Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

90: Huyết nguyệt


trước sau


Nghe được Tần Mặc Hàm dò hỏi, Tô Tử Ngưng mày hơi chau: "Tần Hạ phái người cẩn thận tìm tòi, ngoại trừ chỗ đài cao có chín sợi xích làm bằng Long Tinh phi thường trân quý, trong thành cũng không có mặt khác đặc biệt. Sở dĩ trong thành phát ra linh lực nồng đậm, chính vì có một dòng linh tuyền, linh khí cực kỳ thuần hậu."
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu: "Bất quá Long Tinh cùng Giao Long nội đan đã thực hiếm lạ, chúng ta may mắn tìm được một khối bảo địa, hơn hai mươi năm kế tiếp cũng không đến mức màn trời chiếu đất, cũng có chỗ tốt để bế quan, thực không tồi."
Tô Tử Ngưng nở nụ cười: "Cho nên, Mặc Hàm nhà ta vẫn là phúc phận thâm hậu."
Tần Mặc Hàm bị nàng chọc cười, khẽ nghiêng đến hôn nàng một chút.
Đoàn người tại đây nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến thương tích đều tĩnh dưỡng tốt, liền thương nghị tìm biện pháp đi ra ngoài. Nơi này tuy thanh nhàn, nhưng thật vất vả có cơ hội tiến vào Hư Không Huyễn Cảnh, không ai nguyện toàn bộ thời gian đều tránh ở Vô Giới Thành.
Về phần xác Giao Long, mỗi một thứ trên thân thể đều là chỗ tốt, long gân cùng long giác cho nhóm người Tiêu Hiên, còn lại chia đều cho đệ tử Tần gia. Kia thịt Giao Long linh khí thập phần sung túc, cũng là món ăn đại bổ hiếm có, thế nhưng Tô Tử Ngưng dù tham ăn cũng không muốn đụng đến, vì vậy Tần Mặc Hàm sau khi nướng thịt xong, đều để vào trữ vật chuyên dùng đựng thức ăn, lưu trữ cho Côn bồi bổ, Côn thấy vậy liền mừng rỡ vẫy đuôi lăn tròn mấy cái.
Tần Mặc Hàm đứng ở ngoài thành nhìn cảnh tượng hoang vu, đưa tay nhẹ nhàng phất một cái, một trận bụi đất bay lên mù mịt, tấm bia đá có khắc văn tự cổ xưa kia lần nữa bị bụi phủ, Côn không biết từ nơi nào bắt tới một đám Phệ Âm Linh, hù dọa chúng nó trốn biệt vào Vô Giới Thành, sau đó mới ngoắc cái đuôi hướng Tần Mặc Hàm đòi thưởng.
Tô Tử Ngưng có chút buồn cười: "Nguyên lai ngươi cũng không quá tham ăn." Nàng bưng lấy Côn, vươn tay ra chọt chọt, xúc cảm thực tốt, Côn cũng thập phần thích ý, một người một cá chơi đến vui vẻ, Tần Mặc Hàm thoáng mỉm cười, ở một bên yên tĩnh nhìn xem.
Những người khác tâm trạng đều thoải mái, trải qua một phen kiếp nạn liên tiếp, hiện giờ bọn họ đối con đường phía trước càng thêm mấy phần khát khao tin tưởng.
Hư Không Huyễn Cảnh cũng không phân quy tắc ngày đêm, có khi một ngày vượt hơn mười hai canh giờ, chính là tình huống bọn họ đang gặp phải, lẽ ra giờ này đã hoàng hôn, thế nhưng trên đỉnh đầu mặt trời vẫn chói chang như cũ. Trải qua một ngày nắng, nhiệt độ đã lên rất cao, tuy bọn họ có linh lực trong người, nhưng nóng thế này rất không thoải mái, liền từng người dựng lên kết giới, ngăn cản hơi nóng. Chỉ là như vậy linh lực sẽ tiêu tốn rất nhiều, không phải biện pháp tốt.
Côn nhìn nhìn Tần Mặc Hàm, vẫy đuôi biểu hiện yêu thích cuồng nhiệt, há mồm phun ra cái bọt nước đem nàng bọc lại, cùng nó giống nhau quanh thân phủ một tầng hơi nước. Tần Mặc Hàm có chút lăng, Tô Tử Ngưng mau mau ngăn cản Côn, đem bọt nước đánh vỡ, đưa Tần Mặc Hàm ra ngoài, dở khóc dở cười: "Ngốc Côn Côn, chúng ta là người không phải cá, như vậy tuy rằng mát mẻ, nhưng làm cách nào thở được?"
Côn có chút khó hiểu, ủy ủy khuất khuất nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng, quơ quơ cái đuôi.
Tần Mặc Hàm sờ sờ đầu nó: "Ngoan, ta biết ý của ngươi, nhưng ta không thể hô hấp ở trong nước như ngươi được, đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Côn gật gật đầu, vẫn có chút khó hiểu mà ở nơi đó phun bong bóng, nghi hoặc vì sao hai vị chủ nhân không thể giống như mình. Tuy rằng nó tự đem bản thân bọc trong tầng tầng hơi nước kỳ quái, nhưng cũng chịu không nổi ánh mặt trời chói chang. Tần Mặc Hàm đem nó vớt qua, để nó núp trong ống tay áo chính mình, tức khắc cảm thấy cả người đều mát mẻ. Nàng nghĩ nghĩ, lại đem Côn xách đi ra nhét vào tay áo Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng có chút ngốc, ngay sau đó luồng mát lạnh tản ra toàn thân để nàng tức khắc minh bạch, trong lòng ấm áp, lại nhìn tức phụ mình, Tần Mặc Hàm khóe môi khẽ nhếch, cười đến minh diễm động lòng người.
Rốt cuộc Côn vẻ mặt mờ mịt mà bị các nàng đưa tới đưa lui, đảm đương điều hòa lâm thời. Chỉ là nó tương đối ỷ lại Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, mỗi lần bị đưa đến cho người khác, ánh mắt nó luôn ấm ức nhìn về hướng các nàng, để hai nàng trong lòng áy náy không thôi. Mấy người Tiêu Hiên cũng bất đắc dĩ, thay phiên nhau đem một ít thức ăn hống nó, nó mới từ bỏ.
Chờ đến cuối cùng Côn xoay vài vòng trở lại trong tay Tần Mặc Hàm, đã nặng hơn một chút, Tô Tử Ngưng nhìn cái bụng tròn vo của nó, tấm tắc nói: "Lại ăn hàng, ngươi cái bụng đều muốn nứt vỡ, ta trước nên làm cá luộc phiến."
Côn ủy khuất kêu lên, trốn ở trong tay áo Tần Mặc Hàm, một mực không ra ngoài, chọc đến Tô Tử Ngưng bật cười. Tần Mặc Hàm xoa xoa Côn, thấp giọng cười nói: "Đừng sợ, nàng không biết làm cá luộc phiến."
Giờ phút này khí hậu tuy không tốt, nhưng cũng coi như thanh thản, chỉ là toàn bộ mặt đất đột nhiên chấn động, khiến đoàn người một phen lảo đảo mới đứng vững được. Nhạc Phồn nhanh chóng bảo hộ Bạch Liễm, nhíu mày cảnh giác nhìn xung quanh.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Hiên thu lại ý cười, ngay sau đó hắn đem thần thức thăm dò một vòng, lập tức sắc mặt trắng bệch: "Ta thấy được một nhóm người đang bị cái gì đuổi theo!"
Tần Mặc Hàm khẽ gật đầu, nàng cũng thấy được, từ nơi xa mơ hồ truyền đến từng trận tiếng vang như sóng thần. Nhóm người Văn Nhân gia hoảng loạn chạy trốn, mà phía sau bọn họ, một thân ảnh cao lớn ước chừng hai trượng, tay nắm trường đao theo sát không bỏ, đao trong tay hung hăng đánh xuống, toàn bộ đường chân trời đều rợp bóng khôi giáp vệ binh, ùn ùn kéo tới. Bầu trời nguyên bản trong xanh tươi đẹp đột nhiên gió lạnh rít rào, mây đen cuồn cuộn, dày đặc quỷ khí thổi tới càng lúc càng nồng đậm.
Tần Mặc Hàm biến sắc mặt, hô lớn: "Là Vong Linh Quân! Chạy mau!"
Ở đây đoàn người cũng không mấy ai biết Vong Linh Quân là cái gì, nhưng rợp trời quỷ linh bừng bừng sát khí để bọn họ sợ đến hồn phi phách tán, lập tức bốn phía liều mạng chạy trốn. Nếu chậm chân để rơi vào tay đám quỷ linh kia, liền vô pháp đối phó, cùng lúc bị mấy vạn quỷ linh vây quét, dù ngươi bản lĩnh thông thiên cũng không cách nào chịu nổi.
Tiêu Hiên mắt nhìn Quỷ Soái dẫn đầu thân cao hai trượng, cả người phát lạnh, cắn răng nói: "Ai như vậy tìm đường chết, lại đi chọc đám sát thần này!"
"Là người quen cũ của ngươi đấy!" Tô Tử Ngưng hận đến nghiến răng nghiến lợi, Văn Nhân Thu quả nhiên là âm hồn bất tán!
Tiêu Hiên sắc mặt biến đổi: "Lại là tên ngu xuẩn kia? Hắn lại cầm đi thứ đồ vật gì cấm kỵ rồi?"
Tần Hạ từng trải qua sự tình ở Vô Tận Hải Vực, giờ phút này cũng lửa giận công tâm: "Một đám người chết, có thể lấy cái gì, chẳng lẽ linh bài đều không buông tha?"
"Đừng nói nhiều, còn không chạy mau!" Nhạc Phồn ôm lấy Bạch Liễm, dưới chân đạp gió, chỉ chớp mắt liền lướt qua, tốc độ vô cùng nhanh, để lại sau lưng mấy người Tiêu Hiên đang chạy thục mạng đuổi theo.
Thế nhưng Vong Linh Quân vốn là linh thể, tốc độ nhanh không thể tưởng, phía sau một nhóm người số lượng không ít, hẳn là Văn Nhân gia, Hàn gia cùng mấy người Vô Cực Tông bị xui lây, rất nhanh, tràng tiếng kêu thảm thiết liền vang lên rung chuyển một góc trời.
Đám Vong Linh Quân theo sau bắt đầu dàn trận trượng, Quỷ Soái dẫn theo kỵ binh trực tiếp tiến vào, bộ binh hai cánh ùn ùn áp sát, một đám người nguyên bản hỗn loạn liền bị đánh cho tan tác.
Mắt thấy người bên mình đều rơi vào vòng vây của địch, Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ phóng xuất chiêu Tinh Thùy Bình Dã (sao lạc đồng hoang), một trời kiếm khí xung quanh nàng nổ tung, sáng rực giữa nền trời âm u. Nàng đề khí trầm giọng hô: "Tần gia đệ tử không cần hoảng, bày trận!"
Một đám người vừa bị quỷ linh đánh cho xiểng liểng, bọn họ là lần đầu tiên gặp phải loại trận trượng này, sợ hãi trong lòng bị đám quỷ linh kích phát tới cực hạn, giờ khắc này nghe được tiếng nói Tần Mặc Hàm, kia kiếm khí óng ánh rực rỡ để bọn họ lập tức tỉnh lại. Người Tần gia từ nhỏ liền tu hành trận pháp, ra ngoài lịch luyện cũng phá lệ coi trọng phối hợp lẫn nhau, lập tức dựa sát nhau, chia thành từng đội bắt đầu bày trận. Cho dù bị phân tán, bọn họ cũng không đến mức một người tứ cố vô thân, lưng dựa sát vào nhau sinh tử cùng hưởng, để bọn họ tăng thêm mấy phần dũng khí.
