Xin Em Đứng Đắn Chút

1: Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 01


trước sau

Cừu Chính Khanh đánh vô lăng, chiếc xe rẽ vào một khúc quanh. Anh thấy từ xa bên kia đường có một dáng người vô cùng quen mắt đang đi ngược hướng. Anh lái xe hơi, còn cô thì đi xe đạp.
Là Doãn Đình.
Khi chiếc xe đến gần anh đã có thể thấy rõ, chính là cô ấy.
Doãn Đình mặc áo thun quần jeans rất đơn giản, cột tóc đuôi ngựa, ngồi trên chiếc xe đạp khá cũ. Cô nhấc cao ௱ôЛƓ, cả người đổ về phía trước, hai chân dồn hết sức nhấn bàn đạp leo lên mọt con dốc vừa dài vừa đứng.
Xe hơi của Cừu Chính Khanh và xe đạp của cô cách nhau nữa con đường, hai người cứ thế đi lướt qua nhau.


Khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng khoảng cách không xa cũng đủ để Cừu Chính Khanh nhìn rõ, ánh mặt trời chiếu lên người Doãn Đình, đuôi tóc cô đong đưa theo nhịp vận động rất có sức sống.
Doãn Đình là bạn thân của đại tiểu thư công ty anh đang công tác, Tần Vũ Phi. Cừu Chính Khanh cũng có duyên gặp cô vài lần, tuy không thân lắm, cũng không có giao tình gì, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. Cô và Tần Vũ Phi đều là thiên kim tiểu thư, gia đình giàu có, không ngờ cũng có lúc cưỡi chiếc xe đạp chạy trên phố thế kia.
Công ty Cừu Chính Khanh làm việc có tên là Vĩnh Khải, là một tập đoàn thương mại có tiếng trong nước, sở hữu không ít các nhãn hiệu nổi tiếng. Cừu Chính Khanh làm quản lí, chỉ mới ba mươi ba tuổi đã ngồi lên chiếc ghế Phó tổng, khiến cho bao người ngưỡng mộ. Đặc biệt hơn là anh được chính ông chủ Tần Văn Dịch đích thân tìm về, tự mình đào tạo, bồi dưỡng, nâng đỡ anh lên vị trí hôm nay, có thể nói sự nghiệp thành công, tiền đồ rộng mở.
Hôm nay chủ nhật, là thời gian để nghỉ ngơi. Thường thì những ngày này đối với Cừu Chính Khanh mà nói cũng chỉ khác ngày thường ở chỗ chuyển nơi làm việc từ công ty về nhà mình, hôm nay hiếm hoi lắm anh mới ra khỏi cửa, càng lạ hơn là anh ra ngoài vì một cuộc hẹn cá nhân.
Người hẹn anh là một cô bạn thời đại học, Mao Tuệ Châu. Cô ấy và anh giống nhau, đều là những người có hoàn cảnh gia đình khó khăn, những năm đại học đều nhờ vào tiền học bổng và làm thêm mà sống qua ngày. Danh sách được nhận học bổng có hạn, hai người lúc ấy tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, chỉ sợ không thể giánh được học bổng. Những năm đó, mọi người đều học hai người học là “học bá song sát”. Phòng tự học, thư viện, trong số những người ở lại học đến tận khuya thế nào cũng thấy bóng hai người họ.

Tuy là đối thủ cạnh tranh với nhau, nhưng vì hoàn cảnh giống nhau, đều là những người chăm chỉ nỗ lực, thế nên giữa hai người dù không nói ra vẫn lẳng lặng nảy sinh một tình bạn đáng quý. Nếu một người tìm thấy công việc làm thêm thích hợp với người kia đều sẽ nói lại, hoặc là tranh thủ giành lấy cơ hội cho nhau. Nhưng vừa quay lưng lại thì đều học bạt mạng, đấu đến người sống kẻ ૮ɦếƭ trên bảng thành tích.
Sau khi tốt nghiệp mỗi người một hướng, anh và cô ấy đều tìm được công việc thích hợp, tuy không thể gặp mặt ăn mừng nhưng cũng gọi điện nói với nhau một câu chúc mừng. Trong điện thoại Mao Tuệ Châu còn nói với anh, cảm ơn sự tồn tại của một đối thủ như anh, nếu trong bốn năm này không có sự cạnh tranh của anh thì chắc chắn cô không thể có được thành tích xuất sắc như vậy, nếu không có bảng thành tích đẹp như thế thì cô cũng không thể xin vào làm trong công ty lớn mà nằm mơ cô cũng muốn được đầu quân vào.
Thật ra những lời này cũng chính là tiếng lòng của Cừu Chính Khanh. Sau nhiều năm quay đầu nhìn lại, nghĩ đến người con gái đã từng xuất hiện trong cuộc đời của anh, có thể nói Mao Tuệ Châu là một người rất đặc biệt.
Những năm đại học, Cừu Chính Khanh chỉ toàn tâm toàn ý cho việc học hành và kiếm tiền, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đươn. Vừa tốt nghiệp đi làm, đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt chốn công sở, anh lại lần nữa thề rằng không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt nhất. Cứ thế lăn lộn ngoài xã hội mười một năm, anh đã trở thành một nhân tài trong giới, nhưng chuyện tình cảm thì vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì.
Còn Mao Tuệ Châu sau khi đi làm hai năm thì có cơ hội thăng chức, cô cùng với cấp trên của mình được điều ra nước ngoài và ở lại luôn bên đó, từ đấy mất hẳn liên lạc với Cừu Chính Khanh, người vốn đã ít khi liên lạc. Năm nay cô về nước, gửi một tin nhắn vào hộp thư của Cừu Chính Khanh. Cô vốn chỉ muốn cầu may một chút, nhưng không ngờ lại có duyên với nhau đến thế, nhiều năm như vậy mà địa chỉ email của Cừu Chính Khanh vẫn chưa từng thay đổi, cũng nhờ vậy mà hai người nối lại liên lạc với nhau.
Mao TUệ Châu và Cừu Chính Khanh trò chuyện qua điện thoại, kết bạn trên mạng, kể cho nhau nghe về những việc đã trải qua trong mấy năm qua, không ngờ hai người lại giống nhau đến thế. Sự nghiệp thành công, thành tích nổi bật, và đều không quan tâm đến chuyện tình cảm.
Đối với chuyện này Cừu Chính Khanh không khỏi bật cười, hai người họ quả thật giống nhau quá, cô cứ như một phiên bản khác giới của anh vậy.
Liên lạc qua mạng một thời gian, hai người trò chuyện rất hợp, từ chuyện kinh tế chính trị cho đến sự nghiệp… Mấy ngày trước Mao Tuệ Châu gọi điện hẹn anh cuối tuần gặp mặt, Cừu Chính Khanh rất vui vẻ nhận lời.
Tuy người đưa ra lời hẹn là Mao Tuệ Châu, nhưng thân là đàn ông, Cừu Chính Khanh vẫn chủ động đề nghị được trả tiền và phụ trách đưa đón. Anh đặt một nhà hàng rất nổi tiếng, trước đây khi bàn chuyện làm ăn với đối tác anh đã từng đến, nhà hàng được bài trí sang trọng, xung quanh cũng yên tĩnh.
Mao Tuệ Châu rất hài lòng với sự sắp xếp của anh, cô cũng không làm cao mà bắt Cừu Chính Khanh phải chờ đợi. Xe của anh vừa đến thì cô đã chạy xuống ngay. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại từ sau khi tốt nghiệp, vừa nhìn thấy nhau đều không nhịn được mà bật cười.


Lột bỏ vẻ ngây ngô của tuổi trẻ, mười năm tôi luyện ngoài xã hội, họ đều khoác lên mình vầng hào quang của người thành đạt, tự tin, tài giỏi, và có cả sự trưởng thành. Hai người đều đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn ngoại hình vẫn có thể nhận ra nhau.
Hai người nhìn nhau cười, vừa lên xe đã tíu tít trò chuyện, Mao Tuệ Châu than thở rằng thời gian trôi qua nhanh quá, Cừu Chính Khanh đáp: “Không lãng phí nó là tốt rồi”.
Mao Tuệ Châu lại cười: “Phong cách và giọng điệu khi nói chuyện của cậu vẫn như thế!”.
Cừu Chính Khanh cũng cười: “Đây xem như là giữ được bản sắc. Cậu thì thay đổi nhiều quá, trước đây toàn nói chuyện cộc lốc”.
“Mình là con gái mà, ra ngoài xã hội mà vẫn kiểu đó thì có ngày bị người ta đạp ૮ɦếƭ, dù sao cũng nên uyển chuyển một chút. Về mặt này thì đàn ông các cậu được lợi rồi, tuy nói nam nữ bình đẳng, nhưng sự bao dung của xã hội này đối với các cậu vẫn còn hơn đối với phụ nữ rất nhiều.”
“Vậy sao?” Cừu Chính Khanh khởi động xe, “Mình lại cảm thấy giới tính không quan trọng, bối cảnh và lai lịch lại có ảnh hưởng lớn.”
Câu nói này chạm đến nỗi lòng của Mao Tuệ Châu, một người không có điều kiện gia đình tốt, cũng không có lai lịch hiển hách, muốn chứng minh bản thân thật sự phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều nỗ lực. “Chúng ta đều vất vả rồi”, cô mỉm cười nhìn Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh cũng nhìn cô, nhớ lại chuyện cũ: “Đúng là rất vất vả, năm đó khi thấy cậu trong phòng tự học, mình nghĩ nếu mình về sớm thì sẽ thua cậu”.
“Ha ha, mình cũng thế.”
Hai người lại cười, trên đường đi trò chuyện rất vui vẻ, Cừu Chính Khanh đột nhiên phát hiện một bóng người rất quen ở bên kia đường.

Sao cô ấy vẫn còn ở đây?
Cừu Chính Khanh cho xe chạy chậm lại. Anh đang quay lại đường cũ, chính là con dốc vừa dài vừa đứng vừa đi qua lúc nãy, lại nhìn thấy Doãn Đình khi nãy tràn đầy sức sống, hăng hái đạp xe đạp, giờ cô đang ngồi dưới bóng cây bên đường, bên cạnh là chiếc xe đạp. Khi xe chạy đến gần Cừu Chính Khanh mới nhìn thấy, thì ra là xích xe bị đứt.
Cừu Chính Khanh do dự một chút, cuối cùng quyết định qua hỏi thăm một chút. Anh tấp xe vào bên đường.
Doãn Đình đứng lên phủi phủi chiếc quần jeans, vừa nhìn thấy chiếc xe hơi đang đậu kế bên, cô dừng động tác lại.
Cửa xe mở ra, Cừu Chính Khanh bước xuống, hỏi: “Xe của cô bị làm sao vậy?”
Doãn Đình vừa thấy Cừu Chính Khanh thì hai mắt sáng lên, trên mặt viết rõ hàng chữ “Cứu tinh đến rồi”.
“Cừu tổng!!!” Ngay cả giọng điệu cũng lộ ra hàm ý sâu sắc là “Cứu tinh đến rồi”.
Cừu Chính Khanh bật cười trước dáng vẻ kích động của Doãn Đình, chỉ chỉ chiếc xe đạp của cô: “Hỏng rồi sao?”.
“Đúng vậy!” Chuyện này còn không rõ ràng sao? Doãn Đình nhảy vọt đến trước mặt Cừu Chính Khanh, “Khó khăn lắm em mới đạp lên được dốc, kết quả nó lại tiêu mất rồi.” Dây xích đứt, dây thắng cũng đứt luôn, cái xe hy sinh thật anh dũng mà.
“Vậy cô định thế nào? Có bạn bè hay người nhà đến đón cô không?” Cừu Chính Khanh lại hỏi.


“Tôi không mang điện thoại.” Doãn Đình trả lời rất dứt khoát.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, đang nghĩ xem nên đưa điện thoại cho cô mượn hay đưa cô về, thì Doãn Đình đã chủ động lên tiếng: “Cừu tổng, anh có thể cho em và chiếc xe này đi ké một đoạn đường không? Trên đường đi Di Viên ở phía trước có một tiệm sửa xe. Anh đưa em đến đó có được không?”.
Lời còn chưa nói xong, cánh cửa bên này của chiếc xe cũng mở ra, Mao Tuệ Châu từ trên xe bước xuống. Lúc này Doãn Đình mới biết trên xe còn một người khác, hơn nữa còn là một phụ nữ ăn mặc sang trọng. Mái tóc ngắn cắt tỉa khéo léo, trang điểm tinh tế, trang phục hàng hiệu.
Hẹn hò? Máu nhiều chuyện của Doãn Đình nhất thời sôi trào, mắt cô lóe lên nhưng vẫn tự nhủ là phải cố gắng kiềm chế, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ có khí chất, lễ phép hỏi một tiếng: “Có tiện không ạ?”.
“Được chứ, dù sao cũng thuận đường mà.” Vừa hay nhà hàng Cừu Chính Khanh đặt cũng nằm trên đường Di Viên . Anh gật đầu với Mao Tuệ Châu, chỉ chỉ Doãn Đình: “Đây là bạn đồng nghiệp mình, tên cô ấy là Doãn Đình”.
Doãn Đình tươi cười, nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, xin chào, thật ngại quá, làm phiền hai người rồi, hy vọng là không quá phiền”.
Nụ cười này thật sáng lạn, khiến cho Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút rợn người. Anh nhanh chóng giới thiệu lại: “Cô ấy là bạn tôi…”.
Anh còn chưa nói hết lời, Mao Tuệ Châu đã lên tiếng: “Xin chào, tôi là Zoe”.
