Có Vân Lâm đồng hành, Vân Linh và Tô Mộc an toàn tiếp tục đi dạo.
"Vị tiểu thư này, ta thấy ngươi sắc mặt hồng hào... Vị tiên sinh này, bói một quẻ đi, ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sợ rằng..."
Lão thầy bói phía trước không biết khi nào cầm một cái cờ, khiêng đi khắp nơi.
Nhìn thấy Tô Mộc bên này, vội vàng đi tới: "Vị tiểu thư này, tại hạ mới vừa rồi vì giúp ngươi, bị đuổi đánh, ngươi có thể đem một ngàn lượng kia chia cho lão đạo một nữa hay không?"
"Vị tiểu thư này, làm người không thể không nghĩa khí như vậy, nhìn ngươi sắc mặt hồng hào, hàm dưới viên mãn, có tướng vượng phu..."
Tô Mộc yên lặng từ ống tay áo móc ra một lọ đồ vật, thầy bói vừa thấy, ba chân bốn cẳng nhảy ra sau, khóe môi giật giật, lập tức sửa miệng: "Lão đạo thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, sẽ gặp tai hoạ..."
"Tiểu thư, chúng ta đi."
Toàn bộ quá trình Vân Lâm và Vân Linh đều ngơ ngác, quay đầu lại nghi hoặc dò hỏi: "Tiểu Thu, mấy thứ này đều là muội mua từ chỗ thần y sao?"
"Đúng vậy, tiểu thư."
Cửu Thiên Tuế:【 ... Ký chủ, cô dám nói chi tiết sao? Dám ư? Dám ư? 】
Mua hả?
Thanh Thời muốn khóc ngất ở nhà xí.
Tất cả đều được mua bằng tiền của chính hắn.
Vân Lâm nghe xong có chút nghi hoặc, thuốc của thần y, thiên kim khó cầu, tại sao Tiểu Thu lại mua được dễ dàng như vậy?
Nghĩ đến khả năng kia, đáy mắt hắn tối sầm lại.
-
Ngày hôm sau, phủ thượng thư truyền ra một việc làm đề tài bàn tán cho các tửu lâu ở kinh thành.
Nhị công tử Nhạc Tuấn phủ thượng thư tằn tịu với thất phu nhân của Thượng Thư đại nhân mới cưới vào cửa, hừ, bị bắt ngay tại trận, Thượng Thư đại nhân tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Sau khi Thượng Thư đại nhân tỉnh lại, liền đem Nhạc Tuấn cùng thất phu nhân đưa đi sung quân.
Mà giờ phút này, tại góc ngõ nhỏ nào đó, một nha hoàn mặc lục y che chở đồ vật gì đó trong lòng ngực, rất cảnh giác nhìn xung quanh.
Một người mặc hắc y, mang theo mũ có rèm, không thấy rõ gương mặt xuất hiện.
Nha hoàn lục y nhìn người nọ, tiến lên, đem đồ vật trong lòng ngực lấy ra, hóa ra là ngân phiếu.
"Công tử, đây là ngân phiếu mà phu nhân đã đáp ứng."
"Được." Đè thấp giọng nói, ngắn gọn một chữ, không cách nào phân biệt nam nữ.
"Phu nhân chúng ta còn nói, nếu chỗ công tử còn có tin tức hữu dụng, hãy nhớ tới phu nhân chúng ta."
"Được."
"Như thế, ta đi về trước." Nha hoàn mặc lục y rời đi, cuối cùng đi vào phủ thượng thư.
Mà người hắc y đội mũ có rèm này, sau khi ra khỏi ngõ nhỏ rẽ trái rẽ phải, đi vào một tứ hợp viện, tháo mũ xuống.
Lộ ra dung mạo tú lệ, chính là Tô Mộc.
Nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo, từ tứ hợp viện rời đi.
Mua một ít đồ ăn, đi tới trước mặt mấy người Thất lão.
Thất lão vừa thấy cô đến, lập tức ngồi thẳng người, nhỏ giọng hỏi: "Tô nha đầu, sự việc ở phủ thượng thư, là bút tích của ngươi đi."
"Ừ."
"Ngươi còn làm cái gì?"
"Tạm thời không có." Còn có chút tin tức chờ đợi thời cơ tìm người bán.
Cô nói chính là tạm thời, cho nên Thất lão biết cô vẫn sẽ đem tin tức bán đi.
Thất lão ngàn lần không nghĩ tới, cô lấy tin tức từ chỗ bọn họ, sau khi phân loại, cô suy tính những tình báo hữu ích, sau đó... Sau đó đem đi bán.
Vốn tưởng rằng cô làm việc cho phủ tướng quân, cuối cùng vẫn là hắn suy nghĩ nhiều.
"Nha đầu, ngươi làm như vậy, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện." Coi như vì mỗi ngày cô đều đưa đồ ăn cho mình, hắn hảo tâm nhắc nhở đi.
"Nếu thật xảy ra chuyện, ta sẽ đem các người khai ra trước." Giọng điệu bình tĩnh, lời nói ra, thực sự làm tức chết người!
"Ngươi, ngươi..." Thất lão nói mãi cũng chỉ một chữ "Ngươi", tức giận đến mức nói không nên lời.