Chương 92: Hơi lạnh Đông đi xuân tới, nháy mắt đã là năm Minh Đạo thứ hai, bệnh tình Lưu Nga đã ngày càng nặng thêm không dậy nổi giường. Một ngày nào đó sau giờ ngọ, từ sau khi bị Thái hậu giật dây Kinh vương Triệu Nguyên Nghiễm trước giờ không ra khỏi cửa tiến cung diện thánh, thông báo với Triệu Trinh, Lưu Nga cũng không phải mẹ ruột của hắn, đến bước này oán giận đan xen Triệu Trinh rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Bạch Thế Phi lại kiên quyết muốn rời xa kinh thành, yên ổn ở một góc bên ngoài không màng thế sự, mặc kệ hắn thúc giục mời gọi thế nào cũng đều nhã nhặn từ chối không chịu về. Sau khi được Dương thái phi ngày trước nuôi mình lớn lên ngầm chứng thực sự việc, Triệu Trinh sai người mở hòm quan tài của Lý thị ra, phát hiện quả là dùng nghi thức Hoàng hậu để an táng, có thể thấy được lúc ấy mọi người đều đã biết thân phận của Lý thị, duy chỉ có người làm con là hắn bị lừa không biết gì, nhất thời buồn phiền vô cùng đau thương thảm thiết. Lúc này hạ chỉ đem chúng đại thần từng thân cận với Lưu Nga toàn bộ trục xuất, ngay cả chức Tể tướng của Lữ Di Giản cũng thế, nếu không phải niệm tình ông ta lúc trước từng đem hết cả vốn liếng, dùng nghi thức Hoàng hậu mà chôn cất cho Lý thị, e là sẽ không đơn giản bị tước chức đơn giản như vậy rồi. Cũng bởi vậy, Lữ Di Giản rất bội phục Bạch Thế Phi trác tuyệt nhìn xa trông rộng, nếu không phải lúc đó hắn tới cửa chỉ điểm, phân phó bản thân làm như vậy, chỉ sợ giờ phút này mình đã không tránh khỏi xiềng xích gông tù. Từ đó, Triệu Trinh đem Tiết Khuê cùng Phạm Lý Sương bị giáng xuống làm Thông phán ở Hà Trung triệu trở về. Tháng ba năm đó, Lưu Nga bệnh chết, trước khi chết gần như không cách nào mở miệng nói chuyện, lại còn mấy lần đề cập đến quan phục liệm chôn theo, thủy chung không bỏ được hi vọng muốn được đội mũ miện mặc áo long cổn của Hoàng đế, sau khi bà chết, nhờ Tiết Khuê can gián, Triệu Trinh cuối cùng vẫn dùng nghi thức Hoàng hậu chôn cất cho bà ta. Lại qua thêm mấy tháng, tâm tình Triệu Trinh rốt cục dần dần bình phục lại.
Hắn sai người gấp rút đưa đến Hàng Châu lá thư tự tay viết. Bên trong chỉ có ba câu: “Trẫm là kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa đến thế ư? Nếu trẫm không phải, Bạch Thế Phi ngươi lại phải?” Bạch Thế Phi xem xong không khỏi cười khổ, lập tức thu dọn hành lý, từ biệt Trang Phong Tuyền và Yến Nghênh Mi, dẫn theo vợ con trở về Biện Lương. Chỉ là một đường du sơn ngoạn thủy, lúc trở lại Đông Kinh đã là cuối tháng bảy. Tháng tám, Lữ Di Giản khôi phục được tước vị. Trong Bạch phủ chuyện vui liên tục, đầu tiên là Vãn Lộng cùng Đặng Đạt Viên kết liền cành, sau đó Vãn Ngọc cũng được cho phép rời phủ gả cho Đinh Thiện Danh làm thê, ngay cả Vãn Tình cũng truyền ra tin tức đã ngầm đính ước chung thân với người ta, có điều mọi người không biết đó là ai. Lúc này là cuối mùa thu, Thượng Trụy dẫn theo đứa nhỏ xuất hiện tại Lương môn bên ngoài cửa thành Tây đối diện nhà của Tể tướng. Nàng giờ đây đã làm mẹ, chuyện cũ trước kia cũng dần dần phai nhạt. Nàng và Bạch Thế Phi kết mối lương duyên, trở thành giai thoại trong các vở ca kịch lưu truyền cho đời sau. Người đương thời có câu thơ rằng: Lúc ấy lửa hận tồi tâm, vung cương nhảy tuyết, nước mắt ngăn cản kinh phi chim khách. Sơ Ảnh hương hàn tích lạnh, ám núi Hành Vân, nghe gió rít Ngâm nguyệt. Buồn cùng chuyện đời đừng ước, làm thế nào kham nổi ký ức nhỏ, quay đầu họa lâu cô hồng diệt. San ngăn cản quang cảnh vẫn còn đây, bụi trần đồ thế ngoại, giáo mặt mày mê vui mừng. Tố Tâm tại sao lặng lẽ kết, tay áo để ngày sâu, Minh Nhược tương tư khiết. Lại oán tê Phượng hàm vũ, hoàn phương ủng nhụy, tình thâm xin đừng hỏi cung khuyết. Uyên ương âu lộ cùng trì, tranh giành như không thấy, một ý Bồ bàn tuyệt.
Sứ quân thẹn thùng khổ, mời hạ mành câu, trong bầu độc đãng ngã. Đã quên trừ phi say mê đi, thê lương hoa gian, đảm nhiệm tàn cục chén ngược lại kiếm thiếu. Hoa sen giống như giải thương tâm, tịnh đế đủ cành, ngoài đình trộm nói nhỏ. Chân mày cong cuối cùng thổi không tan, vấn thiên còn, phất tịnh đa tình liệt. Người phương nào giáo gọi oanh về, U Ảnh tích xưa, trở lại hơi lạnh thu vũ nghỉ. ( toàn văn hết ) Lời cuối sách của tác giả: Bởi vì quyển này là văn cổ đại, cho nên có vài phương diện muốn nói rõ một chút: Một, quyển sách này không phải sách lịch sử, chỉ là một quyển sách lấy bối cảnh lịch sử làm nên truyện ngôn tình. Trong sách có một đoạn đưa Tống Nhân Tông vào, một ít sự thật trong lịch sử cùng một ít nhân vật trong lịch sử được đưa ra làm bối cảnh, nhưng toàn bộ câu chuyện đều là hư cấu, nếu chịu không được về phương diện khảo cứu lịch sử thì nên cân nhắc, ngoài ra, trong truyện có đề cập đến sự thật trong lịch sử, nhưng chi tiết bên trong so với những chuyện chân chính xảy ra trong lịch sử thì bất đồng về thời gian. Hai, trong sách có nhắc tới chức vị Trung vệ thị lang trên thực tế là đến đời Tống Huy Tông mới có chức này, nhưng bởi vì ta ưa thích võ quan có chức danh này cho nên đã lấy ra dùng. Ba, Tống triều gọi những nữ tử trẻ tuổi là ‘Tiểu nương tử’, dù có là con gái của quan lại quyền quý cũng không gọi ‘Tiểu thư’.
Trong lúc đó phàm là làm —— đều phải đăng ký nhập tịch, gọi là ‘Tiểu tịch’, cho nên từ ‘Tiểu tịch’ cùng âm với ‘Tiểu thư’ là để tiện xưng hô, mãi cho đến cuối thời nhà Nguyên Minh triều, ‘Tiểu thư’ mới phổ biến dùng để xưng hô cho con gái nhà quan gia. Bất quá vì thuận theo thói quen của mọi người đối với cách đọc trong truyện ngôn tình cổ đại, cho nên những nữ tử trong sách đều là dùng ‘Tiểu thư’ cho tương xứng, do đó cần nói rõ. Bốn, nam nữ thời Tống triều tương đối cởi mở, thí dụ như ngày Tết nguyên tiêu sẽ đến Tướng Quốc tự ném cầu ước nhân duyên, lễ mừng năm mới sẽ đi chơi thâu đêm, cho đến sau khi triết lý học của Minh triều phát triển mới áp dụng đạo đức trói buộc lên người phái nữ. Năm, trong sách dùng không ít từ của cổ đại, thí dụ như cửa hàng giao dẫn, không phải là lỗi chính tả của ‘Giao dịch’, mà là thời điểm đó trong thành Khai Phong sử dụng danh xưng này. Hoặc là, hoạn quan ở Tống triều không gọi là ‘Hoạn quan, thái giám’. Mà đa số dùng nội thần, cung nữ làm danh xưng, hoạn quan nô bộc và tỳ nữ các loại cũng không gọi ‘Nô tài’ mà đa số xưng hô là ‘Tiểu nhân’, trong hoàng cung y sư cũng không gọi ngự y, mà xưng là ‘y quan’, phàm những loại xưng hô này, đều không đồng nhất với công việc thực sự của họ. Sáu, bởi vì đây chỉ là truyện ngôn tình, cho nên có một ít việc nhỏ không đáng kể cũng đừng nên quá mức chú ý nghiêm khắc, thí dụ như hoàng cung cổ đại ban thưởng đồ vật cho thần tử, thần tử đều không thể đơn giản là dùng tay lấy, mà ở trong sách tình tiết Bạch Thế Phi lấy cây sáo phần thưởng của Thái hậu để tặng cho Thượng Trụy chỉ là một tình tiết hư cấu. Bảy, quyển sách tuy không phải truyện lịch sử, bất quá trong sách có đề cập đến giai đoạn Nhân Tông tự mình chấp chính đủ loại tình cảnh là sự thật trong lịch sử, tập tục ngày lễ, quang cảnh thành Biện Lương, dụng cụ đồ đạc, y quan trâm cài, tên Châu Phủ, kiến trúc, luật pháp, cưới gả hủy hôn các loại…, đa số là theo lịch sử của Tống triều, người và vật trong thời Đại Tống đều là căn cứ theo bút ký, độc giả có thể từ trong sách hấp thu không ít kiến thức tập tục của người cổ đại. Từ trên tổng hợp lại, quyển sách vẻn vẹn là một câu chuyện ngôn tình hư cấu, so với lịch sử chính thống có chỗ khác biệt, cho nên xin đừng đem tình tiết trong sách so sánh như là lịch sử thật mà đối đãi. ——HẾT—— o~(^o^)~o