Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

113: [TG14] Thập niên 80 (phần 7)


trước sau

Kỳ thi mùa xuân đã đến, kinh thành dòng người chen chúc xô đẩy, tài tử các nơi trong thiên hạ tiến đến tham gia khoa khảo, khiến cho không ít người nghị luận sôi nổi, trong đó nhiệt nghị nhiều nhất chính là về người viết ra 《 đầu xuân 》《 Cẩm Sắt 》 lại ở không lâu trước đây lập công được triều đình ban thưởng, Hàn Lãng.

Hàn Lãng dốc lòng ở khách điếm đọc sách, không để ý tới chuyện bên ngoài, lúc dùng cơm nghe thư đồng Vũ Mặc nói sòng bạc cũng sớm bắt đầu phiên giao dịch, hắn cười cười, để Vũ Mặc đi làm mấy việc.

Khoa khảo ba bài thi đều là một đường trôi chảy, cũng không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Hàn Lãng cũng đã khảo tới thi đình, hơn nữa vẫn là đệ nhất hội nguyên.

Hàn Lãng chí hướng đương nhiên không ngừng tại đây, nếu đã thi, hắn chính là hướng về vị trí Trạng Nguyên đi. Mấy năm nay nay, cầu được danh sư, học kinh, sử, tử, tập, chính là vì có thể ở thời đại này chiếm hữu một vị trí nhỏ, khoa khảo bất quá là bước đầu tiên.

Thi đình, Hàn Lãng cũng là hạ bút như thần, huy mặc tự nhiên, thoáng đáng tiếc chính là, không có xuất hiện tình tiết như trong phim truyền hình trong tiểu thuyết kiếp trước, hoàng đế xuất hiện ở thi đình đi đi lại lại, Hàn Lãng ngẫu nhiên lơ đãng thoáng nhìn cũng chỉ thấy được các vị lão thần ngồi uống trà, khi thì cúi đầu thì thầm.

Kỳ thật Cù Các Lão cũng khuyến khích tiểu hoàng đế tham gia thi đình, xem nhân tài khoa cử năm nay, bị Cẩm Vinh ngại phiền toái cự tuyệt.

Cho dù có nhân tài, ngày sau tự nhiên sẽ nhìn thấy.

Đến người xuyên không Hàn Lãng cô cũng chưa có cái gì hứng thú, huống chi là những người khác.

Hàn Lãng nghe nói đương kim năm nay mới mười tám, suy đoán thiếu niên thiên tử luôn là sẽ đối với quan viên, tài tử cùng tuổi có hứng thú. Đáng tiếc hoàng đế không có tới, Hàn Lãng cũng không có cơ hội khiến thiên tử chú ý.

Hàn Lãng trong lòng cũng không có bao nhiêu tiếc nuối, không có lần này, còn có lần khác.

Thi đình kết thúc chấm bài, đối với chuyện phân phối thứ tự, thứ nhất thứ hai thứ ba, Cẩm Vinh cũng ngại suy nghĩ, không có nhiều can thiệp.

Kim bảng đề danh, Trạng Nguyên lang Hàn Lãng, Bảng Nhãn Tô Hòa, Thám Hoa Vương Nguyên.

Hàn Lãng sợ là phải thất vọng, nhập Hàn Lâm Viện làm cát sĩ, cũng không có thể diện kiến thánh nhan.

Lần này hắn cũng như xem rõ tính tình lười nhác của hoàng đế, Quỳnh Lâm Yến đều giao cho Cù thủ phụ cùng Thẩm thái phó, một chút cũng không muốn gặp đám người bọn họ.

Quả nhiên, thế sự luôn là không như ý người.

Hàn Lãng nghĩ đến đấy cũng thôi, ngược lại yên tĩnh vùi đầu với công việc ở Hàn Lâm Viện, khả năng học hành vốn là không kém, khoa khảo cũng tự thân đánh tới, ở Hàn Lâm Viện hỗn cũng là như cá gặp nước.

Cẩm Vinh bên này lại không được ý, nghe nói cháu trai Cù Các Lão trúng nhị giáp tiến sĩ thuận miệng chúc mừng một câu, Cù Các Lão cảm tạ, sau còn lắm miệng nói tiếp cháu trai lão tháng sau thành thân, Ngô Thái Hậu ngồi bên cạnh nghe được, lại bắt đầu ai oán.

Cẩm Vinh tìm lấy cớ bỏ chạy, Lưu nội thị cùng Quan nội thị cũng không thèm mang theo, dù sao cũng phải lưu lại cho Ngô Thái Hậu mấy người để phát tiết, lưu một không bằng lưu hai.

Cẩm Vinh đi bộ khỏi ra cửa cung phải đi qua Hàn Lâm Viện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển liền đi vào,

"Ai, ngươi là ai, tới Hàn Lâm Viện có chuyện gì?" Vài quan viên mới vào Hàn Lâm Viện, thấy một thanh niên lạ mặt, mặc cẩm y màu trắng đi đến, liền hỏi.

Cẩm Vinh nhướng mày, lắc lắc quạt xếp trong tay, hôm nay vào cung thăm thái hậu, cô chỉ mặc thường phục, lại không mang nội thị tùy thân, bất quá, có lệnh bài, thủ vệ Hàn Lâm Viện cũng không cản được cô.

"Ta tìm người." Cẩm Vinh thuận miệng nói một câu.

Vài vị quan viên Hàn Lâm Viện nhíu nhíu mày, người này nói chuyện khẩu khí cũng quá mức tản mạn vô lễ đi.

Hàn Lâm Viện là địa phương nào, phi hàn lâm không vào nội các, đủ thấy có bao nhiêu thanh quý, cho dù là con cháu công hầu bước chân vào Hàn Lâm viện cũng phải cung cung kính kính.

Có cát sĩ tuổi trẻ khí thịnh vừa định mở miệng quát lớn một câu, lại bị người ngăn cản, là Hàn Lãng.

Hàn Lãng mới nhập Hàn Lâm Viện không lâu, nhưng đã thành nhân vật dẫn đầu đám người mới, không chỉ có Thẩm thái phó coi trọng, người khác cũng kính nể. Tuy không thiếu người đỏ mắt ghen ghét, nhưng cũng đều bị Hàn Lãng nhẹ nhàng đối trả.

Hàn Lãng ngăn hắn lại cũng là có nguyên do, hắn đối với thân phận của thanh niên cẩm y ẩn ẩn có suy đoán, chỉ là lúc này, quan viên cao cấp của Hàn Lâm Viện đều không có mặt, không thể xác minh suy đoán của hắn, nhưng hắn cũng không muốn bạn tốt không duyên cớ đắc tội quý nhân.

Hắn chắp tay, "Không biết là tôn giá tới tìm người nào?"

Cẩm Vinh lúc này mới chú ý một chút, "Ngươi là......"

Hàn Lãng ôn hòa cười nói, "Hàn Lâm Viện hầu giảng Hàn Lãng."

"Hàn...... Lãng." Cẩm Vinh nửa ngày mới từ trong trí nhớ tìm ra người này, nguyên lai đã vào hàn lâm viện, từ thứ cát sĩ lên tới hầu giảng, tốc độ rất nhanh.

Cẩm Vinh hơi hơi gật đầu, "Ta nghe nói qua, ngươi bản lĩnh không nhỏ, tuổi còn trẻ đã vài lần lập công lớn."

"Hàn huynh đại danh, toàn kinh thành còn có ai không biết." Bạn tốt của Hàn Lãng, Tô Mi thầm nói, "Há có người hỏi người tên họ, lại không nói thân phận chính mình, thật là việc làm phi quân tử."

Nghe vậy, Cẩm Vinh liếc hắn một cái, Hàn Lãng nhìn thấy, nhịn không được vì Tô Mi run sợ, gia hỏa này thật đúng là không quản được cái miệng.

"Xin hỏi công tử là tới tìm vị đại nhân nào, có lẽ ta có thể giúp một chút." Hàn Lãng tươi cười không đổi, nói.

Tìm ai? Cô cũng là tùy tiện đi dạo, Cẩm Vinh ở trong lòng nói, đành đáp, "Vậy gặp Thẩm thái phó đi."

"Thẩm...... Thái phó." Đám người Tô Mi vừa rồi còn bất mãn trong lòng, lập tức không hé răng.

Thẩm thái phó chính là người đứng đầu Hàn Lâm Viện bọn họ, người này chẳng lẽ là vương tông quý tộc nào, nhưng đương kim ở kinh thành cũng không có đường huynh đệ.

Hàn Lãng kêu một người đi báo cho Thẩm thái phó một tiếng, Cẩm Vinh cũng không vội, ở Hàn Lâm Viện đi qua đi lại, thưởng thức tranh chữ trên tường một chút, thỉnh thoảng còn cho mấy lời bình, nói ra làm đám người đứng bên cạnh run sợ.

"Chữ Thẩm thái phó vẫn là bộ dáng cũ, quá mức cổ hủ, vô biến tân (không thay mới)."

"Tưởng học sĩ vẽ bức họa này cũng không đẹp lắm, nhìn muốn gỡ xuống thật."

"Chậc chậc, văn biền ngẫu của Triệu Hoài Sơn cũng dùng quá nhiều điển cố đi, càng đọc càng đau đầu."

......

Tô Mi cùng các quan cấp thấp của Hàn Lâm Viện nghe mà mồ hôi lạnh ròng ròng, không cấp trên bọn họ chút thể diện nào, tùy ý bình luận, chỉ bọn họ cũng bị liên luỵ. Mà Hàn Lãng, cũng đã kinh qua không ít sóng to gió lớn, trên gương mặt bình tĩnh cũng bắt đầu thay đổi thành lo lắng.

Nếu đúng là vị quý nhân kia, không khỏi quá mức...tùy ý đi.

Thẩm thái phó cuối cùng cũng tới rồi, thấy rõ dung mạo quen thuộc của thanh niên áo trắng, Thẩm thái phó nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, trịnh trọng quỳ xuống.

"Lão thần bái kiến bệ hạ, không biết bệ hạ đến, không kịp tiếp đón, lão thần có tội."

Ngay lập tức, các quan viên Hàn Lâm Viện, bao gồm Hàn Lãng cùng Tô Mi cũng nhanh chóng theo Thẩm thái phó quỳ xuống hành lễ, loại thời điểm này, chậm một chút Ngự Sử Đài cũng có thể lấy làm lý do công kích, mạo phạm thánh thượng.

Mặc dù suy đoán trong lòng đã được xác minh, lúc Hàn Lãng quỳ xuống, trong lòng vẫn là nhịn không được cả kinh, thật sự là thiên tử.

Ở dân gian nghe đồn hoàng đế thiếu niên hành sự hoang đường, phóng túng không kiềm chế, sau khi kế vị còn rất ít khi ở trong cung, nhìn qua đích xác làm người kinh ngạc a, Hàn Lãng nhịn không được ngẩng đầu trộm liếc liếc mắt một cái.

Chỉ thấy thiếu niên như cũ khoanh tay đứng trước tranh sơn thủy, đầu cũng chưa quay lại nhìn bọn họ, thuận miệng nói một câu, "Người không biết không có tội, Thẩm thái phó đứng lên đi."

"Mau tới người phụng trà." Thẩm thái phó đứng dậy sau vội vàng nói. Tiểu hoàng đế tới lâu như vậy, liền ly trà cũng không có.

Những quan viên trẻ ở Hàn Lâm Viện chưa từng gặp qua thánh nhan, mà Hàn Lãng cũng chỉ là ở trong lòng suy đoán, không dám biểu lộ quá mức. Cho nên đừng nói trà, liền cái ghế cũng không có.

Cẩm Vinh cũng không phải quá để ý.

Không cần nghĩ cũng biết, ngày mai liền có ngự sử vì cô mặc thường phục xâm nhập Hàn Lâm Viện mà dâng thượng sổ con. Bất quá mọi người đều không quá để ý.

Đường đường hoàng đế liền hoàng cung còn không thèm ở, mặc thường phục đi Hàn Lâm Viện lại tính là cái gì.

Cẩm Vinh xoay người nhận trà, thấy đám người Hàn Lãng còn quỳ, lại nói: "Các ngươi cũng đứng lên đi."

Thẩm thái phó lo lắng bọn họ không biết thân phận bệ hạ, mạo phạm bệ hạ, còn ở trước mặt Cẩm Vinh nói mấy câu.

Cẩm Vinh cũng khuyên lão, "Hàn Lâm Viện nhân tài đông đúc, vẫn là Thẩm thái phó quản giáo có quản cách." Tỏ vẻ chính mình cũng không để ở trong lòng.

Thẩm thái phó nghe vậy nhẹ nhàng thở phào, bệ hạ hành sự ngẫu nhiên, không câu nệ lễ tiết, cũng không hỉ nộ vô thường, phần nhân hậu khoan hoài này cũng rất giống tiên đế ngày trước.

Thẩm thái phó lại hỏi, "Không biết bệ hạ lần này đến tìm lão thần, có gì chuyện quan trọng?"

"Này......" Cẩm Vinh hơi hơi ngập ngừng, Thẩm thái phó thấy tiểu hoàng đế do dự, còn tưởng rằng thực sự có chuyện quan trọng, không tiện nhiều người nhiều miệng, liền vì tiểu hoàng đế suy nghĩ nói, "Bệ hạ trước hết đến chỗ thần nói chuyện đi."

Thấy Thẩm thái phó lại cho bậc thang, Cẩm Vinh cũng liền mừng rỡ nhận lậy, "Vậy cũng được."

Lúc đi ngang qua các tân binh của Hàn Lâm Viện, Cẩm Vinh ngừng một chút, trái tim mọi người cũng nhảy lên.

"Ngươi kêu gì?" Cẩm Vinh nhìn về phía người biểu hiện bất mãn với mình.

Tô Mi run run rẩy rẩy lại quỳ xuống, "Thần danh Tô Mi, mi trong mi sơn."

"Nha, biệt uyển của trẫm còn thiêu một người hầu họa (hầu vẽ tranh), liền chọn ngươi đi"

Nói xong, liền cùng Thẩm thái phó đi luôn.

Lưu lại mọi người một mảnh lặng ngắt như tờ, sau một lúc lâu mới có người lên tiếng, "Tô Mi đây là gặp may mắn đi."

Tuy bị tuyển đến bên cạnh bệ hạ hầu họa, không thanh quý bằng hàn lâm viện, lại có thể thường thường nhìn thấy Hoàng Thượng, có lẽ còn có thể ở trước mặt hoàng thượng nói nói mấy câu.

Tô Mi bị " kinh hỉ " làm cho chấn động, cả người đều ngây dại.

Hàn Lãng cũng có chút cạn lời, này đúng là người ngốc có phúc của người ngốc?

Hàn Lãng nghĩ lại, từ ngày thi đình đầu tiên, bản thân đã phải nhận thức rõ ràng, thiếu niên hoàng đế hành sự đúng là không theo logic bình thường.

"Buổi tối huynh mời rượu, Bích Ảnh lâu." Hàn Lãng vỗ vai Tô Mi, cười nói.

"Nhất định, nhất định." Tô Mi ngây ngô mà cười.

Đám người Hàn Lãng tai qua nạn khỏi, cũng lại tiếp tục làm chính sự.

Nhưng mà không chờ Hàn lang ngồi nóng ghế, liền có người tới tìm, nói bệ hạ tuyên hắn.

Cẩm Vinh cũng là thật sự không có đề tài cùng Thẩm thái phó nói, cũng không muốn nghe hắn khảo giáo công khóa việc học, nhớ tới Hàn Lãng liền đem hắn gọi tới.

"Thần Hàn Lãng tham kiến bệ hạ." Hàn Lãng ngăn chặn kích động trong lòng, ngữ điệu tận lực vững vàng nói.

Thẩm thái phó đối với việc tiểu hoàng đế triệu kiến người trong Hàn Lâm Viện, lại là người lão tương đối coi trọng, trong lòng cũng là đắc ý.

Lại nói tiếp, Hàn Lãng cũng là xui xẻo, những năm trước thứ cát sĩ còn có thể tham gia sung kinh diên, cũng chính hoạt động kể chuyện lịch sử cho hoàng đế, chẳng sợ chỉ là đứng nói mấy câu, nhưng cũng là được lộ mặt trước hoàng đế. Đây là cái hơn của hàn lâm viện so với những nơi khác, tiến sĩ thất, bát phẩm cũng có cơ hội tùy hầu đế vương.

Nhưng mà đến khi Cẩm Vinh thì mọi chuyện liền khác, thượng triều còn lười, càng miễn bàn đến nghe Hàn Lâm Viện giảng bài.

Cho nên đến hiện tại Hàn Lãng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị thiếu niên thiên tử này, người cầm quyền danh chính ngôn thuận của Đại Ngụy, cũng có thể nói là người nắm giữ vận mệnh hắn.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây