Ngay sau đó, ánh mắt Tô Mộc hơi lay động, trong mô tả còn đề cập một chuyện.
Chính là nếu nhiệm vụ giả trên đường hoàn thành nhiệm vụ mà thế giới nhiệm vụ sụp đổ, thì nhiệm vụ của nhiệm vụ giả thất bại vô điều kiện.
Hơn nữa nếu sụp đổ nghiêm trọng, nhiệm vụ giả sẽ hồn phi phách tán, không còn tồn tại nữa.
Nhiệm vụ thất bại = làm không công = không có tiền!
Không thể để phát sinh tình huống như vậy!
Sờ thấu ván cờ của hắn, Tô Mộc nhanh chóng tìm ra điểm đột phá.
Nếu hắn sử dụng Vân Lâm làm kíp nổ, châm lửa đốt cháy Long Thần quốc, sau đó lan ra đến thiên hạ, như vậy cô cũng sẽ dùng Vân Lâm phá đi bố cục trên bàn cờ của hắn.
Hắn ngàn tính vạn tính, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Vân Lâm có tình cảm với nguyên chủ Tiểu Thu.
Hơn nữa, hắn còn tính sót một nam chính: Thái Tử.
Mỗi nam chính trong thế giới nhiệm vụ đều có khí vận và hào quang bao quanh, tăng thêm lợi dụng.
Ván cờ này, dễ dàng phá vỡ.
Rất nhanh đã đến hoàng cung, Tôn Chính đô thống mang theo đội ngũ chiến đấu với hai vị hoàng tử, các bá tánh nhìn vào biến cố đột ngột này, đều trốn đi rất xa vì sợ bản thân bị thương.
Bầu trời Long Thần này, sắp thay đổi!
Quả nhiên như lời nói đại tướng quân ngày đó, lúc này đây các bá tánh nhìn cuộc nội đấu của Long Thần, vô cùng tưởng niệm đại tướng quân.
Sau khi Tô Mộc xuyên qua cuộc chiến loạn vào hoàng cung, đi thẳng về phía Nghị Chính Điện nơi Vân Lâm và đám người Thái Tử đang đứng.
"Nha hoàn lớn mật! Nơi này không được tự tiện xông vào, còn không mau rời đi!" Hộ vệ ngoài cửa ngăn lại, lạnh giọng quát lớn.
Trong điện giương cung bạt kiếm, giờ phút này không được sơ xuất, bọn họ đều lo lắng trong lòng.
Lười nhiều lời, Tô Mộc trực tiếp đánh ngã hai người họ, đi vào trong điện.
Ngự lâm quân trong điện vừa thấy có người xâm nhập, lập tức rút đao ra.
Vân Lâm vừa nhìn thấy là Tô Mộc, lập tức thấp giọng nói: "Lui ra."
Ngự lâm quân thu hồi đao, lui sang một bên.
[Truyện chỉ được đăng tải tại watt.pad/tieen2804]
Hoàng đế đồng tử hơi co lại, môi run rẩy.
Đây là Ngự lâm quân vẫn luôn dốc sức vì hoàng thất...
Thế nhưng cũng hướng về loạn thần tặc tử này!
Thật sự là...
Thật sự là...
Ngửa đầu nhìn xà nhà, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn hắn chết?
Hoàng đế ngồi liệt trên ghế, vốn bởi vì té xỉu sắc mặt trắng bệch, hiện giờ càng thêm trắng bệch.
Đảo qua những người trong điện, biết là đại thế đã mất, lão tam và lão tứ muốn tranh ngôi vị hoàng đế này, cũng phí công mà thôi.
Vứt bỏ việc này, Thái Tử đúng là một minh quân.
Thôi... Thôi...
Sự tình phủ đại tướng quân, xét đến cùng, cũng là hắn hạ chỉ.
Ánh mắt Hoàng Hậu sáng lên, trong lòng lập tức hoan hỷ.
Mà huyệt thái dương Thái Tử giật giật, không nói gì thêm.
Hai mắt Vân Lâm đều đặt trên người Tô Mộc, nhìn cô đi về phía mình, ánh mắt đạm bạc kia phảng phất xuyên thấu bề ngoài hắn, thấy được tâm tư âm u dơ bẩn của hắn.
Kết quả Tô Mộc còn chưa mở miệng, liền có người vội vàng xông vào.
"Biên cảnh cấp báo ——"
Người tới cả mặt và người đều dính đầy vết máu, rõ ràng từ ranh giới của sự sống và cái chết mà đến.
Hắn tiến vào trong điện, "Kịch" một tiếng quỳ xuống, cao giọng nói: "Thánh Thượng! Bắc Lương, Nam Man... Từ biên cảnh đánh lại đây, một đường đột phá mười tòa thành trì, rất nhanh sẽ đánh tới kinh thành!"
Sau khi hắn nói xong, hoàng đế cầm bút đã viết xong nét cuối cùng.
"Trẫm đã thoái vị, việc này giao cho tân hoàng giải quyết, trẫm mệt mỏi, muốn lui vào hậu cung."
Người tới khiếp sợ, có chút ngây ngốc, ngoài cung đánh nhau rồi, mà lúc này trong cung Thánh Thượng thoái vị...
Khàn cả giọng, còn mang theo một tia tuyệt vọng, hô.
"Hoàng Thượng! Ngài sao có thể đặt bá tánh Long Thần trong nước sôi lửa bỏng, thuộc hạ từ biên cảnh tới, ngài biết được bên kia..."
"Vân Lâm, ngươi lập tức mang binh đi biên cảnh trước, Thái Tử lập tức đăng cơ, ổn định thế cục kinh thành..." Tô Mộc lạnh giọng mở miệng, đánh gãy tiếng hô hoán của binh lính từ biên cảnh.
***
Tác giả viết lúc Thánh Thượng lúc Hoàng Thượng, các nàng muốn mị để luôn hay sửa lại cho thống nhất a. Cho mị ý kiến nha.