Bên trong căn phòng tiếng nam nữ đang cười đùa vui vẻ một lúc sao thì chỉ còn lại những tiếng r3n rỉ nghe đến đỏ cả tai, hai người đã có một đêm triền miên bên cạnh nhau, buổi sáng Lý Chấn Kiệt đã thức dậy trước Tư Nhuệ, anh đi ra bên ngoài tiếp tục làm việc, đến lúc cô tỉnh giấc chỉ còn một mình ở trong căn phòng, Tư Nhuệ ngồi dậy cầm lấy quần áo đã bị Lý Chấn Kiệt ném xuống sàn không thương tiếc, cô đi xung quanh tìm tất cả những món đồ mình đã mặc ngày hôm qua, anh tiện tay ném lung tung khắp cả căn phòng.
Sau khi thay đồ xong Tư Nhuệ đi ra bên ngoài, thư ký đang trình bày lịch trình ngày hôm nay cho Lý Chấn Kiệt nghe, vừa nhìn thấy Tư Nhuệ cô thư kí liền sượng người lại, Tư Nhuệ cũng cảm thấy xấu hổ, sợ cô ấy sẽ suy nghĩ không hay về hai người, nhưng cô đã ở đây suốt cả đêm qua, bây giờ mà đi ra khỏi công ty chắc chắn sẽ không tránh được ánh mắt của nhân viên.
Cô thư ký vội vàng đi ra bên ngoài không làm phiền hai người nữa, Tư Nhuệ giận dỗi trách móc Lý Chấn Kiệt.
“ Tất cả là tại anh hết đấy, bây giờ mà đi ra chắc chắn mọi người sẽ bàn tán mất.
” Lý Chấn Kiệt đi đến ôm lấy Tư Nhuệ cưng chiều nói.
“ Em đã là vợ của anh thì nghe những lời nói người ta làm gì, anh thấy chẳng có gì quan trọng cả.
” Hai người cứ âu yếm nhau không rời đột nhiên cửa phòng mở ra Tư Nhuệ giật mình liền đẩy Lý Chấn Kiệt ra, là Lý Chấn Phong anh ấy bước vào như người mất hồn đôi mắt thâm quầng trên gương mặt là sự mệt mỏi, Lý Chấn Phong xem như không ai tồn tại trong căn phòng chỉ đem sấp tài liệu ném lên bàn của Lý Chấn Kiệt.
“ Xem rồi kí tên giúp em.
” Lý Chấn Kiệt liền chỉ trích em trai.
“ Sao vào mà không gõ cửa có biết là bất lịch sự lắm không hả.
”
Lý Chấn Phong thở dài quay lưng đi ra bên ngoài.
“ Em không thấy gì đâu cứ tự nhiên đi.
” Nói rồi lặng lẽ đi ra bên ngoài, Tư Nhuệ và Lý Chấn Kiệt nhìn nhau khó hiểu.
“ Cậu ấy bị làm sao vậy cứ như người mất hồn, đôi mắt còn thâm quầng nữa chắc là do mất ngủ.
” Lý Chấn Kiệt thở ra một hơi lắc đầu nói.
“ Cũng vì tình yêu mà thôi, em nhìn Chấn Phong đi, không một chút sức sống khi xảy ra mâu thuẫn với vợ của mình, em có muốn anh giống như thế không, anh nghĩ chắc chắn là em sẽ đau lòng lắm, nên đừng bao giờ giận dỗi anh nữa.
” Tư Nhuệ bĩu môi nhìn anh nói.
“ Em sẽ giận để cho anh thảm hơn cậu ấy nữa, thôi em về đây chăm chỉ làm việc đấy.
” Đột nhiên Lý Chấn Kiệt đưa má bên phải mình rồi tiến lại gần Tư Nhuệ.
“ Hôn anh một cái đi rồi về.
” Tư Nhuệ thở dài lắc đầu trước sự trẻ con của Lý Chấn Kiệt, cô hôn lướt qua má của anh một cái.
“ Em về đây.
” Lý Chấn Kiệt kéo tay Tư Nhuệ lại.
“ Anh chưa cảm nhận được, em có hôn không vậy.
” Tư Nhuệ đẩy Lý Chấn Kiệt ra.
“ Đang trong giờ làm việc đấy, anh nghiêm chỉnh chút đi, đừng có đùa nữa.
” Lý Chấn Kiệt vẫn cứ làm nũng lôi kéo Tư Nhuệ buộc cô phải hôn mình mới cho cô về, Tư Nhuệ phải thơm vào má của Lý Chấn Kiệt hai cái anh mới để cô rời đi.
Trên đường đi Tư Nhuệ lại va chạm với Lý Chấn Phong, anh ấy dường như không nhìn thấy cô thì phải, Tư Nhuệ buộc miệng lên tiếng hỏi thăm.
“ Cậu ổn chứ, trong cậu có vẻ không được khỏe.
” Lý Chấn Phong lắc đầu thờ ơ nói.
“ Không có gì đâu.
” Nhìn dáng vẻ của anh ấy có vẻ đang rất buồn chuyện gì đó, nhưng Tư Nhuệ không muốn xen vào chuyện cá nhân của hai người họ, cô đành quay về hoàng cung.
Vừa về đến nhà mọi người đang tranh luận với nhau vẻ mặt của mọi người rất nghiêm trọng, Tư Nhuệ đi đến đó tò mò hỏi.
“ Có chuyện gì mà trong mọi người căn thẳng quá vậy?" Công Nương lo lắng đến sốt cả ruột.
“ Lưu Đàm nhất quyết đòi ly hôn với Chấn Phong.
” Tư Nhuệ hơi bất ngờ cô chỉ nghĩ bọn họ đang xảy ra mâu thuẫn nhỏ vài ngày sẽ làm lành với nhau, không ngờ mọi chuyện lại đến mức nghiêm trọng như thế.
“ Đã xảy ra vấn đề gì, đến mức phải đi đến bước đường đó vậy mẹ.
” “ Con bé nhìn thấy tin nhắn của bạn gái cũ gửi cho Chấn Phong, với tính cách của Lưu Đàm chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu đúng thật là đau đầu, con bé đã thu dọn hành lý quay về nhà ba mẹ của mình rồi.
”- công nương lo lắng nói.
Mọi người đang cố tìm cách để cho hai người có thể hàng gắn được với nhau, dù sao cũng chỉ vừa kết hôn được một năm, nếu chuyện ly hôn truyền ra bên ngoài sẽ không hay đâu, !.
Về phía Lưu Đàm cô ấy không đi làm chỉ nhốt mình ở trong phòng, cũng chẳng ăn uống gì, mẹ vì lo lắng cứ gõ cửa liên tục bảo cô ấy xuống ăn cơm, Lưu Đàm không thể nào chịu được sự ồn ào của tiếng gõ cửa cô bước xuống giường đi đến mở cửa ra.
“ Có chuyện gì vậy mẹ?” Mẹ của Lưu Đàm nhìn sắc mặt mệt mỏi của con gái thì vô cùng lo lắng.
“ Đi xuống nhà ăn cơm với mẹ, con định nhịn đói cho đến chết sao.
” Nói rồi bà kéo tay Lưu Đàm đi xuống nhà, vừa ngồi vào bàn ăn cô ấy ngửi thấy mùi tanh của cá liền cảm thấy buồn nôn, Lưu Đàm chạy vội vào nhà vệ sinh, mẹ cô vừa nhìn đã biết con gái có vấn đề về sức khoẻ.
“ Con không sao chứ?’ Lưu Đàm đưa tay vuốt vuốt ngực của mình, cô ấy nhăn mặt nói.
“ Con không biết nữa, nhưng sao hôm nay mẹ làm cá có mùi tanh quá vậy.
” Vừa nói xong Lưu Đàm lại muốn nôn, cô chạy vội vào nhà vệ sinh, đến khi quay lại mẹ đã cất món cá đi, để Lưu Đàm cảm thấy dễ chịu hơn.
“ Đừng nói với mẹ là con đã mang thai mà bản thân lại không biết nha.
” Lúc này Lưu Đàm mới nghĩ lại những hành động của mình rất giống với phụ nữ mang thai, sắc mặt của cô đã không tốt bây giờ càng trở nên tồi tệ hơn.