Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

139: Ngoại truyện 9


trước sau

Edit: Thanh Thạch

Tuyết trắng xóa phủ kín đất trời, tháng chạp lạnh căm.

Hoàng đế gần đây hưng trí ngẩng cao, mỗi năm lại tổ chức một chuyến săn thú vào mùa đông, muốn xem bản lĩnh của thanh niên Đại Tấn.

Giữa một đám đệ tử thế gia, một bóng dáng nguyệt sắc phá lệ bắt mắt. Ngựa trắng, yên vàng, bên hông đeo roi dài đỏ thẫm, trên giầy thủ sẵn một thanh chủy thủ, áo choàng da chồn tinh mỹ quý giá, nhìn chẳng giống như đi săn thú mà như đang dạo chơi ngoại thành.

Nhưng nếu biết y là ai, mọi người sẽ không nói lời này.

Chỉ thấy thiếu nhiên giơ nỏ lên, bắn về phía rừng cây một mảnh tuyết trắng, đột nhiên, một con thỏ chui ra, trên người cắm một mũi tên nhọn.

“Tiễn pháp của Thần công tử thật giỏi.”

“Khách khí.” Thiếu niên ngẩng đầu cười, cực kỳ kiêu ngạo, dung nhan tuấn tú khiến người ta sinh ra một loại ảo giác trăm hoa thất sắc.

Hoàng đế cười nhìn một vị đại thần bên cạnh: “Tiễn pháp của Thần Nhi lại tiến bộ.”

Lê Diệu Nam phóng khoáng thản nhiên cười, mặt mang đắc ý: “Thần Nhi nhà ta tất nhiên là giỏi rồi.”

Hoàng đế trêu chọc: “Cũng không biết tương lai tiện nghi cho ai?”

Mặt Lê Diệu Nam tối sầm: “Ta nuôi Thần Nhi cả đời.”

Hoàng đế nhíu mày, không đồng ý nói: “Vẫn nên xem lại đi, hôm nay những người tham gia buổi săn đều là những đệ tử thế gia có tiền đồ, nếu có người vừa ý, trẫm liền tứ hôn cho bọn họ.”

Lê Diệu Nam yên lặng, nhoáng một cái Thần Nhi đã hai mươi hai tuổi, người cầu thân không phải không có, chỉ là Thần Nhi không muốn, hắn cũng không có biện pháp. Lúc trước sợ Thần Nhi chịu tổn thương nên thường xuyên kể cho Thần Nhi mấy chuyện về kẻ phụ lòng, hiện giờ nghĩ lại không biết là đúng hay sai.

Lê Diệu Nam thở dài một tiếng: “Kệ nó đi vậy.”

Hoàng đế thấy thế cũng không nói nhiều, Lê Thần tính ra là sư đệ hắn, Lê gia nếu vẫn luôn thức thời, chiếu cố y cả đời cũng không ngại.

“Thần công tử, chúng ta cùng so xem hôm nay ai săn được nhiều thú hơn.”

Lê Thần nhướn mày cười: “Được nha, lấy gì ra cá?”

“Mẫu chữ của Lê đại nhân, nếu ngươi thua, cho ta ba bản.”

“Được, nếu ngươi thua, ta lấy bình phong lưu ly nhà ngươi.”

“Một lời đã định.”

“Giá.”

Thiếu niên khí phách phấn chấn, giục ngựa chạy lên núi.

Lê Thần không phụ kỳ vọng của Lâm Dĩ Hiên, chân chính trở thành song nhi công tử tài danh truyền xa, so với nam nhân càng thêm xuất sắc, so với nữ nhân càng thêm tài tình, nhắc tới y, không ai không khen ngợi.

Y là Thần công tử mọi người tranh giành vây đỡ, y trở thành trào lưu, phong phạm của y, lời y nói, thơ y viết, áo quần y mặc đều trở thành xu hướng cho không ít công tử thế gia bắt chước.

Y văn võ song toàn, còn có tài y thuật, y giống như một ngôi sao sáng chói mắt khiến kẻ khác chỉ thấy tự xấu hổ.

Dù y không thể vào triều làm quan cũng không ai dám can đảm khinh thường y, y dùng năng lực và danh vọng của mình làm cho y có được một địa vị quan trọng.

Y là song nhi đầu tiên từ khi triều Đại Tấn khai quốc tới nay nổi tiếng toàn thiên hạ.

Thân ảnh nguyệt sắc xuyên qua núi rừng nhanh như chớp.

Cảnh sắc xung quanh biến ảo, bụi cây phía trước hình như có động tĩnh, Lê Thần giơ nỗ lên---

“Sưu---” Một tiếng.

“Chết tiệt! Đứa nào không có mắt đấy!”

Từ trong bụi cây toát ra một cái đầu xù tung, một nam nhân đi ra, hắn ăn mặc cực kỳ quái dị, tóc ngắn, quần dài, còn có cái áo rất giống áo lót mà Lê Thần nhìn thấy trong bức vẽ của phụ thân.

“Ngươi là ai?” Lê Thần nhíu mày, cẩn thận đánh giá người tới.

Nam nhân sửng sốt, xem xét chung quanh, tùy tiện hỏi: “Cậu ở đoàn làm phim nào à? Đây là đâu?”

“Làm càn!” Lê Thần rùng mình: “Nơi này chính là bãi săn của hoàng gia, ngươi là ai, xưng tên ra.”

“Ha ha ha ha, cười chết tôi, bãi săn của hoàng gia á…” Nam nhân cười một lúc, sắc mặt dần trở nên khó coi, gió lạnh thổi qua làm hắn rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: “Cái thời tiết chết tiệt, rõ ràng mới tháng chín mà đã có tuyết rơi, lại còn bãi săn của hoàng gia, quay phim nhiều đến điên rồi à…”

Lê Thần nhíu mày, nghe không hiểu hắn đang nói gì, rõ ràng một roi quật qua, nam nhân ngã ngửa xuống đất, một khối vuông màu đen rơi ra từ túi hắn.

Ánh mắt Lê Thần ngưng lại, đáy lòng lóe lên một suy đoán lớn mật.

Nam nhân đau đến nhe răng nghiến lợi, trên mặt lộ ra tươi cười còn khó coi hơn khóc, bởi vì hắn phát hiện mình không phải đang nằm mơ, xa xa hắn còn có thể nhìn thấy mấy đội nhân mã đang săn thú.

Khóe môi Lê Thần cong lên, uy hiếp nói: “Thích khách lớn mật, dám xâm nhập bãi săn, việc này phải giao cho Hoàng Thượng định đoạt, nhất định phải rút gân róc xương ngươi, tìm ra người đứng sau.”

Nam nhân như sắp khóc, mẹ ơi, thiếu niên xinh đẹp như vậy sao lại ác thế chứ: “Tôi... tôi không phải thích khách, tôi thật sự là không cẩn thận tiến vào…”

Lê Thần cười: “Kẻ ngốc như ngươi ta nghĩ cũng không phải là thích khách.”

“Đương nhiên, đương nhiên, tôi là người thành thật.”

Lê Thần sắc mặt lạnh lùng: “Không phải thích khách, vậy ngươi làm thế nào xuất hiện ở bãi săn?”

“Tôi từ…” Nam nhân chỉ ra phía sau, vừa mừng vừa sợ.

Lê Thần căng thẳng, một roi quất ra chế trụ cổ nam nhân, giục ngựa đi mấy bước về phía trước, tập trung nhìn vào, hít một hơi thật sâu.

Một bên núi non xanh biếc, một bên tuyết trắng xóa, rõ ràng là hai mùa, hai cảnh sắc, hai thế giới…

Lê Thần kìm lòng không được giá ngựa chạy vội qua.

“Ê, ê, buông tôi ra.” Nam nhân ôm cổ hô to, mặt mũi trướng đỏ bừng, trên cổ bị siết ra dấu vết thật sâu.

Lê Thần thu roi, nhìn lại, lập tức sợ hãi, không thấy tuyết trắng nữa, chỉ còn lại núi rừng non xanh nước biếc.

“Không, sao lại thế---” Lê Thần hoảng sợ mặt nháy mắt trắng bệch, nhanh chóng chạy trở về.

Nhưng là ngoại trừ một mảnh rừng núi, cái gì cũng không có.

Núi rừng xanh um tươi tốt, đúng là tiết trời cuối thu.

Tìm không thấy, vẫn tìm không thấy, không có cây bị đóng băng, không có tuyết bay tán loạn, cái gì cũng không thấy.

“Phụ thân, đa thân…” Lê Thần thất hồn lạc phách ngồi trên lưng ngựa, một hàng lệ chảy dài trên mặt. Y hối hận, sớm biết sẽ bị thất lạc người thân, y tình nguyện không hiếu kỳ.

“Ê, cậu không sao chứ?” Nam nhân có điểm đồng tình, tưởng tượng lại vừa rồi phát hiện mình ở nơi đất khách quê người mà sợ hãi, lúc này cũng thấy hơi thương cảm cho thiếu niên.

Lê Thần lạnh lùng liếc nhìn hắn, lấy một viên thuốc từ trong ngực ra, ngón tay bắn một phát, lập tức rơi vào miệng nam nhân.

Nam nhân trừng lớn mắt, che miệng lại, tức giận quát: “Mày cho tao ăn cái gì?”

Lê Thần cười lạnh: “Nguyệt Câu Hồn, nghĩa như tên, mỗi tháng phát tác một lần, nếu không có giải dược, thân thể sẽ đau đớn như bị dao đâm, xương xốt gãy vỡ mà chết. Ngươi nên thấy may mắn, đây là bí dược hoàng cung.”

“Mày…” Nam nhân vừa sợ vừa giận, tay chỉ vào Lê Thần nói không nên lời.

Lê Thần thản nhiên nhìn hắn chăm chú, thừa nhận mình có hơi giận chó đánh mèo, nếu không phải tại nam nhân này, y cũng sẽ không rời khỏi người nhà, phải hù dọa hắn một chút. Coi như tiện nghi hắn, trên người mình làm gì có độc dược.

Lê Thần lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”

Nam nhân trừng y: “Đi đâu?”

“Nhà ngươi.”

Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, đảo mắt, hắn là người hiện đại, chẳng lẽ sẽ bị một cổ nhân dọa sợ sao, thiếu niên này vừa đến chỗ lạ, khẳng định trong lòng sẽ sợ hãi, cho nên mới cho hắn ăn độc dược.

Hắn nghĩ thiếu niên muốn hiểu biết xã hội hiện đại khẳng định phải dựa vào mình, đến lúc đó hắn nói cái gì chính là cái đó, lừa dối một cổ nhân dễ như trở bàn tay.

“Tôi nói với cậu nha, tôi cũng không có tiền, vừa mới bị trong nhà đuổi ra, bằng không tôi cũng sẽ không đi giải sầu, sau đó đụng tới nơi quỷ quái này.”

Lê Thần tháo ngọc bội trên người: “Cầm.”

Nam nhân tặc lưỡi, dưới tình huống không có uy hiếp về sinh mệnh, hắn rất nhanh khôi phục bản tính: “Có thể bán được khoảng một nghìn, ngựa này của cậu không tồi.”

Lê Thần thản nhiên nói: “Đây là hãn huyết bảo mã, ngươi đừng đánh quỷ chủ ý gì, mau chóng kiếm cho ta một cái chứng minh nhân dân, ngọc bội cho ngươi. Đừng có làm trò, ngươi phải biết, cung đình bí dược ngay cả ngự y cũng không kiểm tra ra, đừng vọng tưởng người ngoài có thể giúp ngươi giải độc.”

Nam nhân câm miệng, trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, bạn nói, xuyên qua còn xảy ra được, độc dược có thể giả sao, cho dù là giả, hắn cũng không dám cá, mạng cũng chỉ có một cái mà thôi.

Nam nhân thầm mắng trong lòng, thằng ranh con, giảo hoạt như vậy, vừa tới xã hội hiện đại sao đã biết phải có chứng minh nhân dân.

Lê Thần thấy thần sắc của hắn, chỉ biết mình cho hắn uống độc dược không sai. Người hiện đại quả nhiên giống như phụ thân nói, lòng dạ hiểm độc, giảo hoạt, gặp lợi vong nghĩa, nhân tình đạm mạc.

Xuống núi, Lê Thần mê mang nhìn bốn phía toàn nhà cao tầng, nhìn những chiếc xe chạy nhanh như bay, ánh mắt y thoáng hoảng hốt, dường như đã mấy đời.

Y thấy mọi người chung quanh tò mò nhìn mình, lại không biết y cũng rất tò mò.

“Đây là ở đoàn làm phim nào?”

“Bộ dạng đẹp phết.”

“Muốn xin chụp chung một tấm.”

Vừa mới xuống núi, Lê Thần đã bị vây xem.

Nam nhân vội vàng kéo y: “Đi mau, chúng ta tìm một chỗ ở đã, nhưng ngựa của cậu làm sao bây giờ?”

Lê Thần nhíu mày: “Ngươi nghĩ biện pháp, đây là quà sinh thần của nhị ca, tóm lại không thể bán.”

Nam nhân khó chịu, đối mặt với Lê Thần đúng lý hợp tình, hắn tức giận đến suýt nữa nội thương. Người khác xuyên qua một chuyến, mang về không phải hoàng kim thì là ngựa quý, hoặc không thì là mỹ nữ, đồ cổ, sao hắn lại mang về một tổ tông cơ chứ!

Rốt cuộc, nam nhân vẫn giúp y mang ngựa đi.

Lê Thần cong môi cười, coi như hắn thức thời.

Nhà nam nhân ở thành phố Z, khoảng cách khá xa, hôm đó bọn họ ở khách sạn, chuyện thứ nhất là hắn mua cho Lê Thần mấy bộ quần áo.

Sau khi giới thiệu, Lê Thần biết nam nhân họ Lê tên Thiệu Hàm, tính ra có khi là hậu bối nhà y cũng nên.

Lê Thiệu Hàm là một người xui xẻo, có mẹ kế còn có bố dượng, hai ngày trước đúng là bị đuổi khỏi nhà, hắn cảm thấy mất mặt không dám gặp ai, muốn tìm một chỗ tự sát, ai ngờ lại xuyên qua một phen, bị dọa sợ rồi sao còn dám chết nữa.

Lê Thần cười nhạo hắn không tiền đồ, ngu ngốc.

Lê Thiệu Hàm buồn bực, chỉ cảm thấy ông trời thật bất công, có người luôn luôn gặp may mắn, có người trời sinh đã xui xẻo.

Lê Thần ngồi xe hay vào thang máy, sắc mặt không chút thay đổi, ngay cả thấy TV cũng không lộ ra nửa điểm kinh ngạc, không chút nào nhìn ra y là cổ nhân, phòng tắm với bồn cầu thì dạy một lần là nhớ, năng lực tiếp thu nhanh đến ngạc nhiên. Điều này làm cho hắn thân là người hiện đại xấu hổ đến muốn đâm đầu vào tường.

Quả nhiên là người so với người tức chết người.

Lê Thiệu Hàm lúc này còn không biết, tương lai số lần hắn kinh ngạc sẽ càng nhiều.

Lê Thần cũng từ nơi này bắt đầu cuộc sống hiện đại của y, thu tiểu đệ đầu tiên, mà tương lai, ở thế giới này y còn gặp gỡ người yêu của mình…

Đương nhiên, đấy đều là nói sau và cũng là một câu chuyện khác!

_HOÀN PHIÊN NGOẠI_

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây