Sao nữ nhân này lại nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kì lạ.
Chẳng lẽ trên mặt hắn có dính gì sao. A Hảo đứng một bên, gã giống như cái bóng đèn của hai người này.
Họ hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của gã thì phải. " Ta nói hai người đủ rồi đấy!" Gã cắt ngang khung cảnh sến súa này, buộc miệng nói một câu. " Người ngoài nhìn vào thấy hai người giống là vợ chồng hơn tỷ đệ." Noãn Vy lúc này mới ý thức được.
Cô vội tách ra khỏi người Long Ngâm.
Cười gượng với A Hảo. " Huynh đừng nói vậy.
Tỷ đệ bọn ta thương yêu nhau lắm." Long Ngâm cũng góp thêm lời với Noãn Vy. " Đúng đúng." A Hảo "hừ" lạnh một cái.
Gã cũng chỉ nói bừa thôi, hai người này đâu cần phải giải thích với gã làm gì. Bạch bạch bạch...!Tiết Cường và Lang Liêu chạy vào trong rừng sâu.
Chỉ có vậy thì A Hảo mới không đuổi theo kịp họ nữa.
Đến một hang động, thấy bản thán đã được an toàn.
Ông ta mới dừng lại nghỉ ngơi.
Trong lòng không phục mà mắng mỏ. " Khốn kiếp! Mọi chuyện chắc là do con ả Noãn Vy làm.
Nếu không, tên A Hảo ngu ngốc đó làm sao phát hiện được." Lang Liêu lẳng lặng băng lại vết thương trên người ông ta. Sáng hôm sau, Tiết Cường và Lang Liêu đang ngủ trong hang động thì nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.
Ông ta vội bò dậy chạy ra bên ngoài.
Đúng như ông ta nghĩ.
A Hảo không muốn chừa cho ông ta con đường sống.
Nhưng sao bọn chúng lại biết được ông ta đang trốn ở đây được.
Nhìn xuống dưới chân Tiết Cường mới nhận ra sai lầm của mình.
Vết thương hôm qua đã để lại dấu vết cho bọn chúng tìm đến. " Khốn kiếp !" Tiết Cường đánh thức Lang Liêu dậy Hai người chạy tìm đường thoát thân.
Trong lúc chạy, họ băng qua một con suối nhỏ.
Không ngờ chạy mãi lại đến con đường cụt.
Phía trước chính là vách núi.
Lúc này, Tiết Cường định quau đầu lại tìm con đường khác.
Nhưng mà đã chậm trễ, người của A Hảo đã dưới kịp đến nơi. Bản thân bị dồn vào đường cùng.
Tiết Cường và Lang Liêu đứng lùi về sau vách đá. " Tiết Cường ơi là Tiết Cường ! Ta đã nói gì với ngươi mà ngươi quên nhanh vậy sao." A Hảo đi lên phía trước nói những lời chế giễu Tiết Cường. " A Hảo, nể tình ta và ngươi từng vào sinh ra tử.
Ngươi hãy tha cho ta một con đường sống đi." Ông ta lại bắt đầu chiêu trò vang xin với A Hảo. " Thật nực cười! Ngươi nói đã cùng ta vào sinh ra tử.
Vậy ngươi có thấy ta tha cho ai một con đường sống nào chưa." Lời nói của gã làm ông ta cảm thấy khó xử.
Đương nhiên ông ta biết gã không nhân nhượng với bất kì ai cả. Lang Liêu đứng bên cạnh không chịu được.
Cô ta đi đến chỗ A Hảo.
Trực tiếp quỳ xuống trước mặt gã. " Thủ lĩnh, tôi nguyện chết thay cho ngài ấy.
Xin thủ lĩnh hãy tha cho ngài ấy một con đường sống." Cô ta dập đầu xuống đất ba cái cầu xin. A Hảo bị hành động này làm phân tâm.
Mọi người đều biết gã sẽ không ra tay với phụ nữ.
A Hảo tức giận, đôi mắt gã đỏ ngầu. " Cô bị ngu à! Tiết Cường cho cô cái gì mà cô muốn chết thay cho ông ta chứ!" Đứng trước sự trách móc của A Hảo, Lang Liêu nói ra nổi lòng của cô ta. " Có chứ.
Ngài ấy cho tôi cuộc sống, cho tôi lớn lên, cho tôi niềm vui.
Ngài ấy giống như người thân của tôi vậy.
Tôi nguyện tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của ngài ấy." Những lời nói này, Tiết Cường đều nghe thấy hết.
Ánh mắt ông ta đâyg suy tư nhìn Lang Liêu. A Hảo nghiến răng nghiến lợi.
Gã muốn một đao giết hết bọn chúng nhưng vì lời cầu xin của Lang Liêu nên gã do dự. " Cô nói muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của ông ta.
Được ! Ta sẽ lấy mạng của cô." Lang Liêu nhắm mắt lại.
Cô ta đã sẵn sàng cho cái chết.
Chỉ cần cô ta chết đi thì phó thủ lĩnh sẽ được sống.
Chết như vậy cũng thật đáng. A Hảo không trực tiếp ra tay mà đưa cho thuộc hạ của mình.
Gã không thích phụ nữ, việc đó chẳng có vẻ vang hay đáng tự hào gì cả.
Tên thuộc hạ kia sau khi nhận lệnh của thủ lĩnh.
Hắn đi về phía trước, cầm thanh kiếm trên tay. Tiết Cường lúc này ý thức được Lang Liêu sắp chết.
Ông ta kêu lên một tiếng " Không được !", nhưng quá trễ.
Thanh kiếm của tên đó đã xuyên vào tim Lang Liêu.
Máu từ trong miệng cô ta chảy ra.
Y phục cũng ướt đẫm mùi máu tươi.
Lang Liêu từ từ ngã xuống đất, cuộc sống của cô cũng chấm dứt tại đây. Nhìn thấy Lang Liêu ngã gục xuống đất.
Tiết Cường gào lên trong đau đớn. " Lang Liêu, ta xin lỗi!" Gương mặt A Hảo cũng có chút tiết thương nhưng nhanh chóng biến mất.
Người chết cũng đã chết, gã bảo với Tiết Cường từ nay về sau không được xuất hiện ở nơi đây nữa.
Nếu còn gặp lại lần nữa, gã sẽ trực tiếp giế.t chết ông ta. Điều cần nói đã nói xong, A Hảo ra lệnh cho thuộc hạ trở về. Ánh mắt Tiết Cường khi này trở nên vô hồn.
Ông ta chạy đến chỗ A Hảo, miệng không ngừng nói " Ta sẽ giết ngươi!".
Sự lều lĩnh của ông ta đã đem lại cái kết đắng. A Hảo quay lại, cầm thanh đao trên tay xuyên thẳng qua người Tiết Cường. " Ơ...." Nhìn xuống người mình.
Tiết Cường cầm lấy thanh đao đang cấm trên ngực, ông ta như phát điên.
Ra sức đẩy thanh đao vào sâu hơn.
Điều này làm gã nhíu mày khó hiểu.
Tiết Cường trước khi nằm xuống vẫn còn đủ sức để nói với A Hảo một câu. " Xin lỗi thủ lĩnh! Khi ta chết ngươi giúp ta và Lang Liêu chôn cất cùng nhau được không?".