Nhận thức được ả đàn bà này không biết mình là ai, Bội Châu Anh cũng không gấp gáp nói ra thân phận của mình.
Cô nàng có phần thích thú, ham vui muốn bỡn cợt với ả một chút. Thấy Bội Châu Anh ngoan cố không đi, ả ta giận giữ chửi bởi thẳng mặt của Bội Châu Anh: "Mẹ kiếp cô bị điếc rồi sao? Có nghe tôi gì không hả mà đứng đó trơ trơ cái bản mặt xấu xí chết tiệt ra làm gì.
Cho ai xem hả?" Tất cả người làm của quán đều thầm chỉ trích ả ta, vừa không biết trời cao đất dày lại gây hấn với Bội Châu Anh.
Mặc dù là nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng cô nàng lại được người người biết đến vì tính cách hổ báo cáo chồn của mình.
Điều hiển nhiên một khi đã chơi thì phải chơi chất.
Đã đánh phải đánh cho không ngóc đầu lên được.
Đã chửi phải chửi cho đối phương nín họng. Theo như họ thấy sẽ nhanh thôi mọi màn đấu khẩu đầy ác liệt chuẩn bị diễn ra, mà phần thắng thì hẳn là ai cũng biết rồi đó.
Không phải Bội Châu Anh thắng thì không ai khác dám vào đây xưng vương cả. Bội Châu Anh chấp tay ở đằng sau lưng, rồi bước vòng quanh chỗ ả ta đang đứng, vừa đi vừa chật lưỡi phê bình: "Chê tôi xấu xí mà không xem lại mình..." Nói đến đây bất chợt Bội Châu Anh đưa hai ngón tay quét nhanh qua gương mặt của cô ta, vậy mà phấn màu đã dính đầy hai ngón tay.
Bội Châu Anh biểu môi, thản nhiên chi trét lớp phấn đó lên bộ đồ sang chảnh mà cô ta đang mặc, không quên kèm theo câu nói dè bỉu: "Khuôn mặt của cô đánh bao nhiêu lớp phấn vậy? Tôi thấy nó dày như da mặt của cô luôn ấy." "Á..." Cô ta kinh động hét toáng lên, chân giậm mạnh xuống sần, tiếng đế guốc cao gót vang lên cạch cạch rất chói tai, dùng ánh mắt giết người mà nhìn Bội Châu Anh, trách cứ: "Cô là cái thá gì mà dám đứng đây chê bai tôi? Lại nói cô có biết bộ đồ tôi mặc trên người nó đắt tiền lắm không hả? Tôi phải mất ba tháng mới mua được nó đó, cô cư nhiên quết phấn vào áo của tôi, mau đền tiền ngay cho tôi." Bội Châu Anh nghe đến việc cô ta mất ba tháng trời để mua bộ trang phục này lại cảm thấy mắc cười.
Tất nhiên cô nàng vừa nhìn đã biết đây là bộ trang phục do chính tay mình thiết kế ra.
Ban đầu bản phác họa chỉ mới được vẽ ra mà đã được nhiều người ưa thích, đặt hàng ngay khi bộ đồ còn nằm trên giấy.
Đến khi đã hoàn thành xong cô đã mất hai tháng tháng, ngày đầu tiên vừa mở trên sàn biểu diễn thời trang đã nhận được vô số lời khen ngợi, thoáng chốc đã bán hết sạch sành sanh, cô còn nhớ rất rõ bộ trang phục được những quý bà thượng lưu mua.
Cả thế giới chắc chỉ có năm bộ mà thôi, lại nghĩ đến việc cô gái này cũng có liền biết ngay đây chỉ có thể là hàng fake (hàng giả) mà thôi.
Vậy mà Bội Châu Anh cũng không hề keo kiệt, cô nàng vẫn tính hào phóng kia nói: "Bộ này cô mua tổng bao nhiêu tiền, tôi đền." Câu nói vừa vang lên đã nhận được tiếng cười nhạo đến từ ả ta. Bội Châu Anh nhướng mắt, cô nói gì buồn cười lắm sao? Trông ả cười vui thế chứ lị. "Câm mồm." Lập tức tiếng quát của Bội Châu Anh dáng lên, hại cô ta vừa nghe nụ cười chợt tắt ngủm đi, trong tiềm thức có cảm giác hơi sợ hãi tuy nhiên một người cao ngạo như cô ta thì làm sao để cái sợ đó thể hiện ra ngoài mặt cho được, thái độ khinh khỉnh trơ mặt: "Phục vụ cỏn con mà nói mạnh miệng ra lệnh quá nhỉ?" "Vậy mà có người vẫn làm theo đó thôi." "Cô..." Bội Châu Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, bày ra bộ dạng lười nhác của mình: "Cô nhiều lời quá đi, vừa rồi tôi hỏi bao nhiêu tiền thì cứ trả lời đúng như câu hỏi, cần gì vòng vo tam quốc mất thì giờ." "Cô chắc chắn mình đền nổi không?" Ả ta nhìn Bội Châu Anh khinh thường. Bội Châu Anh không chớp mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt tiếp lời: "Tiền đối với tôi không là gì cả, phỏng đoán đại một con số đi."
"Năm mươi triệu." "Sao? Năm mươi triệu á, tôi bảo cô phỏng đoán một con số thôi cô lại biến thành hai con.
Đúng là đàn gãy tai trâu mà." Bội Châu Anh thở dài làm ra điệu bộ thất vọng với người phụ nữ.
Đúng là nói chuyện với cô ta làm cô mất cả thanh xuân mà. "Không có tiền mà lớn giọng với tôi, cô muốn chết à?" Ả ta trợn trừng, còn có ý định muốn vung tay đánh Bội Châu Anh.
Nhưng điều đó còn chưa xảy ra thì chính cô ta là người bị ăn đòn trước. Lữ Thiết Nhan không biết từ khi nào đã xuất hiện đứng sau lưng cô bạn thân của mình, kịp thời bắt lấy bàn tay thô thiển của ả ta.
Khí thái sắc lạnh tỏa quanh khắp cơ thể của Lữ Thiết Nhan, người đứng cạnh cô không khỏi mà cảm nhận được điều đó. "Cho cô chọn, một là gãy ngón tay, hai là cả cánh tay." Trước mặt nhiều người như vậy mà Lữ Thiết Nhan lại dám đưa ra câu hỏi táo tợn này.
Đối với bọn họ mà nói vô cùng đáng sợ. Mặc khác cô ta vẫn chứng nào tật đó cho rằng mình là nhất ở đâu, không xem bất kỳ ai là gì trong mắt.
Mặc dù yếu thế hơn, lại còn bị uy hiếp vậy mà cô ta không chút sợ sệt, trưng ra bộ mặt hung hăng, kiêu căng: "Hù dọa ai vậy...!cô có ngon thì làm tôi gãy tay xem, đến chừng đó cô liệu mà ăn cơm tù đi."
Lữ Thiết Nhan tròn xoe mắt nhìn, đôi môi chu ra, giả vờ ngây ngô: "Phải ăn cơm tù hả? Sợ thế, phải thử một lần mới được." Dứt lời, vẻ mặt ngây ngô thuần thiết như thỏ con bỗng chốc biến đổi thành một khuôn mặt dữ tợn, lạnh lùng, nhanh như thoắt Lữ Thiết Nhan đã bẻ từng đốt ngón tay của ả ta không chút thương tiếc. "Á..." Tiếng hét vì đau của cô ta vang dội khắp cả quán, ai thấy cũng không dám nhìn, vội che mắt lại. Lữ Thiết Nhan trước khi làm ra hành động tàn nhẫn kia cô đã nhanh trí che mắt của Bội Châu Anh lại.
Cô không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này.
Rất dễ bị ám ảnh. Do bản thân cô từng là tướng quân cho nên mấy việc này không mấy ăn nhầm gì đối với cô cả.
Thậm chí cô còn xem đây là việc nhẹ nhàng nhất mà mình từng làm, ở kiếp trước cô chinh chiến ngoài xa trường, giết vô số người, đao kém sắt bén rạch từng đường cổ, máu tươi bắn tóe tung.
Chưa kể đến những cách giết người tàn độc khác, chiến tranh tàn khốc cỡ nào cũng không cho phép bản thân bị lay động. Họ không chết thì mình chết..