Văn Nhân Thu tự nhiên cũng thấy các nàng, đặc biệt là Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, hai người một đỏ một trắng dưới tình huống này thập phần bắt mắt. Hắn trong tay trường kiếm không chút lưu tình chặt đứt một đám quỷ linh, chỉ là quỷ linh không e ngại thống khổ cùng cái chết, từng lớp xông lên, đây chính là thứ khó dây dưa nhất mà hắn gặp phải.
Mắt thấy đám đệ tử hộ xung quanh hắn lần lượt bị cắn nuốt, hắn trong lòng cũng giận không thể tả, tay liên tục hạ sát chiêu, mà những vong linh quân bị chém chết đều hóa thành một đoàn sương đen, hướng tinh kỳ sau lưng Quỷ Soái nhập vào, hiển nhiên cuồn cuộn không ngừng mà sống lại.
Hắn trầm giọng nói: "Các vị, cờ hiệu sau lưng Quỷ Soái mới là nơi phá trận!"
Tần Mặc Hàm nhìn thoáng qua, đích thật như vậy, nhưng muốn đoạt được lá cờ quá mức khó khăn, cho dù có thể đắc thủ, sợ rằng những người ở đây đều bị dây dưa đến chết. Lập tức quyết định, nàng thấp giọng nói: "Côn Côn, nhờ ngươi." Nàng không có biện pháp cất giấu Côn, một phen cân nhắc nàng chỉ có thể đem át chủ bài đánh ra.
Một tiếng lanh lảnh kêu to báo hiệu Côn đã xuất hiện! Kia thân thể khổng lồ bỗng nhiên hiện ra giữa trời, để một đám người cơ hồ đứng ngốc tại chỗ, suýt chút nữa bị quỷ linh chém rơi đầu, ngay cả Văn Nhân Thu cũng ngây ngẩn cả người. Quái vật khổng lồ kia rõ ràng là Thần Thú! Vậy mà lại nghe theo lệnh Tần Mặc Hàm. Phát hiện này để Văn Nhân Thu sắc mặt phát trầm, Tần Mặc Hàm khi nào có được linh sủng mạnh đến như vậy.
Côn vỗ vỗ đuôi lớn, đám quỷ linh xung quanh lập tức như làn khói bị thổi tan, một đôi vây cá dài rộng hóa thành hai cánh chim che cả bầu trời, nhanh chóng dựng lên giữa không trung, một bên che chở mọi người, một bên quạt bay kẻ địch.
Nhạc Phồn, Bạch Liễm cùng mấy người Tần Hạ đang chiến đấu một chỗ, Bạch Liễm tuy là Trúc Cơ, nhưng kề vai sát cánh cùng Nhạc Phồn, kiếm trong tay không chút luống cuống, một phen chém tan mấy tên quỷ linh. Nhìn Côn đang bay thấp xuống, lập tức Nhạc Phồn ôm lấy Bạch Liễm, cùng mấy người Tần Hạ ngự không nhảy lên lưng Côn.
Chỉ là Tô Tử Ngưng phát hiện, đám vong linh quân đối với Côn thập phần hứng thú, ngay cả Quỷ Soái cũng vung đao đuổi tới đây. Côn hình thể tuy lớn, lực đạo mạnh mẽ, nhưng đối với vong linh quân trùng trùng điệp điệp hồi sinh liên tục, cũng không có cách nào, bị như vậy dây dưa, lập tức cả người vết thương chồng chất, đau đến thấp giọng hí vang.
Tần Mặc Hàm đau lòng đến lợi hại, chỉ có thể ngự kiếm xông lên cùng đám vong linh quân triền đấu, mà một nhóm đệ tử Tần gia ở dưới vẫn còn bị vây hãm, thống khổ cầu xin nàng tương cứu.
Côn lăng không dựng lên, cuốn theo một trận cuồng phong quét sạch đám vong linh quân trên đường. Tần Mặc Hàm cao giọng nói: "Mau bỏ đi!" Côn tựa hồ chống cự không nổi âm khí dày đặc như vậy, Tần Mặc Hàm thấy được rõ ràng, nàng dù muốn cứu những người kia, cũng không thể để mặc an nguy của Côn, dù là Thần Thú lợi hại, nó cũng vô pháp đối phó đông đảo quỷ linh như vậy.
Côn mở đường máu rút lui, tùy ý một đám người xung quanh giãy giụa bò lên lưng nó, nó theo lệnh Tần Mặc Hàm, chuẩn bị mang các nàng rời đi, mà đám người Văn Nhân gia được Côn trợ giúp phá vòng vây, giờ phút này cũng tạm thoát khỏi quẫn cảnh, tìm thấy một tia sinh cơ.
Chỉ là bọn họ gần như sắp chết thấy được cọng rơm cứu mạng, liền một mực muốn bám dính vào, thậm chí đã quên bằng chính sức mình cũng có thể chạy thoát. Đỏ mắt nhìn Côn đem một nhóm người bay lên trời, mà bọn họ lại bị bỏ rơi, lập tức giống như mất đi lý trí.
Hàn Phi Vi trốn kĩ trong một góc, phía ngoài được Văn Nhân Thu cùng đám gia thần che chở, nàng ta càng tức đến khóe mắt muốn nứt ra: "Tần Mặc Hàm, ngươi uổng là thiếu chủ đệ nhất gia tộc Tu Chân, thấy chết mà không cứu!"
Tần Mặc Hàm nhíu nhíu mày, không thèm để ý, vai kề vai cùng Tô Tử Ngưng dọn dẹp chướng ngại vật. Côn tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền quét sạch kẻ địch, thẳng hướng chân trời bay đi. Đột nhiên từ đâu đánh úp lại ba đạo linh lực, thẳng ép về hướng Tần Mặc Hàm.
Ba đạo linh lực này tới cực nhanh, hoàn toàn vượt qua dự liệu, Tô Tử Ngưng nhanh như chớp đẩy lui Tần Mặc Hàm, vung Càn Khôn Phiến chắn rớt, chỉ là khi linh lực kia tan đi, một làn khói đen theo sát chui vào cổ tay nàng, tức khắc nàng toàn thân linh lực ngưng trệ, cơ thể bất ổn từ trên lưng Côn rơi thẳng xuống.
"Tử Ngưng!" Tần Mặc Hàm duỗi tay đi vớt, lại chỉ nắm được một góc áo của nàng, còn chưa kịp làm gì đã bị một đạo kình lực cắt đứt, mắt thấy thân ảnh màu đỏ kia nhanh chóng rơi xuống, Tần Mặc Hàm con ngươi co chặt, liều mạng nhảy xuống ôm nàng, hai người tức khắc bị một đám vong linh quân bao phủ.
Côn căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bay xa hơn trăm dặm, Nhạc Phồn sắc mặt tái xanh, vừa rồi trong khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy được kẻ ra tay cắt đứt góc áo Tô Tử Ngưng. Lúc đó kiếm trong tay nàng như tia chớp chém tới, người nọ cười lạnh tránh đi, liền đạp gió muốn chạy, lại bị Bạch Liễm ném một mảnh thuốc bột, tức khắc ý cười ngưng kết, kiếm của Nhạc Phồn thẳng xiên qua tim hắn, nàng một cước đem người đá bay khỏi lưng Côn, người kia liền hóa thành một luồng hắc vụ, ma khí tứ tán. Nhạc Phồn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ma tu!"
Đoàn người đều có chút kinh hãi, Hư Không Huyễn Cảnh không ngờ lại có Ma tu trà trộn tiến vào. Nhạc Phồn lập tức cao giọng nói: "Côn Côn, mau quay lại!"
Nàng vừa dứt lời, hai nam tử lạ mặt trong nhóm liền vung kiếm hung hăng đâm vào lưng Côn, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, mà Bạch Liễm đứng bên cạnh cả kinh hét lên, không lo được cái khác vừa vặn nhào tới, tay không mà chụp lấy một lưỡi kiếm. Ngay lúc đó mấy người Tần Hạ đã lại đây, không chút lưu tình đem hai người kia đánh gục. