Vu Sư

130: Lần đầu tiên của Hoắc đội


trước sau

Hai ngày thoáng chốc qua đi, vào buổi tối ngày nghỉ cuối cùng, Quỷ công tử nhất định phải đi Địa phủ.

"Tôi đi đây!" Không hề nhiều lời tạm biệt hay gì khác, thực ra hai ngày nay ở trong biệt thự đã xem như nói lời từ biệt rồi.

"Tôi tiễn anh đi." Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa bước lên.

Lệ quỷ tu luyện đến trình độ quỷ tướng là có thể tự mình mở Qủy môn, nhưng phương thức quỷ tướng mở Qủy môn quá thô bạo, giống như xâm lấn với Địa phủ. Cho nên dù phải đến Địa phủ nhận kiểm tra đánh giá, tiếp đón ban đầu sẽ không quá tốt, nhưng nếu do người của Huyền Môn mở Qủy môn đưa vào thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Việc này cũng giống như đi đến đồn cảnh sát tự thú, một người tự đi đến đá văng một phát vào cửa đồn cảnh sát rồi hung hãn vào nói mình đến tự thú. Còn một người có người mở cửa cho rồi mời vào bình tĩnh nói mình muốn tự thú. Hai loại đãi ngộ khác nhau hoàn toàn.

Vu Miểu Miểu đứng trước mặt Quỷ công tử, ngón tay chạm một cái trên hư không, vu lực trên người bắt đầu khởi động, một vệt sáng đen lóe lên trên đầu ngón tay, rồi mới lan rộng ra, cuối cùng hình thành một đạo Qủy môn một người có thể chui qua.

"Cảm ơn." Nhìn đạo Qủy môn này, Quỷ công tử nhìn Vu Miểu Miểu trịnh trọng nói lời cảm ơn.

"Liễu Mị Nhi từng nói, lúc còn sống anh vốn định tham dự thi cử, chắc chắn anh có thể vượt qua được kỳ kiểm tra đánh giá kia của Địa phủ thôi." Vu Miểu Miểu cổ vũ nói.

Quỷ công tử cười đáp: "Hai cái này có liên hệ logic gì sao?"

"Đều là làm quan." Vu Miểu Miểu tỏ vẻ đương nhiên.

"Được rồi." Nói như thế có vẻ cũng hợp lý.

"Nguyên công tử, nếu anh lên làm quỷ sai thì tôi sẽ đi đầu thai, nếu không thì tôi cũng chẳng dám đi." Liễu Mị Nhi bỗng nhiên nói.

Quỷ công tử kinh ngạc nhìn cô ta.

"Lần trước tôi đến Địa phủ với Miêu chủ tử, không phải đã đắc tội với đám quỷ sai sao." Liễu Mị Nhi ngại ngùng nói.

Hai tên quỷ sai kia vừa nhìn đã biết là kẻ thù dai, nếu không cũng sẽ không vì một khối Yêu Bài mà rượt đuổi mình và Miêu chủ tử cả ngày. Tuy ngày đó hai tên quỷ sai này không bắt cô về Địa phủ, nhưng đó là do e dè bên cạnh mình có người, đợi đến lúc xuống Địa phủ sẽ khác, chắc chắn sẽ muốn ngược mình thế nào thì tha hồ mà ngược thế ấy.

"Hai vị kia sao." Quỷ công tử lập tức nhớ ra rồi đồng ý đáp: “Được."

Anh ta biết thực ra lời Liễu Mị Nhi và Vu Miểu Miểu mang tính chất cổ vũ anh ta nhiều hơn.

"Meo." Lúc này Hắc Miêu cũng kêu lên một tiếng, chờ mọi người nhìn qua, nó mới nâng chân bị băng bó của mình lên như đang muốn nói chân tôi bị thương không thể nào tiễn anh đi được.

Quỷ công tử nhìn hiểu ra ngay, cười cười, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Oa Oa. Oa Oa cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Quỷ công tử.

"Gọi anh đi." Quỷ công tử nói đùa.

"Anh." Giọng nói mềm dẻo của Oa Oa lập tức vang lên.

"Ngoan." Tay áo dài của Quỷ công tử phất qua đỉnh đầu Oa Oa, không nói gì thêm, xoay người bước vào Qủy môn. Trong khoảnh khắc Quỷ công tử bước vào, Qủy môn cũng biến mất không thấy nữa.

"Anh?" Oa Oa chớp chớp mắt, vươn tay sờ soạng vào vị trí Qủy môn vừa rồi, tất nhiên không sờ được gì cả. Oa Oa khó hiểu, quay đầu nhìn Vu Miểu Miểu, sau đó lại gọi một câu: "Anh?"

Tuy Oa Oa chỉ gọi một tiếng anh, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được ý nó muốn biểu đạt thông qua giọng điệu và biểu cảm của nó là: Anh đi đâu vậy?

"Anh của em đi tham dự thi cử, chờ đến lúc làm quan lớn rồi sẽ quay lại." Vu Miểu Miểu không định nói thật với Oa Oa, thuận miệng nói cho qua.

"Đề tên bảng vàng?" Đôi mắt Oa Oa sáng lên, lục lọi sâu trong trí nhớ lôi ra một từ ngữ vô cùng chuẩn xác.

"Đúng, đề tên bảng vàng. Đi, chúng ta về nhà nào." Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa, nhìn Quý Lãng bên cạnh.

"Đi thôi."

Hai ngày nay họ đều ở trong biệt thự là vì để Oa Oa và Quỷ công tử tạm biệt nhau, hiện giờ Quỷ công tử đã đi, họ cũng nên về nhà rồi.



Địa phủ.

Quỷ công tử vừa bước ra khỏi Qủy môn đã thấy hai tên quỷ sai quen thuộc đang đứng cách Qủy môn không xa. Hai vị này là hai vị Liễu Mị Nhi đã nhắc đến trước khi anh ta bước vào.

"Nguyên công tử." Hai vị quỷ sai đã chết từ lâu, cho nên nhìn thấy Quỷ công tử ăn mặc kiểu cổ trang, theo bản năng dùng xưng hô thời cổ.

"Là nhóm các người ở chỗ này chờ ta sao?" Sau một hồi ngạc nhiên, Quỷ công tử lập tức phản ứng kịp, trước đó Đông Vĩnh Nguyên đã gọi điện thoại hỏi có phải anh ta đã thành quỷ tướng hay không. Anh ta đã đoán bên phía hiệp hội biết rõ rồi. Lúc ấy anh ta đã từng nói hôm nay sẽ đến Địa phủ đưa tin, Địa phủ đồng ý viết tin tức nhận được, cho nên sai hai vị ở đây chờ mình.

"Vâng, Phán quan đại nhân đang chờ ngài." Quỷ sai Nhất Hào cung kính nói.

Địa phủ đã hơn ngàn năm chưa từng có quỷ tướng vào kiểm tra đánh giá, cho nên Địa phủ rất coi trọng sự xuất hiện của Quỷ công tử.

"Đi thôi." Quỷ công tử gật đầu, đi theo họ.



Hôm sau.

Ngày nghỉ kết thúc, trên trường có tiết học, sáng sớm Vu Miểu Miểu đã đến trường, để Oa Oa ở nhà với Quý Lãng. Nếu Oa Oa theo cô đi học thì chắc chắn phải giả vờ thành con rối bình thường. Việc này quá khó khăn với một con rối gần như đầy đủ linh hồn như Oa Oa. Cho nên sau khi suy xét mãi cuối cùng cô vẫn giao Oa Oa cho Quý Lãng.

Theo Quý Lãng đến phòng làm việc, Oa Oa tự do hơn nhiều, mọi người trong phòng làm việc đều biết sự tồn tại của Oa Oa và đều rất thích Oa Oa. Tất nhiên, còn có một nguyên nhân hai người tự hiểu trong lòng chứ không nói ra, đó là sức mạnh ác mộng của Quý Lãng đã bắt đầu thức tỉnh. Nếu ngay cả anh cũng không thể bảo vệ được Oa Oa thì Oa Oa có ở lại bên cạnh Vu Miểu Miểu cũng không có tác dụng gì.

"Oa Oa." Quý Lãng mới vừa đi đến cửa phòng làm việc, một loạt tiếng hét từ trong cửa truyền ra, sau đó trước mắt choáng váng, bốn người chen chúc nhau ra, nhưng lại không phải ân cần thăm hỏi Quý Lãng.

"Oa Oa em sao rồi, lần trước có bị dọa sợ hay không?"

"Có bị thương hay không?”

"Người xấu có bắt nạt em không?"

"A ha ha ha..." Oa Oa không biết sao để trả lời mấy vấn đề này, chỉ có thể cười cho qua chuyện.

"Lại còn cười sảng khoái thế kia, xem ra không có vấn đề gì lớn rồi." Dịch Quan rút ra kết luận.

Những người còn lại cũng đồng ý với đánh giá của Dịch Quan, đang lúc cảm thấy vui mừng vì sự sảng khoái của Oa Oa, bỗng cảm thấy xung quanh phát lạnh, lúc này bốn người mới muộn màng phát hiện ra.

Con mẹ nó, bọn họ lại xem nhẹ sếp mình.

"Sếp, buổi sáng tốt lành." Lúc này, bốn người đồng thời lùi về sau một bước, khom lưng 90 độ.

Quý Lãng lặng lẽ nhìn họ một lúc mới vươn tay ra nhét Oa Oa vào lòng Đông Vĩnh Nguyên, nói: "Trông đi."

Để lại hai chữ lạnh lùng, Quý Lãng xuyên qua bốn người, đi lên lầu.

Bốn người sửng sốt, sau đó kích động vây quanh Oa Oa hỏi này hỏi nọ một hồi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười sảng khoải của Oa Oa.

Sau khi vào văn phòng, Quý Lãng vừa mở máy tính, di động đã kêu lên, anh nhấn mở thì thấy một tin nhắn hối thúc của Hoắc Minh Tri gửi đến: [Đi làm đi! Mau chóng cập nhật bài, cậu đã không đăng mới ba ngày rồi. Độc giả sắp sửa báo cáo có người mất tích kìa. 】

Người mất tích?

Quý Lãng mở trang tiểu thuyết ra, tiện tay lật đi lật lại, rồi khóe miệng mới nhếch lên.

[ Fuck, chuyện gì xảy ra vậy, chín giờ rồi mà sao Tử Hòa Đại Đại vẫn chưa cập nhật mới hôm nay.]

[Mười giờ, Tử Hòa Đại Đại vẫn chưa cập nhật.]

[ Mười hai giờ, Tử Hòa Đại Đại vẫn chưa cập nhật.]

[ Bây giờ là 0 giờ rồi, vẫn chưa có cập nhật, hôm qua giao thừa tôi còn chẳng đếm ngược một cách nghiêm túc như thế nữa.]

Đây là những bình luận dưới tiểu thuyết trong ngày tết Nguyên Đán, gần như cứ cách một tiếng lại có người đăng một bình luận như vậy.

Đến ngày hôm sau, phong cách của độc giả bình thường hơn một chút.

[ Có vẻ như Tử Hòa Đại Đại đã có hẹn với bạn gái rồi.]

[Cho dù hẹn cũng không thể hẹn suốt 24 tiếng chứ, với tốc độ tay của đại thần thì bạn gái tắm rửa một cái thôi cũng có thể viết được một chương rồi chứ.]

[Bạn có phải đàn ông không vậy? Bạn gái tắm mà còn có tâm trạng gõ chữ à?]

[ Chủ top, chia tay đi, ông đã không còn yêu bạn gái ông nữa rồi.]

[ Cút!]

Vậy mà lấn át nổi lên lầu trên.

Ngày thứ ba.

[ Theo nguồn tin đáng tin cậy, Tử Hòa Đại Đại vẫn chưa cập nhật là vì bị người ta bắt cóc rồi.]

[ Chuyện gì vậy chứ? Tin tức có đáng tin không?]

[ Nghe nói trước kia Tử Hòa Đại Đại từng bị đóng băng mấy quyển tiểu thuyết, đề cập đến tình tiết thực tế của vụ án, rất có thể bị người ta trả thù.]

[ Cái này tôi biết, hình như trước đây Tử Hòa Đại Đại từng bị bắt cóc một lần.]

[ Tôi nói sao Tử Hòa Đại Đại có thể bất ngờ ngừng cập nhật chương mới như vậy, có thể là đã bị bắt cóc ngay chiều hôm đó rồi.]

[ Chúng ta báo cảnh sát đi!]

"..." Quý Lãng lại kéo xuống hai trang bình luận, những bình luận sau càng lúc càng kịch liệt hơn, hình như thật sự có người báo cảnh sát, cuối cùng biên tập viên phải đăng thông báo tình hình mới có thể lắng xuống.

Quý Lãng tắt trang đi, lúc đang định gõ chữ thì bỗng nhiên trên nền phát ra tin nhắn ngắn của biên tập viên: [ Tử Hòa Đại Đại, ngài đã nghỉ phép về rồi sao?]

[ Ừm.] Quý Lãng gõ một chữ.

[ Vậy lát nữa ngài sẽ tiếp tục cập nhật chương mới chứ?]

[Ừm.]

[ Vậy thì tốt rồi! Lúc ngài cập nhật ngài có thể thêm vài câu về hành trình mấy ngày qua của ngài trong thông báo được chứ? Tùy tiện nói vài câu là được, nhóm độc giả đều rất lo lắng.]

Quý Lãng nhíu mày, vốn định từ chối, thực ra chỉ cần anh tiếp tục cập nhật chương mới thì những suy đoán kia sẽ tự sụp đổ, cần gì phải làm điều thừa thãi. Nhưng nghĩ đến những bình luận vừa rồi, tuy những người đó chưa từng gặp mặt anh nhưng sự quan tâm trong những dòng chữ đó được thể hiện rất rõ ràng.

[ Ừm.] Vì thế Quý Lãng lại gõ một chữ.

Sau đó anh mở tài liệu ra, mất năm phút đồng hồ để suy nghĩ và bắt đầu gõ chữ.

Hai mươi phút sau kết thúc một chương, anh nghe lời nói về nguyên nhân tại sao mình lại gián đoạn cập nhật chương mới: Ở nhà với vợ con, thuận tiện mang mèo đi khám bệnh.

Anh vừa cập nhật chương này, phần bình luận bỗng bùng nổ.

[ Fuck, tôi nhìn thấy gì vậy? Tử Hòa Đại Đại có vợ con rồi sao? Không phải chó độc thân à?]

[ Chỉ có tôi cảm thấy con mèo rất đáng thương thôi sao? Thuận tiện mang mèo đi khám bệnh, ghét bỏ.]

[ Những thứ này đều không quan trọng, chỉ cần tốc độ tay của Tử Hòa Đại Đại không giảm là được.]

[ Lầu trên, cậu đang nguyền rủa Đại Đại của chúng ta không được sinh hoạt xxx sao? Thật quá âm hiểm!]

[ Tốc độ tay và cuộc sống hài hòa của Tử Hòa Đại Đại, ây da, thật khó lựa chọn.]



Rồi sau đó phần bình luận dần lệch lạc đi, may mà bình thường Quý Lãng cũng không xem bình luận, nếu không thì không biết có cố ý gián đoạn cập nhật chương hay không.

Nhưng nhóm độc giả cũng rấy may mắn, dù Tử Hòa Đại thần đã có vợ nhưng vẫn duy trì được tốc độ tay của nhiều năm độc thân, sau ba giờ liên tục, lúc nhóm độc giả đang vô cùng thỏa mãn thì một cú điện thoại cắt ngang mạch suy nghĩ của Quý Lãng.

Quý Lãng liếc nhìn điện thoại, lại là Hoắc Minh Tri, anh buông bàn phím ra, nghe điện thoại.

"Quý Lãng, cậu viết bậy viết bạ cái gì vậy?" Điện thoại vừa thông, tiếng gào thét của Hoắc Minh Tri đã từ bên kia truyền đến, ẩn chứa trong đó là sự tức giận vô cùng giống như chỉ muốn từ bên phía đối diện đường liều mạng tìm để giết anh vậy.

"Có chuyện gì?" Quý Lãng nhíu mày, di chuyển điện thoại ra xa một chút.

"Một chương vừa rồi của cậu là có ý gì? Tôi là một cảnh sát nghiêm túc có trách nhiệm, sao có thể có tâm lý hành động như vậy được?"

Quý Lãng nhớ lại một phen, mới đoán được nguyên nhân Hoắc Minh Tri nổi điên. Trong một chương mới nhất được cập nhật, Khâu Phi - một trong những nhân vật chính lấy nguyên hình tượng Hoắc Minh Tri, lúc nằm vùng trong tập đoàn mua bán ma túy đã gặp một cô gái buôn ma túy có dáng người cao gầy và khuôn mặt xinh đẹp.

Quý Lãng miêu tả phản ứng đầu tiên khi Hoắc Minh Tri nhìn thấy cô gái này như sau: [ Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái này đi vào phòng bao, Khâu Phi chỉ cảm thấy trái tim mình lỡ mất nửa nhịp, không khí xung quanh bỗng như yên lặng. Phía sau cô phát ra hào quang, có một vị thần Cupid trắng mũm mĩm từ ánh sáng Thiên đường rơi xuống, một mũi tên bắn vào lồng ngực anh, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác muốn được yêu.]

"Cậu ẩn dụ gì vậy hả, gì mà Cupid, gì mà hào quang, gì mà lần đầu tiên trong đời..." Trong đội cảnh sát hình sự có rất nhiều fan của Quý Lãng và mọi người đều biết tiểu thuyết hiện tại Quý Lãng đang viết dựa trên hình tượng ban đầu là Hoắc Minh Tri, cho nên người trong đội đều đang rất hóng cập nhật. Chương vừa rồi vừa được đăng, chỉ trong vòng năm phút Hoắc Minh Tri đã bị mười người trêu đùa, ngay cả Cục trưởng cũng mượn cớ xuống lầu rót nước để đi qua vỗ vai anh ta.

Thật sự quá đáng sợ mà!

"Cậu viết bậy viết bạ như vậy thì phải chịu trách nhiệm. Cậu làm vậy là hủy đi danh tiếng cả đời của tôi! Mau sửa lại cho tôi." Hoắc Minh Tri tức giận nói.

"Không sửa." Quý Lãng lạnh lùng từ chối, vô cùng đồng ý với cách viết như vậy: "Tôi cảm thấy anh thực sự nghĩ như vậy?"

Nếu là anh, anh sẽ không dùng từ tầm thường như Cupid để hình dung, những từ này đều được anh sao chép nguyên vẹn từ trong giấc mơ của Hoắc Minh Tri ra.

"Cậu đừng có nói vớ vẩn! Cậu không phải là tôi, sao cậu biết tôi suy nghĩ như vậy. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Tuy nhà sản xuất nói có thể làm phong phú thêm cho mạch truyện nhưng cậu đừng có thêm thắt một cách mù quáng." Hoắc Minh Tri chột dạ một cách rõ ràng.

Mẹ kiếp, lúc ấy thực sự tôi đã rung động, nhưng tôi chưa từng nói cho ai biết, sao cậu ta lại biết được chứ.

"Cuối cùng cô gái buôn ma túy này vì cứu anh mà chết, tôi không viết chuyện này thành tình yêu thì sao có thể để cô ấy chết vì anh được" Quý Lãng nói.

"..." Đầu dây bên kia bỗng yên tĩnh lại.

"Qua hai chương nữa tôi còn định viết hai người lên giường nữa kìa." Quý Lãng tiếp tục nói.

"Cậu..."

"Tôi là tác giả, tôi muốn viết thế nào thì sẽ viết thế ấy."

"Quý Lãng, tôi cảnh cáo cậu..." Hoắc Minh Tri sắp sửa nổi giận.

"Nếu anh lại nói nhảm thì tôi sẽ viết chi tiết chuyện anh lên giường. Dù sao cũng là lần đầu tiên, có rất nhiều cảm xúc để viết." Quý Lãng nói.

Trả lời Quý Lãng chính là tiếng cúp điện thoại ‘tút tút’.

"Ha." Quý Lãng cười lạnh một tiếng, tiếp tục gõ chữ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây