Tiêu Lĩnh Vu trong lòng lấy làm kỳ, nghĩ thầm: -Ðược lắm, cái tên Tiêu Lĩnh Vu này nổi oai phong tưởng cũng dễ tìm. Ngoài miệng chàng lạnh lùng đáp: -Các hạ dạy quá lời. Hán tử trung niên vẻ mặt tươi cười, lại xá dài nói: -Nhị trang chúa không biết hành tung đại giá thành ra không đưa thiếp mời được. Mong rằng Tiêu đại hiệp miễn trách cho. Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp: -Bất tất phải thế! Lại nghe tiếng bước chân vang lên. Một gã thiếu niên quần áo lịch sự dẫn hai tên tiểu đồng bước lên lầu. Quần hào tới tấp đứng dậy chắp tay thi lễ. Thái độ mọi người đối với gã thiếu niên sang trọng này ra chiều cung kính. Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi: -Không hiểu nhân vật này là ai? Ðại hán đầu nhọn tai quắt vội bước lại gần nói nhỏ với thiếu niên một hồi. Thiếu niên ban đầu nhíu cặp lông mày rồi sau gật đầu mỉm cười, đi thẳng về phía Tiêu Lĩnh Vu. Khi gã còn cách chừng bốn, năm bước đã dừng lại chắp tay tự giới thiệu: -Tiểu đệ là Chu Triệu Long, không hay đại giá Tiêu huynh đến tệ xứ nên chưa kịp nghênh tiếp. Mong rằng Tiêu huynh lượng thứ cho. Thiếu niên này mày xanh mắt sáng ăn mặc hoa lệ. Tiêu Lĩnh Vu nghe giọng lưỡi cũng đoán ra được gã là Chu nhị gia mà điếm tiểu nhị đã nhắc đến lúc trước. Chàng liền đứng dậy gật đầu nói: -Chu huynh dạy quá lời. Tiểu đệ lần đầu đến quý địa đã thấy nhân vật phồn thịnh... Chu Triệu Long vươn tay ra chụp lấy cổ tay Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm nhả kình lực ra. Tiêu Lĩnh Vu đã bị Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính chơi một vố cơ hồ không kịp ứng biến. Bây giờ Chu Triệu Long lại giở trò cũ, chàng đã đề phòng liền vận chân khí vào tay mặt chứ không tránh. Chàng giả vờ như không thấy gì. Chu Triệu Long nắm giữ cổ tay Tiêu Lĩnh Vu toan giở thủ đoạn tàn độc bóp vào huyệt mạch trọng yếu. Gã chắc mẩm nếu anh chàng này đúng là Tiêu Lĩnh Vu tất nhiên né tránh, bằng không phải thì gã chỉ bóp mạnh một cái là có thể đưa chàng vào chỗ chết. Tiêu Lĩnh Vu mới bước chân vào chốn giang hồ thì biết những điều hiểm ác xảo trá trong võ lâm thế nào được. Tuy chàng không né tránh yếu huyệt nhưng nội công thâm hậu. Về môn Vô thượng tâm pháp chàng đã luyện được đến 7 thành hoả hậu. Chàng vận nội kình khiến cho cánh tay thành cứng như thép và tự nhiên phong toả được huyệt mạch. Chu Triệu Long tưởng chừng như nắm vào thanh sắt và cảm thấy trong da thịt Tiêu Lĩnh Vu có luồng chân khí lưu động. Gã giật mình kinh hãi nghĩ thầm: -Nội công thằng lỏi này quả nhiên thâm hậu vô cùng! Gã vội buông tay cười nói: -Ðược nghe thịnh danh của Tiêu huynh, tiểu đệ rất lấy làm ngưỡng mộ, hận mình chưa có dịp hội ngộ. Bữa nay được gặp đây thật là thoả lòng khát vọng. Gã nhìn quần hào vẫy tay nói: -Mời các vị vào tiệc đi! Ðại hán đầu nhọn khom lưng nói: -Kiếm Môn Song Anh và Tam cô nương ở Ðường gia chưa tới... Chu Triệu Long xua tay ngắt lời:
-Bất tất phải chờ bọn họ. Ðại hán ra chiều khó nghĩ khẽ nói: -Bữa tiệc này Nhị trang chúa đặt ra để thết ba vị đó... Chu Triệu Long lại vừa cười vừa ngắt lời: -Bây giờ có thể đổi bữa tiệc ấy làm bữa thết Tiêu huynh. Ðại hán không dám nói nữa, quay lại bảo tiểu nhị: -Bày tiệc ra đi! Chỉ trong khoảnh khắc, rượu và nhắm đã bày ra đầy bàn. Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu ngồi bàn trên. Gã nâng chung rượu cười nói: -Tiêu huynh dày dạn phong trần, đùa cợt gió mây chẳng khác nào con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Bữa nay tới đây vinh quang cho tiểu đệ, lại tự báo tính danh cùng nhau tương kiến thật khiến cho tiểu đệ cảm kích muôn vàn! Tiêu Lĩnh Vu muốn giải thích về chuyện ngẫu nhiên chàng tới đây, nhưng chàng thấy vụ này rất phức tạp không biết khởi chuyện từ đâu, liền cũng nâng chung rượu lên đáp: -Chu huynh thật là khách khí! Trong đầu chàng xoay chuyển ý nghĩ, bụng bảo dạ: -Kẻ nào mạo danh mình hãy để đó. Ta hãy mượn danh dự của gã cũng chẳng có chi quá đáng. Vả lại trước tình cảnh này dù mình có nói đến muôn ngàn điều vị tất đã giải thích được rõ ràng. Chàng nghĩ vậy rồi yên tâm lại. Chu Triệu Long dường như có ý muốn giao kết với Tiêu Lĩnh Vu. Gã bồi tiếp chàng một cách rất nồng hậu khiến cho quần hào kính trọng theo. Mọi người đứng lên tới tấp mời rượu, thái độ cực kỳ kính cẩn, tưởng chừng tâng bốc chàng lên chín từng mây. Tiêu Lĩnh Vu chưa hiểu rõ mọi điều, vừa bước chân vào chốn giang hồ đã được người sùng kính, dù chàng thông minh rất mực nhưng không khỏi cảm thấy tấm thân nhẹ nhõm như muốn bay bổng trên lưng trời. Chàng thấy mọi người ân cần với mình, bất giác trong lòg nẩy ra mối hảo cảm. Chu Triệu Long vẫn giữ được địa vị kính cẩn mà không khỏi tự ty. Câu nào cũng lộ ra con người rất mực khiến cho Tiêu Lĩnh Vu giận mình gặp gã quá muộn. Giữa lúc mọi người nồng nhiệt tiếp đãi Tiêu Lĩnh Vu, Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính và thiếu nữ áo xanh vẫn ngồi yên trong góc phòng thành ra càng thêm vẻ thê lương hiu quạnh. Chu Triệu Long ngấm ngầm ra hiệu cho quần hào đừng tra hỏi gì đến lão già và thiếu nữ vì họ đã có ý lánh mặt nên quần hào cũng không đến quấy nhiễu họ. Có điều họ Chu vẫn để ý ngấm ngầm theo dõi từng cử động của lão già và thiếu nữ áo xanh. Giả tỷ Tiêu Lĩnh Vu thường qua lại giang hồ, hoặc chàng lưu tâm một chút là lập tức phát giác ra Chu Triệu Long vẫn coi chừng hai người này. Nhưng chàng bị quần hào bao vây tiếp đãi ân cần không cần để ý đến chuyện ngoài huống chi Chu Triệu Long cử động cực kỳ cẩn thận. Mỗi khi gã cười nói với chàng lại làm bộ rất hoan hỉ, vẻ mặt rất chân tình tựa hồ chẳng có gì. Giữa lúc mọi người đang ăn uống vui cười đột nhiên một hán tử bận võ phục mồ hôi nhễ nhại chạy lên lầu. Còn ở đằng xa, gã đã nhìn Chu Triệu Long xá dài: -Bẩm nhị gia! Kiếm Môn Song Anh đại gia đã đến ngoài thành Quý châu. Chu Triệu Long khoát tay đáp: -Ta đã biết rồi. Hán tử võ phục lại chắp tay xá dài trở gót xuống lầu. Chu Triệu Long chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười nói: -Lát nữa tiểu đệ sẽ giới thiệu Tiêu huynh với hai vị đại anh hùng tiếng tăm lừng lẫy võ lâm... Gã nổi lên tràng cười ha hả nói: -Mấy vị đó tuy là những tay tuấn kiệt một thời trong võ lâm nhưng so với thanh danh của Tiêu huynh hãy còn kém một bậc. Tiêu Lĩnh Vu nói: -Chu huynh quá khen khiến cho tiểu đệ phải hổ thẹn... Chàng chưa dứt lời, đột nhiên nghe tiếng thở dài rất khẽ vọng lại. Tiêu Lĩnh Vu nghe tiếng thở dài quay đầu lại liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh thì thấy nàng đã đứng dậy, giơ tay áo màu biếc lên. Ba luồng bạch quang bay ra không một tiếng động nhằm đánh vào ba đại huyệt của Chu Triệu Long. Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi vì biến cố xảy ra đột ngột. Chàng không kịp suy nghĩ gì đã vung tay phóng chưởng đánh ra, miệng chàng lớn tiếng la: -Chu huynh hãy coi chừng. Chu Triệu Long nghe tiếng liền cảnh giác. Ðầu vai rung động, người gã đã nhảy tạt ngang ra ba thước, rồi mới quay đầu nhìn lại. Tiêu Lĩnh Vu ra tay rất lẹ. Chu Triệu Long quay lại đã nhìn thấy ba tia sáng bị chưởng lực của chàng hất sang một bên. Thiếu nữ áo xanh thấy ba mũi phi đao tẩm thuốc độc của mình bị chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu hất ra xa ngoài năm thước thì lòng vừa kinh hãi vừa tức giận. Nàng kinh hãi vì chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ hùng hậu, lại tức giận chàng can thiệp vào việc người ngoài, bất giác lên tiếng cười nhạt. Hai tay áo xanh biếc lại vung lên. Bốn luồng kim quang bắn ra nhanh như chớp. Hai luồng nhằm vào trước ngực Tiêu Lĩnh Vu, hai luồng tập kích Chu Triệu Long. Tiêu Lĩnh Vu vung cả hai tay lên bắt lấy hai luồng kim quang nắm trong tay. Chu Triệu Long không dám mạo hiểm. Gã rung tay mặt một cái, một luồng ánh sáng xanh lè vừa lấp loáng, hai tiếng leng keng đã bật lên. Hai luồng kim quang bị đánh rớt xuống. Tiêu Lĩnh Vu nhìn lại trong tay thì ra hai thứ ám khí giống như đoản kiếm mà hai bên đều hình răng cưa và vô số mũi nhọn, lấp loáng ánh xanh lè. Quần hào trên lầu quát lên một tiếng chia nhau ra nhảy xổ về phía Bát Thủ Thần Long và thiếu nữ áo xanh. Bỗng nghe Chu Triệu Long thở dài nói: -Tiêu huynh nghệ cao mật lớn khiến cho tiểu đệ rất khâm phục. Hai bên lưỡi kim kiếm này đều có mũi nhọn vô cùng. Dù người luyện công phu "Thiết sa chưởng" cũng không chịu nổi. Lưỡi dao còn tẩm thuốc kịch độc, người nào trúng phải là uổng mạng. Tiêu huynh giơ hai ngón tay ra cắp được mũi kim kiếm không sai một ly... Gã ngừng lại một chút rồi tiếp: -Nhưng lần sau Tiêu huynh đừng mạo hiểm quá như vậy hay hơn. Tiêu Lĩnh Vu la thầm: -Thật là đáng thẹn vì mình ngu dại! Chàng bỏ thanh kim kiếm xuống, đảo mắt nhìn ra thấy trong tay mặt Chu Triệu Long cầm một thoi ngọc biếc dài một thước hai tấc. ánh sáng xanh biếc lúc ẩn lúc hiện. Chu Triệu Long không chờ Tiêu Lĩnh Vu hỏi đã nói trước: -Cây thuý ngọc xích này của tiểu đệ tuy chưa phải của báu hy hữu nhưng nó là một thứ hàn ngọc ngàn năm hiếm thấy, rắn như thiết thạch, không sợ đao kiếm. Nếu Tiêu huynh thích thì tiểu đệ xin kính tặng. Tiêu Lĩnh Vu vội xua tay loạn lên đáp: -Cái đó khi nào tiểu đệ dám lãnh thụ. Bỗng nghe mấy tiếng rên la, tiếp theo là những tiếng "binh binh" vang lên. Chỉ trong khoảnh khắc bốn, năm người trong đám quần hào nhảy xổ lại chiến đấu với lão già và thiếu nữ bị đánh ngã nằm sóng sượt. Công lực Bát Thủ Thần Long rất thâm hậu, chưởng lực của lão mãnh liệt phi thường. Quần hào tuy vây đánh bốn mặt mà vẫn không tài nào đến gần lão được. Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh thấy vẻ mặt trang nghiêm của nàng bây giờ ra chiều phẫn nộ, mắt trợn ngược tròn xoe đầy vẻ oán hận. Mục quang chàng ngó vào ánh mắt nàng, bất giác chàng chấn động tâm thần. Chàng quay đầu lại thấy Chu Triệu Long vẫn mỉm cười theo dõi cuộc đấu trong trường. Lúc này hai người nữa té xuống nhưng Chu Triệu Long vẫn đứng yên không nhúc nhích tựa hồ chẳng quan tâm gì đến những kẻ thương vong. Tiêu Lĩnh Vu thấy số người bị thương mỗi lúc một nhiều thì trong lòng không nỡ. Ðột nhiên chàng rảo bước tiến lại. Chàng vừa cất bước lập tức hai đại hán lạng mình đi lùi ra hai bên để nhường lối.
Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính hai mắt đỏ sọng, thấy Tiêu Lĩnh Vu lại tấn công, lão cả giận quát: -Hãy thử tiếp một chưởng của lão phu! Ðồng thời lão vung chưởng đánh tới. Ðây là lần đầu tiên Tiêu Lĩnh Vu cùng người động thủ, chàng không có chút kinh nghiệm nào, thấy chưởng thế mãnh liệt không dám đón tiếp. Tay mặt chàng hất trệch chưởng lực đối phương sang một bên. Năm ngón tay vung ra điểm vào huyệt mạch môn Ðoan Mộc Chính. Ðoan Mộc Chính kinh hãi lùi lại hai bước, la lớn: -xxx hoa phát huyệt thủ. Tiêu Lĩnh Vu đáp: -Ðúng thế! Bỗng thấy ánh kim quang lấp loáng đâm vào cạnh sườn bên trái. Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi né tránh rồi xoay tay phóng ra một chưởng. Trong lúc kinh hãi chàng không rảnh nhìn sang bên cạnh. Phát chưởng vừa đánh ra bỗng nghe bốp một tiếng. Một lưỡi kiếm bay vọt đi. Thiếu nữ áo xanh vội lùi lại hai bước. Tay trái nàng ôm lấy cổ tay mặt, nước mắt chạy quanh. Hiển nhiên nàng bị thương khá nặng. Nguyên lúc Tiêu Lĩnh Vu phóng chưởng đánh trúng vào cổ tay nàng. Chàng ngơ ngác, trong lòng có ý hối hận, toan tìm mấy câu xin lỗi thì thấy Bát Thủ Thần Long phất tay một cái. Một đám ngân quang vọt ra mờ mịt. Bên tai chàng nghe tiếng Chu Triệu Long la lên: -Tiêu huynh hãy coi chừng ám khí. Nguyên Ðoan Mộc Chính ngoại hiệu là Bát Thủ Thần Long có một thủ pháp phóng ám khí độc đáo trong võ lâm. Lão vung tay một cái nào phi đao, nào tụ tiễn,nào ngân thoa, nào kim tiêu mười mấy mũi bay ra như mưa chia nhau đánh vào những đại huyệt nguy hại trong mình Tiêu Lĩnh Vu. Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm: -Lão vung tay ra một cái mà phát ra được nhiều ám khí đến thế! Thật là một chuyện chưa từng nghe thấy. Tay mặt chàng phóng chưởng đánh ra. Người chàng lùi lại phía sau. Một luồng thủ kình cương mãnh ào ạt xô ra. Bao nhiêu ám khí phóng tới như vấp phải một bức tường vô hình đều trệch đi rớt xuống hai bên. Ðoan Mộc Chính đột nhiên buông tiếng thở dài nói: -Hài tử! Chúng ta đi thôi! Tay trái lão cắp thiếu nữ áo xanh. Tay phải phóng lẹ ra một chưởng. Ðồng thời người lão nhảy vọt ra cửa sổ. Tiêu Lĩnh Vu khẽ uốn mình. Người chàng đã vọt tới bên cửa sổ. Chu Triệu Long cũng nhảy vọt ra theo nói: -Tiêu huynh! Cổ nhân có câu đừng đuổi giặc trong bước đường cùng! Tha cho họ đi thôi. Bản tâm Tiêu Lĩnh Vu cũng không muốn rượt theo. Chàng vọt lại mục đích để coi xem Ðoan Mộc Chính tay cắp một người có nhảy xuống lầu cao được không,thì thấy lão chống tay mặt vào cửa sổ mượn đà nhảy sang mái nhà mé trước như con chim hồng, chớp mắt đã mất hút. Chàng thở phào một cái, quay lại hỏi: -Hai người đó có điều chi xích mích với Chu huynh từ trước? Chu Triệu Long mỉm cười đáp: -Những chuyện ân oán thị phi trên chốn giang hồ dĩ nhiên khó mà tránh được. Hai người này tiểu đệ chưa từng quen biết. Không hiểu tại sao họ lại đến hành thích? Bữa nay may nhờ Tiêu huynh cứu viện không thì khó lòng tránh khỏi bị hại về lưỡi phi đao tẩm độc rồi. Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm: -Khâu tỷ tỷ của mình cũng chẳng có thù hằn gì với những người kia mà vì họ muốn cướp đoạt chiếc chìa khoá cung cấm chẳng cần lựa chọn thủ đoạn cứ làm khó dễ với y. Chàng thở dài nói: -Chu huynh nói đúng đó! Những chuyện thị phi trên chốn giang hồ thật không biết đâu mà lường. Bỗng nghe có tiếng trầm trầm cất lên: -Xin báo để nhị gia biết: hiệp giá của Kiếm Môn Song Anh đã tới dưới lầu. Chu Triệu Long khẽ nói: -Mau đem những người bị thương xuống lầu đi! Gã dắt Tiêu Lĩnh Vu nói: -Tiêu huynh! Tiểu đệ dẫn Tiêu huynh giới thiệu với Kiếm Môn Song Anh. Biết thêm mấy người tưởng không hại gì. Tiêu Lĩnh Vu đành đi theo Chu Triệu Long xuống lầu. Vừa đi đến cửa đã thấy hai con ngựa cao lớn đứng đó. Hai đại hán võ phục màu xám lợt cưỡi trên lưng ngựa, ngoài khoác áo choàng màu đen. Chu Triệu Long buông tay Tiêu Lĩnh Vu ra, chắp tay nói: -Tiểu đệ vừa gặp thích khách, không thể ra xa đón nhị huynh được. Xin nhị vị tha lỗi cho. Hai người trên lưng ngựa nhảy xuống đồng thanh đáp: -Chu huynh dạy quá lời. Bắt được thích khách chưa? Chu Triệu Long đáp: -Họ chạy thoát rồi. Cảm ơn nhị vị có lòng hỏi tới. Ðại hán đi trước lớn tuổi hơn đã có chòm râu đen dài. Hắn nói: -Ðáng tiếc là anh em tại hạ đến chậm một bước. Nếu đến sớm hơn chắc chúng khó lòng trốn thoát. Ðại hán đi sau ít tuổi hơn, mặt trắng không để râu. Gã cất tiếng hỏi: -Kẻ nào lớn mật mà dám vô lễ với Chu huynh? Chu Triệu Long cười đáp: -Người này võ công cao cường, đả thương 7 tay hảo hán của tệ trang... Gã đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp: -Nếu không có Tiêu huynh đây viện thủ thì e rằng tiểu đệ đã bị thương về lưỡi phi đao tẩm độc rồi. Ðại hán râu đen la lên: -Có chuyện đó ư? Thế thì còn ra làm sao? Gã đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi: -Vị này là ai? Chu Triệu Long cười nói:
-Tiểu đệ quên chưa giới thiệu... Gã trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp: -Vị này là Tiêu Lĩnh Vu đại hiệp, một nhân vật mới quật khởi mấy năm gần đây mà oai danh lừng lẫy giang hồ. Tiêu huynh tuy nhỏ tuổi mà nghệ thuật kinh người. Ðại hán kia ngắm Tiêu Lĩnh Vu từ đầu xuống gót chân ra vẻ không tin. Hắn chắp tay nói một câu khách sáo: -Tại hạ ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Tiêu Lĩnh Vu tuy biết hắn ra chiều lạnh nhạt, nhưng chưa hiểu hắn còn có lòng coi thường chàng. Chàng chắp tay đáp lễ nói: -Không dám! Không dám! Chu Triệu Long lại trỏ tay vào đại hán râu đen giới thiệu: -Vị này là lão đại trong Kiếm Môn Song Anh, danh hiệu là Truy Phong Kiếm Bùi Bách Lý. Gã ngừng lại một chút rồi trỏ vào đại hán mặt trắng không râu nói tiếp: -Vị này là lão nhị tức Vô ảnh Kiếm Ðàm Ðồng. Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói: -Tại hạ mong rằng được hai vị chỉ giáo thêm cho. Bùi Bách Lý lạnh lùng đáp: -Anh em tại hạ không dám. Chu Triệu Long nhíu cặp lông mày nói: -Hai vị đi đường xa chắc đã đói bụng. Trên lầu tiệc rượu sắp rồi, mời nhị vị tiếp chén rượu tẩy trần. Gã dắt Tiêu Lĩnh Vu đứng sang một bên nghiêng mình nhường lối. Bùi Bách Lý thấy Chu Triệu Long ra vẻ thân mật với Tiêu Lĩnh Vu thì không khỏi động tâm nghĩ thầm: -Chu Triệu Long vốn là con người rất tự phụ chịu thân thiết với thằng lỏi này tất gã không phải tầm thường. Nguyên Kiếm Môn Song Anh mấy năm gần đây đóng cửa không tiếp khách để rèn luyện kiếm pháp không qua lại giang hồ, mà Tiêu Lĩnh Vu nổi danh là việc mới đây nên chúng chưa được nghe tiếng. Bùi Bách Lý ngẫm nghĩ một lúc rồi cất bước lướt qua Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu. Ðàm Ðồng đi sau, khi tới bên Tiêu Lĩnh Vu, đột nhiên co ngón tay lại bật ra một cái. Một giây chỉ phong xô vào huyệt Dương quan trên đầu gối bên trái của chàng. Tiêu Lĩnh Vu bất ngờ bị tập kích một cách đột ngột, chàng không khỏi hoang mang luống cuống, vội vàng né tránh. Ðàm Ðồng tủm tỉm cười nói: -Thân pháp né tránh của Tiêu huynh thật là mau lẹ dị thường! Câu nói này hiển nhiên ra chiều khinh mạn. Kể về võ công thì Tiêu Lĩnh Vu chỉ cần vận khí phong toả huyệt đạo là có thể chống lại được cái búng tay của Ðàm Ðồng chứ không cần phải né tránh, nhưng chàng chưa có kinh nghiệm lâm địch thành ra bối rối không tự chủ được. Chu Triệu Long sợ Tiêu Lĩnh Vu nổi cơn tức giận bỏ đi liền dùng thuật truyền âm ngấm ngầm bảo chàng: -Tiêu huynh nên vì tiểu đệ mà đừng để tâm chi hết. Hai gã này hùng cứ một phương quen thói ngược ngạo. Khi gặp cơ hội, Tiêu huynh trổ vài đường tuyệt kỹ cho họ trơ mắt ra rồi sẽ bớt thói kiêu căng. Tiêu Lĩnh Vu đã toan nổi nóng nhưng nghe lời Chu Triệu Long khuyên giải không nên nóng nảy, gắng gượng đè lửa giận xuống. Tiệc rượu trên lầu đã được chỉnh đốn lại. Chu Triệu Long dắt Tiêu Lĩnh Vu và Kiếm Môn Song Anh cùng ngồi một bàn. Bùi Bách Lý cầm ngay lấy hồ rượu rót đầy vào chung rồi đứng lên nói: -Tiêu huynh! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, tiểu đệ xin mời Tiêu huynh một chung trước. Tiêu Lĩnh Vu đã đem lòng cảnh giác. Chàng từ từ đứng lên toan đưa tay ra đón lấy chung rượu thì đột nhiên có tiếng động nhẹ vang lên. Một mũi ngân châm lấp loáng ánh xanh lè đâm vào trong chung rượu. Ðồng thời có tiếng cười sang sảng như tiếng nhạc lọt vào tai, rồi tiếng người nói: -Giỏi quá! Khách chưa đến đủ đã uống rượu trước. Bản nhân muốn xem vị nào lớn mật thì uống chung rượu đó đi. Mọi người nghển đầu nhìn ra thấy một vị nữ lang nhỏ tuổi, vận quần áo màu hồng đang đứng tựa nghiêng trước cửa cầu thang mà cười khanh khách. Chu Triệu Long đứng dậy xá dài nói: -Tam cô nương khinh công khiếp thật! Bọn tại hạ bao nhiêu người chưa ai nghe tiếng động mà Tam cô nương đã đến từ hồi nào! Hồng y nữ đột nhiên dừng tiếng cười, lạnh lùng hỏi: -Chu nhị trang chúa gởi thiếp mời bản cô nương đến đây mà cách tiếp đãi ngạo mạn thế này thì ra coi Ðường Tam Cô không vào đâu ư? Chu Triệu Long chắp tay niềm nở đáp: -Sao Ðường Tam Cô lại nói vậy? Tiểu đệ ngưỡng mộ những tuyệt kỹ của Ðường môn ở Tứ Xuyên không biết đến thế nào mà kể. Có lý đâu dám coi thường Tam Cô Nương? Chỉ vì tiểu đệ vừa gặp chuyện biến cố bất ngờ thành ra phạm lỗi thất kính... Ðường Tam Cô hỏi ngay: -Biến cố bất ngờ gì? Chu Triệu Long đáp: -Tiểu đệ vừa chạm trán thích khách. Ðường Tam Cô nhíu cặp lông mày xinh đẹp, đảo cặp mắt ngó Kiếm Môn Song Anh hỏi: -Ðã có hai vị danh kiếm ở đây, chắc là tên thích khách kia chẳng chết cũng bị thương rồi? Bùi Bách Lý trong lòng đã không vui, Ðường Tam Cô xuất hiện lại liệng độc châm vào chugn rượu trong tay hắn khiến hắn càng tức giận thêm, nhưng vì nể mặt Chu Triệu Long không tiện nổi nóng. Bây giờ gã nghe Ðường Tam Cô trêu chọc thì không nhịn được nữa, cười lạt nói: -Ám khí của Ðường môn ở Tứ Xuyên nổi tiếng giang hồ, anh em tại hạ đã được nghe qua. Nay cô nương thi triển tuyệt kỹ, càng mở rộng tầm mắt.