạt.

Tào Mạt nhìn thấy bọn họ, cười một tiếng, nói:

“Hai vị biệt lai vô dạng?”

Tề Hầu cùng Ngô Củ đều sửng sốt một chút, ngay sau đó trong lòng ẩn ẩn minh bạch rốt cuộc là chuyện như thế nào. Nhưng hiện tại cũng không thể cùng mọi người nói chuyện. Hổ Bí Quân Tề quốc nhanh chóng tới, trong nháy mắt ngăn chặn những tử sĩ.

Ngô Củ lúc này mới thở phào một hơi, đột nhiên ngã trên mặt đất.

Bởi vì mới vừa rồi phát sốt, lại trải qua một trận chạy mãnh liệt, thể lực đã tiêu hao hầu như không còn. Vừa rồi chỉ là cố gắng, hiện tại thả lỏng cảm giác cả người sắp chết đi.

“Công tử!”

Một người dáng dấp nhỏ bé nhanh chóng chạy lên. Ngô Củ thấy không rõ lắm, hình như là Tử Thanh. Tử Thanh xông tới, vội vàng nâng dậy người ngã trên mặt đất.

“Công tử, ngài làm sao vậy?”

Tử Thanh nói, lập tức cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương không quá bình thường, vội vàng kêu.

“Đông Quách sư phó, mau đến xem xem, Công tử nóng.”

Ngô Củ được đỡ, vẫn cứ đứng dậy không nổi, nhìn Tử Thanh dáng vẻ lo lắng, cười khẽ một tiếng, mệt đến không mở ra được mắt.

Hổ Bí Quân tiếng giết nối thành một mảnh, nhanh chóng hướng những tử sĩ đánh tới. Tử sĩ người nhiều, có mười mấy người, đều là trải qua huấn luyện, nhưng không chịu nổi binh nhiều, thực mau cũng đã ở vào thế bại.

Tề Hầu được người nhanh chóng đến băng bó vết thương trên cánh tay, cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất, cười một tiếng, nói:

“Nhị ca dậy không nổi? Nhị ca mới vừa rồi thiếu ta một cái mạng nha.”

Ngô Củ nghe Tề Hầu cười, trong lòng đã mơ mơ màng màng. Nhưng mà ngay lúc này, khi Ngô Củ cảm giác mình sắp ngất, đôi mắt đột nhiên thấy cái gì lung lay hướng đến.

“Vèo!!!”

Hình như có tiếng xé gió đánh úp lại.

Trong nháy mắt Ngô Củ đột nhiên từ trên mặt đất bật dậy, động tác phi thường mau.

“Phập!”

Tề Hầu bị đẩy ngã trên mặt đất, ngay sau đó chính là Tử Thanh kinh hoảng la lên, mọi người kinh ngạc hô to.

“Công tử!?"

"Công tử!!”

“Đại Hành Nhân!”

“Nhị ca!?”

Ngô Củ cũng không biết mình từ đâu lấy ra sức lực vọt lên đẩy Tề Hầu ngã, nháy mắt cảm giác ngực có cái gì bén nhọn xuyên qua. Là một mũi tên bắn lén. Cũng không đau, chỉ là chết lặng, nháy mắt liền tê mỏi, toàn thân tựa hồ đều tê mỏi.

“Phịch!”

Ngô Củ té ngã. Tề Hầu một tay đem người ôm vào trong ngực, hô to.

“Y quan! Y quan ở đâu!”

Mọi người cũng chưa nghĩ đến trong tay tử sĩ còn có cung nỏ. Hổ Bí Quân nháy mắt áp chế, đoạt lại vũ khí. Thiệu Hốt cùng Công Tôn Thấp Bằng nghe được phía sau có tiếng hô ầm ĩ, giật nảy mình, nhanh chóng trở về.

Liền nhìn thấy Công tử Củ vẻ mặt trắng bệch, môi phát tím ngã vào lòng ngực Tề Hầu, trên lưng cắm một cây tên. Mũi tên cấm sâu một tấc có thừa, có thể thấy được tên bắn ở khoảng cách rất gần.

Ngô Củ dáng người vốn là gầy, một mũi tên cơ hồ xuyên thủng. Ngô Củ nháy mắt mất đi sức lực, ánh mắt tan rã.

Trong nháy mắt đó, Tề Hầu cơ hồ cũng không kịp phản ứng. Công tử Củ thế nhưng giúp hắn chắn mũi tên bắn lén. Dù mới vừa rồi Tề Hầu cứu Công tử Củ một mạng, nhưng cũng là có nắm chắc có chừng mực mới đi cứu, cũng không phải liều mình.

Một mũi tên bắn vào người Công tử Củ, hơn nữa Công tử Củ sốt cao chưa lùi, thể lực tiêu hao quá mức, cũng không biết có bảo mệnh hay không.

Tề Hầu lần đầu sợ tới mức tay có chút run run, gắt gao ôm người, hô to y quan. Người khác cũng đều bị dọa đến không nhẹ, vội vàng xúm lại.

Y quan xem mà kinh hồn táng đảm, nói chuyện cơ hồ là nói lắp.

Tào Mạt nhanh chóng xông tới, nói:

“Tên cấm vào quá sâu, không thể rút ra! Trước tiên đem thân mũi tên cắt đi! Mau!”

Tào Mạt vừa nói, Tề Hầu không cần người khác, chỉ là phân phó Tử Thanh ôm người, sau đó tự mình rút kiếm.

“Xoẹt!”

Bảo kiếm sắc bén chém xuống, trong nháy mắt phần thân tên bằng gỗ lộ ở bên ngoài đã bị Tề Hầu cắt tận gốc.

“Á!”

Tuy là Tề Hầu động tác thực mau, chém đứt phần thân mũi tên, nhưng vẫn cứ liên lụy đến miệng vết thương. Ngô Củ tuy rằng bệnh tật ốm yếu, nhưng chưa chịu qua đau đớn như vậy. Trong nháy mắt đau đến thanh tỉnh, mở to hai mắt nhìn, môi run run, lại mất sức lực, đột nhiên ngã xuống.

Tề Hầu từ tay Tử Thanh tiếp nhận Ngô Củ, nói:

“Xuống núi!”

Trên núi không có điều kiện rút tên, cung nỏ bắn vào sâu như vậy đừng nói là trên núi, kỳ thật xuống núi cũng không nhất định nắm chắc rút mũi tên dễ dàng.

Tề Hầu ôm Ngô Củ một đường nhanh chóng xuống núi. Đường núi lầy lội, cũng không có biện pháp cưỡi ngựa, hoàn toàn dựa vào hai chân. Tề Hầu vừa nhanh chóng hướng dưới chân núi chạy, vừa siêng năng nói:

“Đừng nhắm mắt, nhị ca nhìn ta.”

Ngô Củ hô hấp có chút dồn dập, tựa hồ là đau, mỏi mệt mí mắt run lên, phát ra một tiếng cười khẽ.

Tề Hầu tìm đề tài nói chuyện.

“Nếu ngươi chết, thì Cô đem Thiệu Hốt khai đao.”

Ngô Củ phát ra một tiếng cười, suy yếu cực kỳ, nói:

“Quân thượng… là… đang nói ngược… Nếu Củ mà chết… là Thiệu sư phó sẽ khai đao với Quân thượng mới đúng… Hổ Bí Quân đi theo... sợ không có… không có ai là đối thủ của hắn……”

Tề Hầu cười khổ một tiếng, nói:

“Nhị ca đã biết, còn không giúp Cô!? Cô không muốn cùng ngươi chết sớm, làm quỷ đoản mệnh!”

Ngô Củ thở gấp hai hơi, sắc mặt trắng phảng phất như trong suốt, còn liên tục ho khan vài tiếng. Ho khan một tiếng, Tề Hầu liền cảm giác tay hắn để phía sau lưng trở nên nhão dính nóng hầm hập. Là máu tươi không ngừng chảy ra.

Tề Hầu ngoài miệng lãnh đạm, trên mặt lãnh đạm, kỳ thật trong lòng cũng thấp thỏm khẩn trương lợi hại.

Đúng như Công tử Củ đã nói, nếu Công tử Củ chết, khó tránh khỏi Thiệu Hốt sẽ bất chấp tất cả, một mặt cũng là vì an ủi chính mình.

Tề Hầu híp mắt, nói:

“Ngươi... người này… Cô thật sự nhìn không thấu, ngươi hà tất cứu Cô?”

Ngô Củ gian nan thở phì phò, hô hấp mỏng manh tới cực điểm, đầu có chút nặng, mí mắt càng nặng. Bởi vì mất máu quá nhiều, toàn thân rét run, súc ở trong lòng ngực Tề Hầu, không ngừng run run, đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, lẩm bẩm nói:

“Ta không thích…… thiếu người……”

Ngô Củ nói xong, tức khắc chìm vào bóng tối, thời điểm trước khi lâm vào trong bóng tối, còn nghe thấy Tề Hầu đột nhiên hô to một tiếng:

“Nhị ca!”

Mọi người hoả tốc từ trên núi đi xuống dưới, tới căn nhà gỗ nhỏ của Tào Mạt. Ngô Củ đã mất máu quá nhiều, căn bản chờ không được xuống chút nữa, Tề Hầu sắc mặt u ám, khẩu khí cũng lạnh lùng, nói:

“Hiện tại nên rút mũi tên ra.”

Tề Hầu khẩu khí nhàn nhạt, nhưng làm y quan sợ hãi, mọi người vào nhà gỗ, đem Ngô Củ đặt ở trên giường. Y quan chạy nhanh lấy dao nhỏ, cắt quần áo Ngô Củ. Tảng lớn tảng lớn vết máu ướt đẫm y phục màu trắng. Khi xiêm y bị xé mở, lập tức lộ ra miệng vết thương dữ tợn phía sau lưng. Mũi tên khảm thật sâu ở bên trong, tựa hồ còn mang theo móc câu, nhìn đến mọi người đều nhịn không được lạnh run.

Thiệu Hốt nhìn thấy vết thương, tức thì hô hấp dồn dập, hung hăng nhìn Tề Hầu. Nếu không phải Đông Quách Nha gắt gao ngăn cản hắn, Thiệu Hốt đã đi liều mạng.

Tề Hầu bị Thiệu Hốt nhìn như vậy, tức khắc trong lòng hỏa khí cũng tạch tạch tăng lên. Hắn không biết là tức giận cái gì, nhưng ngọn lửa này phảng phất như làm sôi máu, muốn bốc cháy lên.

Tề Hầu nhìn người trên giường đã ngất đi, vẫn không nhúc nhích, hô hấp cũng dồn dập lên. Đột nhiên hắn đi qua bắt lấy cổ Tào Mạt, âm trầm nói:

“Cô mặc kệ ngươi có mưu kế gì, nhưng Đại Hành Nhân nếu có bất trắc, thì Cô liền lấy đầu của ngươi, tự tay chặt xuống……”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây