Vu Sư

143: Chương 143


trước sau

Phân bộ hiệp hội Hải thành.

Các vị đại lão huyền môn đau khổ chờ đợi sứ giả địa phủ cuối cùng vào lúc mười giờ tối, đợi đến khi cơm nước no nê nhân tiện thăm hỏi qua em gái của sứ giả, Nguyên Bạch.

Nguyên Bạch đi vào cửa lớn của hiệp hội, sau khi chứng minh thân phận liền lập tức được học trò của huyền môn đã đợi từ lâu đưa vào phòng họp.

“Hội trưởng hiệp hội Hoa Hạ, Cư Hùng, bái kiến sứ giả.” Cư Hùng thay mặt tất cả mọi người trong phòng chào hỏi Nguyên Bạch.

“Chào mọi người, tôi là Nguyên Bạch.” Ánh mắt của quỷ công tử quét qua, phát hiện ra rằng tất cả mọi người trong phòng họp anh ta đều chưa bao giờ gặp.

Rất tốt, không có ai biết quan hệ giữa anh ta và Vu Miểu Miểu, lát nữa lừa lọc cũng dễ dàng hơn một chút.

“Nguyên sứ giả, mời ngồi.” Cư Hùng đưa Nguyên Bạch đến vị trí chủ vị ngồi xuống.

Quỷ công tử cũng không khách sáo, sải bước qua thản nhiên ngồi xuống.

“Thật ngại quá, để các vị chờ lâu. Thật sự là vì hiện giờ không khí trong Hải thành quá hỗn loạn, tôi không thể tùy ý sử dụng pháp thuật.” Quỷ công tử sau khi bước vào nhân gian trước hết đã đi ăn một bữa cơm lúc này rất áy náy mà xin lỗi.

“Sứ giả khách khí rồi. Hiện giờ tình hình của Hải thành căng thẳng, chúng tôi đã thảo luận đến tận trưa mà vẫn không có cách nào. Không biết phía địa phủ có cách giải quyết gì không?” Cư Hùng nào còn tâm trạng để ý đến chuyện vặt vãnh như Nguyên Bạch đến muộn nữa, ông ta hiện giờ đang vô cùng gấp gáp muốn biết rằng địa phủ có cách gì giải quyết cục diện rối rắm trước mắt hay không.

“Được, vậy tôi sẽ nói ra ý kiến của địa phủ.” Quỷ công tử rất dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề: “Ban đầu khi biết quỷ vương xuất thế, địa phủ đã tổ chức hội nghị khẩn cấp, hội nghị là do Minh vương đại nhân chủ trì. Sau khi hội nghị kết thúc, địa phủ đưa ra hai ý kiến xử lý.”

Mọi người mừng rỡ, địa phủ có cách rồi.

“Thứ nhất, chiêu hàng. Sứ giả đàm phán của địa phủ hôm qua đã đến Ly sơn, cũng đã nói chuyện với quỷ vương. Nhưng từ trận tuyết không ngừng rơi bên ngoài cùng sự xuất hiện của tôi, các vị có lẽ cũng đã đoán được kết quả đàm phán.”

Trong lòng mọi người liền lạnh xuống. Cũng phải, nếu như đàm phán thành công thì quỷ vương chắc chắn sẽ rời đi, tuyết ở Hải thành cũng sẽ ngừng lại, vị sứ giả trước mắt này cũng không cần xuất hiện.

“Thứ hai chính là đánh.”

Đàm phán không được thì đánh, ý kiến của địa phủ đúng là thô bạo mà.

“Vậy dám hỏi sứ giả, đánh như thế nào, đánh với ai?” Cư Hùng hỏi.

“Đương nhiên là đánh quỷ vương, nếu không thì các vị còn muốn đánh ai?” Quỷ công tử kinh ngạc hỏi: “Không lẽ việc này ngoại trừ quỷ vương ra còn có kẻ khác cầm đầu?”

Cư Hùng bị quỷ công tử hỏi đến sững sờ, trong lúc nhất thời cũng không dám nhắc đến ác mộng. Hơn nữa nhìn bộ dạng bình tĩnh kia của quỷ công tử, không lẽ địa phủ có cách đánh chết quỷ vương?

“Vậy chúng tôi nên làm thế nào để vây quét quỷ vương?” Cư Hùng thỉnh giáo.

“Việc đó à, đương nhiên là phải dựa vào bản thân các vị rồi.” Quỷ công tử nói: “Dù sao thì, một khi địa phủ điều động chiến lực đến nhân gian thì tổn hại mà nhân gian phải chịu cũng không nhẹ nhàng hơn so với việc quỷ vương nổi điên. Vì vậy ý của Minh vương là: vẫn mong có thể dựa vào các vị tu sĩ để tự bảo vệ nhân gian.”

“Nhưng mà....với thực lực của chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của quỷ vương.” Cư Hùng nói.

“Ài, hội trưởng chớ tự coi nhẹ mình. Nhân loại là những sinh mệnh có thể sáng tạo ra kỳ tích nhất trên thế gian. Từ xưa đến nay, nhân gian trải qua vô số tai họa, nhiều lần suýt nữa thì diệt vong, cuối cùng đều là nhân loại dựa vào trí tuệ của mình để cứu vớt chính mình. Vì vậy, các vị nhất định phải tin tưởng vào thực lực của bản thân, mọi người có thể làm được.” Quỷ công tử khích lệ.

Đám người trong hiệp hội: Móa, cảm động thật đấy. Sứ giả địa phủ như anh một chút tác dụng cũng không có, chỉ là đến rót thêm tiết gà cho chúng tôi mà thôi.

“Vậy...vậy địa phủ không có chút gì để ủng hộ chúng tôi sao?” Cư Hùng chưa từ bỏ hi vọng.

“À, có.” Quỷ công tử nói xong liền lấy ra từ trong ngực một đồ vật được miếng vải đen bao bọc, sau đó mở nó ra đặt lên bàn trong phòng họp.

Mọi người nhìn chằm chằm lên đó, phát hiện ra nó là một mũi tên dài toàn thân đỏ thẫm.

“Đây là vũ khí cao nhất ở địa phủ, mũi tên phong hồn. Chỉ cần bị mũi tên này bắn trúng thì cho dù là quỷ tướng cũng sẽ bị phong ấn lại.” Quỷ công tử nói.

“Vậy còn quỷ vương?”

“Nếu như có thể bắn trúng quỷ vương ấn thì có thể phong ấn một nửa thực lực của quỷ vương.” Quỷ công tử đáp.

“....” Một câu thô tục của mọi người không biết có nên phun ra hay không.

Quỷ vương người ta khi nào mới cần dùng đến vương ấn kia, đó là khi thời khắc sống còn mới cần đến. Nếu chúng tôi có thể đánh quỷ vương đến gần chết thì còn cần mũi tên phong ấn này của anh làm gì. Thứ này nghe qua thì lợi hại nhưng thực chất chỉ là thứ vô bổ.

“Nếu như mọi người đánh không lại, nhân gian thực sự đã đến thời khắc sinh tử tồn vong thì địa phủ vĩnh viễn là hậu thuẫn của mọi người.” Quỷ công tử lại khích lệ một câu.

Đúng là cảm ơn anh quá, đã chết cả rồi mà hậu thuẫn như các anh mới đến.

Phương trưởng lão nghe không nổi nữa, đứng lên đề nghị với sứ giả địa phủ: “Sứ giả, chúng ta còn có một cách nữa. Chỉ cần Vu sư hiến tế linh hồn của búp bê vu cổ thì có thế...”

“Im miệng!” Quỷ công tử quát lên một tiếng, khí thế bức người nhìn về phía Phương trưởng lão: “Ông muốn thỏa hiệp với quỷ vương sao? Hôm nay quỷ vương muốn có một linh hồn để cứu con gái ông ta thì ngày mai cũng có thể đòi một linh hồn nữa để cứu thuộc hạ. Vậy sau này cả nhân gian và địa phủ cứ để mặc cho ông ta tùy tiện yêu cầu cho rồi, ông ta còn không phải là kẻ vô địch trên trời dưới đất này hay sao?”

“Chúng tôi...ý tôi không phải như vậy.” Phương trưởng lão bị mắng liền run lên cầm cập.

“Ý ông không phải vậy, vậy ông có ý gì?” Quỷ công tử hừ lạnh: “Ông đưa linh hồn của búp bê vu cổ cho quỷ vương, sau đó ông ta lại ngủ say. Đợi đến khi ông ta ngủ đủ rồi, tỉnh lại rồi lại đòi một thứ gì đó, sau đó lại ngủ say. Cứ lòng vòng như vậy lấy đâu ra điểm dừng. Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả trẻ con còn hiểu đạo lý kẻ bắt cóc muốn bắt chẹt cảnh sát, vậy mà ông không hiểu sao?”

Phương trưởng lão bị chửi cho á khẩu không nói được gì, chỉ có thể thầm oán giận trong lòng: nếu so tuổi tác thì một người đã chết không biết bao nhiêu năm như anh chắc chắn là hơn tôi nhiều rồi.

Thế hệ trẻ trong hiệp hội với sự dẫn đầu của Tang Thiên trông thấy Phương trưởng lão bị sứ giả địa phủ mắng cho máu chó đầy đầu đều cảm thấy mừng thầm không thôi. Lão già này suốt ngày ở trong hiệp hội cậy già mà lên mặt, cuối cùng cũng gặp phải một người già hơn mình rồi.

“Cho nên hiện giờ chỉ có thể giết quỷ vương.” Cư Hùng kiên trì nói tiếp.

“Không sai, giết được là tốt nhất. Nếu như không thể thì phong ấn cũng được. Tóm lại là không được để cho quỷ vương nguy hại đến nhân gian.” Quỷ công tử khẽ gật đầu.

Mọi người trong hiệp hội đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không có ai dị nghị thêm nữa.

Cư Hùng nhìn về phía Tang Thiên, sau khi Tang Thiên kiên định gật đầu một cái, ông ta hít sâu một hơi rồi đập bàn lên tiếng: “Được, vậy thì vây quét quỷ vương.”

Cho dù trước đó quan điểm của hai bên khác biệt thế nào, lúc này đã có quyết định thì nhất định phải đồng tâm hiệp lực.

“Nếu đã quyết định rồi thì phải ra tay nhanh một chút.” Hứa đại sư vẫn luôn không phát biểu ý kiến bỗng nhiên lên tiếng: “Sáu ngày sau chính là ngày mà quỷ vương và ác mộng quyết chiến, nếu như chúng ta muốn ra tay thì nhất định phải làm trước đó. Nếu chúng ta may mắn giải quyết được quỷ vương thì cũng sẽ không có sự nguy hiểm khi ác mộng thức tỉnh. Nếu như không may mắn thì chúng ta cũng có thể làm giảm sức mạnh của quỷ vương đi một chút.”

Sau đó, người của hiệp hội liền bắt đầu lên kế hoạch để vây đánh quỳ vương. Lúc này quỷ công tử vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên không nhúng tay vào.

Nháy mắt đã ba ngày trôi qua.

Hải thành đã có tuyết rơi liên tiếp trong bốn ngày, tuyết đọng trên mặt đất vốn chỉ dày có vài centimet nay đã có thể cao lên đến đầu gối. Vì không có kinh nghiệm xử lý tuyết như các thành phố ở phương Bắc nên giao thông ở Hải thành cơ bản đã tê liệt. Ngoại trừ tàu điện ngầm và một vài đoạn đường giao thông quan trọng ra, đa số các xe bus đều đã ngừng hoạt động.

Bản tin thời sự cũng đã làm tin tức phân tích sâu hơn về việc Hải thành liên tục có tuyết rơi, mọi người cũng bắt đầu từ cảm giác vui vẻ khi thấy tuyết rơi mà dần dần rơi vào khủng hoảng. Trên mạng đã có người lan truyền lời đồn về tận thế, một bộ phim điện ảnh nói về địa cầu bị đóng băng rơi vào tận thế được xem đi xem lại và đăng tải nhiều lần.

Các nhà khoa học nỗ lực dùng khoa học để giải thích hiện tượng kỳ lạ này, nhưng lý do mà họ đưa ra cũng không thể hoàn toàn tự thuyết phục bản thân mình. Cộng thêm việc trên mạng có người cố ý đưa những tin tức tiêu cực, nhất thời khiến cho lòng người hoang mang, cả thành phố đều tràn ngập trong sự bất an và năng lượng tiêu cực.

Dưới sự ảnh hưởng của năng lượng tiêu cực càng ngày càng nhiều, sức mạnh ác mộng của Quý Lãng cũng càng ngày càng tăng lên. Mỗi đêm cho dù không vào giấc mộng thì anh cũng cảm nhận được sự dao động của những cảnh tượng trong mơ một cách dễ dàng.

“Sao tuyết vẫn chưa ngừng vậy, cảm giác thật không tốt.”

“Hôm nay đến siêu thị mua gạo thì phát hiện gạo đã bị người ta lấy đi hết, trên mạng cũng đã bị lấy sạch.”

“Ngày mai tôi phải đưa người nhà rời khỏi Hải thành về quê lánh nạn một chút.”

“Không phải giống như những người trên mạng kia nói, là tận thế thật đấy chứ? Mặc dù cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng trận tuyết này quả thực quá kỳ dị. Không kìm được mà hoảng hốt.”

“Sắp hết năm rồi, sao một chút cảm giác vui mừng cũng không có nhỉ? Trong lòng luôn cảm thấy nặng trĩu.”

“Dù sao cũng sắp tận thế rồi, còn đi làm cái gì nữa, không bằng ra ngoài cướp tiền. Trước khi tận thế đến tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác của người có tiền một chút.”

“Giết người cũng không sao, sắp tận thế rồi, hệ thống pháp luật sẽ tê liệt. Không có ai có thể trừng phạt tôi.”

“Tôi muốn giết chết cô ta...”

.....

Từng đợt từng đợt âm thanh vô tận truyền đến, không ngừng chồng chất lên nhau, cuối cùng biến thành một đoạn tạp âm không phân biệt được kích thích lên đại não của Quý Lãng.

“A!” Quý Lãng đau đớn kêu lên, bịt chặt hai tai, cơ thể cuộn lại trên giường. Đã rất lâu, rất lâu rồi anh chưa có cảm giác này.

“Tướng công, tướng công.” Vu Miểu Miểu sốt ruột đến mức sắp khóc. Nhưng từng đợt từng đợt năng lượng tiêu cực kia sớm đã vượt qua phạm vi năng lực của cô. Cô bất lực ngăn cản không được.

“A, a a a.” Oa Oa đứng chắn trước mặt Quý Lãng, miệng mở rộng không ngừng hấp thu năng lượng tiêu cực đang tràn đến. Nhưng cho dù nó cố gắng như thế nào thì cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

“Anh không sao...chỉ là...ồn quá.” Quý Lãng chịu đựng cơn đau đầu an ủi Vu Miểu Miểu.

“Vậy, vậy em đi lấy tai nghe. Anh nghe một chút âm nhạc sẽ tốt hơn thôi.” Vu Miểu Miểu liền đứng dậy muốn đi lấy tai nghe nhưng lại bị Quý Lãng kéo cổ tay lại.

“Không cần đâu, em ở bên cạnh anh, cùng anh trò chuyện thêm một chút. Anh nghe được giọng nói của em sẽ cảm thấy tốt hơn.” Quý Lãng nói.

“Được, em nói chuyện với anh.” Vu Miểu Miểu ghé vào bên cạnh Quý Lãng, không ngừng nói chuyện với anh. Nói những chuyện khi còn nhỏ, nói những chuyện khi đi học, nói về lần đầu tiên được người ta tỏ tình.

“Em từng được người ta tỏ tình? Lúc nào vậy?” Quý Lãng nắm chặt lấy tay của Vu Miểu Miểu.

“Thì, đó là chuyện xảy ra vào một ngày trước kỳ thi đại học.” Vu Miểu Miểu nói.

“Người đó là ai?”

“Chỉ là một bạn học trong lớp em, cũng không phải là rất thân thiết.”

“Lúc đó em phản ứng như thế nào?” Quý Lãng hỏi.

“Em còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu ấy đã đi rồi.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Cậu ấy nói thành tích của cậu ấy không tốt, chắc chắn sẽ không thi được cùng một trường đại học với em. Tìm đến em tỏ tình là để nói cho em biết cậu ấy thích em. Sau đó thì cậu ấy đi luôn.”

“Coi như cậu ta thức thời.” Quý Lãng hừ một cái.

Hai người cứ nói chuyện như vậy suốt gần hai tiếng đồng hồ, sắc mặt của Quý Lãng dần dần có huyết sắc, thời gian trôi qua, những âm thanh xung quanh cũng dần nhỏ xuống. Sức lực của Quý Lãng khôi phục lại một chút, liền ngồi dậy.

“Tướng công anh thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?” Vu Miểu Miểu đau lòng nói.

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

“Những âm thanh đó còn không?”

“Vẫn còn, nhưng hình như đã bị anh che mất.” Quý Lãng cảm nhận được rất rõ ràng rằng cùng với sự tăng lên của sức mạnh ác mộng trong cơ thể mình, anh cũng có năng lực che đi những âm thanh đó. Quý Lãng mơ hồ cảm thấy rằng, phương pháp duy nhất để trừ tận gốc chướng ngại mất ngủ của mình chính là hoàn toàn thức tỉnh, sau đó thẳng thắn khống chế nó trong tay. Như vậy anh mới có thể tự mình che lại những giấc mơ này.

Cùng lúc đó, tại trung tâm của trận tuyết, Ly sơn.

Mười cao thủ tốt nhất của hiệp hội vây đánh quỷ vương, lấy ra hết mọi pháp bảo, chiến đấu kịch liệt trong một đêm. Nhưng lại không thể đánh bại mười đại tham tướng thống lĩnh quỷ binh của quỷ vương. Ngay cả mặt của quỷ vương bọn họ cũng không được nhìn thấy.

“Khi còn sống, tướng quân đã rong ruổi chiến trường hơn mười năm, dẫn binh trăm vạn, đánh đâu thắng đó, chỉ có mười người các ngươi há có thể đánh bại?” Tham tướng đứng đầu của quỷ vương múa đao bật người một cái, khinh thường nhìn về phía đám người huyền môn thất bại thảm hại.

“Nếu như tiếp tục ác chiến thì Qủy môn sẽ mở ra. Trước khi quyết chiến với ác mộng tướng quân không muốn gây thêm rắc rối. Các ngươi mau cút đi!”

“Chúng ta rút lui.” Cư Hùng nhẫn nhịn khuất nhục, ra lệnh rút lui.

Bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của quỷ vương. Trận pháp mà bọn họ chuẩn bị có thể áp chế quỷ binh dưới trướng quỷ tướng nhưng không thể áp chế quỷ binh dưới trướng quỷ vương. Nếu như không thể áp chế được mười vạn quỷ binh này, chỉ riêng việc giết hết quỷ binh thì đã hao tổn hết linh lực của bọn họ chứ đừng nói đến quỷ vương.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây