Mọi người lại say sưa bàn chuyện nhị công tử thật sự vào thiện phòng.
Chuyện này quả thực oanh động Tề quốc. Bá tánh xôn xao, quan trong triều cũng bàn luận sôi nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, không có chuyện gì hấp dẫn hơn so với chuyện Công tử Củ vào thiện phòng.
Rất nhiều người không rõ tâm tư Tề Hầu. Nếu Tề Hầu muốn làm nhục Công tử Củ, sao chỉ đem Công tử Củ ném vào nhà bếp trong cung, ngược lại trọng dụng mưu sĩ của Công tử Củ?
Đối xử Công tử Củ như thế, hai vị sư phó là Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt lại được Tề Hầu đãi ngộ gia phong, cũng không có cho họ sung hợp ở phòng bếp. Chuyện này rất kỳ quái.
Có người nói có thể là bởi vì Bào Thúc Nha, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hột trước đây có giao tình, được xưng đại đỉnh của Tề quốc. Cho nên Tề Hầu mới đãi ngộ bọn họ.
Đỉnh là thứ gì? Thời đại này người quý tộc ăn cơm dùng đỉnh, hiến tế dùng đỉnh. Chắc bụng cùng tế thần đều yêu cầu có thứ này. Đỉnh là thực khí, cũng là lễ khí, càng là tượng trưng thân phận địa vị. Dùng đỉnh ba chân để so sánh ba vị sư phó này, có thể tưởng tượng là họ rất tài hoa và trụ cột.
Cho nên Tề Hầu có thể là muốn mua chuộc nhân tài. Dù sao hắn chính là công tử nhỏ nhất, dựa theo thứ tự lớn nhỏ, vị trí Tề Hầu này đã đi quá giới hạn. Nếu không có chỗ đứng vững chắc sẽ giống đại ca Chư Nhi của hắn cùng Công Tôn Vô Tri, làm không được một năm Tề Hầu đã bị người ta dùng kiếm chém mất đầu.
Nhưng lại có người nói tuyệt đối không phải như thế.
Lấy Quản Di Ngô mà nói. Mấy tháng trước, Quản Di Ngô đã bắn Công tử Tiểu Bạch, khi đó chưa là Tề Hầu, một mũi tên. Hắn cũng là cái khó ló cái khôn, giả vờ bị trúng tên, còn làm bộ nhảy xuống xe, mới bảo toàn một mạng. Chuyện này đối với Tề Hầu mà nói, không gì khác hơn là vô cùng nhục nhã.
Nhục nhã như vậy đối với một người đứng đầu Tề quốc, chỉ sợ nghĩ đến là muốn đem Quản Di Ngô giết chết mới thống khoái. Sao có thể mời gọi Quản Di Ngô?
Mà Thiệu Hốt miệng lưỡi bất kính, sau khi về vẫn luôn tránh không gặp Tề Hầu, truyền triệu như thế nào cũng đều không thấy. Loại bất kính này, Tề Hầu sao có thể chịu đựng được?
Mọi người bàn chuyện say sưa, ngay cả người ở thiện phòng cũng nghe nói.
Tề Hầu nói là để Công tử Củ làm thiện phu, kỳ thật chính là đem người ném vào nhà bếp.
Thiện phòng của Tề Hầu rất đông, từ người làm việc tinh vụn vặt, người nấu ăn, người người chuẩn bị nguyên liệu, người thu mua nông sản lương thực, người chế biến món ăn, người ủ rượu, người kho băng, người lên thực đơn,... Tổng cộng hai ngàn ba trăm ba mươi hai người.
Đừng nhìn thời đại này đồ ăn cùng hiện đại có chênh lệch rất lớn, nhưng đã rất hoa mỹ. Đặc biệt là quý tộc, phòng bếp nghiễm nhiên chính là một vùng lãnh địa, cấp bậc chế độ cũng rất là nghiêm ngặt.
Thiện phu chính là người nấu bếp cho Tề Hầu, cũng phân nhiều cấp.
Thiện phu Thượng sĩ chỉ có hai người. Hai người này tương đương Bếp trưởng thời hiện đại. Ở cổ đại đầu bếp có thân phận, có thể say bảo người.
Thiện phu Trung sĩ có bốn người, Hạ sĩ có tám người, Thiện phu Đồ một trăm hai mươi người.
Ngô Củ vào thiện phòng địa vị nửa vời, tới ba bốn ngày không ai dám nhận. Bất quá ngày thứ năm, Thiện phu Thượng sĩ liền tới rồi. Rốt cuộc đã qua nhiều ngày như vậy, bên ngoài lời đồn nổi lên bốn phía, Tề Hầu cũng không có bất luận thái độ gì. Thượng sĩ liền dần dần đem tâm thả lại trong bụng.
Ngô Củ vào thiện phòng là thân phận thấp kém nhất, gọi là Thiện đồ, cả Thiện phu cũng không phải.
Ngô Củ vào thiện phòng, còn mang theo Tử Thanh. Tề Hầu chưa nói tách họ ra, Tử Thanh liền vẫn luôn chấp nhất đi theo công tử nhà mình.
Vào một ngày Ngô Củ tiến vào phòng, Thiện phu Thượng sĩ lập tức quát:
"Này! Gọi ngươi đó! Chính là ngươi!"
Tử Thanh nhìn Thiện phu mập mạp bụng to, kiêu căng ngạo mạn chỉ vào công tử nhà mình lập tức hỏa khí xông lên. Công tử đã tới thiện phòng, có cần chịu nhục nhã lớn như vậy, Tử Thanh lập tức nói:
"Lớn mật! Ngươi dựa vào cái gì nói chuyện với công tử nhà ta như thế!?"
"Hắc hắc. Ta không biết cái gì là công tử. Chúng ta nơi này chưa bao giờ có công tử, đều là thiện phu. Các ngươi tới nơi này của ta, cũng đừng tưởng ăn không trả tiền, cần phải làm việc. Ta quan tâm ngươi là cái gì?"
Tử Thanh tức khí muốn dậm chân, Ngô Củ một phen đè lại hắn, ngăn lại nói:
"Tử Thanh."
Tử Thanh ủy khuất, nói:
"Công tử......"
Ngô Củ cười nói:
"Có một câu là...... Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu."
"Hắc hắc. Nói cái gì, chạy nhanh lại đây, ta phân phối công việc cho ngươi. Ngươi không phải tới làm việc sao? Không vì Quân Thượng làm mấy món ăn ngon, cẩn thận mạng nhỏ khó giữ? Các ngươi cho rằng Thiện phu là dễ làm? Làm không tốt, ta cũng mặc kệ ngươi là ai, phạt không nương tay!"
Tử Thanh rất tức giận, bất quá Ngô Củ lại không có tức giận. Thiện phu Thượng sĩ chỉ vào một người nói:
"Ngươi... ngươi, chính là ngươi, nói ngươi đó!"
Người kia đưa lưng về phía bọn họ, nhất thời không nghe thấy. Thiện phu Thượng sĩ đặc biệt bưu hãn, lắc bụng to, bước lên hai bước, chân to đá.
"Bịch!"
Hắn đá vào trên lưng người nọ. Người nọ đang nhóm lửa, thiếu chút nữa đâm đầu vào đống lửa.
Ngô Củ tay mắt lanh lẹ, một phen kéo người nọ.
"Bộp!"
Thân đập mạnh vào bệ bếp, thiếu chút nữa tắt thở.
"A!"
Tử Thanh vừa thấy la một tiếng, vội vàng tiến lên nâng Ngô Củ dậy.
Ngô Củ thân thể quá yếu. Ngày thường Công tử Củ đã không đủ sức, lại còn bởi vì lúc trước khi Tề Hầu đăng vị đã hộc máu. Khó thở công tâm, bệnh không phải dễ dàng tốt lên ngay được.
Hiện giờ Ngô Củ dưỡng mấy ngày, vẫn là có chút mệt mỏi mồ hôi trộm, bị va chạm liền đảo.
Ngô Củ đau nhíu mày, mồ hôi ròng ròng chảy xuống. Tử Thanh hô to, Thiện phu Thượng sĩ mới đầu cho rằng Ngô Củ làm bộ làm tịch, bất quá vừa thấy thật sự sợ đánh công tử bị thương cũng không tốt, trong lòng có chút thấp thỏm, liền gân cổ nói:
"Đúng là phiền toái. Ngươi hướng dẫn hắn, bắt đầu từ nhóm lửa!"
Thiện phu Thượng sĩ nói xong, quay đầu ném tay áo liền đi rồi, một bộ dáng nghênh ngang.
Tử Thanh vội vàng đỡ Ngô Củ, nói:
"Công tử, ngài mau ngồi xuống, có mệt quá không, ta đi tìm y quan!"
Ngô Củ giữ chặt Tử Thanh, nói:
"Không cần, chỉ là vừa rồi khó thở một chút"
Người bị gọi hướng dẫn Ngô Củ cũng thò qua, nói:
"Công tử ngồi ở đây."
Phòng ăn tuy rằng sạch sẽ, nhưng khó tránh khỏi có vấy mỡ, Ngô Củ không thể ngồi dưới đất. Thiện phu kia lôi kéo Ngô Củ ngồi ở bên cạnh bếp.
Tử Thanh nói:
"Công tử thân phận cao quý, sao có thể ngồi cái này?"
Ngô Củ nói:
"Còn cái gì mà cao quý, đừng nói nữa."
Ngô Củ ngồi xuống, hít thở hai hơi, lúc này mới chú ý "Sư phó" tương lại bên cạnh. Sư phó thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, tuy rằng mặc quần áo Thiện phu nhưng khuôn mặt tuấn tú, mày mỏng dài, mơ hồ lộ ra vài phần khí chất văn nhân. Đôi mắt sắc bén lộ ra thần thái. Thấy thế nào cũng không giống như là thiện phu bình thường.
Ngô Củ âm thầm đánh giá hắn một chút.
Thời đại này người tài ba dị sĩ đều ẩn giấu trong góc. Tỷ như nói ngũ kiệt của Tề Hoàn Công. Đại tư hành Công Tôn Thấp Bằng, Đại tư điền Ninh Thích, Đại tư mã Vương Tử Thành Phụ, Đại tư lý Tân Cần Vô, Đại gián chi quan Đông Quách Nha. Trong đó có hai vị ẩn mình ở dân gian, là Ninh Thích và Đông Quách Nha.
Đông Quách Nha nguyên là người làm trong cung, bởi vì nhìn thấu tâm tư Tề Hầu muốn tấn công Cử quốc, được Tề Hầu gọi là kỳ nhân. Đây cũng là người đầu tiên trong lịch sử có thể quan sát ngôn ngữ cơ thể của người khác.
Ngô Củ chú ý thấy người này có chút khác thường. Trên người hắn lộ ra một vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất cách biệt cách biệt một trời một vực cùng các Thiện phu khác.
Ngô Củ nhìn về phía Thiện phu, nói:
"Sư phó, còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh sư phó."
Tử Thanh hồ nghi nhìn về phía Thiện phu kia. Hắn nhìn không ra người này giống "sư phó" chỗ nào, sao công tử nhà hắn khách khí như vậy.
Người kia cười nói:
"Công tử quá lời, kẻ hèn thô thiển, không dám nhận danh xưng sư phó. Sư phó của công tử chính là người tài hoa như Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt. Kẻ hèn chỉ có mồm mép linh tinh, thật sự thẹn không dám nhận."
Hắn cười lại nói:
"Kẻ hèn tuy chưa thấy được công tử trước đây, nhưng thường nghe người khác tán tụng công tử thông tuệ hơn người, tâm hồn trong sáng......"
Tử Thanh vừa nghe, đắc ý nói:
"Tất nhiên, công tử nhà ta là thông tuệ nhất."
Người kia lại chuyển, nói:
"Nhưng cũng nghe nói trong ba công tử thì Công tử Củ nóng nảy hấp tấp, ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, không biết dùng người tài ba."
Tử Thanh trừng lớn đôi mắt, nói:
"Ngươi...!"
Tử Thanh còn chưa nói xong, Ngô Củ lại nâng tay ngăn lại. Ánh mắt nhìn về phía Thiện phu không khỏi càng thêm tò mò, Ngô Củ cười nói:
"Sư phó cứ nói đừng ngại."
Người kia tiếp tục nói:
"Công tử Tiểu Bạch sở dĩ có thể đăng vị, một mặt là bởi vì công tử không biết nhìn đại cục. Một mũi tên của Quản Di Ngô bắn trúng Công tử Tiểu Bạch, Quản Di Ngô lúc ấy vội vàng không có kiểm tra, là hắn có tội. Nhưng công tử không vào Tề quốc, ăn mừng quá sớm, kéo dài thời cơ cũng là có tội không phải sao?"
Ngô Củ nhìn về phía người nọ, ánh mắt càng thêm khâm phục ba phần, gật đầu cười nói:
"Có tội."
Người kia lại nói:
"Công tử cho rằng Công tử Tiểu Bạch cùng Công tử chỉ là thi đấu xem ai đi nhanh hơn, ai tới Tề trước liền thành Hầu? Công tử Tiểu Bạch là nhỏ, Công tử là thứ, lớn nhỏ có thứ tự. Theo lý là Công tử kế vị, Công tử Tiểu Bạch nhập Tề thành Hầu là đi quá giới hạn. Tất nhiên Công tử Tiểu Bạch không giống Công Tôn Vô Tri giết Công tử Chư Nhi lên ngồi vị trí Hầu. Vì sao?"
Ngô Củ vẫn như nho nhã lễ độ, mỉm cười, nói:
"Sư phó, xin chỉ giáo."
"Người khác chỉ biết Quản Di Ngô bắn một mũi tên, Công tử Tiểu Bạch giả chết để nhập Tề trước nên làm Tề Hầu. Nhưng lại không biết trong đó có đạo lý khác. Nếu không có hai vị Giám quốc Cao tử cùng Quốc tử tạo thế hỗ trợ, Công tử Tiểu Bạch sao dám nhập Tề, làm sao dám xưng Hầu, há đã là Công Tôn Vô Tri thứ hai rồi!"
Tử Thanh nghe được cái hiểu cái không. Tử Thanh cũng chỉ biết mặt ngoài, do bọn họ tới Tề quốc trễ, bị ngăn ở ngoài thành không được tiến vào, lại không biết ý sâu xa trong đó.
"Cao tử và Quốc tử là do Chu Thiên tử ngự phong Giám quốc, chưởng quản chính sách quan trọng của Tề quốc. Kẻ hèn nói Công tử không có tầm nhìn xa chính là ý này. Tề Hầu hiện nay ở thời điểm còn làm Công tử, đã có giao tình cùng Cao tử và Quốc tử, thân hậu tương đãi, lễ nghĩa có thừa. Cao tử và Quốc tử đã ấn định vì trí Tề Hầu trên người Công tử Tiểu Bạch. Mà Công tử đây do ngạo mạn, phạm sai mất cơ hội rất tốt."
Ngô Củ gật gật đầu.
Đích xác như thế. Nếu tranh đoạt Hầu vị chỉ là cuộc đua "Rùa Thỏ", vậy cũng là trò đùa. Nếu không có ý tứ của Cao tử cùng Quốc tử, hai vị giám quốc, thì Công tử Tiểu Bạch dù là người đầu tiên về Tề quốc, cũng sẽ bị lập tức bắt lấy, trị tội đi quá giới hạn, biến thành Công Tôn Vô Tri thứ hai rồi!
Ngô Củ nói:
"Sư phó đại tài."
"Kẻ hèn nói vu vơ, Công tử nghe thoáng qua, chỉ mua vui mà thôi."
Ngô Củ cười nói:
"Sư phó đại tài, Củ bội phục, còn xin thỉnh giáo họ của sư phó."
Người kia cười, trên mặt mang theo một loại phong thái không ai bì nổi, phảng phất hắn căn bản không phải một đầu bếp.
Người kia nói:
"Kẻ hèn họ kép Đông Quách, tên độc nhất một chữ Nha."
Ngô Củ sửng sốt, tựa hồ lắp bắp kinh hãi, trong lòng "thình thịch".
Người trước mặt này thế nhưng lại là đại danh đỉnh đỉnh một trong ngũ kiệt của Tề Hoàn Công, liều chết can gián Đông Quách Nha.