Tác giả có chuyện nói: Hoắc Hương: (ΩДΩ)! - ---------------------------------------------------------------------------------- Thời điểm Quý An đi theo Yến Hoài hồi Yến phủ, người vẫn còn tò te.
Não cậu như có một phiên bản Yến Hoài tí hon đứng chình ình trong đó vậy, phiên bản tí hon kia ba hồi hỏi cậu “Vì cái gì không thích?”, ba hồi lại nói “Ta chỉ có mỗi một An An”, lung tung đến nỗi cậu bắt đầu hoài nghi, có phải kỳ thật Yến Hoài cái gì cũng không có nói, có phải mọi thứ chỉ là ảo giác chính cậu sinh ra do sợ quá hay không.
Cậu không nhịn được, bèn vươn một ngón tay chọc chọc Yến Hoài, đến khi Yến Hoài quay sang nhìn, cậu lại bay nhanh rụt ngón tay giấu vào ống tay áo, rũ đầu nhỏ, một bộ dáng co quắp giống đã gây ra chuyện thương thiên hại lý gì, thật e dè hỏi: “Thiếu gia…… Ta…… Ngài vừa mới…… Nói, nói……” Lời chưa xong, nguyên gương mặt đã hồng thấu.
Hai chữ “Yêu thích” nói không nên lời, cậu làm sao xứng.
Nhưng Yến Hoài hào hứng muốn chơi xấu, rõ ràng hiểu ý Quý An, còn cố ý hỏi: “Ta nói gì nào?” Quý An nghẹn họng, hồng tai ấp a ấp úng một lúc lâu, chung quy vẫn là hàm hồ lược đi, giọng nhỏ hệt muỗi bay, lòng vòng: “Chính là… Tân thiếu gia nói chính là sự thật.
” Cậu lại bắt đầu moi góc áo, hai bàn chân cũng bắt đầu ép sát nhau, cực kỳ khẩn trương.
Yến Hoài vô cùng khẳng định, bản thân hắn nếu chọc thêm chút, nhóc con ngốc này chắc chắc sẽ khóc, nên thôi, hắn không đùa Quý An nữa, kéo tay Quý An xoay thân để cậu ngồi trong lòng mình, ôm ghì lấy, hỏi ngược lại: “Vậy An An có thích thiếu gia Tân gia?” Quý An thực sự không dám để Yến Hoài ôm, nhưng là cậu lưu luyến tránh khỏi cái ôm của hắn, cả cơ thể ngồi cứng đơ, khe khẽ quơ quơ đầu: “Ta không biết……” Âm thanh cậu không rõ ràng, cách lúc sau mới lại mở miệng giải thích: “Hắn muốn đi kỹ quán nam, lão gia biết sẽ phạt hắn…… Ta không muốn vậy…… Thiếu gia, ta chỉ là trước kia cảm thấy, Tân thiếu gia đối ta thực tốt.
” Rốt cuộc cậu cũng chịu khơi thông nút hũ, súc ở trong vòng tay Yến Hoài, chia sẻ với Yến Hoài những cố sự cậu đã trải qua.
Một bộ phận ký ức về cha mẹ đã rất mờ nhạt, Quý An một bên hồi tưởng một bên kể, rồi chậm rãi kể đến đoạn gặp gỡ Tân Trì, lại kể đến sinh hoạt ở Tân phủ, bé con thực dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có thể chắc bụng có đồ ăn, có thể có quần áo che đậy thân thể, liền đã cảm thấy Tân Trì đối tốt với cậu nhất trần đời, càng miễn bàn khi đó Tân Trì nhất thời hứng khởi cũng sẽ thưởng một ít vật nhỏ cho Quý An, sau còn cho phép cậu đến trường đọc sách mấy ngày.
Yến Hoài chỉ ôm cậu lẳng lặng nghe, hắn trước kia chỉ từ Quý An lúc một thân thương tích cùng đôi câu vài lời sau này của cậu mà lờ mờ đoán Tân Trì ngược đãi Quý An, nhưng hiện tại mới sáng tỏ, thật lâu trong quá khứ, Quý An vốn đã ăn thực nhiều khổ rồi, trái tim ẩn ẩn phiếm một tầng mỏng dính đau đớn.
Quý An mười bốn năm nhân sinh thực sự chẳng có gì để khen, rất mau liền kể xong, cậu co người giữa hai cánh tay Yến Hoài, mềm mềm mại mại cầu: “Thiếu gia, ta không tốt, Tân thiếu gia đã cứu mạng ta, ta hẳn phải dùng cả đời báo đáp hắn, nhưng ta xấu quá, ta…… Ta không muốn rời khỏi thiếu gia, thiếu gia không cần ghét bỏ ta, được không.
?” Có câu thành ngữ, kêu “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, vô số người lớn lối, làm được có mấy ai, hiếm lạ một nhóc ngốc lại có thể hoàn thành, may mắn bị Yến Hoài nhặt về.
Nhóc ngốc muốn chết, hắn ý trên mặt chữ, nói rành rành thích cậu, còn kinh hồn táng đảm sợ hãi chính mình bởi vì cậu hất cẳng tên cặn bã kia, mà ghét bỏ cậu.
Yến Hoài thầm thở dài, chắc nịch xác nhận với Quý An: “Ta nói ta yêu thích ngươi, An An có nghe rõ chưa?.
” Người trong vòng ôm mới nãy chỉ tai hồng thôi, hắn vừa nói hết lời, mạt hồng đáng yêu ấy liền từ bên tai lan tràn tới cổ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn quả thực đỏ đến sắp nhỏ máu luôn.
Yến Hoài tâm nhũn ra, dùng sức đem Quý An bế lên đặt ngồi trên giường, tính toán đi rót hộ cậu chén nước giải nhiệt.
Nói lâu như vậy, giọng Quý An có hơi khô.
Nhưng hắn rót nước xong quay người lại, thì trông thấy Quý An đang không biết làm sao, chỉ chăm chú nhìn hắn, hai tay đều cào cào ván giường, rặt một vẻ muốn đến lại không dám đến.
Yến Hoài không nghĩ tới thuốc an thần của mình vậy mà không tác dụng, bé con vẫn như cũ không có cảm giác an toàn, thẳng đến khi hắn đưa chén trà qua, Quý An mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, hắn hỏi Quý An: “An An, ngươi cảm thấy Tân Trì cứu ngươi đối với ngươi tốt, nhưng là sau đó không cần ngươi, liền điều ngươi đến thôn trang, cho nên ngươi sợ ta hiện tại cứu ngươi, về sau cũng sẽ không cần ngươi, có đúng không?” Cho nên mới vừa tỉnh lại đã tức thì khẩn cầu hắn đừng đưa cậu đi, cho nên luôn phập phồng nơm nớp lo lắng rằng bản thân làm không làm tròn bổn phận, cho nên lúc nhìn thấy hắn muốn mua cô nương bán thân cứu mẹ, khóc đến rối tinh rối mù.
Quý An bưng chén trà uống từng hớp nhỏ, thanh thanh nhỏ giọng“Ân”, ngay sau đó lại bắt đầu xin lỗi: “Thiếu gia thực xin lỗi……” Yến Hoài chạm chạm chén trà, ý bảo cậu trước đem trà uống hết, rồi mới thu chén trà sang một bên, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng, trách nhẹ cậu một câu: “Có ngốc không cơ chứ.
” Hắn nói: “Người cứu ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, nhưng người yêu thương ngươi thì sẽ không, biết chưa?”
Cậu khóc đến hô hấp cực nhọc, nhỏ giọng kêu: “Thiếu gia……” Không bao giờ sẽ bị vứt bỏ, cậu làm sao dám mơ, nhưng Yến Hoài chính là cứ như vậy, tùy ý cậu ôm, đôi cánh tay hữu lực ấm nóng phía sau lưng vẫn luôn vững vàng nâng đỡ cậu, nói cậu nghe hết thảy đều không mơ.
Cậu lớn như vậy, đã khóc rất nhiều rất nhiều lần, khóc vì quá cay đắng, khóc vì quá sợ hãi, đây vẫn là lần đầu tiên khóc vì quá vui mừng.
Quý An nhét cơ thể ở lòng ngực Yến Hoài, như chú cún con tham hơi ấm, muốn từ trên người chủ nhân nấp thật dài thật lâu.
Cho đến khi cảm xúc ổn định, nước mắt cạn queo, Quý An mới bất giác mất mặt, mắc cỡ lau lau mặt, đem gương mặt vốn dĩ đã khóc lem luốn vì được yêu lau đến càng lem luốn hơn, mở to đôi mắt hạch đào nhỏ giọng thông báo: “Thiếu gia, ta khóc xong rồi.
” Yến Hoài khóe miệng nhếch nhếch một chút, nhưng thực mau chìm xuống, đào người từ trong lòng ngực ra, ngữ khí nghiêm túc: “Đáp án của An An đâu?” Vừa phát tiết xong đầu vẫn còn ngơ ngác, Quý An mờ mịt nhìn Yến Hoài, Yến Hoài hảo tâm nhắc cậu: “Hồi trước là Tân Trì cứu ngươi, vì vậy ngươi đào tim đào phổi nâng niu hắn, vậy ngươi hiện tại đối với ta thì sao? Cũng bởi ta cứu ngươi, hay là vì điều gì khác?” Quý An vẫn nghe không có hiểu, thiếu gia đãi cậu tốt, hắn liền phải đãi thiếu gia tốt, còn có thể vì cái gì khác?
Bên ngoài tự dưng dậy chút động tĩnh, không khí tức thì náo nhiệt lên, Hoắc Hương người còn chưa xuất hiện, tiếng đã vang rần rần: “Thiếu gia, thiếu gia, nô tài về nhà rồi!” Yến Hoài nháy mắt đau đầu, tên mù tình huống như thế nào cứ chớp thời cơ nửa vời quay lại chứ.
Hoắc Hương lãnh người về, hắn có trách nhiệm đi dàn xếp, nhóc ngốc đây tính bất an hơi bị cao, khẳng định phải đem cô nương kia đưa đến mấy viện khác, chỉ đành phải đứng lên, đối Quý An nói: “Chính mình ngẫm lại rõ ràng, vì cái gì mong muốn đi theo ta, nghĩ không ra thì hôm nay cũng đừng tới cọ giường ta.
” Quý An trừng lớn mắt nhìn hắn, ngó thấy ở cửa, bên cạnh Hoắc Hương phong trần mệt mỏi đứng thêm một bóng dáng bạch y bay bay, yếu đuối mong manh, là nữ tử Yến Hoài ở phía nam từng giúp đỡ qua.
Não bỗng chốc rối loạn, theo bản năng nhảy nhanh xuống giường, để chân trần nhào đến túm quần áo Yến Hoài, nức nở còn chưa kịp ngừng, nói chuyện vẫn đánh cái nấc, một câu không quá trình tự buột thốt ra: “Ta không cần…… Thiếu gia nói thích ta.
” Cậu khụt khịt hai cái, bị buộc nóng nảy mới rốt cuộc thấy rõ trái tim mình, ôm chầm eo Yến Hoài hồi đáp: “Ta cũng thích thiếu gia……” - -------------------------------------------------------------------------------------- “滴水之恩涌泉相报”: Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Ơn như giọt nước, lấy suối mà đền.