Đương nhiên trong đầu bọn hắn không hề nghĩ Tiểu Chủ Tử hoang đường, ngẫm lại hết thảy tư vị liền có thể kể chuyện say sưa, nàng có thể dùng thân phận nữ tử khiến Ma Đế cảm mến tương giao, thế gian này so nam tử mạnh hơn nhiều. Tiểu Chủ Tử nhà bọn hắn chính là Tu Chân Giới vạn năm kinh tài tuyệt diễm đệ nhất nhân, Tô Tử Ngưng lại là Ma Giới chí tôn, hai người đứng đầu nhân ma lưỡng giới vậy mà kết làm đạo lữ, thật sự để người ngoác mồm kinh ngạc nhưng lại mạc danh cảm thấy rất xứng đôi. Mang tâm tình phức tạp đến bực này, toàn bộ Tần gia cơ hồ đều tập trung chuẩn bị đại hôn long trọng, Tần Bách Xuyên cùng Tần Chỉ Đình càng là bận trước bận sau, Nhan Khuynh làm mẫu thân tự nhiên càng cẩn thận, lễ tiết cùng tiểu tiết đều do nàng đích thân lo liệu. Tần Mặc Hàm lại cảm thấy bất đắc dĩ, còn hơn nửa tháng mới đến mùng bốn tháng tám, người Tần gia đã vội vàng chuẩn bị. Mà thân làm người trong cuộc hai người lại ở Ma Giới tới lui hồi lâu, Tô Tử Ngưng dựa theo ký ức kiếp trước, dẫn Tần Mặc Hàm cùng Nữ Nguyên đi điều tra Thông Thiên Trận. Trận Pháp nằm ở phía bắc Ma Giới, nơi đó ma khí nồng đậm, hoàn cảnh rất ác liệt, cho nên rất ít người trong Ma Tộc lai vãng đến. Lại thêm thiên nhiên tự hình thành mê cảnh, càng một bước đem phiến địa vực này thật sâu vùi lấp, đến mức vài vạn năm qua không người phát giác, nơi đây một cái đại trận ngày đêm hút khô sinh mệnh Ma Giới. Năm đó Tô Khinh Chỉ trời xui đất khiến xông vào, cũng thiếu chút chết tại trận pháp quỷ quyệt này. Mấy người đứng ở xa nhìn, kia một mảnh ma khí ngùn ngụn bốc lên, bão cát quay cuồng, tiếng gió gào thét khiến người phát giác được uy lực kinh thiên. Tần Mặc Hàm miễn cưỡng nhìn xuyên vào bên trong, vượt qua tầng tầng ma khí mịt mù, tìm đến mê trận. Vị trí của các nàng mười phần hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng nhạt, thậm chí nhìn không rõ người bên cạnh. Bão cát thổi qua, đâm vào hai gò má đau nhức, Tô Tử Ngưng đưa tay dựng lên bình chướng, che chở Tần Mặc Hàm, để nàng chuyên tâm quan sát. "Ta nhớ được kiếp trước đi vào nơi đây, phát hiện mê trận không phải thiên nhiên hình thành, mà là do vô số trận pháp lớn nhỏ gây ra. Trận Pháp không ngừng biến hóa, kéo theo một vùng bão cát, tăng thêm ma khí dày đặc mười phần bí hiểm, ta lúc ấy phát hiện không thích hợp mới xông vào." Tô Tử Ngưng cố gắng nhớ lại. Kiếp trước Tô Khinh Chỉ có thể vượt qua, ngoại trừ bản thân nàng đối Trận Pháp thấu hiểu, càng nhiều là vận khí. Tần Mặc Hàm gật đầu: "Đích thật có rất nhiều mắt trận bố thành Liên Hoàn Trận, nhưng rút dây động rừng, chúng ta hiện không thể xông vào. Chúng ta nên quan sát kĩ, Nữ Nguyên ngươi theo sát, nơi này đi lạc liền rất nguy hiểm." Nữ Nguyên nhẹ giọng ứng, nhìn hai người sóng vai đứng chung một chỗ, sắc mặt có chút suy tư. Nàng vốn không thích Tần Mặc Hàm, thế nhưng nàng không thể biểu hiện thất thố, quân thượng ở cùng Tần Mặc Hàm, quả nhiên rất vui vẻ. Nàng hít một hơi thật sâu, đem những mâu thuẫn trong lòng dằn xuống, bước nhanh đi theo. Tần Mặc Hàm tới tới lui lui mấy lần, Tô Tử Ngưng theo sát che chở nàng, an tĩnh chờ đợi, cũng không lên tiếng quấy rầy. Sau một hồi Tần Mặc Hàm đứng lại, trong đầu cấp tốc hình dung ra Trận Pháp biến ảo. Nàng nhất quán thích nghiên cứu Trận Pháp, trước đây Mạc Vấn để lại truyền thừa cũng chưa từng hoang phế qua, Trận Pháp thiên biến vạn hóa, nhưng xét gốc rễ cũng từ mấy loại trận hình căn bản huyễn hóa thành, có quy luật riêng. Chỉ là Trận Pháp trước mắt cao thâm khó lường, thủ thuật che mắt cũng rất nhiều, vì lẽ đó càng khó thăm dò. Tô Tử Ngưng yên tĩnh nhìn người yêu của mình, đều nói người nghiêm túc nhìn rất đẹp, giờ khắc này Tần Mặc Hàm chính là hết sức chăm chú. Ánh mắt nàng có chút thâm thúy, bởi vì đắm chìm bên trong trận pháp, cũng không có tập trung một chỗ, đại khái trận này quá mức phức tạp, đôi lông mày tinh xảo của nàng thoáng nhíu lại, thần sắc trang nghiêm, môi mỏng mím chặt mang theo tia ngưng trọng, thực sự nghiêm túc. Nhìn kỹ tròng mắt của nàng, bên trong lộ ra tia sáng nhạt ngẫu nhiên tỏa sáng, cơ trí mà thanh nhã, thật là hết sức đẹp mắt. Tô Tử Ngưng cảm giác chính mình có chút ngây người, thế nhưng vẫn khống chế không nổi ánh mắt của mình, đợi đến nhìn thấy đôi con ngươi màu mực kia đột nhiên hiện lên ý cười, nàng mới giật mình, thì ra Tần Mặc Hàm cũng đang nhìn chằm chằm lại đây. Nàng lập tức thu lại tầm mắt, lỗ tai thoáng đỏ lên, sờ sờ cái mũi nói: "Nàng tìm ra cách phá giải?" Tần Mặc Hàm trong mắt ý cười không giảm, bất quá Nữ Nguyên đứng bên cạnh, nàng cũng không tiện đùa ngốc cô nương này, nhẹ gật đầu: "Nàng chờ mong như vậy, ta nếu không giải được, nàng sẽ thất vọng?" Ân, nàng đã cố gắng khắc chế. Tô Tử Ngưng khẽ ho một tiếng, không nói chuyện, Tần Mặc Hàm nhìn trận pháp trước mắt, thần sắc trang nghiêm, quay người nghiêm mặt nói: "Lát nữa nhất định phải đi theo bước chân của ta, Trận Pháp này biến hóa liên tục, trong đó ba cái đại trận, bảy cái tiểu trận hợp thành, vòng vòng đan xen, không ngừng co giãn, tiểu trận ngắn nhất một hơi tam biến, đại trận cũng một hơi nhất chuyển, chúng ta tốc độ phải cực nhanh, một khi bước sai hoặc chậm trễ, Trận Pháp lập tức biến hóa, liền không cách nào đi tiếp được." Nữ Nguyên cũng không hoàn toàn hiểu ý Tần Mặc Hàm, thế nhưng biết rõ, Tần Mặc Hàm dẫn đường phải chính xác đến từng hơi thở, trước khi trận pháp chuyển đổi, nhất định phải dẫn các nàng xuyên qua. Trong hoàn cảnh ác liệt này mà muốn đạt thành trạng thái không một sơ suất, chính là không khác lên trời. Nàng có chút ngưng trọng, Tần Mặc Hàm nhìn các nàng: "Không cần suy nghĩ nhiều, đi theo ta liền được. " Tô Tử Ngưng cùng Nữ Nguyên gật đầu, Tần Mặc Hàm hít một hơi thật sâu, mắt sáng như đuốc khóa lại mấy điểm kia giữa gió lốc, tầm mắt xuyên thấu quá ba cái đại trận, thấp giọng nói: "Đi!" Thân ảnh màu trắng trong chớp mắt rơi vào mắt trận, linh lực khuấy động miễn cưỡng ngăn chặn một mảnh gió lốc, lập tức bão cát xung quanh đột nhiên lắng lại, mà Tô Tử Ngưng cùng Nữ Nguyên cơ hồ theo sát phía sau, giẫm vào từng bước của Tần Mặc Hàm, ba người trong mấy hơi thở gấp rút di chuyển, từ xa nhìn lại liền chỉ thấy ba đạo tàn ảnh, không chút gián đoạn từ đầu bên này vượt qua trăm trượng tiến vào Trận Pháp. Liên tục chuyển động khiến Tô Tử Ngưng không có thời gian nghĩ kế tiếp bước chỗ nào, chỉ là bản năng đi theo Tần Mặc Hàm. Nữ Nguyên ban đầu có chút không ăn ý, mấy lần suýt nữa bước sai, lập tức thân kinh căng chặt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi. Tần Mặc Hàm đi phía trước dĩ nhiên cực khổ nhất, nàng cơ hồ đem toàn bộ thần thức trải rộng, đồng thời cấp tốc tính toán bước đi, vừa giẫm mắt trận vừa dùng linh lực áp