Tô Mộc chậm rãi bước đi, trong ánh hoàng hôn, mặt trời dần lặn xuống kèm theo mưa nhỏ tí tách rơi.
Đang muốn tìm chỗ trú một chút, đỉnh đầu Tô Mộc chậm rãi in xuống một cái bóng.
Nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thiên Qua không biết từ lúc nào đi tới phía sau cô.
Trên tay anh cầm ô, mặt ô nghiêng hơn phân nửa về phía trên đỉnh đầu Tô Mộc.
Từ khi anh xuất hiện mình cũng không có cảm nhận được, bởi vậy xem ra...
Thiên Qua này, thân thủ bất phàm.
"Bạn học Mạnh Tịch, có cần tôi đưa em về không?" Thiên Qua mở miệng cười nói hỏi.
"Không có tiền." Tô Mộc đáp.
"Tốt xấu gì cũng là thầy trò, nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm."
"Chúng ta không quen."
Thiên Qua cúi đầu nở nụ cười, nụ cười của anh đặc biệt có sức hấp dẫn, ở trong nụ cười của anh, phảng phất như thế giới đều ấm áp. "Bạn học Mạnh Tịch, em có cảm giác gì không, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó?"
Nụ cười kia in ở trong con ngươi Tô Mộc, làm cho đáy mắt cô hơi có chút buông lỏng.
Như đã thấy nó ở đâu đó...
"Thầy giáo, kĩ năng bắt chuyện của thầy rất cũ kỹ."
Thiên Qua tươi cười sâu sắc: "Bạn học Mạnh Tịch, có ai nói, em thật sự rất đáng yêu chưa."
Bộ dáng nghiêm trang nói những lời này, đáng yêu đến mức hắn không thể dời tầm mắt khỏi người cô.
"Thầy giáo Thiên Qua, có ai nói qua, thầy nói quá nhiều chưa."
Tô Mộc vốn muốn đưa tay cầm ô, lại không biết nghĩ đến cái gì, không ra tay.
Thiên Qua quan sát thấy con ngươi của cô ngẩn ra, lập tức tăng nhanh tốc bước đi, anh cũng tăng nhanh tốc độ đuổi theo.
"Bạn học Mạnh Tịch, bãi đậu xe đi về phía này."
Thấy mưa càng lúc càng lớn, ô của Thiên Qua hơn phân nửa đều che cho Tô Mộc, khiến chính mình bị ướt nửa người. Tô Mộc thấy trời mưa càng lúc càng hăng, nếu như không cho tài xế đến đón là không thể về được, chỉ có thể phiền toái Thiên Qua, dựa theo giá thị trường trả cho anh tiền taxi.
Sau khi lên xe Thiên Qua thay áo đã chuẩn bị trên xe, toàn bộ quá trình không hề né tránh Tô Mộc, mà Tô Mộc cúi đầu nhìn máy tính bảng, căn bản ngay cả ánh mắt cũng không cho anh.
Thiên Qua im lặng cười, sau khi thay quần áo xong, nhìn cô ngồi ở ghế lái phụ không thắt dây an toàn.
Cúi người xuống...
"Có việc gì?"
Con ngươi lạnh lùng của Tô Mộc nhìn thân thể anh kề sát vào cô, chóp mũi có một cỗ hương vị nhàn nhạt trong sạch, rất dễ ngửi.
Chỉ là, cách cô quá gần, khó chịu.
Thiên Qua tới gần cô, mới nhận thấy quanh người cô đều mang theo một cỗ phòng bị, phảng phất tùy thời đều có thể phát động công kích. Chẳng qua, môi cô có chút trắng bệch, không biết có phải là nguyên nhân của ánh đèn trong xe hay không.
"Thắt dây an toàn cho em." Thiên Qua duỗi cánh tay dài ra, thay cô thắt dây an toàn, không có dừng lại quá nhiều, trở lại chỗ ngồi của mình.
"Con gái, có lòng phòng bị là tốt, nhưng lòng phòng bị quá nặng, liền dễ dàng bỏ qua người theo đuổi mình, không dễ tìm bạn trai." Thiên Qua nói xong, khởi động xe.
"Bạn trai." Cái gì vậy? So với tiền bạc còn tốt hơn sao?
Cửu Thiên Tuế đều phải vì Tư Khế mà ủy khuất, từ một BOSS phản diện không hiểu sao lại yêu ký chủ, kết quả ký chủ một giây sau liền quên mất.
"À." Đó là không thể so sánh với tiền bạc.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Đau lòng Tư Khế năm giây.
"Bạn học Mạnh Tịch còn chưa có bạn trai à." Thiên Qua nói xong, xe đã từ gara đi ra, bên ngoài mưa to rơi trên nóc xe, nóc xe ồn ào không ngừng, kèm theo giọng nói thuần hậu dễ nghe của anh. "Tôi đến làm người theo đuổi đầu tiên của bạn học Mạnh Tịch, như thế nào?"
Thiên Qua chưa bao giờ tin tưởng tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, không thể không thừa nhận, bạn học nhỏ bé tham tài này quả thật làm cho anh phải động tâm.
Hiếm khi có một chút rung động, muốn thử cảm giác yêu đương.