Vu Sư

115: Chương 115


trước sau

Từ lúc lên xe cứu thương đến lúc xe chạy thẳng một mạch vào trong bệnh viện, Quý Lãng đều ôm chặt người trong lòng, không ai có thể đến tách hai người ra được, cho đến khi bác sĩ lo lắng nói một câu: "Cậu mà cứ ôm cô ấy như thế thì chúng tôi không có cách nào cứu giúp được đâu. Cậu muốn cô ấy chết trong lòng cậu sao?"

Lúc này, Quý Lãng mới thức tỉnh, buông lỏng cánh tay ra.

"Mau, đưa vào phòng cấp cứu. Cho vài người nữa đến đưa cậu ta đi kiểm tra một thể." Trong ánh mắt bác sĩ, tuy người đàn ông này tỉnh táo nhưng sắc mặt còn đáng sợ hơn cả người ngất đi trong lòng cậu ta.

Sáng sớm hôm sau.

Nhóm bốn người trong phòng làm việc nhận được tin tức đồng thời chạy qua đây.

"Sếp." Bốn người tiến vào phòng bệnh, cẩn thận gọi một tiếng.

Trong phòng bệnh, Quý Lãng mặc quần áo bệnh nhân, yên tĩnh ngồi trước giường bệnh, tay nắm chặt bàn tay Vu Miểu Miểu đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt nặng nề, không nói một lời. Cho dù vừa rồi bốn người xông vào phát ra tiếng động lớn như vậy nhưng mày anh cũng không hề nhíu lấy một cái.

Cảnh tượng nghiêm trang này làm cho bốn người có suy đoán chẳng lành rằng bà chủ đã...

Nghĩ tới đây, hốc mắt bốn người đều đỏ.

Lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, bác sĩ kiểm tra đi vào thấy bầu không khí đau buồn trong phòng bệnh, trong lòng bỗng căng thẳng, chẳng lẽ tình huống bệnh nhân chuyển biến xấu rồi sao?

Nghĩ tới đây, bác sĩ vội vàng bước nhanh lên trước, kiểm tra Vu Miểu Miểu đang ngất đi, sau một hồi lo sợ không đâu cuối cùng mới nói: "Không phải bệnh nhân này rất ổn sao? Sao nét mặt các cậu lại đau buồn như vậy, dọa tôi sợ hết hồn."

Lúc này, Quý Lãng mới có phản ứng, anh nhìn bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, tình huống Miểu Miểu thế nào rồi?"

"Yên tâm đi! Không sao cả! Có lẽ hôm qua bị sợ hãi quá lớn nên vẫn hôn mê không tỉnh, không có chuyện gì lớn." Bác sĩ trả lời câu hỏi của Quý Lãng một cách vô cùng nhẫn nại. Từ tư thế giữ chặt lấy bạn gái không chịu buông ra của đồng chí này làm ông ta thật sự sợ mình trả lời không đủ rõ ràng sẽ làm đối phương phát điên ngay sau đó: "Đại nạn không chết ắt có phúc, cậu đừng quá lo lắng. Rơi từ trên cao như vậy mà chỉ hơi trầy da một chút đã xem như kỳ tích rồi. Đúng rồi, có phải hôm qua lúc các người rơi xuống được thứ gì đó giảm xóc cho rồi không?"

Quý Lãng nhìn bác sĩ, không nói một lời.

"..." Bác sĩ xấu hổ ho khan một tiếng, được rồi, ông ta biết sau khi xảy ra chuyện hỏi vấn đề này thực sự không tốt, nhưng chuyện hai người đồng thời rơi từ độ cao hai trăm mét xuống sông mà không tổn thương một sợi tóc thật sự khiến ai cũng phải tò mò.

"À việc này, cậu đừng quá lo lắng, có lẽ lát nữa bạn gái cậu sẽ tỉnh lại thôi." Bác sĩ đơn giản dặn dò vài câu rồi mới đi ra.

"Sếp, nếu bà chủ không việc gì thì anh cũng đừng quá lo lắng. Tôi mua bữa sáng cho anh rồi. Anh ăn chút gì đi." Đông Vĩnh Nguyên lấy bữa sáng mình đã mua trước cổng bệnh viện ra, đặt trên bàn bên cạnh Quý Lãng.

"Biệt thự thế nào rồi?" Quý Lãng không nhìn bữa sáng, lên tiếng hỏi.

Đêm qua lúc bác sĩ nói với anh Vu Miểu Miểu không việc gì, Quý Lãng mới có thời gian nhớ đến biệt thự.

Trước khi Miểu Miểu hôn mê từng nói một câu Oa Oa đã xảy ra chuyện, cho nên Quý Lãng suy đoán, Miểu Miểu bỗng nhiên ói ra máu ngất đi có liên quan đến Oa Oa. Vì thế anh lập tức gọi điện cho Đông Vĩnh Nguyên, bảo anh ta đến biệt thự xem tình huống của Oa Oa. Nguyên nhân anh không tự mình đi đến biệt thự, một là vì anh không nỡ rời xa Miểu Miểu, hai là vì anh không thể rời khỏi đây.

Mục tiêu của nữ đồng quỷ dị xuất hiện đêm qua chính là thể xác của Miểu Miểu, nếu lúc đó anh không ở đó thì ai có thể ngăn cản được khi nữ đồng cấp bậc quỷ tướng kia lại xuất hiện.

Nghĩ tới đây, bàn tay Quý Lãng không nhịn được nắm chặt hơn, nhưng lúc bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, anh giật mình nhận ra có thể mình sẽ làm tay Miểu Miểu đau nên vội vàng buông lỏng ra, hơn nữa còn lo lắng nhìn sắc mặt Miểu Miểu.

Thấy Vu Miểu Miểu yên tĩnh ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Biệt thự, trống rỗng rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói một cách vất vả.

"Trống rỗng rồi sao?" Quý Lãng ngẩn ra.

"Đúng vậy, trống rỗng, Hắc Miêu, Oa Oa, Liễu Mị Nhi đều không có trong biệt thự." Rạng sáng nay anh ta đã chạy đến biệt thự, ngoại trừ những quân cờ chưa kịp thu dọn trên sân thượng thì không nhìn thấy gì khác.

"Có thể điều tra được chuyện gì xảy ra hay không?" Quý Lãng hỏi.

"Tôi... Tôi đã tìm mấy tên cô hồn dã quỷ ở mấy căn biệt thư quanh đó, họ đều nói nửa đêm hôm qua, quanh biệt thự bỗng nhiên xuất hiện năm tên lệ quỷ có tu vi rất cao, sau đó hình như xảy ra đánh nhau trong biệt thự. Nhưng tu vi bọn họ quá yếu, không thể đến gần nên cụ thể xảy ra chuyện gì họ cũng không biết." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Quý Lãng nhíu mày, im lặng không nói gì.

"Sếp, hôm qua anh và bà chủ xảy ra chuyện gì vậy?" Đây là điểm Đông Vĩnh Nguyên khó hiểu nhất, với năng lực của sếp và bà chủ, hẳn là không ai có thể tổn thương đến họ mới đúng.

Trước khi đến, sư phụ anh ta Hứa đại sư đã từng gọi nhắc nhở anh ta nói phát hiện ma khí ở Ma Thiên Luân vô cùng mạnh mẽ, cùng với mười mấy người bình thường trong trạng thái ngủ say vì sức mạnh Mộng Yểm. Ban đầu, anh ta còn rất khó hiểu, có bà chủ ở đây, sao có thể để sếp sử dụng sức mạnh Mộng Yểm, mãi đến lúc anh ta nhận được điện thoại của sếp, biết bà chủ hôn mê nhập viện anh ta mới hiểu ra.

Bà chủ đã bị thương, sếp không điên mới là lạ. Nhưng may mà mấy người bình thường bị sức mạnh Mộng Yểm ảnh hưởng nhanh chóng tỉnh táo lại, thân thể không có gì đáng ngại nên bên hiệp hội mới không có hành động gì thiếu suy nghĩ, chỉ sai anh ta đến tìm hiểu tình hình thôi.

"Là quỷ tướng." Quý Lãng nói.

"Cái gì?" Đông Vĩnh Nguyên kêu lên một tiếng thất thanh: "Bà chủ bị quỷ tướng đánh bị thương?"

"Không phải.” Quý Lãng lắc đầu, đáp: "Trước khi quỷ tướng xuất hiện, Miểu Miểu đã phát hiện biệt thự sẽ gặp chuyện không may, rồi bỗng nhiên ói ra máu ngất đi, trước khi ngất đi cô ấy nói có thể Oa Oa đã xảy ra chuyện."

"Vậy có lẽ bà chủ bị phản phệ rồi." Đông Vĩnh Nguyên lập tức nói.

"Phản phệ?" Tuy Quý Lãng mơ hồ đoán được một chút nhưng dù sao cũng không phải người Huyền Môn nên nguyên nhân cụ thể thế nào anh không quá rõ ràng.

"Đúng, vì Oa Oa là pháp khí bản mệnh của bà chủ, bình thường pháp khí bản mệnh càng lớn mạnh sẽ càng có liên hệ mật thiết với tu sĩ bản thể, huống chi Oa Oa có được linh tính của pháp khí." Đông Vĩnh Nguyên nói: "Theo tình huống của bà chủ cho thấy, có lẽ Oa Oa trong biệt thự xảy ra chuyện nên mới phản phệ chủ nhân, dẫn đến bà chủ bị thương ngất đi."

"Vậy phải làm sao Miểu Miểu mới tỉnh lại được?" Quý Lãng hỏi.

Tuy bác sĩ đã nhấn mạnh lần nữa Miểu Miểu sẽ không việc gì nhưng việc bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân khiến Miểu Miểu ói ra máu làm Quý Lãng không hề tin tưởng chút nào với lời họ nói.

"Việc này còn tùy tình huống, nếu Oa Oa vẫn còn tồn tại thì tìm về là được. Nhưng nếu Oa Oa bị hủy rồi..."

Lời Đông Vĩnh Nguyên vừa nói ra khiến sắc mặt ba người phòng làm việc khác đều thay đổi.

Oa Oa bị hủy? Điều này có thể sao?

Trong mắt họ, Oa Oa biết đi, biết nhảy, biết cười, biết ầm ĩ, là một mạng sống chứ không phải pháp khí gì cả. Nếu Oa Oa bị hủy, vậy chẳng phải muốn nói Oa Oa sẽ chết.

"Đông Tử, cậu đừng nói bừa." Bắc Phồn là người đầu tiên nói.

"Cậu tưởng tôi muốn nói vậy chắc!" Tâm trạng Đông Vĩnh Nguyên mới thực sự là nặng nề nhất, anh ta mới chính là người tiếp xúc với Oa Oa nhiều nhất trong bốn người họ. Oa Oa không phải Kiếm Gỗ Đào của sư huynh, không phải Trấn Hồn Lệnh của sư phụ mà là một mạng sống có linh hồn, chỉ cần nghĩ đến Oa Oa có thể sẽ bị hủy giống như Kiếm Gỗ Đào bị đứt thành ba đoạn của sư huynh, trái tim anh ta đều thắt chặt lại.

"Để anh ta nói cho xong đi." Quý Lãng lên tiếng ngăn cản như muốn gây gổ với mấy người họ.

"Nói thế này, pháp khí bị hủy, chủ nhân sẽ phải chịu sự phản phệ nhất định và cũng bị thương nặng, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều lắm thì sức mạnh bị hao tổn thôi." Đông Vĩnh Nguyên tiếp tục nói, dù sao quan hệ giữa pháp khí và chủ nhân là quan hệ lệ thuộc.

Nghe xong lời này, sắc mặt Quý Lãng mới tốt hơn một chút, tất nhiên anh không hy vọng gặp chuyện không may, nhưng dưới tình huống Oa Oa không rõ tung tích, có thể xác định được sự an toàn của Miểu Miểu là điều vui mừng duy nhất của anh.

"Có thể tìm được Oa Oa chứ?" Quý Lãng lại hỏi.

"Chuyện này... Chỉ có thể dựa vào chính bà chủ mà thôi. Oa Oa là pháp khí của bà chủ, giữa họ có cảm ứng, còn người khác rất khó tìm được." Đông Vĩnh Nguyên nói.

Anh ta vừa nói xong, không khí trong phòng bỗng chốc áp lực hơn. Bà chủ vì Oa Oa gặp chuyện không may nên phản phệ bị thương, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh thì làm sao mà tìm?

"Không phải các anh có hiệp hội gì đó giống như cảnh sát của giới huyền học sao? Các anh không thể tìm được à?" Dịch Quan hỏi.

"Đúng đấy, bây giờ còn chưa biết Oa Oa thế nào, mau gấp gáp cứu về đi chứ." Bắc Phồn cũng nói.

"Tìm được Oa Oa, bà chủ cũng có thể nhanh khỏe lên." Đan Tuấn Nghị cũng nói.

"Các cậu nói thì dễ, kia là quỷ tướng, tất cả thuộc hạ của hắn ta đều là quỷ hồn, cậu tưởng là người sao, điều tra và thăm dò thêm lịch sử tiêu dùng, lập tức có thể tìm được quỹ tích hành động." Đông Vĩnh Nguyên tức giận nói.

"Các cậu muốn tìm cái gì?" Bỗng nhiên, một giọng nói từ cửa phòng truyền vào.

Mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy Hoắc Minh Tri xách theo một giỏ trái cây đứng ở cửa với vẻ mặt tò mò nhìn họ.

"Hoắc đội." Mọi người chào hỏi một cách ỉu xìu.

"Miểu Miểu không sao đấy chứ?" Hoắc Minh Tri xách giỏ trái cây đi vào, ân cần thăm hỏi.

Quý Lãng quét mắt nhìn anh ta một cái, cau mày hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Ha ha, đúng là lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú. Tôi vừa nghe nói cậu gặp chuyện không may đã chạy vội đến đây thăm cậu rồi." Hoắc Minh Tri đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường, không tiếp tục hỏi thăm bệnh tình, dù sao người cũng đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường cho thấy không có gì đáng ngại nữa.

"Nghe vừa rồi các cậu nói là muốn điều tra thứ gì? Sao vậy, nghi ngờ chuyện tối hôm qua sao? Có manh mối gì các cậu có thể chia sẻ với tôi, tôi có giúp các cậu điều tra." Hoắc Minh Tri vốn nghi ngờ phòng làm việc của Quý Lãng không ai biết chuyện thật nhưng vừa rồi lại nghe họ nói muốn điều tra thăm dò lịch sử tiêu dùng gì đó, tất nhiên là muốn tìm người nên rất tò mò. Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện vi phạm pháp luật thì anh ta cũng sẽ điều tra ra lẽ phải.

"..." Mọi người chỉ có thể im lặng trước sự nhiệt tình của Hoắc Minh Tri.

"Ôi trời, haiz, dù gì tôi cũng là cảnh sát, sẽ thuận tiện điều tra hơn các cậu một chút." Hoắc Minh Tri tiếp tục nói.

"..." Mọi người tiếp tục im lặng.

"Tôi thật lòng muốn giúp đỡ các cậu mà." Hoắc Minh Tri có chút không vui. Anh ta cho rằng mình và phòng làm việc của Quý Lãng đã đạt đến một mức độ ăn ý nhất định nhưng không ngờ đối phương còn đề phòng anh ta như thế.

"Hoắc đội, chuyện này với anh chỉ là ngoài ý muốn." Bắc Phồn khéo léo nói.

"Cậu nói vậy là không đúng! Sao lại là ngoài ý muốn với tôi? Tôi và các cậu có gì khác nhau sao?" Nhạy bén như Hoắc Minh Tri lập tức tìm ra được lỗ hổng trong lời nói của Bắc Phồn.

Bốn người đồng thời nhìn về phía anh ta, vẫn không nói gì nhưng ánh mắt ăn ý này như đang nói với Hoắc Minh Tri rằng, đúng vậy, anh và chúng tôi khác nhau.

Hoắc Minh Tri cảm thấy bực bội.

"Các người nói cho rõ ràng." Hoắc Minh Tri đi tới vài bước.

"Cậm miệng!" Bỗng nhiên, Quý Lãng lạnh lùng quát to một tiếng.

Hoắc Minh Tri sửng sốt, nhìn Vu Miểu Miểu đang hôn mê trên giường bệnh, biết mình quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi nên bỗng cảm thấy chột dạ. Anh ta lập tức mỉm cười xin lỗi rồi mới kéo Bắc Phồn ra khỏi phòng bệnh.

Ba người kia thấy Quý Lãng không phản ứng gì đến họ nên cũng theo ra.

Trong phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh, Quý Lãng vẫn duy trì động tác vừa rồi, tay nắm chặt tay Vu Miểu Miểu, không hề chớp mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Vu Miểu Miểu. Bên cạnh anh là bữa sáng Đông Vĩnh Nguyên vừa mang đến, mùi thơm ngào ngạt nóng hổi bay ra nhưng không nhấc lên chút cảm giác thèm ăn nào của anh.

Quý Lãng không nỡ và cũng không dám buông tay Vu Miểu Miểu ra.

Tối hôm qua họ cùng từ Ma Thiên Luân rơi xuống, rõ ràng chỉ chênh lệch một giây mực nước giữa lòng sông và mặt biển, rõ ràng cô ở ngay trước mắt mình, rõ ràng khoảng cách cô gần mình như vậy nhưng dù anh đưa tay thế nào cũng không thể với tới được. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Miểu Miểu từng chút một rơi xuống mặt đất. Khoảnh khắc kia, trong đầu anh hoàn toàn không hề suy nghĩ rằng sau khi mình rơi từ độ cao hai trăm mét kia xuống sẽ như thế nào. Anh chỉ có một chấp niệm duy nhất là kéo người kia ôm vào trong lòng.

Đó là thứ quý giá duy nhất của cuộc đời anh.

Cho nên dù thế nào anh cũng không thể buông đôi tay này ra.

"Miểu Miểu, em mau tỉnh lại đi rồi chúng ta cùng đi tìm Oa Oa. Nó bị người xấu bắt đi, chắc chắn bây giờ đang rất sợ hãi." Quý Lãng thì thào nói xong, nắm chặt bàn tay đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn.

Có lẽ nghe thấy được những lời này của Quý Lãng, hoặc là quá ghét bỏ cuộc tranh cãi ầm ĩ vừa rồi, ngón tay Vu Miểu Miểu đột nhiên động đậy một cái.

"Miểu Miểu?" Quý Lãng hoảng hốt vội nhìn qua.

Trên giường bệnh, đôi mắt đen lay láy chậm rãi mở ra, Vu Miểu Miểu đối diện với biểu cảm vui mừng của Quý Lãng, khẽ gọi một tiếng: "Tướng công."

"Em tỉnh rồi? Em thế nào rồi? Còn chỗ nào không khỏe không? Anh đi gọi bác sĩ." Quý Lãng vừa mừng vừa sợ hỏi.

"Không cần, bác sĩ không khám được vết thương của em đâu." Vu Miểu Miểu nhăn mũi, ngửi thấy hương thơm từ bữa sáng: "Em đói bụng."

"Có, Đông Vĩnh Nguyên vừa mua đồ ăn sáng." Quý Lãng phản ứng cực nhanh, bữa sáng không hề tồn tại trong mắt anh vừa rồi bỗng trở thành báu vật được anh nâng niu đưa đến trước mắt Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu ngồi dậy, nói: "Chờ em ăn no rồi sẽ đi tìm Oa Oa."

"Được." Quý Lãng gật đầu, cũng không ngăn cản.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây