Từ Lạc đi lên phía trước, cầm kế hoạch trong tay Lưu Tâm Nhã qua, cười lạnh rồi mở ra, " đây chính là thứ cô viết, Lưu Tâm Nhã, cô thật sự đã tham gia khóa huấn luyện đào tạo trợ lý công ty chính quy à?"
Lưu Tâm Nhã gật gật đầu, " đúng vậy."
" Vậy được rồi." Từ Lạc hai mắt trấn định nhìn Lưu Tâm Nhã, cô nói tiếp, " bản kế hoạch tôi giao cho cô, là phương án tuyên truyền cao ốc khu đô thị mới của tập đoàn Diệp Thị. Cô nói cho tôi, phương án này so với trước kia, đổi mới ở đâu? Có gì khác không? Dự tính chi là bao nhiêu? Điểm phù hợp với kết quả của thị trường chứng khoán là gì?"
Lưu Tâm Nhã có chút sửng sốt, cô ta lắp bắp, " có thể là...là..là.."
" Có thể?" Từ Lạc chất vấn cô ả, " tôi không cần câu trả lời có thể, cái tôi cần là một đáp án chính xác."
" Tôi...tôi cảm thấy, có thể là..." Lưu Tâm Nhã càng gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Từ Lạc thản nhiên, " cô không trả lời được, thôi bỏ qua đi, tôi lại hỏi cô cái khác. Cô nói cho tôi xem, quần thể dự trù đến tham gia sau khi cao ốc hoàn thành là bao nhiêu? Đại khái là, để hấp dẫn lưu lượng khách thì phải làm thế nào? Phải hợp tác với công ty nào? Mục tiêu duy nhất là gì, số liệu tiêu chuẩn là gì..?"
Lưu Tâm Nhã càng thêm ấp úng. " Cái này..."
Từ Lạc khép tài liệu lại, "bộp" một tiếng. "Cô vẫn không đáp được."
Lưu Tâm Nhã không dám nói tiếp, cô ả xấu hổ đến khuôn mặt từ đỏ chuyển sang sám xịt.
Từ Lạc tùy ý đặt văn kiện một bên, hai tay ôm ngực tựa cạnh bàn. Một dạng ung dung, " Lưu Tâm Nhã, để tôi nói cho cô biết, cô đã không nói được hai vấn đề căn cơ nhất, thứ nhất, cô có lẽ không nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện, điều này nói rõ, cô cũng không phải thật lòng muốn làm công việc này, mà là cô mang theo mục đích khác....
..." Thứ hai, hoặc là bản thân cô tiếp nhận huấn luyện, nhưng lại không hiểu, điều này nói rõ...cô khả năng cần làm kiểm tra chỉ số thông minh chính quy một lần. Cô..cảm thấy cô là loại nào?"
Thu Lan và mọi người trong phòng nghe được lời của Từ Lạc, nhất thời không nhịn được, bộc phát ra cười to sảng khoái.
" Chị...chị..đừng có quá đáng." Lưu Tâm Nhã vừa thẹn vừa giận. Cô ta điên lên vì Diệp Thành vậy mà im lặng không có nói đỡ cho cô ta một câu nào.
Từ Lạc nhìn cô ả, " tôi quá đáng, ha...Lưu Tâm Nhã, cô bảo tôi nói quá đáng." Từ Lạc hừ lạnh, tay chỉ chỉ hộp socola trên bàn của Thu Lan, cô nói tiếp ," cô từ Anh về, tất cả trợ lý trong phòng đều có quà, tôi không nhận được. Đương nhiên, tôi cũng không hiếm lạ đồ của cô, chỉ bất quá, tâm tư tặng quà này của cô, thật khả nghi."
Ánh mắt Từ Lạc mang theo ý cười, cô ung dung, hất mái tóc đen dài mượt của mình ra phía sau, phong thái ngời ngời, đi đến trước mặt Lưu Tâm Nhã. Nói đến rõ ràng,
" Lưu Tâm Nhã, cô cảm thấy, có thể dùng loại mánh khóe này, muốn mua chuộc bọn họ, để cùng họ chèn ép tôi sao?"
"Tôi...tôi không có." Lưu Tâm Nhã quyết tuyệt phủ nhận.
Từ Lạc nhìn thẳng vào mắt cô ả, " cô thừa nhận cũng được, mà phủ nhận thì cũng chả sao." Từ Lạc hai tay khoanh ngực, ngồi lên bàn, chân vắt chéo, tư thế cực mê người, "nhưng cô phải biết một điều này..."
Vừa nói, Từ Lạc vừa nhìn đến đám trợ lí chị em tốt với cô này một cái, " các chị ấy, đều là người của Từ Lạc tôi, cô đã rõ chưa, muốn đấu với tôi, cô còn xanh và non lắm."
Cả phòng trợ lý, chỉ có mình Từ Lạc là bé tuổi nhất, cô cũng làm việc giỏi nhất, nhưng cô lại không vì thế mà chê khen mọi người, ngược lại việc gì cô cũng giúp họ.
Thế cho nên, đám đàn chị rất yêu mến cô em nhân viên nhỏ nhất này.
Lời vừa nói xong, tất cả trợ lý đều vỗ tay tán thưởng, Thu Lan còn tặng không cho Từ Lạc một cái mi gió...
Lưu Tâm Nhã siết chặt nắm tay, rốt cục không treo nổi nụ cười giả bộ kia được nữa, " được á, chị lợi hại, tôi không lại chị được chưa? Hức..hức."
" Haha, tôi đương nhiên lợi hại, " Từ Lạc chớp chớp đôi mi dài cong của mình, " tôi không lợi hại, sao có thể làm rất nhiều kế hoạch, mà chưa từng xảy ra lỗi nào? Tôi không lợi hại, sao có thể từng bước mà đến được cái ghế này."
Vừa nói, cô vừa đi ngang Lưu Tâm Nhã liếc xéo bạch liên hoa này một cái, " hôm nay, chị Từ đây dạy cho cô một đạo lý đó là. Cô muốn gây sự cũng được, muốn làm ác cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải có đủ năng lực, đủ tư cách...
.." cô ở vị trí nào, thì yên vị trí đó. Cô coi công ty là nơi nào, là nơi chèn ép của cô. Cô muốn chèn ép ai, muốn khoe mẽ cho ai nhìn, hung hăng lắm à, thế sao đến lúc chân chính ra trận, một chút năng lực cũng không có, công ty không phải là nơi để cô chơi, tôi cũng không phải là ân nhân cứu mạng cho cô.
.."Ở đây là nơi làm việc, chứ không phải trường quay, vô luận cô có bao nhiêu khả năng diễn kịch, cô nhớ kĩ cho tôi, nếu cô không có năng lực, thì cô sẽ không có tiếng nói ở đây đâu? Biết chưa? Hửm.?"
Đoạn cô quay sang Diệp Thành nở một nụ cười, hắn cao hơn cô hẳn một cái đầu, vóc người cũng cao lớn hơn hẳn cô, so với hắn cô đúng quá nhỏ chỉ đứng tới vừa ngực áo của hắn.
Cô đưa tay ra, thân mật mà thắt cà vạt cho Diệp Thành, " Thành à, làm sao mà em đi rồi, cô ta lại không quan tâm anh cẩn thận một chút vậy, chỉ mỗi thắt cà vạt thôi cũng tệ thế này, giống như đeo khăn quàng đỏ vậy?"
Hai mắt liếc qua, con ả Lưu Tâm Nhã kia quả nhiên bởi vì hành động này của cô mà tức đến run người, hai mắt đỏ bừng, phát khóc luôn..
Woa...đã nha..Sướng vãi luôn.
Diệp Thành vừa cúi đầu, chỉ thấy Từ Lạc giống như trước kia đeo cà vạt cho hắn, không biết làm sao, trong lòng chợt rung động khó tả, khiến hắn thực muốn ôm ngườ phụ nữ này vào lòng ngay lúc này.
Từ Lạc thắt cà vạt cho hắn xong, cô điềm tĩnh nói, " vô luận là công việc cũng được, cuộc sống cũng vậy, nên rõ ràng thì rõ ràng, làm gì cũng nên nghiêm túc. Mọi người ai cũng có mắt, chả ai là kẻ ngốc đâu, lời này tôi tặng cho Diệp Tổng cũng là cho Lưu tiểu thư cô đấy."
Nói xong rồi, Từ Lạc từ chỗ của mình cầm túi xách và áo khoác lên, rồi đi thẳng ra cửa, cô dừng lại, hơi quay đầu, vẫy tay với mấy chị đồng nghiệp trong phòng, " em đi ăn cơm đây, các bảo bối của em à, lát gặp lại nha."
Sau đó nở một nụ cười tươi rói, lộ ra hai chiếc răng khểnh duyên cực. Phong thái xinh đẹp cực kì.
Từ Lạc cô hôm nay chính là khí chất toát lên hào quang.
Mà không.
Cô mỗi ngày, đều sẽ là khí chất sáng như hào quang.