Tần Mặc Hàm sửng sốt, câu nói này phảng phất như một thanh đao trực tiếp cắm vào trái tim nàng, đau đến khiến nàng nắm chặt ngón tay, miễn cưỡng thở dốc một hơi. Tô Tử Ngưng một đời bị người lừa gạt, lòng tín nhiệm đã sớm bị tàn phá không còn một mảnh, nàng ấy dĩ nhiên sẽ không tin trên đời có người chân thành đối tốt với mình, cũng hoài nghi bản thân không xứng đáng với tình yêu chân chính. Tần Mặc Hàm đau đến nhanh hỏng rồi, nàng một mực cố gắng che chở Tô Tử Ngưng, muốn nàng ấy luôn vui vẻ, sợ nhất nàng ấy gặp phải những bi kịch như trong tiểu thuyết, phải gánh chịu những kiếp nạn đau đớn thê thảm kia. Nàng vẫn cho rằng nàng làm được rồi, nàng không chỉ một lần ngắm nhìn Tô Tử Ngưng trong giấc ngủ bình yên, nàng ấy đã không cần phải chịu những đau khổ....Rốt cuộc, nàng chuyện gì cũng chưa làm tới. Tô Tử Ngưng cuối cùng đã trải qua hết thảy thống khổ kia, nàng nghĩ rằng mình xuất hiện kịp lúc, có thể thay đổi vận mệnh của nàng ấy, bất quá chỉ là chút an ủi đáng thương mà thôi. Tô Tử Ngưng nói nàng ấy không tin chính mình...Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng ấy sẽ mang theo ký ức một đời sống lại, cho nên nàng không hiểu thấu nỗi sợ hãi cùng khủng hoảng trong lòng nàng ấy, cũng chưa từng vỗ về được vết thương lòng quá lớn kia. Tô Tử Ngưng phát giác được Tần Mặc Hàm đang phát run, ngay sau đó hai dòng chất lỏng nóng hổi thấm ướt vai áo nàng, để nàng cuống quít lui khỏi lồng ngực nàng ấy: "Mặc Hàm, nàng. . . Nàng đừng khóc, ta sai rồi, ta không tốt, ta nói lung tung, ta rất thích, rất thích rất thích nàng, tuyệt không gạt nàng." Tần Mặc Hàm yên lặng để nước mắt tuôn rơi, cuối cùng mới ngước mắt đau đớn nhìn nàng: "Nàng là sống lại một lần, có đúng hay không?" Tô Tử Ngưng một câu cũng không nói nên lời, nàng biết Tần Mặc Hàm sẽ đoán ra, thế nhưng lại không nghĩ rằng nàng ấy hiểu đến rõ ràng như vậy. "Tử Ngưng. . . Thực xin lỗi." Tần Mặc Hàm nhìn biểu hiện của Tô Tử Ngưng, biết nàng ấy cơ bản thừa nhận rồi, nàng ấy thật sự là trùng sinh. Nàng trầm mặc hồi lâu, mới miễn cưỡng nói ba chữ, cúi đầu cắn răng, nhịn xuống trăm mối cảm xúc trong lòng. Tô Tử Ngưng sợ hãi nói: "Nàng thực xin lỗi điều gì? Tần Mặc Hàm, nàng đã nói sẽ không rời bỏ ta, nàng vừa mới nói...nàng....". Tô Tử Ngưng đã không kìm được nước mắt, nói xong lời này, vành mắt nàng đã đỏ bừng, cảm xúc hiển nhiên có chút mất khống chế, Tần Mặc Hàm muốn rời bỏ nàng hay sao. . . Trong con ngươi không giấu được lệ khí mãnh liệt dâng lên. Tần Mặc Hàm nhìn nàng cảm xúc không đúng, biết là nàng lại loạn suy nghĩ nữa rồi, duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh băng của nàng, chân thành nói: "Tử Ngưng, ta lại cùng nàng nói một lần, vô luận nàng biến thành thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng còn thích ta, ta nhất định sẽ không rời bỏ nàng, càng sẽ không không cần nàng, hiểu rõ chưa?" Tô Tử Ngưng có chút thở hổn hển, bất an nhìn nàng: "Vậy nàng nói xin lỗi làm gì?" Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ thở dài: "Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, không cho phép tâm tình quá khích, nghe ta chậm rãi nói rõ." Dứt lời, Tần Mặc Hàm sắp xếp lại suy nghĩ, cẩn thận kể cho Tô Tử Ngưng nghe tất cả mọi chuyện. Từ lúc nàng cùng Chấp Mặc trong mộng gặp nhau, sau đó quỷ dị đọc được quyển tiểu thuyết viết về cuộc sống trước khi trùng sinh của Tô Tử Ngưng, cho đến khi nàng được đưa đến thế giới này, từng chuyện liên quan trước sau đều nói cho Tô Tử Ngưng biết. Tô Tử Ngưng sau khi nghe xong thật lâu không bình tĩnh nổi, khó trách Tần Mặc Hàm nhanh như vậy đoán được chính mình trùng sinh, nguyên lai cuộc đời trước của mình, nàng ấy sớm đã nắm rõ. Thế nhưng...vị cô nương tên Chấp Mặc kia, đến cùng là ai? Đời trước mình chưa từng rời khỏi Tu Chân giới, cũng chưa từng gặp qua Tần Mặc Hàm, thế nhưng hết lần này đến lần khác, mình dùng tên giả cũng liền là Chấp Mặc, thật sự là trùng hợp đến vậy sao? Nếu Chấp Mặc ngay lúc Tần Mặc Hàm vừa sinh ra, liền đưa nàng ấy sang thế giới kia để tránh thiên phạt, sau đó lại dẫn Tần Mặc Hàm trở lại, trăm ngàn lần tìm đủ mọi cách để đem Tần Mặc Hàm đưa đến bên nàng, như vậy nàng cũng Chấp Mặc tất nhiên có rất sâu liên lụy. Tần Mặc Hàm nhìn nàng chau mày, thấp giọng nói: "Ta vẫn tưởng rằng nàng chưa từng trải qua những chuyện đó, cho nên một mực cố gắng muốn giúp nàng tránh đi..." Dứt lời, nàng cười khổ một tiếng: "Nhưng ta lại không nghĩ tới, ta làm bất quá là phí công, ta vốn không biết được trong lòng nàng cất giấu nhiều chuyện đến như vậy." Tô Tử Ngưng hiểu rõ Tần Mặc Hàm vì sao nói xin lỗi, tiến tới nghiêng đầu nhìn nàng, lại nhịn không được vui vẻ cười: "Như thế nào là phí công đâu? Nàng làm những chuyện kia, ta rất vui vẻ, đã nhiều năm như vậy, ta đều quên tín nhiệm một người, ỷ lại một người là tư vị gì. Bây giờ nàng cùng ta ở bên nhau, điều ta khao khát chờ đợi suốt hai đời, nàng cũng cho ta, ta thật sự, thật sự cực kỳ vui vẻ. Nhìn nàng ấy thật buông xuống tâm tư, Tần Mặc Hàm trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít, nghĩ đến vừa rồi Tô Tử Ngưng lo lắng bất an, nàng vẫn là nhịn không được đau xót, tay đan vào những ngón tay của nàng ấy, kéo đến đặt ở trong ngực: "Tử Ngưng, thời gian đầu ta đối tốt với nàng, quả thực bởi vì nghĩ nàng là Chấp Mặc, nhưng người ở bên ta cùng trải qua đoạn đường này, là nàng. Ta yêu nàng cũng là chuyện sau này, cho nên xin nàng đừng loạn nghĩ cái gì là xứng hay không xứng. Nàng tao ngộ hết thảy chuyện kia, đều không phải lỗi của nàng, là bọn họ xấu xa có mắt không tròng, đối xử không tốt với nàng. Còn việc nàng nói ta quá cưng chiều nàng, ta đạt được bảo bối, dĩ nhiên hết lòng che chở quý trọng, ân, dù cho bảo bối này tuế nguyệt xa xưa, nhưng cũng không trở ngại ta thích nàng ấy." Tô Tử Ngưng vốn là nghe xong những lời nói tràn đầy thâm tình của người kia, trong lòng một mảnh ấm áp, kết quả đã thấy Tần Mặc Hàm câu khóe miệng, có một chút trêu đùa tuổi tác của nàng, lập tức ngẩn người, con ngươi hơi trầm xuống, thẳng tắp nhìn xem nàng ấy. Tần Mặc Hàm bị nàng nhìn có chút sững sờ, vừa muốn mở miệng, người trước mắt sóng mắt lưu chuyển, thân trên hơi nghiêng, gương mặt tinh xảo quyến rũ gần trong gang tấc. Đôi lông mi hẹp dài mê người khiêu lên, khóe miệng ý cười dụ hoặc câu hồn, môi mỏng khẽ mở, thanh âm mềm mại chọc người:"Tuế nguyệt xa xưa bảo bối nàng thích, lớn tuổi lão gia hỏa, nàng cũng thích?" Bây giờ Tô Tử Ngưng hoàn toàn trưởng thành, từ khi bế quan ra, nàng cũng không còn mặc y phục màu đen trầm lắng kia nữa, ở bên Tần Mặc Hàm, liền đổi một thân nàng yêu nhất màu đỏ mềm mỏng khinh sam, làm lộ ra dáng người tinh tế yểu điệu. Giờ phút này nàng nghiêng thân tới, đường cong hoàn mỹ mê người được sắc đỏ tôn lên càng thêm rõ nét. Một cánh tay trắng nõn thon dài của nàng chống bên người Tần Mặc Hàm, tay còn lại khoác lên bờ vai nàng ấy, trong đôi mắt tràn đầy câu dẫn, lại mang theo tia nhu tình cùng ấm áp, ánh mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi màu mực của Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm cảm giác khi người kia áp tới, không khí xung quanh nàng cũng bị đè ép đi, khiến cho hô hấp của nàng có chút khó khăn, tim đập trong lồng ngực thoáng ngưng mấy nhịp. Nàng lần đầu tiên yêu thích một người, làm sao chịu nổi dáng vẻ Tô Tử Ngưng như vậy cố ý câu dẫn nàng. Sắc mặt nàng thoáng cái đỏ bừng, si mê nhìn người trước mắt: "Thích." Đây không phải lão gia hỏa, mà chính là yêu nghiệt câu hồn đoạt phách người. Tô Tử Ngưng cũng không khá hơn chút nào, nàng phong tình quyến rũ đại khái là nhờ vào tướng mạo, cùng ở kiếp trước sau khi nhập ma tính cách tự do phóng túng, nhưng thật ra việc câu dẫn người yêu, nàng vẫn là không mấy hiểu rõ. Trong mắt nàng, Tần Mặc Hàm mới chính là sự mê hoặc lớn nhất, từ ánh mắt, lông mày, đến bờ môi nàng ấy, không có nơi nào không tỏa ra lực hấp dẫn, giờ phút này từng cử chỉ từng nụ cười của nàng ấy đều làm sụp đổ tầng tầng ngụy trang trong lòng nàng. Ngón tay nàng khẽ di chuyển, từ bờ vai một đường chải vuốt đến trái tim Tần Mặc Hàm, đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp, còn có nhịp tim đang đập kịch liệt của người kia, truyền theo ngón tay đi thẳng vào nội tâm, khiến cho trái tim nàng cũng theo đó đập đến hỗn loạn. "Tử Ngưng." Tần Mặc Hàm có chút chịu không nổi, mấp máy môi, trầm thấp gọi nàng một tiếng. Tô Tử Ngưng nheo mắt nhìn nàng, lưng khom đến càng sâu, ôn nhu ngậm lấy phiến môi hồng nhuận mềm mại kia, nhắm mắt lại, thân thể bởi vì kích động mà nhẹ nhàng run rẩy. Tần Mặc Hàm cả người ngồi thẳng tắp, duỗi tay áp lên mu bàn tay Tô Tử Ngưng, giữ chặt ở trên ngực mình. Tô Tử Ngưng nguyên bản nhẹ nhàng vươn lưỡi mềm nhấm nháp bờ môi nàng, giờ phút này thừa dịp nàng nhịn không được hé miệng thở, bỗng nhiên trượt vào, lập tức chạm đến đồng bạn nóng ướt mềm mại bên trong. Đây là lần thứ hai các nàng thân mật xâm nhập, trước Tần Mặc Hàm không có nói qua yêu đương, Tô Tử Ngưng từng có chút cảm tình với Văn Nhân Thu, nhưng cũng chưa hề xảy ra chuyện gì. Nói ra cũng là buồn cười, nàng sống hơn tám trăm năm, đối với chuyện thân mật giữa người yêu với nhau, thật sự là đơn thuần đến rối tinh rối mù. Tần Mặc Hàm mặc dù sống một đoạn thời gian ở thế kỷ 21, đối với các loại tri thức hiện đại đều thông suốt, nhưng khi đó nàng rất ít chú ý đến những chuyện này, càng không có hứng thú tìm hiểu, cho nên cũng là ngây thơ đến không được, hiện tại lửa tình một mảnh nóng cháy khiến hai người đều có chút choáng váng, trầm mê ở trong đó. Hai người lần trước thân mật vô cùng nhiệt tình, thế nhưng không có nhiều kỹ xảo, lần này tâm tư thông suốt, trái tim hai nàng không còn khúc mắc nữa, càng đè nén không được tình cảm mãnh liệt trong lòng. Không có kinh nghiệm không có nghĩa là không có dục vọng, bản năng lập tức thúc giục các nàng tiến hành lần thứ hai ngọt ngào nếm thử. Cẩn thận từng li từng tí đụng vào, hô hấp dồn dập, hai người sắc mặt ửng hồng, ngượng ngùng chải vuốt một mảnh nóng ướt bên trong, tư vị tươi đẹp đến mê muội, khiến cho các nàng không ngừng khao khát, cũng không làm sao dừng lại được. Tần Mặc Hàm lông mi rung động đến kịch liệt, trong đầu chóng mặt, có chút thiếu dưỡng khí, nhưng lại đắm chìm trong cảm giác tê dại Tô Tử Ngưng mang đến cho nàng, trong lúc mơ màng được nàng ấy nâng đứng dậy, chỉ là nàng cảm thấy thân thể mềm đến lợi hại. Đại khái là tuổi tác cuối cùng chiếm ưu thế, Tô Tử Ngưng lại một lần nữa chiếm cứ vị trí chủ đạo, nàng vừa nóng rực hôn Tần Mặc Hàm, vừa áp nàng ấy lùi về sau, cho đến bên cạnh tủ trên tường mới dừng lại. Tần Mặc Hàm giờ phút này cũng không nghĩ đến điều gì khác nữa, vòng tay ôm lấy bờ eo mềm mại của Tô Tử Ngưng, thân thể dựa vào, lúc này mới tạm thời ổn định hai chân mềm nhũn. Trải qua một phen kịch liệt hôn nhau đến trời đất quay cuồng, Tô Tử Ngưng cũng không có chỗ nào tốt hơn, chân cũng là mềm đến lợi hại. Trên gương mặt vốn trắng nõn của nàng đã phủ một tầng ửng đỏ, nàng trầm thấp thở hổn hển, quyến luyến không nỡ buông Tần Mặc Hàm. Nàng ấy thật ngọt, kia hương vị thanh ngọt thơm ngát trong lúc dây dưa lên men, để nàng có chút choáng váng, lại tốt đẹp đến làm cho nàng run rẩy. Thẳng đến lúc chịu không được nữa, nàng mới buông ra Tần Mặc Hàm, hai người ôm dựa vào bên cạnh tủ, bình phục hỗn loạn thở dốc. Một lúc lâu sau, lửa nóng trong phòng mới dần dần lắng xuống, nhịp hô hấp nặng nề cũng dần bình ổn lại. Tần Mặc Hàm sửa sang lại vạt áo có chút nhăn, ngước mắt nhìn xem đôi con ngươi thủy nhuận của Tô Tử Ngưng, còn có bờ môi sưng đỏ đang mím lại kia, nhịn không được cúi đầu "Phốc phốc" bật cười. Nàng không cười còn tốt, nụ cười này khiến cho sắc mặt Tô Tử Ngưng càng thêm đỏ, ánh mắt lơ lửng, nơi nào còn giữ được phong thái quyến rũ câu người trước đó. Tần Mặc Hàm ôn nhu vuốt thẳng lại vạt áo cho nàng, lại nhẹ nhàng ở khóe môi nàng hôn hôn một chút, nheo mắt nói: "Ta lúc nãy còn nghĩ rằng, có phải lớn tuổi thì da mặt sẽ dày thêm một chút, ta mới tranh không nổi nàng, cũng không ngờ nàng giờ phút này lại da mặt mỏng." Tô Tử Ngưng bất mãn: "Không cho phép nàng nhắc lại ta lớn tuổi, lớn tuổi lại như thế nào, ta vẫn có thể câu dẫn được nàng." Nhắc đến chuyện này, Tần Mặc Hàm khẽ ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Ta sẽ không nhắc lại, nhưng không cho nàng cười như vậy ở trước mặt người khác." Tô Tử Ngưng tiến tới nâng cằm nàng lên, cười nói: "Lại chững chạc đàng hoàng, nàng bản thân cũng phải chú ý, ngày bình thường luôn luôn phong khinh vân đạm, không thích cười, nhưng nàng có biết một khi nàng cười lên thì quyến rũ chết người, những người kia tròng mắt đều nhanh dính trên người nàng. Nàng xem đó, hai người Mộ Dung gia thấy nàng liền muốn ra tay, nghĩ đến ta liền tức giận." Tần Mặc Hàm vô tội: "Ta trước giờ không thích cười, nàng suy nghĩ một chút ta đối với nàng cười bao nhiêu lần rồi?" Tô Tử Ngưng nhướng mày: "Ta là thê tử của nàng, nàng không nên đối với ta cười sao?" Nói xong, chính nàng khóe miệng giương lên, cười đến vui vẻ. Tần Mặc Hàm giữa lông mày một mảnh nhu hòa, nếu ở thời hiện đại, so tuổi tác giữa hai nàng, thì nàng chính là một cô vợ trẻ, nghĩ đến đây liền hé miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng ứng tiếng: "Ân, thê tử, nàng nói phải." Hai người đem toàn bộ sự tình giấu ở đáy lòng nói ra, tâm tình thoải mái không ít, mà có một số việc, cũng liền nổi lên mặt nước. "Tử Ngưng, nàng khi đó kiên định phủ nhận nàng là Chấp Mặc, bởi vì nàng chưa từng nhập mộng gặp ta có phải không?" Những chuyện nàng biết được trong tiểu thuyết đều ứng với đời trước của Tô Tử Ngưng, trước đây nàng vẫn không thể chắc chắn, nhưng bây giờ đã tỏ tường, nàng cũng đã hiểu được một số việc xảy ra sau khi Tô Tử Ngưng nhập ma, về phần nàng ấy vì sao trùng sinh, thật sự là một bí ẩn không giải thích được. Tô Tử Ngưng thoáng nhíu mày, hiện tại Tần Mặc Hàm cho nàng đầy đủ cảm giác an toàn, tình cảm của các nàng cũng sáng tỏ, nàng đương nhiên sẽ không xoắn xuýt sự tình liên quan đến Chấp Mặc, nhẹ gật đầu: "Đúng, thẳng đến khi ta độ kiếp thất bại rồi được trùng sinh, ta cũng chưa từng gặp qua nàng." Nói đến đây, nàng hơi nghi hoặc một chút, trong lòng bất giác nổi lên lo lắng: "Hơn nữa, đời trước ta chưa từng nghe nói đến Tần gia còn có một vị đại tiểu thư dòng chính, ta biết phụ mẫu của nàng, thế nhưng....nhưng không có nàng." Trong nội tâm nàng lập tức rơi vào khủng hoảng, vì sao đời trước không có Tần Mặc Hàm, nàng không dám suy nghĩ sâu xa, cũng sợ bây giờ Tần Mặc Hàm sẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. "Không có ta?" Tần Mặc Hàm con ngươi hơi trầm xuống, cẩn thận suy tư, nếu nàng thuộc về thế giới này, vậy đời trước vì sao Tô Tử Ngưng chưa từng nghe nói đến nàng? Trước khi Tô Tử Ngưng trùng sinh, nàng ở nơi nào? "Vừa sinh ra liền chết yểu." Đột nhiên Tần Mặc Hàm nghĩ đến cái gì, nói lầm bầm một câu, để Tô Tử Ngưng sắc mặt đột biến, quay đầu trợn to con ngươi nhìn Tần Mặc Hàm. ------------------ Tác giả có lời muốn nói: Tác giả: Ai ai, hai người các ngươi, ngươi hôn một chút thẹn thùng, ta hôn một chút thẹn thùng, ngươi chỉ hôn thôi đã run chân, nàng cũng run chân, nói cho các ngươi biết, hai cái thụ cùng một chỗ chỉ có thể lượn vòng đến nghẹn chết thôi! Tần Mặc Hàm: Ta là nửa cái người hiện đại. Tô Tử Ngưng: Ta là sống hai đời người. Tần Mặc Hàm: Ta lý luận vững chắc Tô Tử Ngưng: Ta có kinh nghiệm. . . Thế nhưng da mặt ta có chút mỏng. Tác giả: Hoàn mỹ! Suy đoán: Ai sẽ trước tiên sẽ là thụ!?