Tiểu vương gia bị ma âm của ca ca đánh thức. Công lực của ca ca hắn chưa bao giờ bị giảm sút, năm đó khi Mục Tông nhìn thấy hắn tay không bắt chuột cũng dùng cái giọng đó mà hét lên, khiến tam cung lục viện tưởng có thích khách. Tiểu vương gia như mộng du ngồi bên cạnh đạo sĩ, mái tóc không được cắt tỉa mà rối bời tản ra, cũng may hắn xuất thân là một quân nhân nên thân thể tráng kiện trước sau như một, chỉ mơ màng vì buồn ngủ chứ không có quầng thâm khó nói rõ ràng. "A ô —— " Đôi vợ chồng son đã ngủ qua không giống như trước nữa, tiểu vương gia vừa ngồi xuống đã kéo băng ghế vốn dĩ đã sát nhau lại càng gần, chỉ kém nước ngồi chung ghế luôn với đạo sĩ.
Hắn giương mắt há miệng, ngậm lấy bánh bao đạo sĩ nhét cho hắn.
Cho dù không ở trong cung thì điểm tâm của vua một nước cũng cực kì thịnh soạn, nhưng mà đạo trưởng nhà hắn chẳng buồn nhìn tới những món điểm tâm tinh mỹ kia.
Y chỉ sợ hắn ăn không đủ no nên đặc biệt nhét cho hắn bánh bao thiết thực nhất. "Mới sáng ngày ra, huynh có chuyện gì vậy, không phải hôm qua đã đánh xong rồi sao?" Tiểu vương gia không bị ràng buộc bởi việc khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện.
Da bánh mỏng nhân bánh nhiều, cắn một miếng nước lèo văng khắp nơi.
Hắn dùng mu bàn tay quệt miệng, vừa nhai vừa lầm bầm lên tiếng, khóe miệng dính đầy dầu mỡ còn mang dấu răng của đạo sĩ sau khi hôn. Mục Tông giơ đôi đũa bạc nhưng lại chậm chạp không xuống tay.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lại xúc động muốn đổi thức ăn.
Ống tay áo bị hắn làm ướt lúc rửa tay bị xắn đến cùi chỏ, để lộ ra một đôi cổ tay gầy nhỏ trắng muốt.
"Im miệng ăn của đệ đi, đừng nói chuyện." Gả đệ đệ đi như tát nước ra ngoài, nhưng trước khi gả đệ đệ đi dù sao cũng phải biết rõ một vài chuyện. Mục Tông cần cù nửa đời hiển nhiên đã hiểu lầm mất một chuyện rất quan trọng.
Hắn nửa đời vì dân vì nước, chỉ thiếu điều thành thân với sự nghiệp.
Mặc dù thống lĩnh cấm quân của hắn vẫn luôn rất muốn mở mang kiến thức cho hắn, nhưng đáng tiếc hắn trời sinh hắn đã không có căn huyền đó. Hắn dựa vào kiến thức lý luận cực ít mà suy đoán ra đệ đệ nhà mình là phận nằm dưới, hơn nữa còn tin chắc bản thân phán đoán chính xác, bởi vì so với tiểu vương gia vừa ngậm bánh bao vừa ngủ gà ngủ gật thì đạo sĩ bình thản thờ ơ kia tuyệt đối là một kẻ tương đối lão luyện. "Tối hôm qua đa tạ đạo trưởng đã trút giận thay A Hành, hôm nay đạo trưởng tạm thời tạm ngừng một lát, đợi sau khi trở về cung, trẫm nhất định sẽ thiết yến thịnh soạn..." Mục Tông bưng chén sứ lên, chủ động múc một muỗng cháo cho đạo sĩ.
Liễu Thanh canh giữ ở ngoài phòng tỉnh rụi liếc vào trong một cái, rất sợ hắn bị phỏng tay. "Nhắc tới mới nhớ, trận tỷ võ đêm qua thật kinh người, tại hạ kiến thức nông cạn, còn chưa thỉnh giáo đạo trưởng luyện từ đâu mà thành?" Tính tình biết co biết duỗi của Mục Tông cả đời này Mục Hành cũng không học được.
Hắn tự hạ thấp thân phận, run run đặt nửa chén cháo ở trước mặt đạo sĩ, cháo không được múc gọn còn dính ở trên thành chén, thiếu chút nữa hắn đã trượt tay. "Không biết." Đạo sĩ không thích uống cháo, cháo loãng quá, không có đã. Y né người, ôn hòa sửa sang lại cổ áo cho tiểu vương gia.
Vừa rồi bọn họ thay y phục vội vàng, tiểu vương gia ngồi ở mép giường mơ mơ màng màng mặc quần áo, thiếu chút nữa đã nhét hai chân vào một ống quần. "Kiếm thuật của đạo trưởng có môn phái..." "Ha—— "
Đè cổ áo cho bằng phẳng, giao điệp vừa vặn che đi hồng ấn loang lổ ở trên cổ.
Tiểu vương gia vừa lúc nhét xong một cái bánh bao vào mồm, hắn vươn tay ngáp dài, cái tay bóng nhẫy còn lại nắm lấy cổ tay của đạo sĩ. Làm người yêu quang minh chính đại không giống như người thường, nào ai rảnh đi quan tâm tới người ngoài. Nụ hôn chào buổi sáng đến muộn diễn ra ngay trên bàn ăn, đạo sĩ ôn thuận bị tiểu vương gia hôn cho đầy mùi bánh bao, trong bụng vang lên mấy tiếng ục ục. "—— Nào! Ăn cái này đi, Thanh Tiêu, huynh ăn cái này đi, cái này ăn ngon lắm!" Tiếng đạo sĩ đói còn hơn cả tiếng cổ vũ ba quân, tiểu vương gia trừng mắt, lập tức tỉnh hồn lại, không nhân nhượng vơ lấy lồng hấp ở trên bàn.
Mục Tông ngồi đoan chính vồ hụt một đũa, chỉ dính được chút hơi nóng của sủi cảo tôm. Sủi cảo tôm trong suốt long lanh, một lồng hấp nhỏ chỉ có ba miếng.
Vỏ bánh trong vắt mềm dẻo, con tôm tươi ngon, vị măng thái hạt lựu thanh thúy, đạo sĩ há mồm cắn lên tay tiểu vương gia, mùi vị tươi ngon xộc thẳng lên tận óc, khiến y cực kì vui vẻ híp mắt. "Ăn ngon nhỉ! Còn có cái này nữa, sủi cảo chiên này cũng ngon lắm, huynh nếm thử bánh trứng này đi!" " Ừ." Trên vấn đề ăn cơm, đạo sĩ tuyệt đối tin tưởng tiểu vương gia.
Y há miệng chờ, cổ tay nhỏ chống cằm, rũ thấp mi mắt, môi đỏ răng trắng, một đôi mắt sáng như sao từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi người tiểu vương gia. "..." Mục Tông để đũa xuống, che ngực mình nện hại cái.
Liễu Thanh ở ngoài cửa nhúc nhích như muốn vào, hắn khoát tay một cái tỏ ý đừng vào, sau đó tự mình nhuận khí.
Hắn đối với Mục Hành không có nghiêm khắc như vậy, ngoài miệng hắn gay gắt thế thôi chứ trong lòng lại vĩnh viễn bao dung cho đệ đệ kiêu căng cùng bất hảo này. Người trong hoàng thất thân bất vô kỷ (*), bản thân hắn đã đeo đủ gông xiềng nặng nề rồi nên hắn hiểu nỗi khổ trong đó.
Nếu có thể, hắn tuyệt sẽ không để cho Mục Hành giống như hắn. (*) thân bất vô kỷ: ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật "Ca, huynh có ăn hay không?" Tình huynh đệ mặc dù mỏng manh nhưng dầu gì vẫn có một chút, tiểu vương gia đang đút cơm cho đạo sĩ bỗng nhớ tới anh ruột mình.
Hắn nhìn chằm chằm lồng hấp nhỏ cuối cùng, hai mắt sáng quắc hỏi, sáng tới nỗi Mục Tông cũng ngại gật đầu. "...!Ta không đói bụng, hai người ăn đi." "Được rồi!" Tiểu vương gia bưng đi cái lồng hấp cuối cùng với tốc độ nhanh như chớp, như muốn giành công mà đặt ở trước mặt đạo sĩ.
Cái lồng sủi cảo tôm này vẫn luôn nằm ở trong tay Mục Tông, đạo sĩ cúi đầu há mồm cắn, động tác nhai hơi dừng lại một chút. —— có một loại mùi vị vô cùng nhạt nhẽo bao phủ ở bên ngoài sủi cảo tôm, đắng đắng chua chua, hết sức kỳ quái. Đạo sĩ nuốt xuống miếng ăn trong miệng, rốt cuộc cũng chịu rời ánh mắt khỏi người tiểu vương gia.
Y đã từng nếm qua mùi vị đó rồi.
Lúc tiểu vương gia đi bắt dê, y ăn trộm một cái nồi đất ở phòng ăn cách vách, thứ thuốc đen thùi lùi hầm trong cái nồi đó chính là mùi này. Đạo sĩ hơi nhăn mi tâm, y hít sâu một hơi, men theo ánh nắng ngoài phòng mà cẩn thận quan sát Mục Tông ở trước mắt một lần.
Trước đây bọn họ chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cho nên y không chú ý tới quá nhiều. Cái mùi kia tới từ trên người Mục Tông, mùi hương nhạt đến không thể phát giác ra bị thượng đẳng trên xiêm áo che phủ rất tốt, nếu không phải do ý có oán niệm quá nặng với thứ đồ kia, y cũng sẽ không phát hiện được. "A...!Thanh Tiêu, huynh ăn cái bánh này đi, toàn nhân đường thôi đó." Tiểu vương gia vẫn đang chuyên tâm dồn chí đấu tranh với điểm tâm, đạo sĩ bị tiểu vương gia kéo vạt áo qua đút một cái bánh nhân đường đỏ, nước đường ngọt lịm thấm vào đầu lưỡi y, nhưng y lại không chuyên tâm hưởng thụ như ngày xưa.
"Thanh Tiêu? Đạo trưởng? Là ăn không ngon sao?" Ánh nắng sáng ngời phản chiếu gương mặt anh tuấn của tiểu vương gia.
Đôi mắt chó lóe sáng của hắn tiến tới trước mặt đạo sĩ, cổ áo vừa mới được sửa sang giờ lại nhăn thành một khối. —— Hắn tựa như cỏ dại sinh trưởng tốt nơi đồng ruộng mùa hạ, sức sống không nên có ở chốn cung tường cùng với tinh thần phấn chấn toàn bộ tập trung hết trên người hắn. "...!Ăn ngon, chỉ là có hơi nóng." Mi mắt của đạo sĩ khẽ run, theo bản năng che giấu đi suy nghĩ trong lòng.
Y dùng sức cắn bánh đường, hai má phồng to. "Ta không có bè cánh, sư phụ vô danh không họ, cái gì cũng không nói, ra đi cũng sớm, chôn ở sau núi.
Mười mấy năm trước đã từng có một vị sư huynh, cũng không biết tên là gì, hắn không nói chuyện với ta, ở trên núi đợi nửa năm, cuối cùng chạy mất trong đêm." Lúc nhân đường tan ra ở trong răng, đạo sĩ mím môi nuốt xuống, ngẩng đầu lên lần nữa, y lại chủ động nói chuyện với Mục Tông.
Mục Tông được sủng mà sợ run đũa, trứng chiên vừa mới gắp lại bị tiểu vương gia cướp mất. Nuốt nửa miếng bánh đường xuống bụng, đạo sĩ dùng đũa gắp lòng đỏ tiểu vương gia không ăn lựa ra cho lên miệng.
Mái tóc dài chưa được buộc gọn nhu nhuận xõa ở đầu vai y, càng tôn thêm nét thanh nhuận ôn hòa. "Không có ai khác, có mỗi A Hành leo núi lên nên bọn ta quen nhau.
Hắn đi đánh giặc không trở lại, ta đến tìm hắn, hơn nữa, tối hôm qua bọn ta đã ngủ với nhau rồi, ta sẽ đối xử với hắn thật tốt." ___________________________ Đường đường là vua của một nước mà ngay cả miếng sủi cảo cũng bị em trai cướp mất.