Cừu Chính Khanh ngây người, nhớ đến mail Mao Tuệ Châu gửi cho mình, địa chỉ thư, tài khoản trên mạng, cả khi gọi điện thoại đều tự xưng là Zoe. Nghĩ lại khi còn học đại học, tên của Mao Tuệ Châu từng bị bạn học đem ra trêu chọc vì quá quê mùa, anh cũng hiểu ra ít nhiều. Xem ra cô ấy vẫn còn rất để ý đến việc đó.
Sau đó anh cũng không nhiều lời, theo ý của Mao Tuệ Châu mà nói: “Zoe, xe của Doãn Đình hỏng rồi, chúng ta đưa cô ấy một đoạn đường được không?”.


Mao Tuệ Châu tất nhiên không phản đối, Cừu Chính Khanh giúp Doãn Đình bỏ chiếc xe đạp vào trong cốp xe. Ba người lên xe, tiếp tục lên đường.
Doãn Đình ngồi ở ghế sau, tò mò nhìn hai người phía trước. Cừu tổng đại nhân đi hẹn hò! Tin tức này thật chấn động mà, cô rất muốn gọi điện báo cho Tần Vũ Phi biết chuyện này, tiếc là không mang theo điện thoại.
Cừu Chính Khanh lái xe nhưng vẫn cảm thấy có một ánh mắt ở phía sau dán chặt lên mình. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, gương mặt nhỏ kích động đầy vẻ bát nháo đang ngồi ghế sau kia thật khiến anh muốn thở dài. Cũng khó trách trước khi ra tay giúp đỡ anh lại do dự như vậy, những người quen biết với đại tiểu thư Tần Vũ Phi đúng là không thể chọc vào được mà.
Cừu Chính Khanh lại nhìn Mao Tuệ Châu, cô bình thản ngồi bên ghế phụ, cảm nhận được ánh mắt của anh nên quay đầu lại mỉm cười với anh. Trên xe có thêm một người quả nhiên khiến không khí thay đổi, cô cũng không có tâm trạng mà gọi chuyện, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi.
Cừu Chính Khanh hắng giọng một cái rồi hỏi Doãn Đình: “Đưa cô đến tiệm sửa xe là được rồi phải không?”. Sau khi sửa xong xe cô có thể tự về.
“Đúng vậy! À, Cừu tổng à, anh có thể cho em mượn ít tiền không?” Doãn Đình vừa nhắc đến tiền, Mao Tuệ Châu liền nhìn cô một cái.
“Sao vậy?” Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Ví tiền của cô mất rồi à?”.
“Em không mang.” Câu trả lời của Doãn Đình vẫn mang phong cách nhanh gọn, dứt khoát.
Cừu Chính Khanh nhíu mày càng chặt: “Cô không mang điện thoại, không mang ví tiền, cô đạp xe đi đâu vậy?”.
“Không đi đâu cả, tại hôm nay trời đẹp, em cảm thấy ra ngoài hóng gió một chút chắc sẽ rất thoải mái, thế là đạp xe đi luôn. Em định đạp xe vòng quanh khu phố này khoảng năm phút rồi về nhà nên mang theo túi xách. Không ngờ mây trời lại đẹp vậy, em định đạp qua mặt đám mây đó thì sẽ quay về nhà, ai biết được đám mây kia lại bay nhanh quá, em không để ý nên càng đạp càng đi xa.”
Cừu Chính Khanh không nói nên lời, Mao Tuệ Châu vuốt vuốt tóc, cũng không có lời nào để nói.
Doãn Đình im lặng được năm giây lại hỏi: “Vậy em vay tiền không có vấn đề gì chứ? Nếu không, em không có tiền sửa xe”. Sửa xe xong cô có thể về nhà rồi.
“Không vấn đề.” Cừu Chính Khanh lập tức đồng ý. Tiền sửa xe chỉ là chuyện nhỏ. Đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện: “Chắc không phải cả chìa khóa nhà cô cũng không mang chứ?”.
“Hả?” Doãn Đình bắt đầu lục lọi túi áo.
“A!” Xem ra cô không mang thật rồi.
“Ôi!” Một tràng liên tiếp ba tiếng cảm thán của Doãn Đình khiến cho Cừu Chính Khanh muốn xoa trán.
“Không sao, anh trai em chắc chắn có ở nhà. Khi em ra khỏi nhà anh ấy còn đang ngủ nướng mà.” Doãn Đình không lo lắng chút nào. Cừu Chính Khanh rất muốn buông tiếng thở dài, muốn hỏi xem cô có thể nghiêm túc, đàng hoàng mà nhìn nhận sai lầm cẩu thả này hay không. Nhưng cô lại không phải nhân viên của anh, anh nhịn!
Một lúc sau lại nhịn không được, Cừu Chính Khanh vẫn quyết định phải mở một cuộc phê bình, “Lần sau cô nên chú ý một chút, những chuyện như thế này, nếu không phải đúng lúc đó tôi đi qua thì phải làm thế nào?”.
“Không sao đâu.” Doãn Đình cười nói. Cừu Chính Khanh nghẹn lời, anh đâu có hỏi có sao hay không sao? Anh đang chuẩn bị giảng đạo lí với cô, đây là lời mở đầu thôi mà.
Doãn Đình rõ ràng đâu có lĩnh hội được nghệ thuật của cách nói này, cô lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: “ Cừu tổng, anh cứ yên tâm đi. Lúc nãy là tại xe đột nhiên bị hỏng, lại còn thảm như vậy nên em có chút chán nản, mới ngồi bên đường nghỉ ngơi một chút thôi”.
Rõ ràng là cô ấy gần hai mươi phút đồng hồ! Cừu Chính Khanh dựa vào thời gian và quãng đường đi lại của mình mà tính, sau khi anh nhìn thấy Doãn Đình không bao lâu thì xe cô đã hỏng, cho nên chắc chắn cô bó tay ngồi bên đường rất lâu rồi.
“Em đang chuẩn bị gọi taxi đến chở chiếc xe. Em định để xe lại ở tiệm sửa xe, sau đó về nhà trước, về đến nhà thì có thể trả tiền taxi rồi. Sau đó thì quay lại thanh toán tiền cho tiệm sửa xe để mang xe đạp về. Anh xem, cách giải quyết này tốt quá còn gì.”
Cừu Chính Khanh lại nghẹn lời, cũng may mà anh chưa mở miệng giáo huấn, nếu không anh chắc chắn biến thành tên ngốc. Khoan đã, vấn đề đâu phải là cách giải quyết, mà vấn đề nằm ở thái độ. Tuy cách giải quyết quan trọng thật, nhưng thái độ không nghiêm chỉnh thì sẽ luôn bị kẹt trong cái vòng luẩn quẩn là mắc sai lầm rồi tìm cách giải quyết rồi lại tiếp tục sai lầm. Đúng, cái anh cần giáo huấn cô chính là việc này.
Doãn Đình lại nói tiếp: “Cho dù không bắt được taxi cũng không sao, em dắt xe đến tiệm sửa xe cũng được, em thường xuyên tập thể dục, thể lực rất tốt. Đến tiệm sửa xe rồi thì mượn điện thoại gọi cho anh trai em, vậy là mọi vấn đề đều được giải quyết rồi”.
Rất tốt, có cả kế hoạch B, hơn nữa còn thể hiện được thực lực của một nữ hảo hán. Cừu Chính Khanh mím môi: “Còn nữa không?”.
“Còn một cách đơn giản hơn nữa, đó là chặn bừa một người nào đó trên đường hỏi mượn điện thoại để gọi cho anh trai em. Em ngoan ngoãn ngồi đợi anh ấy đến giải quyết hết mọi chuyện là được.”
Môi Cừu Chính Khanh mím càng chặt, kế hoạch C cũng nghĩ ra luôn rồi. Nhưng anh đâu phải muốn hỏi cô, rõ ràng anh đã dùng giọng điệu mỉa mai không chút che giấu rồi mà. Bình thường khi cấp dưới nghe anh nói như vậy đều lập tức câm như hến chờ anh ra chỉ thị. Được rồi, cô không phải nhân viên của anh, anh nhịn!
Nhưng anh vẫn nhịn không được, vẫn muốn nói cô vài câu. “Cô có nghĩ qua nếu trước khi đi cô lập kế hoạch rõ ràng, không lười biếng, đem theo túi xách đàng hoàng, ra cửa cũng không sơ ý như vậy, chú ý an toàn một chút, thì những chuyện rắc rối sau đó sẽ không cần phải lo lắng tới hay không?” Anh vừa nói vừa nhìn Doãn Đình qua gương chiếu hậu.
Doãn Đình chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tôi: “Cừu tổng không cần lo lắng, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ mà”.
Cừu Chính Khanh lại bị nghẹn lời, anh đâu có lo lắng, anh đang phê bình mà. Anh vừa định nói tiếp thì Doãn Đình chỉ phía trước nói lớn: “Đến rồi, đến rồi, chính là cửa tiệm có bảng hiệu màu xanh kia kìa”.
Nhanh như vậy đã tới nơi rồi? Cừu Chính Khanh nhíu mày, vẫn chưa lên lớp được cô quả thực có chút đáng tiếc. Nhưng thôi kệ, cô cũng không phải nhân viên của anh.
Cừu Chính Khanh tấp xe vào bên đường, giúp Doãn Đình lấy xe đạp xuống. Tiệm sửa xe này kinh doanh rất tốt, khách đến tiệm phải xếp hàng, ông chủ nói với Doãn Đình rằng phải đợi ít nhất một tiếng đồng hồ.
“ĐƯợc, vậy xe cứ để đây trước, bác cứ sửa đi, cháu sẽ quay lại lấy sau ạ.” Doãn Đình nói chuyện với ông chủ xong quay đầu nói với Cừu Chính Khanh: “Cừu tổng, em không cần vay tiền của em nữa. Em bắt taxi về nhà trước”.
Cừu Chính Khanh không nói gì, lấy điện thoại ra đưa cho cô. Doãn Đình mờ mịt nhìn chiếc điện thoại.
“Gọi điện thoại cho anh trai cô trước, xác định là anh ta sẽ ở nhà đợi và giúp cô mở cửa.”
“Ồ.” Doãn Đình cầm chiếc di động của Cừu Chính Khanh, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra được số điện thoại của anh trai cô, sau đó bắt đầu gọi.
“Anh! A, xin lỗi, tôi gọi nhầm số rồi.” Cuộc gọi thứ nhất thất bại, Cừu Chính Khanh đứng kế bên nghe được, hai hàng chân mày bắt đầu nhíu lại. Nếu anh là anh trai cô, nhất định phải ép cô học thuộc số điện thoại của cả nhà mới được.
Doãn Đình gọi lần thứ hai thì gọi đúng. Nhưng hàng chân mày của Cừu Chính Khanh vẫn nhíu chặt, vì Doãn Đình còn chưa bắt đầu kể lể tình hình của cô thì đã hét lên: “Cái gì? Lúc em ra khỏi nhà không phải anh vẫn còn đang ngủ sao, vậy mà mới đó đã bay đến ngoại thành rồi? Anh đi leo núi với bạn? Ồ, ra là thế, cũng tốt, anh nên thường xuyên vận động một chút, toàn thức đêm lại lười vận động, không tốt cho sức khỏe đâu. Leo núi cũng được, hít thở không khí trong lành, đừng có hút thuốc đó. Được rồi, em không lằng nhằng nữa, em cúp máy đây. Anh leo cho đoàng hoàng đó, nhất định phải leo lên đến đỉnh nhé”.
Doãn Đình cúp điện thoại, đứng trầm ngâm suy nghĩ.
Cừu Chính Khanh cảm thấy mình đúng là một người bình tĩnh, đến bây giờ vẫn chưa túm lấy cô lắc mạnh mà hỏi xem rốt cuộc trong não cô chứa thứ gì. Bản thân không mang tiền, không mang chìa khóa, không thể vào nhà, vậy mà còn dặn dò anh trai mình phải leo núi cho đàng hoàng, nên thường xuyên vận động một chút.
Não cô ấy bị úng nước rồi sao?
“Nhà cô còn có ai không?” Anh nhẫn nại, phải nhẫn nại.
“Bố em đã đi câu cá với bạn từ sáng sớm rồi, cũng không ở trong thành phố.”
Rất tốt, vô cùng tốt. Cừu Chính Khanh cào cào mái tóc. Cô không nhắc tới mẹ mình, nhưng giọng điệu giống như trong nhà không có ai nữa. “Gọi cho Tần Vũ Phi, cô qua chỗ cô ấy ngồi tạm một lúc.” Anh đề nghị.
Mao Tuệ Châu ngồi trên xe nhìn thấy bên này hình như có chút rắc rối, xuống xe đi tới, vừa đúng lúc nghe thấy Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: “Cừu tổng, anh cho em vay bốn trăm đồng được không?”.
“Để làm gì?” Cừu Chính Khanh hỏi lại. Bốn trăm đồng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh lại nghĩ không ra cô cần số tiền này để làm gì. Chẳng lẽ đi nhờ người phá khóa giúp cô mở cửa nhà? Chẳng lẽ cô thật sự không nghĩ tới việc nhờ vả Tần Vũ Phi, hoặc nhờ người bạn khác cũng được mà.
“Em đói rồi.” Câu trả lời của Doãn Đình thật sự làm cho Cừu Chính Khanh té ngửa.
“Đói rồi?” Người con gái này đúng thật là có cái đầu không giống người khác.
Doãn Đình gật gật đầu, chỉ chỉ vào nhà hàng gần nhất ở đối diện, cũng là nhà hàng cao cấp duy nhất trên con đường này. “Nhà hàng này có món bít tết giá ba trăm năm mươi tám đồng, ăn cũng được lắm. Em đói rồi, dù sao thì xe cũng chưa sửa xong, nhà cũng không vào được, cho nên đi ăn trước là hợp lí nhất. Sửa xe bên này hết bốn mươi lăm đồng, em ăn xong thì quay lại lấy xe, sau đó có thể đạp xe đến cô nhi viện ở gần đây chơi một lúc, đến chiều thì bố em đã về rồi, em về nhà là vừa đúng lúc.”
“Nhưng như vậy cô vẫn thiếu ba đồng.” Cừu Chính Khanh nghiêm túc nói.
“Sao cơ?” Doãn Đình ngơ ngẩn.
“Ba trăm năm mươi tám đồng bít tết thêm bốn mươi lăm đồng sửa xe, tổng cộng là bốn trăm lẻ ba đồng, cô chỉ mượn tôi bốn trăm đồng, còn thiếu ba đồng.”
“Cái gì?” Doãn Đình chớp chớp mắt, xòe tay ra đếm, “Em còn tưởng sẽ dư được bảy đồng”.
Cừu Chính Khanh hoàn toàn không muốn tiếp chuyện với cô nữa, với trình độ toán học như vậy không cách nào nói chuyện được. Anh ra dấu cho cô lên xe: “Đi thôi, vừa hay tôi đã đặt bàn ở nhà hàng, cùng đi đi”.
Cái gì? Vậy không phải cô trở thành bóng đèn rồi sao? Cho cô nhiều cơ hội hóng chuyện như vậy hình như không tốt lắm, cô sợ mình chịu không nổi.
Doãn Đình có chút hưng phấn, hết nhìn Cừu Chính Khanh lại nhìn qua Mao Tuệ Châu. Cô rất muốn tốt bụng nhắc nhở Cừu Chính Khanh một chút, nhà hàng đó ngoài món bít tết ra những món khác cũng bình thường thôi, nhưng giá tiền thì đắt ૮ɦếƭ đi được. Hơn nữa nơi đó sặc mùi thương mại, không khí lại vắng lặng, không thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò chút nào. Cũng tại hôm nay xui xẻo đến vậy, không còn lựa chọn nào khác cô mới đành vào nhà hàng này lánh một lát. Cô biết rất nhiều nơi thích hợp để hẹn hò, cô có thể giới thiệu cho hai người mà.
Nhưng cô lại không thể tỏ ra biết điều như vậy, hơn nữa người ta đồng ý cho cô vay tiền ăn trưa, tốt nhất không nên nhiều lời làm gì.
Trong lòng Mao Tuệ Châu có chút khó chịu. Buổi hẹn hôm nay đối với cô rất quan trọng, giữa đường lại gặp phải kẻ phá đám Doãn Đình. Xem ra cô gái này cũng không biết điều chút nào, ăn cơm thôi mà cũng cố ý chọn loại hơn ba trăm đồng, mở miệng là mượn tiền, rất giống loại người thích lợi dụng người khác. Cừu Chính Khanh vừa nói vừa đưa cô ta đi ăn cơm thì hai mắt liền phát sáng, việc này khiến cho Mao Tuệ Châu thấy cô gái này rất tệ. Chỉ là bạn của đồng nghiệp thôi mà, lại không thân lắm, vậy mà cô ta cũng không thấy ngại?
Mao Tuệ Châu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy sắc mặt anh bình thường, dường như không để ý đến chuyện này nên Mao Tuệ Châu không lên tiếng. Bây giờ quan hệ giữa cô và Cừu Chính Khanh vẫn chưa đến mức đó, cô cũng không quen biết Doãn Đình, vì thế cô đành nhẫn nhịn, không phát biểu ý kiến gì.
Ba người đến nhà hàng rất nhanh. Mao Tuệ Châu vào nhà vệ sinh, Doãn Đình đứng trước bàn đăm chiêu. Thấy vậy Cừu Chính Khanh hỏi cô: “Làm sao thế?”.
Doãn Đình nói: “Em đang nghĩ, mình ngồi ở bàn bên cạnh ăn và chen vào giữa hai người làm bóng đèn thì cái nào thất lễ hơn”.
“Ngồi xuống.” Giọng điệu của Cừu Chính Khanh không tốt lắm.
Doãn Đình vội vàng ngồi xuống. Có người quyết định giúp cô thật tốt quá. Bóng đèn thì bóng đèn, người ta không ngại thì cô ngại cái gì nữa.
“Nếu cô qua ngồi bàn bên cạnh thì người mất mặt là tôi.” Cừu Chính Khanh nghiêm mặt nhắc nhở Doãn Đình. Anh cảm thấy mọi người đã cùng đến một nhà hàng thì ngồi ăn chung một bàn đi, cho cô vay tiền rồi bỏ mặc cô một mình ngồi chungtrong một nhà hàng quả thật có chút khó xử.
“Đúng, đúng.” Doãn Đình suy xét lại, quả thật cô chưa nghĩ đến việc này.
Trong nhà vệ sinh, Mao Tuệ Châu vừa rửa tay vừa ngước mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương, suy nghĩ xem tìm cơ hội nào để nói chuyện với Cừu Chính Khanh. Tất nhiên là phải đợi Doãn Đình đi đã. Hôm nay cô hẹn Cừu Chính Khanh thật ra có một chuyện rất quan trọng cần nói. Sau khi gặp mặt, cô cảm thấy ý tưởng này của mình không tệ, Cừu Chính Khanh làm cô rất hài lòng. Mười một năm để lại trên người anh sự chững chạc, khí chất thành đạt và học giỏi. Tóc trên đầu anh không ít đi, bụng cũng không hề to ra, dáng người cao ráo, tướng mạo đường hoàng. Đúng là một đối tượng tốt, một đối tượng rất thích hợp với cô.
Mao Tuệ Châu lại nhìn mình trong gương, cô cũng nào có tệ, con vịt xấu xí quê mùa ngày xưa đã hóa thân thành thiên nga xinh đẹp từ lâu rồi, chẳng qua phụ nữa không thể so được với đàn ông, ba mươi ba tuổi, đối với đàn ông thì đó là thời hoàng kim, đối với cô mà nói thì đã là “gái già”. Đây chính là ảnh hưởng của bao nhiêu năm liều mạng làm việc đã để lại cho cô, phụ nữ muốn thành công thì phải trả giá.
Tất nhiên đối với hai từ “gái già” này cô cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý, cũng không đồng tình, nhưng cô không thể thay đổi được cách nghĩ của người khác. Càng ngày càng có nhiều bạn bè xung quanh quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của cô, đám bà con nghèo ở quê nhà lại càng khỏi phải nói. Cho dù cô ra nước ngoài nhiều năm, cho dù lời nói cử chỉ của cô đã khác xa với ngày xưa, nhưng cô cũng không cách nào thay đổi được xuất thân của mình, ngăn không được lời ra tiếng vào của những người họ hàng kia. Huống hồ cả bản thân cô cũng cảm thấy đã đến lúc lập gia đình rồi.
Nhưng dù sao cô cũng là một người rất truyền thống, gả cho người Tây thì cô không có hứng thú, trong đám Hoa Kiều ở nước ngoài thì không gặp được người thích hợp. Lần này về nước, liên lạc với Cừu Chính Khanh vài lần, cô nhớ đến ngày xưa. Trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, cô đối với chàng thanh niên cực khổ nỗ lực kia từng có chút cảm giác si mê, chẳng qua lúc đó không có tâm trạng mà nghĩ đến chuyện này. Vả lại cô cũng biết rõ bản thân mình, tuy xuất thân bần hàn, nhưng cô có mục tiêu cao xa, cô từng thề nhất định phải dựa vào thực lực bản thân để giành lấy tiền tài và sự tự tôn, bây giờ cô đã làm được rồi. Cừu Chính Khanh lúc bấy giờ cũng nghèo như cô, cho nên Mao Tuệ Châu biết rằng cho dù có thể quay lại quá khứ thì cô cũng sẽ không có ý nghĩ xa vời gì với Cừu Chính Khanh ngày đó.
Nhưng bây giờ đã khác rồi. Cừu Chính Khanh không hề thua kém cô, việc này làm cô rất vui mừng. Vì thế cô nghĩ, có lẽ sẽ không có ai thích hợp với cô hơn Cừu Chính Khanh. Bọn họ giống nhau, anh sẽ không xem thường cô, cũng không bợ đỡ cô. Anh có thể hiểu được đám họ hàng nghèo của cô, hiểu được quan điểm, suy nghĩ và hành vi của cô. Mao Tuệ Châu nghĩ, qua lại với người như vậy chắc sẽ rất thoải mái. Không có tự ti hay tự cao, hai người hoàn toàn bình đẳng với nhau, không thể nào thích hợp hơn được nữa.
Mao Tuệ Châu lau tay, điều chỉnh lại tâm trạng rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Hy vọng mọi việc hôm nay sẽ thuận lợi, nhưng trước tiên phải đợi Doãn Đình đi đã.
Mao Tuệ Châu vừa trở về bàn thì nghe thấy Doãn Đình đang nói với người phục vụ, chọn món bít tết rượu đỏ ba trăm năm mươi tám đồng kia. Mao Tuệ Châu nhìn Doãn Đình một cái, cô gái này thật sự không khách sáo, chỉ là bạn của đồng nghiệp mà cũng dmas gọi món đắt như vậy. Cô liếc mắt đánh giá Doãn Đình, ăn mặc bình thường, không hề trang điểm, ngồi chiếc xe đạp rách nát, nghĩ chắc không có nhiều cơ hội đến nhà hàng loại này. Nghĩ vậy trong lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô một lòng muốn giúp Cừu Chính Khanh nên đối với Doãn Đình không có chút thiện cảm nào.
Mao Tuệ Châu lật qua lật lại thực đơn, chọn món mì Ý, salad rau và nước ép trái cây. Thật ra thì ăn gì cũng được, cô không để ý những chuyện này. Hôm nay chủ yếu là cô muốn gặp Cừu Chính Khanh, đã nhiều năm như vậy, không biết anh đã thay đổi những gì. Nói chuyện qua điện thoại và qua mạng rất ăn ý, nhưng phải gặp trực tiếp xem người thật thế nào. Cũng may là sự nghiệp và thành tích của Cừu Chính Khanh cũng tốt như cô, ngay cả ngoại hình cũng giống cô, chăm sóc rất tốt. Anh quả nhiên là một người có trách nhiệm với bản thân.
Lại thêm lần hẹn này có thể nhìn ra Cừu Chính Khanh rất phong độ, cô rất vừa ý. Nhưng người đàn ông phong độ quá cũng không phải chuyện tốt, Mao Tuệ Châu lại nhìn Doãn Đình, sẽ có một số người thừa dịp lợi dụng.
Cừu Chính Khanh cũng đã chọn xong món, nhân viên phục vụ thu lai thực đơn, chỉ còn lại ba người sáu con mắt nhìn nhau.
Doãn Đình tìm chuyện để nói: “Zoe này, chị làm nghề gì vậy?”. Thân là một bóng đèn đạt tiêu chuẩn, cô cảm thấy mình có trách nhiệm điều chỉnh bầu không khí của cuộc hẹn này một chút.
Mao Tuệ Châu vừa trả lời, vừa theo thói quen lấy hộp danh tђเếק từ trong túi ra, đưa cho Doãn Đình một chiếc. Trên đó ghi, chức vụ của cô ấy là Phó tổng một công ty nước ngoài lớn ở Trung Quốc.
Doãn Đình sầm mặt, cô chỉ là tùy tiện hỏi thôi mà, chị gái này có cần nghiêm túc thế không? Còn nữa, ngày cuối tuần hẹn hò mà lại mang theo danh tђเếק sao? Doãn Đình nhanh chóng nhận lấy, khen ngợi Mao Tuệ Châu tài giỏi. Mao Tuệ Châu chỉ cười cười lịch sự, cảm thấy được Doãn Đình khen cũng chẳng lấy gì làm tự hào. Nghĩ lại thì lấy danh tђเếק ra theo thói quen như vậy có chút ngu ngốc, danh tђเếק đưa cho cô ta thì có ích gì chứ? Mọi người chắc không cho rằng cô đang khoe khoang đâu.
Doãn Đình quay đầu lại nhìn Cừu Chính Khanh, chắc không phải anh cũng mang theo danh tђเếק chứ? Có chút tò mò, thế là cô thử nhẹ giọng thăm dò: “Cừu tổng, anh có danh tђเếק không?”.
Cừu Chính Khanh nhướng mày: “Cô cần sao?”.
Doãn Đình lại sầm mặt, nói không cần có được khôn? Cô nghĩ một chút, quyết định lễ phép một chút, “Cảm ơn”.
Cừu Chính Khanh nhìn cô, trong lòng tự hỏi cảm ơn là cần hay không cần? Kiếm chuyện sao? Không việc gì cô lấy danh tђเếק của anh làm gì?
Bên này Mao Tuệ Châu đã tiện tay đưa tấm danh tђเếק qua cho Cừu Chính Khanh, dù sao cũng lấy ra rồi, hai người họ cũng chưa trao đổi danh tђเếק với nhau. Cừu Chính Khanh nhận lấy, có qua có lại nên cũng lấy danh tђเếק ra đưa cho cô. Doãn Đình ngơ ngẩn nhìn màn kịch trước mắt.
Quả thật là trời sinh một đôi mà!
Đừng nói cô nghĩ nhiều, cô dám cá hai người này bề ngoài làm vẻ trao đổi danh tђเếק, nhưng thật ra đang ngấm ngầm ám hiệu cho nhau. Cô có trực giác của phái nữa, lại thêm kinh nghiệm theo đuổi con trai phong phú, tuy chưa từng thành công nhưng cũng không thể nói cô không có kinh nghiệm, tóm lại thì cô cảm thấy rất rõ hai người này nhất định có quan hệ không bình thường.
Doãn Đình hết nhing người này, lại nhìn người kia, Cừu Chính Khanh đang chuẩn bị cất ví tiền thì thấy cô nhìn qua, nên anh nhìn lại. Doãn Đình vội cười cười, Cừu Chính Khanh thở dài trong lòng, cảm thấy nụ cười này của cô có ý muốn xin danh tђเếק. Tuy anh cảm thấy việc đưa danh tђเếק cho cô chẳng có ý nghĩa gì, nhưng người ta đã mở miệng thì anh đành đưa thôi.
Doãn Đình ngượng ngùng nhận lấy tấm danh tђเếק, nụ cười vẫn giữ trên môi. Trả lại danh tђเếק thì thật quá mất lịch sự rồi. Cô cảm ơn rồi cất hai tấm danh tђเếק vào túi quần jeans của mình.
Mao Tuệ Châu đang xem danh tђเếק của Cừu Chính Khanh, nhìn thấy địa chỉ công ty thì nhớ ra mình cũng có người bạn đang làm ngân hàng trong tòa nhà đó. Cô thuận miệng nói một câu, Cừu Chính Khanh cũng biết ngân hàng đó, rồi hai người nói một vài dự án cả hai đều biết, sau đó nữa thì tự nhiên thảo luận tới các vấn đề vận hành vốn, thao tác thị trường, ảnh hưởng của ngành nghề này nọ.
Doãn Đình ngồi một bên nhàm chán uống nước. Từ một tấm danh tђเếק bàn đến chuyện kinh tế, cô nghe không hiểu gì cả. Sao mãi thức ăn chưa được đưa lên nhỉ, cô thật sự đói lắm rồi.
Như nghe được lời khẩn cầu tha thiết trong lòng Doãn Đình, nhân viên phục vụ đi đến dọn các món khai vị mà Doãn Đình đã gọi như rượu, bánh mì, trứng cá muối, salad, súp… Những món đó bày ra gần nửa bàn ăn, Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh ngừng nói chuyện, nhìn nhân viên phục vụ dọn món. Doãn Đình có chút ngại ngùng hỏi: “Hai người có muốn ăn một chút không?”.
Mao Tuệ Châu cười: “Đừng khách sao, món của chúng tôi cũng sắp được mang lên rồi”.
“Vậy em ăn đây.” Doãn Đình cũng không khách sao, sau khi nói một tiếng thì bắt đầu động đũa.
Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh tiếp tục thảo luận chuyện kinh tế của họ, một lúc sau, món ăn của họ cùng món chính của Doãn Đình cũng được dọn lên, cả một bàn đầy bát với đĩa, hai phần ba đều là Doãn Đình ăn.
Mao Tuệ Châu im lặng nhìn, thấy Doãn Đình ăn rất tập trung thì quyết định mặc kệ, không để ý những chuyện này làm gì, dù sao cũng không phải bạn cô, sau này cũng không qua lại với nhau. Nhưng về phía Cừu Chính Khanh thì có cơ hội cô phải nhắc nhở anh một tiếng, đối với bạn của đồng nghiệp không cần quá khách sáo, cũng phải xem người đó là ai chứ.
Thật ra khi nhìn thấy bàn ăn Doãn Đình không phải không hối hận, nếu biết sớm thì dù món khác không ngon lành gì cô cũng sẽ gọi cho rồi. Cô nào biết hai người này lại thú vị như vậy, hẹn hò mà ăn uống không khác gì đi bàn chuyện làm ăn, chẳng lãng mạn chút nào. Bây giờ bày ra cái bàn như thế rồi cô chỉ có thể thủ tiêu từng chút từng chút mà thôi, để nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn mớ đĩa này xuống, nếu không cô sẽ mất mặt ૮ɦếƭ mất.
Cố gắng ăn, ăn, ăn, cuối cùng bàn ăn cũng không còn khó coi như trước, Doãn Đình thở phào một hơi, ngừng lại nghỉ ngơi một chút. Hai vị anh tài của xã hội đã bàn tới tình hình kinh tế ở Châu Âu. Doãn Đình thở dài trong lòng, đúng là những người vì nước vì dân vì thiên hạ mà.
Hai người này không thành một đôi thì cô tuyệt đối không cam tâm. Thật sự quá hợp!
Doãn Đình uống hết ly rượu đỏ trong tay, cuộc nghỉ giữa hiệp kết thúc. Cô tiếp tục tập trung chuyên môn, mười phút sau cuối cùng đã ăn xong.
Ăn no rồi, thật thỏa mãn.
Nhân viên phục vụ đi qua thu dọn bát đĩa đã ăn xong. Trong chốc lát, trước mặt Doãn Đình đã được thu dọn sạch sẽ. Cô bắt đầu suy nghĩ lời thoại nên nói để chào tạm biệt. Một cái bóng đèn đạt chuẩn là phải hiểu ý người khác, ăn no rồi thì phải rút lui thôi. Cô đã chuẩn bị xong.
Bộ dáng suy tư của Doãn Đình bị Cừu Chính Khanh liếc thấy, cái liếc mắt của Cừu Chính Khanh lại dẫn theo cái liếc mắt của Mao Tuệ Châu, khi Doãn Đình ngẩng đầu lên thì thấy hai người đều đang nhìn mình.
“Em ăn xong rồi.” Câu mở lời này thật qua đơn giản dễ hiểu, tiếp theo việc cần làm là thể hiện ý cảm ơn và xin lỗi. “Thức ăn rất ngon, cám ơn Cừu tổng đã ra tay giúp đỡ. Em quấy rầy lâu như vậy, thật là ngại quá, vậy nên em xin phép cáo từ trước.” Tiếp theo nữa là thể hiện ý xin giúp đỡ, “Nhưng vẫn phải nhờ Cừu tổng cho em mượn thêm bốn mươi lăm đồng. Em đi lấy xe, sau này sẽ trả lại cho anh.”
Nói liền một hơi, rõ ràng rành mạch, quả quyết lưu loát, Doãn Đình rất hài lòng với bản thân.
Cừu Chính Khanh rút ví, lấy ra hai trăm đồng đưa cho cô: “Bốn mươi lăm đồng làm sao đủ, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay lắm. Số tiền còn dư cô cứ giữ để phòng thân, lỡ không vào nhà được thì có thể gọi xe hay ăn uống gì đó”.
Sự hào phóng của Cừu Chính Khanh làm cho Mao Tuệ Châu nhíu mày. Doãn Đình thì không hề khách sáo: “Dạ!”. Cô thoải mái nhận lấy, sau đó đứng lên chào Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu một tiếng rồi đi mất.
Mao Tuệ Châu nhìn theo bóng dáng nhẹ nhàng khoan khoái của Doãn Đình ra khỏi nhà hàng, nhìn không được hỏi Cừu Chính Khanh: “Cô ấy làm nghề gì vậy?”.
“Hình như là làm hành chính cho một công ty in ấn nào đó thì phải.” Nếu anh nhớ không nhầm thì lúc trước Doãn Đình từng nói cô ấy làm việc cho công ty in ấn của bố mình.
“Bạn của đồng nghiệp? Thân với cậu lắm sao?”
“Cũng không tính là thân.”
“Vậy nếu cô ấy không trả tiền thì làm thế nào?”
Cừu Chính Khanh bật cười: “ Làm gì đến nỗi đó”. Anh tin rằng Doãn Đình còn chẳng thèm để mắt đến vài trăm đồng kia.
“Đối với cậu có lẽ là chuyện nhỏ. Nhưng có một số người lại cảm thấy có lợi không kiếm thì đúng là thiệt thòi, nếu người ta cố ý không trả, cho dù chỉ là vài trăm đồng cũng đủ cảm thấy bực mình.”
“Cảm ơn cậu, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu.” Giọng điệu của Cừu Chính Khanh hờ hững, tỏ rõ ý không muốn nói tiếp chuyện này. Khoan nói tới chuyện Doãn Đình quỵt anh vài trăm đồng là việc không thể xảy ra, không hiểu rõ tình hình mà lại dùng chuyện chưa xảy ra nghĩ xấu cho người khác, việc này anh không tán thành chút nào. Có thể tiếp xúc với loại người nào, nên hay không nên cho mượn tiền, đáng hay không đáng để giúp đỡ, anh cảm thấy bản thân vẫn đủ năng lực để phán đoán, không cần người khác khoa tay múa chân trước mặt anh. Về mặt này, Cừu Chính Khanh thừa nhận mình có chút gia trưởng.
Mao Tuệ Châu biết ý nên không nói nữa, tránh nhắc tới chủ đề này. Cô vẫn chưa là gì của Cừu Chính Khanh, tất nhiên không được quản những chuyện nhỏ nhặt như anh cho ai vay tiền, nhưng việc chủ động để cho một người không thân thiết lợi dụng cô không thể nào tán thành được. Tuy nhiên vấn đề cỏn con này cũng không làm lung lay được việc cô cảm thấy Cừu Chính Khanh là đối tượng rất thích hợp để kết hôn. Mao Tuệ Châu uống một hớp nước, quyết định không cần vòng vo nữa, có thể vào thẳng vấn đề chính rồi.
“Cừu Chính Khanh, cậu còn nhớ năm đó khi tốt nghiệp mình đã gọi điện thoại cho cậu, cảm ơn sự tồn tại của một đối thủ như cậu không?”
Cừu Chính Khanh cười: “Nhớ chứ. Câu nói ấy mình không bao giờ quên đâu. Tuy lúc đó không nói ra miệng nhưng đấy cũng là những gì mình nghĩ. Có cạnh tranh mới có áp lực, mà áp lực sẽ thôi thúc ta tiến bộ, cũng may mà có đối thủ mạnh như cậu, mình mới có được một thành tích xuất sắc như vậy mà xin được vào làm việc trong công ty mình mơ ước”.
“Ha ha!” Mao Tuệ Châu rất vui, “Xem ra chúng ta không chỉ giống nhau về nhiều mặt mà còn tâm ý tương thông nữa”.
Cừu Chính Khanh cười cười gật đầu.
Mao Tuệ Châu nói tiếp: “Hơn nữa xa cách nhiều năm, khi chúng ta gặp lại cả hai vẫn còn độc thân. Mình cảm thấy hai chúng ta thật có duyên. Vì thế mình muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý lấy hôn nhân làm tiền đề, qua lại với mình không?”.
Cừu Chính Khanh ngây người. Thẳng thắn dứt khoát như vậy quả là phong cách của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Nếu đã qua lại với nhau đương nhiên phải lấy mục tiên sau này sẽ kết hôn. Anh không có thời gian chơi trò yêu đương, cũng không có tâm trạng cho chuyện đó. Mao Tuệ Châu đối với anh thật sự là một trường hợp đặc biệt, có thể nói là cùng chung chí hướng, nói chuyện với cô rất thoải mái. Nhưng khi nãy cô đánh giá Doãn Đình như vậy, lại còn cằn nhằn chuyện anh cho mượn tiền làm anh có chút không thoải mái. Cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, lại thích nhũng tay vào những chuyện ngỏ nhặt như vậy… về điểm này Cừu Chính Khanh cũng không biết nên làm sao, không đồng ý ngay được.
Thật ra trước cuộc hẹn này anh cũng ngờ ngợ rằng Mao Tuệ Châu có thể có ý như vậy, cũng có thể là do trực giác của đàn ông. Anh rất vui và có chút chờ đợi, chỉ là lòng hư vinh của đàn ông đó mà. Cho dù cô không có ý định như vậy thì anh cũng rất sẵn lòng gặp cô. Tóm lại, lí trí nói cho anh biết, xét học vấn, xét lí lịch, xét cá tính, Mao Tuệ Châu là một đối tượng lí tưởng của anh. Nhưng cũng ngay khi nãy, lí trí lại nói với anh, có lẽ đối tượng này cũng không hẳn là lí tưởng cho lắm.
Thân là một người đàn ông có sự nghiệp bận rộn, anh không ngại lấy một người vợ mạnh mẽ, anh cảm thấy một nửa của mình nếu có sự nghiệp độc lập, tài giỏi thì rất tốt, rất thích hợp với anh. Nhưng nếu mạnh mẽ mà còn thích quản cả những chuyện nhỏ như con kiến của anh thì anh sẽ không thoải mái.
Sự do dự lúc này của anh bị Mao Tuệ Châu nhìn thấy, cô mỉm cười, sảng khoái nói: “Không cần trả lời mình ngay đâu, dù sao thì đây cũng là một chuyện rất nghiêm túc. Cậu cứ suy nghĩ đi, chúng ta vẫn giữ liên lạc, khi nào cậu có đáp án thì nói cho mình biết”.
Cừu Chính Khanh thở phảo, mỉm cười lại với cô: “Được”. Đúng là anh cần có thời gian để suy nghĩ và đánh giá lại, dùng thái độ và tinh thần có trách nhiệm cùng thời gian quý báu để cân nhắc, một khi đã nhận lời qua lại với nhau, anh sẽ càng nỗ lực để đạt được mục tiêu cuối cùng là kết hôn. Vả lại đây thật sự là một chuyện vô cùng nghiêm túc, không thể kết luận một cách qua loa được.
Cừu Chính Khanh rất thích sự hào sảng của Mao Tuệ Châu, trong lòng âm thầm cộng điểm cho tính khả thi của hợp đồng này.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây