"Gâu gâu..." Ai nói nó chỉ biết cắn người!? Nó còn biết phun lửa!
Không báo trước, trong miệng Husky phun ra lửa, may mà Tô Mộc kịp thời né tránh, nếu không đã bị thiêu phỏng mặt.
"Bụp!" Đầu Husky bị Tô Mộc đánh một cái.
Husky ủy khuất cúi đầu nức nở: "Gâu gâu gâu..."
Nó không phải cố ý... Nó chỉ muốn chứng tỏ nó còn biết phun lửa.
(๑ŏ﹏ŏ๑)
"Muốn đi theo ta sao?" Tô Mộc lại hỏi.
Husky gật gật đầu, tỏ vẻ cô rất mạnh, bản năng loài chó nói cho nó biết, đi theo cô mới có thể sống tốt hơn.
Tô Mộc cầm giấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng viết mấy dòng: "Muốn đi theo ta, trước tiên ký hiệp nghị này."
Husky: !?
Chu Tử Nghiên: !?
Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, cô có suy xét qua cảm nhận của Husky không? 】 Ký chủ thật sự phát rồ, đây chỉ là sủng vật, nhiều lắm chỉ xem như một con động vật biến dị, nó làm thế nào xem hiểu!
"Gâu gâu gâu..." Husky vươn móng vuốt qua, không biết Tô Mộc viết cái gì trên đó, nhưng khi móng vuốt lướt qua, nó trực tiếp ấn vào tờ giấy, một hình in chân chó chiếm một nửa tờ giấy.
Tô Mộc cầm lên, sau đó gấp gọn lại: "Tử Nghiên, cất đi."
Chu Tử Nghiên nhận tờ giấy, ngơ ngác thu vào không gian, Husky kia vậy mà thật sự xem hiểu chữ chị Tô Mộc viết, nên mới đóng dấu như vậy?
Động vật sau khi biến dị, hóa ra cường đại như vậy sao?
Quả nhiên hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại càng ngày càng ác liệt.
Vẻ mặt Husky cũng ngơ ngác...
"Mi đã đóng dấu rồi, sau này đi theo ta, lên núi đao xuống chảo dầu, mi phải đi trước một bước, mưa bom bão đạn, mi che chắn ở phía trước... Về phần đồ ăn thức uống thăng cấp, ta giúp mi, mi chỉ cần phối hợp với tất cả mọi thứ. Đã hiểu đúng chứ?" Tô Mộc từ từ nói.
"Grừ grừ grừ, gâu gâu gâu..." Cô nói cái gì? Bổn Husky đồng ý mấy cái phía trước khi nào? Phía sau bao ăn uống còn miễn cưỡng tiếp thu, điều khoản phía trước bổn Husky không chấp nhận!
"Hai con đường." Tô Mộc dựng thẳng hai ngón tay lên, nhàn nhạt mở miệng.
"Thứ nhất, dựa theo hiệp nghị vừa rồi mi ký kết, về sau đi theo ta; thứ hai, đêm nay chúng ta ăn thịt chó."
Tròng mắt Husky trừng đến tròn trịa: !?
Bắt gặp đôi mắt lạnh lùng yên tĩnh của Tô Mộc kia, nó gục đầu xuống.
Được rồi, tuy rằng không thể hiểu được, nhưng nó có thể ăn no, bán mình cũng đáng.
"Gâu gâu..." Ta đói bụng, ta muốn ăn thịt! Husky nhìn về phía Tô Mộc kêu to hai tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Tử Nghiên, "Gâu gâu gâu gâu..."
Nhân loại bên kia, ta ăn chỗ nào trước?
"Bụp ——" Lại là một âm thanh từ trên đầu Husky vang lên. Đôi mắt nhỏ u oán nhìn Tô Mộc: "Gâu gâu gâu, oẳng..."
Vì sao lại đánh bổn Husky, cô đồng ý cho bổn Husky đi theo, không phải nói sẽ bao ăn bao uống sao? Hiện tại bổn Husky đói bụng, còn không cho ăn, cô muốn ngược đãi bổn Husky sao!?
"Nhìn thấy tang thi đang trốn bên kia không? Tùy ý ăn." Tô Mộc nhướng mày, chỉ đám tang thi vẫn luôn đi theo cô từ trạm xăng dầu.
Husky nhìn xem, đám tang thi trốn sau bụi cây cảm nhận được nguy hiểm, núp vào.
Husky ghét bỏ bĩu môi.
Những thứ đó mới không thể ăn, thịt vừa già lại vừa cứng, vừa đắng lại vừa chát.
Husky nhìn Tô Mộc: Nếu không cô cho ta cắn một miếng thử xem? Coi có ngon hơn không?
"Mi thử xem?" Tô Mộc lạnh lùng nói.
Husky cảm nhận được nguy hiểm, rụt rụt cổ, nhỏ giọng nức nở hai tiếng.
"Tử Nghiên, lấy chút gì cho nó ăn."
Chu Tử Nghiên nghe xong, nhìn trong không gian, toàn đồ ăn vặt và mì gói, không có thức ăn chó... Chỉ có thể lấy ra hai túi đồ ăn vặt.
Husky ghét bỏ nhìn đồ ăn vặt, nằm vật ra đất bắt đầu ăn.