Vọng Giang Nam

21: Thượng tỵ mộ xuân


trước sau

Xe ngựa tới sát cổng thành kinh đô hoa lệ, Hiên Viên Phù mới bắt đầu chần chừ.

“Phượng Nghi, chúng ta mang theo mấy thứ liệu này có đơn giản quá không?”

Chu Kỳ cười nhạo, “Nếu Vương gia muốn tặng lễ vật quý giá khiến nhị ca ta chấn động thì chỉ sợ là phải dùng đến trân châu Nam hải trải đầy Khúc Giang, hay một tòa lầu các xây toàn bằng ngọc thạch thì may ra mới được, nếu Vương gia cảm thấy tài lực Lũng Tây dư dả thì có thể thử một lần xem sao.”



Đã chẳng lạ gì với kiểu nói móc kháy của y, Hiên Viên Phù cũng bóng gió vặn lại, “Đúng là Bản Vương lo nghĩ đâu đâu, Chu đại nhân thanh liêm có tiếng, Bản Vương có tặng cả núi vàng núi bạc có khi hắn cũng coi như đồ bỏ mà từ chối thôi?”

Miết gã một cái, Chu Kỳ vén màn xe, chỉ thấy trong Lạc Kinh ngựa xe như nước, náo nhiệt phi thường.

Hiên Viên Phù thở dài, “Mặc dù đã từng vào Kinh mấy lần, nhưng lần nào Bản Vương cũng phải thán phục trước sự phồn vinh nơi đây.”

Khóe miệng Chu Kỳ nhếch lên, “Có lẽ lần này Vương gia thấy sẽ không chỉ có phồn hoa thôi đâu.”

Hiên Viên Phù nhìn y, “Ngươi cho là Bản Vương kiêng dè nhị ca ngươi hay Cố Bỉnh thật sao?”

“Họ kiêng nể Vương gia, được chưa?” – nói rồi còn không quen tặng kèm theo một cái lườm nguýt khinh khỉnh.

Gã còn toan vặn lại, song đúng lúc đó Hồ tổng quan lên tiếng bẩm báo, “Vương gia, Tư không lệnh Tiền đại nhân phủ Tông Chính[1] cầu kiến.”

Khi Hồ tổng quản vén rèm lên thì Hiên Viên Phù đã ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, khí thế át người.

Tiền Tư Không khom mình thi lễ, “Vương gia, hạ quan được Cố đại nhân phái tới xác nhận lộ trình của Vương gia.”

Hiên Viên Phù nhíu mày, “Hành tung của Bản Vương ở Lạc Khinh còn cần báo cáo với Cố Bỉnh sao?”

Ngữ điệu gã đầy nghiêm khắc, Tiền Tư Không rúm ró cả lại, sợ sệt sửa lời, “Thật ra ban đầu Cố đại nhân không có nói như vậy.”

Hiên Viên Phù cười khẩy, “Vậy à, thế Cố đại nhân ra lệnh thế nào, Bản Vương rửa tai lắng nghe đây.”

Vị cẩm y công tử ngồi bên cạnh gã đột nhiên ho nhẹ lên vài tiếng, gã vuốt vuốt cằm, giọng điệu dịu đi, “Thế hắn an bài thế nào?”

Tiền đại nhân cẩn cẩn dực dực bẩm, “Cố đại nhân nói, tất nhiên là Vương gia tùy ý đi lại, nhưng Chu đại nhân thì phải tới Lại bộ một chuyến.” – ngó thấy sắc mặt gã không vui, viên quan lại vội vàng giải thích, “Vì Chu đại nhân vẫn là lục sự của phủ Tĩnh Tây Vương, lần này vào Kinh, dựa theo quy củ là phải tới Lại bộ báo cáo công tác. Sau đó… Ngụy Quốc công mời Chu đại nhân về Chu phủ nghỉ ngơi.”

Nhác thấy Hiên Viên Phù muốn gây khó dễ, Chu Kỳ nhanh nhảu cướp lời, “Tất nhiên hạ quan sẽ tới Lại bộ báo cáo, nhưng trong Vương phủ còn vài việc lặt vặt chưa xử lý xong, có thể thư thả cho hạ quan vài canh giờ được không?”

Bấy giờ Tiền đại nhân mới kịp phản ứng, ra vị cẩm y công tử này chính là Chu lục sự mà Cố Bỉnh nhắc tới, nhất thời hắn cũng có chút bối rối, “Dạ, đã vậy thì… tối nay Thánh Thượng muốn tổ chức tiệc rượu tẩy trần cho Vương gia tại Thái Cực điện, kính mong trước giờ Thân Vương gia có mặt dự thính.”

Hiên Viên Phù hầm hầm hừ hừ ra tiếng, Chu Kỳ cười đáp, “Đa tạ Tiền đại nhân đã chuyển lời, đợi Vương gia chuẩn bị xong xuôi, nhất định sẽ tiến cung yết kiến.”

Tiễn bước Tiền Tư Không, Hiên Viên Phù nhìn y, “Ngươi sẽ không về Chu phủ ở thật đó chứ?”

Chu Kỳ như cười lại như không, “Tết trừ tịch đương nhiên là đoàn tụ người thân rồi, chứ không ta về Lạc Kinh làm gì.”

Gã thở dài, “Theo như ngươi nói, chẳng lẽ Bản Vương cũng phải vào cung ở hay sao?”

“Ta nghĩ, nếu Vương gia nguyện ý, nhất định Bệ Hạ sẽ vui lắm.”

*

Kiệu vàng rực rỡ, điện ngọc lung linh. Minh nguyệt tràn Côn trì, dạ quang về Hợp Phố.

Gia yến của bậc Đế Vương đương nhiên phú quý phi phàm, chẳng qua lần này có đôi phần kỳ lạ mà thôi.

Hiển nhiên, Hiên Viên Chiêu Mân ngồi tại vị trí tối cao, vị trí bắc triêu nam[2], bên tay trái hắn lần lượt là Hiên Viên Phù, Cố Bỉnh, bên phải là cặp huynh đệ Chu Quyết, Chu Kỳ.

Trung tâm đại điện trống trải chỉ vỏn vẹn có năm người ngồi, không đàn sáo cung cầm trợ hứng, cũng không mỹ nữ ca múa làm bạn, chỉ có những khuôn mặt lặng câm chăm chăm nhìn mặt đất.

Rốt cuộc vẫn là Hiên Viên Chiêu Mân lên tiếng trước nhất, “An Nghĩa ở lại, những người khác lui xuống hết đi.”

Thái giám cung nữ nối đuôi nhau lui ra ngoài, Hiên Viên Chiêu Mân tủm tỉm cười, “Đây đều là người một nhà cả, không cần đa lễ.”

Lời vừa dứt, Chu Quyết đã lôi kéo Chu Kỳ thao thao bất tuyệt về các món ăn bày trên bàn.

“Thức ăn hôm nay đều là Miễn Chi quyết định nên đa số là món ăn Kim Lăng (Nam Kinh). Ngươi xem, thủy bát tiên[3], hạn bát tiên[4], tảo xuân tứ dã, ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia làm gì có mà ăn? Mau mau ăn nhiều một chút.”

Bên này huynh đệ tình thâm rôm rả ngất trời, bên kia Hiên Viên Phù và Cố Bỉnh thì nhìn nhau phát ghét.

Cố Bỉnh chỉ chăm chăm cúi đầu dùng bữa, Hiên Viên Phù thì chú ý tiếng nói chuyện bên đối diện kia.

Hiên Viên Chiêu Mân chống má nhìn, chỉ thấy khung cảnh này thật thú vị, chẳng nhẫn nổi mà bật cười khúc khích.

Hiên Viên Phù hỏi: “Bệ Hạ có gì vui ư? Hôm nay lại thoải mái thế.”

“Người thân đoàn tụ, cố hữu tương phùng, là chuyện may mắn trong đời, chẳng lẽ không đáng mừng sao?”

Hiên Viên Phù gật đầu, “Đích xác, có khi thấy long nhan Điện Hạ rồi, thần mừng lây cũng không chừng.”

Hai người còn mải ‘hàn huyên’, Cố Bỉnh đã rót đầy một chén rượu, vòng qua Hiên Viên Phù, đi về phía Chu Kỳ.

Thời điểm quen biết nhau tại Lạc Kinh, cả hai đều chưa qua tuổi đôi mươi, rồi khi tạm biệt tới Lương Châu đến nay ước chừng cũng hơn mười năm có lẻ. Giữa dòng đời hỗn loạn, ai cũng có khoảng thời gian phí hoài, có thoải mái, rồi vẫn thư từ qua lại cho nhau, giờ tái kiến, tâm sự bao năm qua, chung quy lại chẳng biết nên mở đầu từ đâu.

Cố Bỉnh tỉ mỉ đánh giá y, đôi mắt hoe đỏ.

Chu Kỳ mỉm cười, chạm nhẹ vào chén hắn, “Ngày lành cảnh đẹp, sao lại ủ ê thế này?”

Cố Bỉnh cúi đầu, thở dài, “Dù tôi không rõ khúc mắc trong chuyện của cậu, nhưng cậu đã lựa chọn ở lại Lũng Tây, tôi cũng không thể nói gì hơn. Chỉ mong cậu bảo trọng, nếu có gì không được như ý cũng đừng chịu đựng một mình, lúc nào cũng có thể trở về.”

Sự tình giữa y và Hiên Viên Phù, Cố Bỉnh cũng biết ít nhiều, trước y chỉ hơi hoài nghi, nhưng giờ thấy Cố Bỉnh trực tiếp thăm hỏi, cũng hiểu trong lòng cậu ta đã hai năm rõ mười, nhất thời có chút mất tự nhiên, “Miễn Chi…”

Cố Bỉnh quay đầu liếc qua Hiên Viên Phù, vẻ mặt đanh lạnh, “Nghe nói gần đây gã ta rất tốt với cậu, nhưng nói chung tôi vẫn không thích gã.”

Hiên Viên Phù để ý thấy Cố Bỉnh đang nhìn về phía mình, gã quay ra nhìn lại, trong mắt cả hai đều là bão tuyết.

Chu Kỳ trông mà thấy đau cả đầu, vội vàng lái sang chuyện khác, “Mà cậu vẫn ăn chay tu đạo đấy à? Xưa nay sức khỏe đã yếu, lại trăm công nghìn việc, vẫn nên tẩm bổ thì hơn.”

Cố Bỉnh nén sát khí xuống, ôn hòa trả lời: “Cũng không đến mức lao lực, mấy năm nay cũng quen rồi.”

Hai người thong thả tán chuyện, hết chuyện này qua chuyện khác, bất giác trăng đã treo giữa trời, rồi như vẫn chưa thỏa tâm nguyện.

Hiên Viên Chiêu Mân cười nói: “Miễn Chi, còn nhiều thời gian, Vương thúc với Chu Kỳ đi đường mệt nhọc, cũng nên để mọi người về nghỉ ngơi đi thôi.”

Cố Bỉnh ngẩn ngươi, “Là thần vui quá hóa quên, không suy nghĩ chu toàn,” – dứt lời hắn quay ra nhìn Chu Kỳ, “Mai hạ Triều, nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi qua Chu phủ tìm cậu.”

Hiên Viên Phù vừa nghe thấy Chu Kỳ phải quay về Chu phủ thì sắc mặt lạnh nhanh như chớp mắt, lại chẳng thể nói gì.

Chu Kỳ đi theo Chu Quyết ra khỏi đại điện, bỗng nhiên quay đầu cười rằng với gã, “Vương gia thất thần ra đó là gì, không về phủ nghỉ ngơi sao?”

Nụ cười tỏa nắng, sáng bừng bốn phương, chừng như muốn lấn át tất cả đèn đuốc Lạc Kinh.

Hiên Viên Phù nhếch môi, cao giọng với theo, “Chờ ta với.”

___________

1. Phủ Tông Chính: chuyên coi sóc mọi việc của Hoàng Tộc.

2. Bắc triêu nam: Tức mặt quay hướng bắc, lưng hướng phía nam.

3. Thủy bát tiên: là chỉ 8 loại thực vật thủy sinh của Nam Kinh. Nam Kinh lắm sông ngòi, ao hồ dày đặc, là nơi lý tưởng cho thực vật thủy sinh sinh trưởng. 8 loại này là củ sen, ấu đỏ, niễng non, hạt súng, mã thầy, rau cần, giao nhi thái, củ từ, nên có tên là “Thủy bát tiên”. “Thủy bát tiên” là món ăn truyền thống của người Nam Kinh.

4. Hạn bát tiên: Là chỉ 8 loại rau dại sinh trưởng trong đất tại Nam Kinh. Người Nam Kinh nổi tiếng là thích ăn rau dại. Vào mùa thu, mùa thu hoạch, cũng là thời điểm những loại rau dại này chín có thể ăn, vì thế mà trên bàn cơm của ngươi Nam Kinh thường xuất hiện những bát “Hạn bát tiên” tươi mơn mởn. Và 8 loại rau dại này là: lô hao, rau cúc, ngọn hương thung, lá đậu, cây tể thái, ngọn cẩu kỷ, ngọn mã lan, cỏ linh lăng.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây