Hai luồng bạch quang vọt ra nhanh như chớp. Bỗng nghe đánh "ken" một tiếng , sắt thép đụng nhau. Điểm hàn tinh đi sau một chút bị phi đao của Thẫm Mộc Phong đánh rớt. Còn điểm trước đáng trúng một con bồ câu té xuống sông. Những chim này dường như đã được huấn luyện đặc biệt. Con bồ câu còn sống thấy bạn bị chết cụp cánh vào sả xuống lướt trên mặt nước bay về phía trước chớp mắt không thấy đâu nữa. Bỗng thấy khoang thuyền lay động. Tiêu Dao Tử tay cầm trường kiếm đi trước. Theo sau là mười hai đồng tử áo xanh. Trong đám này mười tên tay cầm trường kiếm, còn hai tên cầm ốn gsắt chứa độc châm va ` độc thủy. Thương Bát khẻ nói: - Hai tên đồng tử áo xanh đi sau Tiêu Dao Tử cầm ốn gsắt độc châm ghê gớm vô cùng ! Thời cơ khẩn cấp rồi ! Nếu đại trang chúa còn chần chờ thì e rằng không kịp mất. Một kẻ cả gang nuốt búa nỗi tiếng như Thẫm Mộc Phong mà lâm vào tình trạng bắt buộc cũn gđành phải chịu nước lép. Hắn ngước mặt lên thở phào một cái rồi móc ra một tấm kim bài nói: - Đây là lệnh bài tối cao của Bách Hoa Sơn Trang, bất cứ ai mang lệnh bài này cũng được coi như Thẩm mỗ Thân hành tới nơi. Nếu các cầm đến Bách Hoa Sơn Trang thì chẳn g~ không ai dám ngăn cản, mà còn tiếp đãi rất cung kính... Thương Bát biết hắn võ công cao cường, không dám sơ hở chút nào. Y nói: - Đại trang chúa liệng qua đây. Thẫm Mộc Phong liệng kim bài tới lạnh lùn g nói: - Ông bạn nhát gan lắm ! Thương Bát đáp: - Chẳng phải tại hạ nhát gan , mà vì tiến gác của đại trang chúa được đồn đại khắp nơi. Thẫm Mộc Phong nói: - Bản trang còn một điều cần nói cho ông bạn biết là tấm kim bài này chỉ dùn gđược một lần, yêu cầu một việc. Ngày nào Tiêu Lĩnh Vu giao trả kim bài tức là ngày Trung Châu Nhị Cổ phải chết đó. Thẩm mồ trước nay không hăm dọa, nói sao làm thế đó! Thương Bát không nói gì nữa trở gót quay về bên Tiêu Lĩnh Vu. Lúc này Tiêu Dao Tử đã rút kiếm ra khỏi võ, mười tên đồng tử cũng bày thành kiếm trận để chờ địch. Thương Bát đưa kim bài cho Tiêu Lĩnh Vu rồi thuật lại chuyện vừa qua. Tôn Bất Tà khẻ nói: - Theo tình thế trước mắt mà bà thì mấy người chúng ta ở vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu giúp Thẫm Mộc Phong thì tứ hải quân chủ tự biết không thể thủ thắng. Bằng quay về Tiêu Dao Tử , Thẫm Mộc Phong cùng tự biết mình sẽ lâm nguỵ Có điều bất luận chúng ta giúp bên nào cũng gây nên thù oán. Mình giết được Thẫm Mộc Phong , tứ hải quân chủ cũn gchẳng chịu buông thạ Vậy phải dùn gmưu giữ cho cục diện bửa nay thành thế quân bình mới là diệu kế. Đỗ Cửu hỏi: - Nếu ta có thể làm cho hai bên đánh nhau chí tử há chẳng trừ được một đại hạn trên chốn giang hồ? Tôn Bất Tà đáp: - Tiêu Dao Tử tính sai một nước mở khóa cho Tiêu huynh rồi, hối hận không được nữa. Hắn lại mở hình cụ cho hai vị vì tình thế bất đắc dĩ. Hắn là tay lắm mưu đa kế. Thẫm Mộc Phong cùng nham hiểm thâm trầm, quuyết chẳng để chúng ta ở giữa thủ lợi... Bỗng nghe thanh âm Tiêu Dao Tử cất lên: - Tôn Bất Tà ! Các hạ là một vị trưởng lão vai trên độc nhất, còn lại ở cái bang danh vọn grất lớn trên chốn giang hồ. Bần đạo tin rằng các hạ đã nói ra lời quyết không chối cãi. Tôn Bất Tà thủng thẳng đáp: - Đúng thế ! Lão khiếu hóa đã hứa với ai điều gì dù có nhảy vào nước lữa cũng không biến đổi. Tiêu Dao Tử hỏi : - Các hạ đã nhân lời với bần đạo là sau khi mở hình cụ cho Tiêu Lĩnh Vu và Trung Châu Nhị Cổ sẽ hợp lực với họ bắt sống Thẩm Mộc Phong. Câu nói đó còn văng vẳng bên tai. chẳng lẽ các hạ quên rồi? Tôn Bất Tà nói : - Vụ đó ư ? Lão khiếu hóa cũng toan ưng thuận thì đạo trưởng động tác mau lẹ quá. lão khiếu hóa chưa kịp tuyên bố đạo trưởng đã mở hình cụ cho Tiêu Lĩnh Vu rồi. Đạo trưởng nhớ kỹ lại xem có đúng như thế không ? Tiêu Dao Tử thấy Tôn Bất Tà không chịu thừa nhận. giận xám mặt lại hỏi: - Khi đó các hạ bảo sao ? Tôn Bất Tà nói :
- Lão khiếu hóa nói là sức một người không thể địch nổi Thẩm` Mộc Phong? Có đúng như thế không ? Tiêu Dao Tử hỏi lại : - Đúng rồi ! Sao còn gì nữa ? Tôn Bất Tà đáp : - Sau đó đạo trưởng muốn mở hình cụ cho Trung Châu Nhị Cổ. chẳng hiểu vì sao lại đi mở khóa cho Tiêu Lĩnh Vu ? Tiêu Dao Tử hỏi lại : - Tại sao bần đạo lại đi mở khóa cho Tiêu Lĩnh Vu ư ? Tôn Bất Tà đáp : - Hẳn là đạo trưởng muốn bọn lão khiếu hóa trợ lực để đối phó với Thẩm Mộc Phong. Tiêu Dao Tử nói : - Đúng là bần đạo có suy nghĩ như vậy. Thẩm Mộc Phong hành động tàn ác tai hại giang hồ. Dù các vị chẳng muốn thực hành lời hứa với bần đạo thì cũng nên hạ thủ giết đi để trừ hại cho võ lâm. Tôn Bất Tà nói : - Đạo trưởng nói thế là phải. Nhưng đáng tiếc quí quân chủ cũng chẳng phải hảo nhân gì. Bây giờ mà trừ một người mà để lại một mối hại khác thì đừng trừ nữa còn hơn. Tiêu Dao Tử hỏi : - Các hạ nói thế là nhất định không thực hành lời hứa hay sao ? Tôn Bất Tà nói : - Lão khiếu hóa chưa hứa điều gì. đạo trưởng có khiêu khích cũng bằng vô dụng. Tiêu Dao Tử nhẹ buông tiếng thở dài : - Kể ra bần đạo cũng nên bắt buộc các hạ hứa lời trước rồi hãy mở hình cụ cho họ thì không bị thất cơ lúc này. Tôn Bất Tà ngắt lời: - Bậc trí giả trong ngàn điều mưu tính. tất có điều lầm lỡ. Cái đó là sự thường. Tiêu Dao Tử nói : - Dù các hạ chưa hứa lời.... Tôn Bất Tà gạt đi : - Lão khiếu hóa chưa hứa lời thì không thể kể như đã hứa được mà phải thực hành. Tiêu Dao Tử nói : - Vụ này đã lỡ. tranh luận cũng bằng vô ích. Bây giờ có một điều bần đạo muốn hỏi rõ Tôn huynh. Tôn Bất Tà nói : - Đạo trưởng thử nói nghe xem. Tiêu Dao Tử hỏi : - Bần đạo muốn trừ hại cho võ lâm. động thủ quyết đấu với Thẩm Mộc Phong thì Tôn huynh nên thế nào ? Trợ lực cho ai ? Tôn Bất Tà thủng thẳng đáp : - Cái đó lão khiếu hóa phải suy nghĩ kỹ trước rồi mới hành động. Tiêu Dao Tử tuy trong lòng cực kỳ phẫn nộ nhưng không dám động thủ cấp tốc. Lão đã thấy võ công của Tiêu Lĩnh Vu cao thâm khôn lường. còn Tôn Bất Tà và Trung Châu Nhị Cổ cũng là những nhân vật đã nổi tiếng từ lâu. Bốn người này mà giúp Thẩm Mộc Phong thì tình thế lập tức đảo ngược. Thẩm Mộc Phong lạnh lùng đứng bàn quan không nói gì. Hắn vừa đề tụ công lực. vừa lẳng lặng theo dõi diễn biến để tính kế đối phó. Bầu không khí lặng lẽ kéo dài trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà. Tiêu Dao Tử không nhẫn nại được nữa. lạnh lùng hỏi: - ý Tôn huynh muốn sao? Mong rằng Tôn huynh nói rõ ra. Tôn Bất Tà chuyển động cặp mắt hết ngó Thẩm Mộc Phong lại ngó Tiêu Dao Tử. Lão cười đáp: - Theo nhận xét của lão khiếu hóa thì cuộc chiến bữa nay không nên tiếp diễn. Tiêu Dao Tử hỏi: - Tại sao vậy? Tôn Bất Tà đáp: - Chẳng phải lão khiếu hóa khinh khi đạo trưởng. nhưng ỷ vào võ công của đạo trưởng thì không phải đối thủ của Thẩm Mộc Phong. Sở dĩ hiện tại đạo trưởng chiếm được một chút ưu thế chỉ vì bên mình người nhiều thế lớn. lại ở trên thuyền. Thẩm Mộc Phong không giỏi bơi lội nên mới chịu ẩn nhẫn. Tiêu Dao Tử ngắt lời: - Cơ hội này hiếm lắm. nếu bỏ lỡ e rằng mai hậu khó còn có dịp giết chết Thẩm Mộc Phong. Tôn Bất Tà lắc đầu đáp: - Còn một điều nữa tưởng lão mũi trâu cũng cần phải biết. Tiêo Dao Tử hỏi: - Điều gì? Tôn Bất Tà đáp: - Lão khiếu hóa và Tiêu Lĩnh Vu đều không hiểu bơi lội. Nếu nhất định đánh nhau thì phải lên cạn mới động thủ. Tiêu Dao Tử nói: - Nhưng hiện giờ các vị lại ở giữa sông đại giang. Bao nhiêu đồng nam đồng nữ trên thuyền đều tinh thông thủy công. Nếu gặp tình trạng bất đắc dĩ thì đành đi đến chỗ đánh đắm thuyền để bắt sống các vị dưới nước. Tiêu Lĩnh Vu một là lo song thân đã thật sự bị bắt trở về Bách Hoa sơn trang. hai là chàng sợ Thẩm Mộc Phong bức bách khẩn cấp. chàng liền lạnh lùng nói: - Chỉ sợ đạo trưởng không còn cơ hội đánh đắm thuyền. Tôn Bất Tà nói theo: - Bọn lão khiếu hóa gặp bước nguy cấp tất nhiên miễn cưỡng tạm thời hợp tác liên thủ với Thẩm Mộc Phong. Lão đưa mắt nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi: - Đại trang chúa nghĩ sao? Thẩm Mộc Phong cười mát đáp: - Ngày thánh còn dài. tại hạ không nóng nẩy trong lúc nhất thời. Tôn huynh đã nói vậy Thẩm mỗ dĩ nhiên y lời. Tôn Bất Tà cười khanh khách nói: - Không ngờ bữa nay Thẩm đại trang chúa lại nhân nhượng với lão khiếu hóa như vậy. Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên nhảy xổ ra chắn lấy cửa khoang thuyền nói: - Hay hơn hết là đạo trưởng ra lệnh cho thủy thủ xoay thuyền áp mạn vào bờ. Chàng ngấm ngầm đeo bao tay bằng da giao vào. Tiêu Dao Tử ngấm ngầm điều tra tình thế bên mình và bên địch nhận thấy khó lòng nắm chắc phần thắng. Hắn trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh cho thuyền vào bờ. Thuyền áp mạn. Thẩm Mộc Phong và Hắc Bạch nhị lão nhảy lên trước. Tiêu Lĩnh Vu. Tôn Bất Tà và Trung Châu Nhị Cổ cũng nhảy lên theo. Mọi người lên bờ rồi thở phào một cái như vừa cải tử hồi sinh.
Thẩm Mộc Phong quay lại nhìn con thuyền ngũ sắc lớn tiếng hô: - Tiêu Dao dạo trưởng! Thẩm Mộc Phong này đã xuống thuyền lãnh giáo rồi. Nếu đạo trưởng có gan thì tới Bách Hoa sơn trang nói chuyện. Tiêu Dao Tử cười lạt không trả lời. ra lệnh dương buồm đi ngay. Chỗ bờ sông này rất hoang vu. không một bóng người. Tôn Bất Tà liếc mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói : - Thẩm đại trang chúa ! Đại trang chúa một đời kiêu hùng mà coi bộ bữa nay các hạ có vẻ hãi hùng lắm. Thẩm Mộc Phong lạnh lùng đáp : - Nếu không có Thẩm mỗ xuống thuyền thì e rằng các vị khó lòng rời khỏi thuyền lớn một cách bình yên. Tôn Bất Tà nói : - Hiện giờ chúng ta vẫn ở vào tình thế bốn người chọi ba mà hai vị thuộc hạ của trang chúa đều bị chặt tay. còn tác chiến được hay không khó mà đoán trước. Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi đáp : - Nơi đây vẫn thuộc phạm vi của Bách Hoa Sơn Trang. Nếu xảy ra cuộc chiến thì trong vòng một giờ sẽ có viện thủ đến ngay. Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên rảo bước đến trước Thẩm Mộc Phong hỏi : - Đại trang chúa ! Bây giờ đại trang chúa muốn đi đâu ? Thẩm Mộc Phong đáp : - Trở về Bách Hoa Sơn Trang. Tiêu Lĩnh Vu nói : - Tại hạ muốn đến đó để gặp mặt song thân. Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một lát rồi nói : - Trong tay Thương Bát đã giữ một tấm sắc lệnh kim bài thì các vị bất cứ lúc nào muốn đến chẳng được. Tiểu huynh về trước. Tiêu Lĩnh Vu cản đường nói : - Nếu đại trang chúa không chịu thực hành lời hứa thì khó lòng rời khỏi nơi đây một cách dễ dàng. Thẩm Mộc Phong ngửa mặt lên trời cười rộ nói : - Tam đệ ! Tam đệ bức bách tiểu huynh phải động thủ thật sao ? Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Đã không đồng đạo thì chẳng thể mưu sự với nhau được. Tình nghĩa huynh đệ đã chấm dứt rồi xin đừng xưng hô như vậy nữa. Thẩm Mộc Phong vẫn không nổi giận mỉm cười đáp : - Tam đệ cùng tiểu huynh mà xảy cuộc động võ thì bất luận thắng hay thua thì cũng không thể cứu được lệnh tôn cùng lệnh đường. Tiêu Lĩnh Vu hít một hơi chân khí. từ từ giơ tay mặt lên nói : - Tại hạ còn nhớ Thẩm đại trang chúa đã từng nói một câu là giữa Tiêu Lĩnh Vu và trang chúa thế nào cũng đi đến một cuộc đấu sinh tử. Đã là một việc không thể tránh được thì nên quyết đoán sớm đi. Xin đại trang chúa ra tay. Thẩm Mộc Phong thu nụ cười lại. biến thành bộ mặt lạnh lùng. Hắn chậm rãi đáp : - Huynh đệ bức bách ta như vậy thì hãy lấy khí giới ra. Tôn Bất Tà rung cổ tay một cái quăng trường kiếm cho chàng. Tiêu Lĩnh Vu đón lấy rồi nói : - Năm trước tại hạ đã một phen chịu ơn trang chúa. vậy nay xin nhường ba chiêu để báo đáp. Thẩm Mộc Phong thủng thẳng đáp : - Tam đệ đã có tín tâm như thế chắc là tự tin thắng được tiểu huynh. Tiêu Lĩnh Vu đáp : - Chẳng phải tại hạ nghĩ thế. Thẩm đại trang chúa võ công cao cường. chính Tiêu mỗ đã mắt thấy tai nghe. Cuộc chiến bữa nay Tiêu mỗ tuyệt không nắm vững phần nào. Thẩm Mộc Phong hỏi : - Tam đệ không chắc được phần thắng thì sao lại đòi tỷ đấu ? Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời thì đột nhiên Thương Bát lên tiếng trước : - Thẩm đại trang chúa đang lúc mỏi mệt thì dù tệ đại ca có thắng cũng là bất võ. Bọn tại hạ đã có sắc lệnh kim bài để đến Bách Hoa Sơn Trang thì cuộc chiến bữa nay nên đình bãi là hơn. Tiêu Lĩnh Vu biết Thương Bát lắm mưu nhiều kế. Chàng biết y nói câu này tất là có nguyên nhân. nhưng chàng đã ở thế cưỡi hổ. khó mà hạ đài nên chỉ chau mày im lặng không nói gì. Thẩm Mộc Phong cười lạt quay lại bảo Hắc Bạch nhị lão: - Chúng ta đi thôi. Rồi ba người chạy đi thật lẹ. Tiêu Lĩnh Vu nhìn theo bóng sau lưng Thẩm Mộc Phong cho đến lúc mất hút mới quay lại nhìn Thương Bát nói : - Tiêu Dao Tử nói đúng lắm. bữa nay mà thả Thẩm Mộc Phong e rằng sau này khó tìm được cơ hội hạ hắn. Thương Bát cười khanh khách nói : - Độc Thủ Dược Vương đã đến và lão nóng lòng muốn gặp đại ca tất là có việc gấp muốn báo tin. Tiêu Lĩnh Vu hỏi : - Hiện giờ lão ở đâu ? Thương Bát nói : - Lão ở trong bụi cỏ về mé tả. Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại quả thật Độc Thủ Dược Vương theo con chó đen của Thương Bát từ từ đi tới. Người lão nhỏ be gầy nhom. lại mặc áo đen với bộ mặt cứng đơ coi chẳng khác gì xác chết biết cử động. Tôn Bất Tà khẽ dắng hặng một tiếng hỏi : - Độc Thủ Dược Vương ! Lão còn chưa chết ư ? Độc Thủ Dược Vương đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Tôn Bất Tà đáp : - Rồi lão khiếu hóa sẽ phải chết trước lão phu. Độc Thủ Dược Vương đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói : - Lệnh tôn cùng lệnh đường lại bị bọn thuộc hạ Thẩm Mộc Phong bắt đưa về cầm tù ở Bách Hoa Sơn Trang. Tiêu Lĩnh Vu hỏi : - Lão tiền bối có biết giờ họ bị giam ở chỗ nào không ? Độc Thủ Dược Vương ngửa mặt lên trời thở phào một tiếng đáp : - Trong một tòa nông xá cách đây chừng bốn năm dặm. Tiêu Lĩnh Vu ngạc nhiên nói : - Không phải ở Bách Hoa Sơn Trang ư ? Độc Thủ Dược Vương đáp : - Đã được lão phu cứu ra hết rồi. Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Gia phụ và gia mẫu vẫn được bình yên chứ ? Độc Thủ Dược Vương đáp: - Lệnh tôn và lệnh đường cùng hai con nha đầu Kim Lan. Ngọc Lan đều bình yên không bị tổn thương gì hết. Tiêu Lĩnh Vu chắp tay xá dài : - Đa tạ tiền bối ! Độc Thủ Dược Vương da mặt cử động muốn nói nhưng lại thôi. Thương Bát hỏi : - Dược Vương có biết Thần Thâu Hướng Phi ở đâu không ? Độc Thủ Dược Vương đáp : - Y bị trọng thương không biết đi đâu. Thương Bát thở dài toan hỏi nữa thì Độc Thủ Dược Vương nói tiếp : - Theo tin tức thu lượm được thì Mã Văn Phi vì việc bảo vệ lệnh tôn và lệnh đường cũng bị thương về tay các cao thủ của Bách Hoa Sơn Trang. Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy bầu nhiệt huyết chạy rần rần. Cặp mắt chiếu ra những luồng tinh quang. chàng nghiến răng nói : - Tiêu Lĩnh Vu này nhất định báo thù cho bọn họ. Độc Thủ Dược Vương nói : - Đó là việc về sau. Những mối nguy hiểm trước mắt vẫn chưa trừ được hết. mình phải tính trước. Lão phu vì cứu lệnh tôn. lệnh đường mà bắt buộc phải hạ độc thủ. làm tổn thương mười hai tay cao thủ trong Bách Hoa Sơn Trang. Tiêu Lĩnh Vu nói : - Tại hạ xin ghi lòng tạc dạ. Độc Thủ Dược Vương nói : - Tòa nông xá đó cũng không phải là nơi an toàn. chúng ta phải đến đó cho mau. Rồi lão xoay mình chạy trước. Bọn Tiêu Lĩnh Vu chạy sát theo lão. Tôn Bất Tà hắng dặng một tiếng rồi nói : - Độc Thủ Dược Vương ! Trong cuộc đời lão nay mới làm nên một hảo sự. Độc Thủ Dược Vương nói : - Quá khen ! Quá khen ! Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng như lửa đốt. chàng chạy thật nhanh. quần hào phải gia tăng cước bộ mới theo kịp. Quãng đường mấy dặm. chỉ trong khoảnh khắc đoàn người đã chạy tới nơi. Tòa nông xá này rất đỗi hoang vu ở một nơi đồng hoang cỏ rậm. Đôi cánh cửa gỗ đã sứt mẻ đóng chặt. Tiêu Lĩnh Vu quay lại hỏi : - Có phải nơi này không ? Độc Thủ Dược Vương đáp : - Phải rồi! Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy. đưa tay ra đẩy mạnh một cái thò đầu nhìn vào thì thấy Kim Lan. Ngọc Lan tay cầm trường kiếm sóng vai đứng cản đường. Nhị tỳ nhận ra Tiêu Lĩnh Vu vội nghiêng mình thi lễ rồi đứng sang hai bên để nhường lối. Tiêu Lĩnh Vu thấy song thân ngồi trên một đống cỏ. bên cạnh còn một thiếu nữ nằm đó. Đó chính là con gái của Độc Thủ Dược Vương. Tiêu Lĩnh Vu chạy lại lạy phục xuống đất nói : - Hài nhi xin bái kiến song thân. Tiêu đại nhân nhìn chàng bảo : - Ngươi hãy đứng dậy đi. Tiêu Lĩnh Vu sa lệ nói : - Hài nhi đã mấy phen làm gia phụ và gia mẫu phải kinh hoàng. trong lòng rất lấy làm hối hận. Tiêu đại nhân lắc đầu : - Những việc đã qua đều được Uyển cô nương nói cho bọn ta hay rồi. Cái đó không trách ngươi được. Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp : - Có điều Hướng tráng sĩ mình bị trọng thương không hiểu sống chết thế nào. Chao ôi ! Thật là một cuộc chiến cực kỳ khốc liệt. Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời : - Hài nhi phải hết lòng báo thù rửa hận cho họ. Tiêu phu nhân đột nhiên xen vào : - Còn một vị Mã tráng sĩ nữa bị mấy vết kiếm thương. người đẫm máu vẫn còn cố đánh cho đến lúc không chống nổi phải ngã lăn ra mới thôi. Tiêu Lĩnh Vu nói : - Những mối ân tình này hài nhi phải ghi vào tâm khảm. Thương Bát hỏi : - Còn Đông hải Thần bốc Tư Mã Càn thì sao ? Tiêu đại nhân đáp : - Đại khái cũng bị thương. Mấy chục võ sĩ trong Bách Hoa Sơn Trang xúm vào vây đánh cực kỳ rối loạn. Hướng tráng sĩ và Mã tráng sĩ cố đánh cho đến lúc trọng thương rồi bị bọn họ đưa về Bách Hoa Sơn Trang. Về sau không hiểu ra sao. Tiêu phu nhân lại trỏ vào Độc Thủ Dược Vương nói : - Vị này là đại ân nhân đã cứu ta và gia gia ngươi. Độc Thủ Dược Vương nói : - Tiện nữ chịu ơn của Tiêu đại hiệp rất nhiều. Cử động này bất quá chỉ là một chút đền đáp chẳng có chi là đáng kể.