Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

118: Chương 118


trước sau

Edit: Thủy Lưu Ly

Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo xuống, Ninh Thuần liếc nhìn người đang hồn bay phách lạc là Ninh Liên, thở dài một tiếng.

Qua một lúc lâu hắn mới lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi cần gì nói dối nàng như vậy.”

Ninh Liên xiết chặt cây quạt trong tay, bi thương nở nụ vười: “Để nàng hiểu lầm, bản vương mới có thể cho mình một lý do từ bỏ.”

Đây là lần đầu tiên Ninh Liên thật sự thích một người, nhưng mà hắn lại không thể ở bên cạnh nàng. Hắn muốn giữ nàng lại, chẳng qua giữ lại rồi sẽ thế nào đây? Bản thân Chu Vô Tâm sẽ đồng ý sao? E rằng đáp án đã rõ ràng ngay trước mắt.

Ninh Liên lại nhìn Ninh Thuần: “Huynh biết cảm giác yêu một người nhưng không thể bên cạnh nàng là thế nào không? Bản vương cực khổ nhiều năm như vậy là vì vị trí hiện tại, nhưng khi bản vương tiếp tục đi trên con đường đã được vạch sẵn lại đột ngột xuất hiện một Chu Vô Tâm. Nếu không có nàng, bản vương sẽ mãi là người thắng, có thể nắm giữ bất cứ thứ gì mình muốn trong lòng bản tay, nhưng từ khi nàng xuất hiện, vì nàng, bản vương nếm mùi thất bại thảm hại lại vẫn như cũ không bỏ xuống được. Huynh nói xem, điều này có phải rất buồn cười không?”

Gương mặt Ninh Thuần vẫn không hề có chút cảm xúc nào. Muốn yêu nhưng không thể yêu sao? E rằng trên thế gian này không ai có thể hiểu rõ tình cảm ấy bằng hắn.

Nhưng hắn, đường đường là Thất hoàng tử Ninh quốc, là nam nhân đã thề chung thân không cưới trước mặt người tất cả mọi người trong thiên hạ, cho nên dù hắn hiểu rõ thì sao? Nói chung cũng là chuyện của chính hắn, hắn không cần thiết phải kể ra với bất kỳ kẻ nào.

Vì thế đến tận lúc này bộ dạng Ninh Thuần vẫn hờ hững như cũ, giống như những chuyện diễn ra trước mắt không hề liên quan gì tới hắn. Hắn đi tới cạnh cửa, nhẹ giọng nói một câu với Ninh Liên rồi mới hoàn toàn rời khỏi.

Sau khi Ninh Liên nghe thấy câu nói kia, bỗng nghiên ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Trong lòng hắn, câu nói ấy như ma chú vậy, làm cách nào cũng không thể xua đi: “Không được quên, ngươi, đã là Thái tử.”



Xưa nay Cảnh Lâm không phải là một người dễ dàng bị tác động bên ngoài ảnh hưởng, nhưng sau khi quen biết Chu Vô Tâm, hắn không chỉ một lần vì nàng mà trong lòng rối loạn.

Người trước giờ chưa bao giờ tin tưởng bất cứ ai như hắn, khi bắt đầu lựa chọn tin tưởng một người, lại không ngờ người này lại chính là muội muội ruột của mình. Thật không biết ông trời trêu người hay vận mệnh vốn đã được sắp xếp như vậy.

Mà khi hắn rất vất vả khuyên nhủ mình chấp nhận sự thật này, lại càng không ngờ, người lúc trước hắn giết có vô số liên hệ với nàng. Hắn thậm chí còn nghi ngờ, nếu bọn họ sớm nhận biết nhau thì kết cục sẽ khác đi chứ?

Chu Vô Tâm không nghĩ Cảnh Lâm sẽ chạy theo mình, nàng buồn bực hét lên với hắn: “Ngươi theo ta làm gì? Bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Vô Tâm...”

Chu Vô Tâm bị Cảnh Lâm kéo lại, nàng bực bội hất tay hắn ra, lại bất ngờ nhìn thấy sự luống cuống chưa từng gặp trên mặt hắn. Đều đã đến mức này, bây giờ hắn mới lo lắng thì còn có tác dụng gì nữa đâu?

Chu Vô Tâm cười lạnh: “Cảnh Lâm, ngươi còn nhớ không, lúc trước, trong chùa, ngươi nói cho dù là bạn bè cũng sẽ có một ngày trở thành kẻ địch. Ha, đúng là bị ngươi nói đúng rồi.”

Chu Vô Tâm hạ mắt, chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh Dạ và Hướng Noãn bị giết, nàng lập tức không có cách nào tỉnh táo được. Nàng đột nhiên rút thánh kiếm bên hông Cảnh Lâm ra, nhắm ngay ngực hắn, đâm vào.

Mà Cảnh Lâm lại không tránh không né, mặc nàng dùng kiếm đâm vào người mình. Lúc máu tươi dọc theo thân kiếm nhỏ xuống, Chu Vô Tâm run rẩy rút thanh kiếm ra, ném qua một bên, nước mắt cũng không nhịn được mà ào ào chảy ra: “Cảnh Lâm, các ngươi không hiểu Dạ quan trọng thế nào đối với ta sao! Tại sao lại giết hắn, tại sao muốn giết hắn, tại sao!”

“Vô Tâm...”

Chu Vô Tâm ngẩng đầu nhìn hắn: “Lúc trước, lúc ta sắp chết là Dạ cứu ta. Ở thời khắc sống còn, cũng là hắn cứu ta. Không có hắn, ta đã sớm chết! Hắn vì ta mà trả giá nhiều thứ như vậy, ta đều nhớ, tất cả đều nhớ. Hắn đối tốt với ta, mỗi chuyện ta cũng chưa từng quên! Tuy ta không thể chấp nhận tình yêu của hắn, nhưng ta vẫn coi hắn là bạn tốt, tốt nhất. Điểm này, xưa nay đều chưa chừng thay đổi. Nhưng mà các ngươi lại giết hắn.”

Nhìn nàng khóc, Cảnh Lâm mấp máy miệng lại không thể phát ra một câu hoàn chỉnh: “Ta…”

“Ninh Liên chỉ cần ngươi giết Dạ đúng không? Vậy tại sao các ngươi không cho Hướng Noãn một con đường sống?”

“Nàng nhìn thấy chúng ta.”

Chu Vô Tâm dùng tay liều mạng lau nước mắt, nàng không muốn để người khác thấy nàng mềm yếu. Gắng gượng không cho nước mắt tiếp tục rơi xuống, nàng nói tiếp: “Bây giờ ta không có cách nào chấp nhận sự thật các ngươi giết bọn họ. Mặc dù đối với Điển Thương Các mà nói, đây đều là chuyện làm ăn, nếu chúng ta là người xa lạ, ta có thể hận ngươi, oán ngươi, trả thù ngươi, nhưng ngươi biết không, cũng bởi vì chúng ta có quen biết, vì thế ta không thể làm vậy! Cảnh Lâm, ngươi biết chuyện gì khiến người khác đau khổ nhất không? Ta biết các ngươi là hung thủ nhưng ta không cách nào giết các người. Ninh Liên có ân với ta, Ninh Thuần cũng có ân với ta, ngươi lại là ca ca ruột của ta…” Chu Vô Tâm hấp hấp mũi, cách hắn ngoài một mét: “Ta vốn nên báo thù thay Dạ, nhưng mà ta không có cách nào làm được vì thế lúc nào ta tha thứ cho ngươi, chúng ta lại gặp mặt đi.”

“Vô Tâm, ta...”

Chu Vô Tâm đưa tay ngăn lại lời hắn muốn nói: “Đừng nói gì cả, cầu xin ngươi, để ta yên lặng một chút được không…”

Lúc này Chu Vô Tâm thật sự không biết nên tin tưởng ai, có thể tin tưởng ai.

Ai biết những người mỗi ngày dùng khuôn mặt tươi cười đối diện nàng, sẽ có thể trong lúc nàng không nhìn thấy lạnh lùng hạ sát thủ, giết chết người quan trọng nhất đối với nàng.

Người nơi này đều quá mức đáng sợ. Những vật ngoài thân kia thật sự quan trọng hơn tất cả sao?

Sao một người có thể làm chuyện ác độc như vậy, Chu Vô Tâm nàng là người ngoài thì có thể không nói, nhưng đối với Ninh Liên, Thái tử là ca ca ruột của hắn mà!

Đúng là trong sách giáo khoa lịch sử nàng từng đọc được không ít những chuyện như vậy, nhưng mà trước đó luôn có cảm giác những chuyện này cách nàng rất xa xôi vì thế chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, nhưng mà một khi loại chuyện này xảy ra trên người mình, muốn nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng vẫn không thể làm được.

Nàng chỉ là một người bình thường, coi như nàng biết trong quá khứ Ninh Liên hay Dạ đều có những chuyện không thể tưởng tượng, có những mâu thuẫn không thể nói rõ hay câu nói lúc trước Ninh Liên nói với Thái tử “Muốn so đê tiện, sao ta có thể hơn được Thái tử ca ca…” ám chỉ cái gì, Chu Vô Tâm không biết, cũng chưa từng tham dự, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Nàng biết, con người không ai hoàn hảo, có tốt có xấu, có rất nhiều mặt, nhưng vì sao người hại chết Dạ và Hướng Noãn lại cứ một mực là bọn họ chứ!

Chu Vô Tâm không có cách nào tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nàng cảm thấy nếu nàng ở chung với bọn họ thêm một khắc, nàng sẽ vỡ tan.

Cho nên nàng vẫn ngồi một mình bên ngoài một lúc lâu, chờ đến khi màn đêm thăm thẳm mới lặng lẽ trở về phòng mình, tùy tiện thu dọn hành lý, chuẩn bị một mình rời đi, không lời từ biệt. Chỉ có điều nếu một người cứ đắm chìm trong tâm tình của bản thân sẽ rất khó phát hiện sự biến hóa của cảnh vật chung quanh.

Lúc Chu Vô Tâm vừa leo qua tường, sau lưng chợt lóe một bóng đen, trong khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ là ai, một chiếc khăn tẩm thuốc mê đã chụp lên mũi nàng, sau đó, Chu Vô Tâm cứ thế nhắm hai mắt lại, thật sự hôn mê bất tỉnh…

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây