Nhạc Thanh Dao vỗ đầu, nhất định là đang mê sảng, nói chuyện đều nói năng lộn xộn, "Không phải, ý của tôi là nữ chính của 《 Ánh rạng đông ngày sau》 có phải do anh sắp xếp không?" "Không phải." "Không phải sao?" Nghe được Tiêu Chính Vũ phủ nhận, Nhạc Thanh Dao kinh ngạc, "Nhưng mà, có người nói anh đầu tư cho 《 Ánh rạng đông ngày sau》." Tiêu Chính Vũ nói: "Tôi có đầu tư, nhưng tôi không can thiệp vào việc chọn diễn viên chính." "Thật sao?" Tiêu Chính Vũ: "Em không tin tưởng vào bản thân mình sao?" "Không, lúc đầu tôi khá tự tin, nhưng mọi người đều nghĩ rằng tôi nhận được vai diễn nhờ có anh, nên..." Ban đầu Nhạc Thanh Dao rất vui vì nghĩ rằng cô đã giành được vai nữ chính nhờ buổi thử vai.
Nhưng ngay cả bạn bè xung quanh cô cũng tin rằng đó là nhờ Tiêu Chính Vũ, cô mới có thể đóng vai chính nên cô cũng nghi ngờ bản thân. "Người khác nghĩ gì thì đó là việc của họ." Tiêu Chính Vũ dừng một chút, nói: "Tôi quyết định đầu tư vào《 Ánh rạng đông ngày sau》là bởi vì thích, không liên quan tới em.
Nếu Cao Nghị chọn em làm nữ chính, em đừng huỷ hoại nguyên tác là được." Nhạc Thanh Dao chui vào trong chăn, cười nói: "Thay vì vào tay người khác phá hủy, tốt hơn là tôi tự tay mình hủy đi." Tiêu Chính Vũ: "......" Cao Nghị đã có được bản quyền điện ảnh và truyền hình của 《 Ánh rạng đông ngày sau》được hơn một năm.
Theo kế hoạch ban đầu dự kiến sẽ bắt đầu khai máy ngay sau khi vấn đề kinh phí được giải quyết.
Không nghĩ tới Tiêu Chính Vũ lại đưa ra yêu cầu thử vai, dẫn tới không thể khai máy đúng thời gian dự kiến. Một tuần sau khi quyết định vai nữ chính, 《 Ánh rạng đông ngày sau》chính thức bắt đầu nghi thức khai máy. Đây vẫn là lần đầu tiên Nhạc Thanh Dao diễn nữ chính, cùng đạo diễn nhà làm phim đứng ở đằng trước bái thần.
Nghĩ đến hai tháng tới, Nhạc Thanh Dao vừa vui mừng vừa lo lắng.
Háo hức là đương nhiên mình đã được đóng vai mình yêu thích, còn lo lắng sợ mình diễn không tốt, không có tố chất đóng vai nữ chính. Sau khi lễ cúng xong, đoàn phim bắt đầu thu xếp phim trường và chuẩn bị cho việc bấm máy ngoại cảnh. Với tư cách là một nhà đầu tư, Tiêu Chính Vũ xuất hiện ở phim trường, Nhạc Thanh Dao đang ghi nhớ lời thoại ở bên, nhìn lên và thấy anh cách đó chưa đầy ba bước.
Nhạc Thanh Dao đặt kịch bản xuống, đi tới, nói nhỏ: "Anh Tiêu, đây mới là ngày đầu tiên, anh đã đến thăm ban.
Giả quá." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: "Hình như em có hiểu lầm gì với việc tôi tới đây với tư cách nhà đầu tư." Tiêu Chính Vũ là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này, cô gần như đã quên mất. Thì ra không phải anh ta giả vờ đến thăm ban, Nhạc Thanh Dao ho khan một tiếng, "Nhưng mà, lễ khai mạc đã kết thúc." "Cố ý." Nhạc Thanh Dao chớp chớp mắt, "Tại sao?" Tiêu Chính Vũ nói: "Tôi không thích bái thần." "Phốc!" Nhạc Thanh Dao cười thành tiếng.
Nếu Tiêu Chính Vũ đến tham dự với tư cách là một nhà đầu tư, anh ấy sẽ phải cùng họ bái thần. Nhân viên cách đó không xa đã hét lên: "Thanh Dao! Chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh quay đầu tiên!" Nhạc Thanh Dao đáp: "Được rồi! Lập tức đi qua!" "Tôi đi trước." Nhạc Thanh Dao xoay người rời đi, nhưng bị Tiêu Chính Vũ kéo lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Anh làm sao vậy?" "Cúc áo." Tiêu Chính Vũ chỉ vào cúc áo trước ngực cô. Khi Nhạc Thanh Dao cúi đầu xuống, cô nhận ra chiếc áo sơ mi mình đang mặc đã bị mất một cúc, lộ ra nội y màu da bên trong.
Theo phản xạ, cô lấy tay che ngực, "Má ôi, cúc áo rơi lúc nào vậy!" Tiêu Chính Vũ cởi áo vest khoác lên vai cô, cúi người quá gần, Nhạc Thanh Dao vừa ngẩng đầu thì cái trán có thể đụng tới cằm anh. "Vào phòng thay đồ thay một cái." Giọng Tiêu Chính Vũ vang lên. "Vậy thì anh giúp tôi nói với nhân viên, tôi sẽ quay lại sau." "Ừ." Nhạc Thanh Dao mặc áo của Tiêu Chính Vũ đi phòng thay quần áo, hỏi nhân viên trang phục một bộ quần áo mới, Nhạc Thanh Dao lập tức vào thay.
Bên kia bức màn, có những nữ diễn viên khác đang nói chuyện. "Kỳ thật Nhạc Thanh Dao trông cũng bình thường, Dư Hân Khiết xinh hơn nhiều, danh tiếng cũng lớn hơn, không rõ vì sao ngay từ đầu quyết định là Dư Hân Khiết, sau lại lại đổi thành cô ta."
"Đó là bởi vì bạn trai người ta đã đầu tư vào bộ phim này.
Nói một cách dễ hiểu, người trả tiền nhiều nhất muốn ai đóng vai chính cũng được." "Một diễn viên tuyến ba lại được đóng vai nữ chính, và nếu sau này vẫn NG, thì sẽ rất xấu hổ.
" Nhạc Thanh Dao thay quần áo xong đi ra, sau đó mở rèm bên cạnh, hai nữ diễn viên phụ bên trong đang thay quần áo, khi tấm rèm đột nhiên bị mở ra, cả hai người đều hét lên, dùng quần áo che kín thân trên. Nhạc Thanh Dao mỉm cười nhìn hai người, "Ở đây cách âm không tốt, nên chú ý thị phi.
Ít nhất, đừng để người ta nghe thấy, nếu không sẽ rất xấu hổ." Hai cô gái bên trong ngượng ngùng nhìn nhau. Nhạc Thanh Dao hạ rèm xuống, cầm bộ đồ của Tiêu Chính Vũ trong tay, xoay người ra khỏi phòng thay đồ. Nhạc Thanh Dao đi vào phim trường, mọi người đều đã đang đợi cô.
Tiêu Chính Vũ và nhà sản xuất Trần Dự Chung đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi và trò chuyện, Nhạc Thanh Dao bước tới, đưa cho anh bộ đồ trên tay, "Trả lại cho anh." Tiêu Chính Vũ ngẩng đầu lên, cầm lấy bộ quần áo và nói: "Biểu hiện cho tốt." "Cố gắng hết sức." Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 Cảnh đầu tiên là cảnh nữ chính Diêu Vũ Thần bắt ăn trộm, đạo diễn hành động đã cho cô xem toàn bộ động tác chạy, vượt chướng ngại vật và cuối cùng sau khi đuổi kịp tên trộm là hàng loạt pha hành động đánh nhau. Các tế bào vận động của Nhạc Thanh Dao phát triển tốt, cô có thể ghi nhớ các chuyển động một cách nhanh chóng và có thể thực hiện các chuyển động một cách hoàn hảo sau khi thầy hướng dẫn hành động dạy. Phim trường chuẩn bị ổn thoả. Nhân viên cầm gậy trước máy nói: "Lần quay đầu tiên của cảnh 1!" Gậy hạ xuống, người đóng vai tên trộm cầm một chiếc túi xách nữ chạy về phía trước, Nhạc Thanh Dao đuổi theo, tên trộm đá vào thùng rác, Nhạc Thanh Dao dễ dàng vượt qua. Máy quay di chuyển nhanh chóng, đạo diễn hét lên, "cắt!", cầm còi và nói: "Rất tốt, sẵn sàng cho cảnh thứ hai!" Nhân viên công tác tay chân lanh lẹ tiến lên di chuyển máy quay. Hơn mười phút sau, cảnh thứ hai bắt đầu quay.
Nhạc Thanh Dao đuổi kịp tên trộm và chiến đấu với hắn, sau một vài cú đánh, Nhạc Thanh Dao túm lấy người và đè tên này xuống đất, đồng thời cởi chiếc áo khoác mỏng của tên trộm ra, dùng nó làm sợi dây để trói hai tay hắn ra sau.
Người trên mặt đất còn muốn giãy dụa, Nhạc Thanh Dao nói: "Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ đánh gãy tay chân của anh!" Người trên mặt đất nghe lời bất động, Nhạc Thanh Dao khóe môi cong lên một nụ cười. "cut!" Nhạc Thanh Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo người diễn vai ăn trộm lên, xin lỗi: "Vừa rồi xuống tay có hơi nặng, anh không bị thương chứ." Người đó giãn gân cốt, cười nói: "Không đau, không ngờ cô lại là một cô gái mạnh mẽ như vậy!" Nhạc Thanh Dao xấu hổ cười cười, "Mau đi nghỉ ngơi đi." Cao Nghị nói với Nhạc Thanh Dao: "Các hành động được thực hiện tốt! Chính là trạng thái này, giữ nó!" Nhạc Thanh Dao lên tiếng, "Được, đạo diễn." "Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quay sau!" Nhạc Thanh Dao đi tới khu nghỉ ngơi, Vu Tĩnh Lan vặn một chai nước khoáng đưa cho cô, đi vòng ra sau bóp vai cô, "Vất vả vất vả rồi." Nhạc Thanh Dao uống một ngụm nước, nhỏ giọng hỏi: "Hồi nãy chị diễn, có dáng vẻ nữ chính không?" "Đương nhiên là có.
Chị diễn ngầu lắm, em cũng bị mê đảo." Nhạc Thanh Dao mím môi cười, liếc nhìn nơi nãy giờ Tiêu Chính Vũ ngồi, anh đã không còn ở đó nữa.
Có lẽ anh ấy đã quay về.
Là chủ tịch của một tập đoàn, anh không có nhiều thời gian ở đây. Vào ngày đầu tiên quay, màn trình diễn của Nhạc Thanh Dao đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Khi mọi người nghĩ rằng cô ấy đóng vai nữ chính nhờ dựa vào Tiêu Chính Vũ, cô ấy đã sử dụng kỹ năng diễn xuất và lòng dũng cảm của mình để chinh phục mọi người. Mặc dù đã nhận được sự khẳng định của mọi người, nhưng đối với nhân vật Diêu Vũ Thần này, Nhạc Thanh Dao không dám có một chút lơi lỏng.
Cô ấy phải cố gắng hết sức trong mọi cảnh quay, mọi hành động và mọi lời thoại. Mấy ngày này, có rất nhiều cảnh diễn cùng Vu Trạch Thần, trong thời gian tạm nghỉ, Nhạc Thanh Dao sẽ cùng anh ấy thảo luận kịch bản, chỉ cần vài ngày là có thể làm quen với nhau. Vu Trạch Thần đã nổi tiếng trong làng giải trí được bảy, tám năm, anh ấy ra mắt công chúng từ năm 20 tuổi.
Bởi vì đóng vai một công tử tuyệt thế vô song trong một bộ phim cổ trang mà trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Diện mạo cổ trang của anh được cư dân mạng gọi là mỹ nam cổ trang. Những năm đầu khi Vu Trạch Thần trở nên nổi tiếng, trong mắt các fan nữ, anh ấy là nam thần, thần tượng.
Nhưng trong mắt nhiều đạo diễn, anh ấy chỉ là bình hoa dựa vào mặt để ăn, mời anh ấy diễn chỉ để tăng mức độ phổ biến của bộ phim. Nhưng sau đó, anh ta đã chứng minh qua một số bộ phim điệp viên rằng anh ta cũng có thể là phái thực lực. Trong "Ánh rạng đông ngày sau", Vu Trạch Thần vào vai sếp của nữ chính, trưởng thành và trầm ổn, bề ngoài nghiêm khắc với nữ chính nhưng lại âm thầm bảo vệ cô mỗi khi nữ chính thực hiện nhiệm vụ. Hôm nay là sinh nhật của bố, sau khi Nhạc Thanh Dao đến phim trường, trang điểm xong, cô tìm một nơi yên tĩnh gọi điện cho bố. "Bố, sinh nhật vui vẻ, chúc bố phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." "Được rồi, cảm ơn con gái ngoan của bố." Nhạc Quý Hoành ở bên kia điện thoại mỉm cười, "Tối nay con có về ăn cơm không?" "Có ạ, chúng ta đi ra ngoài ăn đi." "Ở nhà ăn cũng được, đi ăn quán làm gì, đồ ăn không ngon, lại đắt tiền." "Thỉnh thoảng đi ăn cũng không thường xuyên mà." Nhạc Quý Hoành nói: "Hiếm khi con về.
Chúng ta đừng đi ăn ngoài nhé.
Hôm nay bố sẽ nấu ăn và làm món con thích." "Không sao đâu.
Bố có thể nấu món mình thích.
Con thích tất cả những món bố làm." Nhạc Thanh Dao nói: "Đúng rồi, bánh kem con sẽ mang về, mọi người đừng đặt." Bên kia, mẹ của Nhạc Thanh Dao là Tằng Mẫn Lệ cướp điện thoại, "Nào, cho tôi nói vài lời với Thanh Dao." "Thanh Dao, khi nào con đưa bạn trai về?" Tằng Mẫn Lệ nói. Nhạc Thanh Dao ậm ừ trong chốc lát, "Mẹ, anh ấy rất bận." "Bận cũng phải ăn ngủ mà.