chế nó biến hóa, đợi đến vượt qua mê cảnh, nàng mới thật sâu thở ra một hơi, có chút mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương. Tô Tử Ngưng nhìn nàng sắc mặt trắng nhợt, trên trán đều là mồ hôi, cũng biết nàng hao phí rất nhiều tinh lực, nắm chặt tay truyền linh lực cho nàng, mau mau giúp nàng lau mồ hôi. Ngón tay ấm áp vươn đến, cẩn thận thay nàng xoa nhẹ thái dương: "Mệt muốn chết rồi đi. " Tần Mặc Hàm thư hoãn xuống, tuy nói ngón tay Tô Tử Ngưng xoa rất thoải mái, nhưng ở đây không chỉ có hai nàng, khẽ lắc đầu: "Nghỉ ngơi giây lát liền tốt, ta không sao." Tô Tử Ngưng hiểu ý nàng, khẽ liếc nhìn Nữ Nguyên đang không tự nhiên đứng ở bên, thả tay xuống, nhìn đại trận sau lưng tàn phá bừa bãi, lạnh giọng nói: "Hắn thật sự bày tốt bàn cờ, kiếp trước ta vận khí tốt, kiếp này may là nàng đạt được Phù Vương truyền thừa, nếu không đến chết cũng không ai biết được nơi này." Tần Mặc Hàm thần sắc ngưng trọng: "Chúng ta vừa đi xuyên qua đại trận, ta có thể phát giác được khí tức trong đó." "Nàng thật không sao chứ?" Nhìn sắc mặt Tần Mặc Hàm có chút tái nhợt, Tô Tử Ngưng không yên lòng hỏi. "Không có việc gì, Trận Pháp kia cũng không phải đại hung, bất quá là hấp thu địa mạch linh lực, không động vào nó liền không sao." Dứt lời, liền ra hiệu Tô Tử Ngưng cùng nàng hướng phía bắc mà đi. Càng đến gần nơi đó, sóng linh lực cường đại càng lộ rõ, sau khi các nàng vượt qua một cái dốc dựng đứng, cảnh tượng trước mắt để ba người sững sờ nguyên tại chỗ. Cho dù kiếp trước đã thấy qua, Tô Tử Ngưng cũng nhịn không được chấn kinh. Lúc này các nàng ở cách Đại Trận gần một dặm, thế nhưng mấy cột sáng khổng lổ đã vô cùng lóa mắt xuất hiện, ba cây Thông Thiên Trụ đâm thẳng vào mây trời tạo thành thế chân vạc, hình thành ba màn ánh sáng, trong đó mênh mông linh lực hội tụ ở giữa thẳng rót vào chân trời, tựa như một dòng sông từ mặt đất chảy ngược lên hư không. Địa mạch linh lực từng chút dồn vào chân trời, bầu trời giống như biến thành một mảnh biển sâu, những linh lực kia tụ hợp vào đáy biển. Theo từng đợt linh lực bị rút đi, từ đáy Thông Thiên Trụ chảy ra một cỗ ma khí đen ngòm, không ngừng sôi trào tứ tán khắp ma vực. Ma khí nồng đậm đến mức không nhìn thấy mặt đất, duy chỉ có Trận Pháp kia vô cùng rõ ràng. Đây là Nữ Nguyên lần thứ nhất nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chấn động qua đi liền bi phẫn khó nói lên lời, tận mắt thấy nơi địa mạch sinh tồn và tu hành của các nàng bị người hung ác cướp đi, loại này phẫn hận đánh vào tâm linh không cách nào so được. Nhìn xem linh lực từ lòng đất từng đợt trôi đi, Nữ Nguyên cảm thấy như là máu trong người bị rút cạn, toàn thân phát lạnh, tức giận đến muốn gào thét. Tần Mặc Hàm tự nhiên phát hiện được nàng toàn thân sát khí, nói khẽ: "Ta biết tâm tình của ngươi, nhưng chớ nên manh động, Trận Pháp nghịch thiên đến bực này, không phải người có thể làm được, chúng ta nếu liều lĩnh hủy nó, không khác gì lấy trứng chọi đá." Nữ Nguyên hai mắt đỏ lên, nghiến răng gầm nhẹ: "Không phải người, là thứ quỷ gì! Rút ra linh lực Ma Giới là muốn làm gì?" Nữ Nguyên vẫn chưa biết Trận Pháp đầu nguồn là tại Tu Chân Giới, không phải vậy chỉ sợ muốn điên rồi. Về phần mục đích, Tần Mặc Hàm không cho rằng Nó đơn thuần vì Tu Chân Giới, lại nhìn vạn năm qua linh lực càng phát ra mỏng manh, người phi thăng hầu như không có, nàng tựa hồ hiểu rõ. Nó quả nhiên giỏi tính toán, cũng không biết Thiên Đạo chân chính lại đang làm gì, vậy mà để Nó không kiêng nể lộng hành. Bất quá nàng hơi nghi hoặc một chút, nếu linh lực Ma Giới không ngừng được rót vào Tu Chân Giới, thụ hưởng linh lực khổng lồ như vậy, vì sao Tu Chân Giới vẫn kém hơn xưa rất nhiều, thậm chí ngày càng thụt lùi. "Chúng ta tới gần xem thử." Tô Tử Ngưng ánh mắt trầm thấp, ngẩng đầu nhìn chân trời tối tăm, nhấc chân đi hướng bên kia. Lúc đến gần chỉ còn trăm trượng, Tô Tử Ngưng liền cảm giác được một luồng nguy hiểm, cùng lúc đó Tần Mặc Hàm sắc mặt ngưng trọng: "Tử Ngưng, cẩn thận!" Hai người cấp tốc lui lại, thuận thế kéo theo Nữ Nguyên, ba đạo sấm sét đỏ thẫm hung hăng bổ xuống, làm nổ tung một mảnh địa vực, toàn bộ đất đá đều bị đánh tan thành cát bụi. Tô Tử Ngưng cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi thật sự trốn rất tốt, thế mà ổ ở nơi này, ngươi sợ người khác biết chuyện xấu của mình, hay là bất lực vì bản thân quá vô dụng, không có mặt mũi lộ diện?" Tô Tử Ngưng lời còn chưa dứt, chân trời một đoàn kinh lôi nổ vang, khí thế hùng hổ, tựa hồ là 'Nó' bị tức điên rồi. "Không phải tham sống sợ chết sao? Năm đó ngươi cố gắng kéo dài mấy hơi tàn, nhưng không đạt được cái gì, lại dẫn theo vài vạn năm phiền phức, ngươi bây giờ có phải rất thất bại không?" Tô Tử Ngưng không để ý cảnh cáo của nó, tiếp tục cao giọng nói. Tần Mặc Hàm vẫn một bên trầm mặc, nàng đột nhiên hiểu rõ một chuyện, vì cái gì Tu Chân Giới cũng không đạt được nguồn linh lực phong phú bổ sung, hết thảy đều bởi vì nó. "Ta nhớ được ngươi khi đó liền rơi vào trạng thái năng lượng khô kiệt, từ đó đến nay Tu Chân Giới cũng không có mấy người phi thăng, ghi chép còn lại...cũng chỉ có huynh ấy." Nhắc đến Tu Di, trong lòng Tần Mặc Hàm vẫn thấy đau xót, dừng một chút mới nói tiếp: "Ngươi sống đến bây giờ là dựa vào cái gì đây?" Ánh mắt của nàng nặng nề nhìn chằm chằm Thông Thiên Trận, ngữ khí nhạt nhẽo nhưng trong mắt lại mang theo u quang. Chân trời bắt đầu cuồn cuộn, Nó tựa hồ không giữ được bình tĩnh nữa, Nó bây giờ chỉ có thể trông coi chỗ này, nguyên lai tưởng rằng có được Đại Trận kia, nó liền gối cao không lo, thế nhưng người này đã nằm ngoài dự đoán của nó, vậy mà đến đây phá trận. Nó cùng các nàng tranh đấu hơn vạn năm, nguyên bản đứng ở vị trí cao cao tại thượng, nó nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng tuyệt đối, ai ngờ lại mấy lần bại bởi hai nữ tử nhỏ bé kia. Nếu như không mê muội Thánh Liên nghịch thiên đồ vật, Tần Oản Khanh sớm đã phi thăng, trở thành vật trong tay Nó, một khi thôn phệ được nàng rồi, Nó cũng không cần sợ hãi chính mình sẽ bị chôn vùi, cũng sẽ không cưỡng ép ra tay đối với hạ giới ngu xuẩn. Hơn vạn năm qua, Nó đã bao nhiêu lần có cơ hội bóp chết các nàng, nhưng đều bị Tu Di quấy nhiễu, chỉ có thể buông lỏng các nàng luân hồi. Hao tổn đến bây giờ, Nó trở nên càng ngày càng bất lực, thậm chí bị yếu thế trước hai cái này sâu kiến! Phẫn nộ đến cực điểm, Nó gắt gao nhìn chằm chằm hai nữ nhân bên dưới, Thông Thiên Trận lập tức linh lực tăng vọt, toàn bộ chân trời phong vân đột biến, vô số thiểm điện đi xuyên qua ma khí dày đặc, không ngừng quanh quẩn trên đỉnh đầu các nàng, Nó muốn các nàng hiểu rõ, đấu với trời hậu quả thê thảm đến bực nào! ----------------------