Lương Minh Phương từ trong phòng hồi sức đi ra ngoài, thay đồ vô khuẩn trên người, nhìn thấy Từ Lạc đứng ở cửa, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ gật gật đầu, hai người lặng yên ngồi xuống bên ngoài cửa.
Từ Lạc đưa túi đồ ăn vào tay Minh Phương, "chị còn chưa ăn gì đúng không?"
" Ừ, vẫn chưa có ăn." Minh Phương nhận lấy hộp cơm từ tay Từ Lạc, mở ra múc một miếng bỏ vào miệng, "tại lo lắng cho Đình Phi, nên chả có tâm trạng để ăn."
Từ Lạc an ủi, " ngốc quá, chị phải ăn chứ, ăn vào mới có sức mà trông anh ấy. Huống hồ anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, chị phải phấn trấn lên, nhất định anh Đình Phi sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Lương Minh Phương ừ một tiếng, trong miệng vừa ăn xong miếng thứ nhất, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như làm một quyết định gì đó, cô nghiêm túc, " chờ Đình Phi tỉnh dậy, tôi sẽ đến Đặng gia với anh ấy một chuyến."
"Đến Đặng gia sao?" Từ Lạc kinh ngạc nhíu mày. " Chị đến Đặng gia làm gì chứ? Đám người đó đều rất khó đối phó."
Minh Phương cười lạnh nói, " chính là bởi vì mấy người đó muốn ở sau lưng chúng tôi tính kế, nên tôi mới phải đi."
Cô hít sâu một hơi nói tiếp, " Diệp tổng nói, Đặng Dũng đã bị bắt rồi, đến lúc đó phải bắt hắn trả giá thật đắt. Đợi Đình Phi tỉnh, tôi sẽ đến Đặng gia với anh ấy, tôi muốn nói với bọn người đó, chủ nhà hiện tại của Đặng gia chính là Đặng Đình Phi, Đặng Đình Phi chính là yêu tôi, bọn họ nếu không phục, vậy thì cút khỏi Đặng gia."
Từ Lạc nhìn bộ dạng khí thế hào hồn sắc bén của Minh Phương, khẽ mỉm cười, quả nhiên vẫn là một bác sĩ Lương cao ngạo, kiêu kì hôm nào.
Lương Minh Phương nguy hiểm híp hai mắt lại, lạnh nhạt nói, " mấy tiểu bối ở Đặng gia, đã ở sau lưng làm loạn không chỉ có một lần. Lần này, còn dám đến nhân lúc Đình Phi bị phẫu thuật dám đến gây rối, còn muốn chia rẽ chúng tôi, hay lắm, lần này có lẽ nên cho bọn họ một chút giáo huấn, để bọn họ biết phân lượng của mình."
Từ Lạc gật gật đầu tán thành.
Lương Minh Phương bất giác quay đầu lại nhìn Từ Lạc một cái, cô hôm nay khoác một chiếc áo dạ dài lớn, vì vậy bụng bầu không hở ra bên ngoài. Minh Phương duỗi tay tới cách lớp áo dạ sờ sờ cái bụng của Từ Lạc, " coi bộ sắp sinh rồi đó."
Từ Lạc gật đầu, hai tay cũng sờ bụng mình, trong ánh mắt không tránh khỏi một tia lo lắng, cô nói, " chắc là qua tết thì em sanh."
Lương Minh Phương gật đầu, " ừ, con so thường ra rất đúng ngày, lần đầu mà sinh con, không tránh khỏi hồi hợp, nhưng mà cô nên giữ tâm trạng cho thoải mái một chút, tất cả đều phải cẩn thận."
Từ Lạc cười, " em biết mà."
Càng cuối thai kì, liên hệ của cô và bảo bảo trong bụng càng ngày càng mãnh liệt. Ban đầu, con trai cô chỉ thỉnh thoảng duỗi chân nhỏ đá bụng, cho đến hiện tại, Từ Lạc có chút nghi ngờ, bảo bảo nhà cô là mỗi ngày ở trong bụng mẹ tập thể dục quá, làm rộn khủng luôn.
Từ Lạc ở bệnh viện với Minh Phương một lát, thời gian thoắt cái gần trưa. Cũng không bao lâu lắm, Diệp Thành lái xe đến bệnh viện, mang theo đồ ăn trưa trong hai hộp lớn. Hắn tìm được cô, liền ngồi xuống cạnh cô.
Từ Lạc vừa nhìn đến người đàn ông này, có chút kinh ngạc, " sao anh lại đến đây? Anh, không phải nói buổi trưa để chị Thu Lan mang cơm trưa đến hay sao?"
" Chị ấy giúp anh đi bàn chuyện hợp đồng với đối phương rồi." Hắn khẽ giải thích, động tác trong tay vẫn không ngừng lại, từng đĩa từng bát bày bữa trưa ra, đưa cho Từ Lạc một đôi đũa, hắn nói tiếp, " tại chị ấy đi rồi, nên anh giành ít thời gian để mang cơm cho em. Mau ăn đi."
Từ Lạc nhận lấy đôi đũa, trong ánh mắt thoáng lên tia hoảng hốt, bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện trước đây.
Trước đây, đều là cô đích thân nấu cơm trưa cho hắn, còn muốn nhìn thấy hắn ăn no. Nếu như Diệp Thành thỉnh thoảng còn cho vài câu tán dương, cô quả thực có thể vui vẻ thỏa mãn cả mấy ngày.
Cho đến bây giờ, vị trí của hai người họ vậy mà lại hoán đổi, đảo ngược cho nhau, hiện tại Diệp Thành lại chạy tới chạy lui mà đưa cơm cho cô ăn.
Thật là phong thủy luân chuyển, ai cũng không thể chắc chắn điều gì.
Hai người ở trong phòng nghỉ, lặng lẽ dùng bữa trưa, một lát ăn xong, Diệp Thành mới thu lại bát đũa, do dự một lát mới hỏi, "tết năm nay, em về nhà với anh nha."
Tết?" Từ Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, " về nhà với anh sao?"
Diệp Thành gật đầu, " ừ, anh định...." nhưng mà lời còn chưa kịp nói, đã bị cô từ chối thẳng thừng.
" Tôi không về với anh đâu."
"Vậy em có ở nhà không?" Hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp.
Từ Lạc có chút khó hiểu mà nhìn Diệp Thành. Cô đương nhiên là ở nhà cô rồi.
Tết thì sao, năm mới thì thế nào? Hai định nghĩa kia có lẽ chỉ dành cho những người có nhà có thể đoàn viên, có cha mẹ, có anh em mà hạnh phúc mà thôi. Còn thứ côi cút không cha, không mẹ như cô mà nói, sớm đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Vài năm trước, cô bị Diệp Thành vứt lại Diệp trạch, một mình mà đón tết, nhìn pháo hoa rực rỡ, lúc mọi người đều đang trải qua một năm mới đoàn viên bên nhau náo nhiệt, thì cô lại phải ở một mình, quả thật không thể tránh khỏi cảm thấy cô đơn, cảm thấy đau xót khổ sở.
Nhưng vậy thì đã sao? Thời gian lâu dần, lòng cô cũng tê dại rồi.
Bị vứt bỏ đã lâu, khó chịu thì cũng đã quen rồi, cũng không còn cảm giác được nữa.
Diệp Thành nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Từ Lạc, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy một trận khó chịu nổi lên.
Hắn cũng nhớ đến vài năm trước, hắn đã lỡ hẹn với Từ Lạc bao nhiêu là lần, rõ ràng cô mong đợi từ hắn như thế, mong đợi hắn 30 tết về Diệp trạch ăn cơm giao thừa với cô, chỉ một lần mà thôi, cùng cô ngắm pháo hoa nở rộ đêm 30 tết, nhưng Diệp Thành hắn chính là một chút cũng không đáp ứng lại mong đợi nhỏ nhoi hèn mọn đó của vợ hắn, lại vô tư mà đi cùng bạn bè với Lưu Tâm Nhã kia, bỏ vợ hắn.
Bây giờ nghĩ đến hắn thật là một thằng tồi mà.
Tồi bậc nhất luôn.
" Tết năm nay, anh bồi em nhé." Diệp Thành khàn khàn giọng nói, " anh đón năm mới cùng em có được không?"
Từ Lạc sửng sốt, tròn mắt nhìn hắn, " anh định?"
Diệp Thành gật gật đầu. " Ừ, anh sẽ đón giao thừa với em."
" Haha, thôi đi." Từ Lạc xùy cười một tiếng, cô nói, " Diệp tổng à, anh đừng có đùa, anh á, lỡ hẹn cũng chả phải lần một lần hai đâu, hơn nữa tôi cũng chả còn là vợ anh nữa, vậy thì đón tết cùng nhau sẽ được sao?"
Diệp Thành xách hộp đồ ăn trống rỗng trên tay, trước khi rời đi, hắn nói, " lần này, anh nhất định sẽ không lỡ hẹn đâu, anh về nhà một lát thôi, rồi sẽ qua liền với em, anh hứa đó, em chờ anh nha."
Dứt lời, hắn giống như sợ Từ Lạc cự tuyệt, quat đầu liền đi, không cho Từ Lạc cơ hội nói một câu nào.
Từ Lạc nhìn theo bóng lưng vội vã của hắn, một mảnh tâm tình khó nói.
Cô đang định đứng dậy, điện thoại trong túi áo đúng lúc lại vang lên. Cô vội vàng bắt máy, "alo?"
" Từ Lạc, là tôi đây." Đầu dây bên kia, thanh âm sang sảng trẻ tuổi của Vũ Minh Thiên vang lên.
" Vũ thiếu gia?" Từ Lạc cười nói, " anh gọi có chuyện gì không?"
Vũ Minh Thiên bên kia cũng không do dự, nói thẳng, " cũng không có gì, tôi chỉ muốn nhắc rm, trời lạnh nhiều, khăn quàng cổ nhớ quấn kĩ một chút, coi chừng bị cảm thì khổ."
Từ Lạc trầm thấp mà đáp một tiếng, bỗng nhóe tới ngày đó, ở quán của cô, Vũ Minh Thiên từng tặng cho cô một chiếc khăn quàng cổ. Bên trên còn có viết mấy chữ, "tôi muốn đối tốt với em."
Vũ Minh Thiên khi đó tặng cái khăn cho cô, hôm nay lại cố ý nhắc đến chuyện khăn quàng cổ, có lẽ là đang muốn dò xét ý tứ của cô sao ? Hay là do cô đang nghĩ nghiều mà thôi?
Từ Lạc cảm thấy hơi lúng túng, không nói tiếp đề tài kia của Vũ Minh Thiên nữa, cô đổi sang nói chuyện khác.
Vũ Minh Thiên bên kia dường như cũng nhận ra được ý tránh né của Từ Lạc về chuyện anh tặng khăn quàng cho cô, cũng không ép nữa, tán chuyện với cô rất nhiều, cuối cùng kết thúc bằng một đề nghị, " vậy tôi, mấy ngày nữa qua thăm em được không?"
" Được á." Từ Lạc sảng khoái đáp ứng, cô nói, " đợi qua năm mới, tôi tặng anh mấy hộp cà phê nguyên chất luôn."
" Qua năm? Hầy, không cần qua năm đâu." Vũ Minh Thiên cởi mở cười một tiếng, anh nói, "tôi 30 tết, liền đến nhà em nha."
Từ Lạc á một tiếng, " 30...30 tết sao?"
"Đúng vậy." Âm thanh Vũ Minh Thiên có chút nhẹ, nhưng thanh tuyến lại càng có sức hấp dẫn, càng thêm từ tính quyễn rũ, " tôi mấy hôm nay vẫn luôn ở nhà, ba tôi cấm túc tôi rồi, nhưng mà đến giao thừa, ăn cơm tất niên thủ tục ở nhà tổ xong, tôi liền tự do rồi. Đến lúc đó, tôi đến tìm em được không?"
Từ Lạc có chút xấu hổ, " không cần anh tới lyi vậy đâu, sẽ phiền phức lắm á."
" Không phiền, " Vũ Minh Thiên cười ấm áp, " có thể trải qua năm mới cùng em thật vui vẻ thôi, tôi một chút cũng không cảm thấy phiền đâu."
Ngược lại thì lại rất thỏa mãn luôn á. Vũ Minh Thiên bổ xung trong đầu.
Từ Lạc vốn định từ chối, nhưng ai mà biết, Vũ Minh Thiên lại phá lệ kiên trì đến vậy, bản thân cô từ nhỏ vốn đã không biết cự tuyệt ai bao giờ đành miễn cưỡng đáp ứng.
Lúc Vũ Minh Thiên ở bên kia hào hứng mà cúp điện thoại, bên này Từ Lạc nhét lại điện thoại vào túi áo, bỗng nhiên nhớ đến ban nãy Diệp Thành đã nói với cô một chuyện gì đó.
Hắn hình như cũng nói là 30 tết cũng muốn đến đón tết với cô. Cô đứng một chỗ, tâm tình liền do dự.
Hai người đàn ông nếu giáp mặt cùng một chỗ, liệu có ổn không nhỉ? Tình huống này, hình như trở nên phức tạp khó xử rồi...
Cô miệng tự mình lẩm bẩm, " ài, kệ đi, Diệp Thành kia chắc là nói tùy tiện mà thôi, hắn lỡ hẹn nhiều lần như vậy, lần này chắc gì đã đúng hẹn. Chắc hắn sẽ không đến đâu."
Từ Lạc lần đầu tiên trong đời hi vọng Diệp Thành có thể nuốt lời như vậy đi.."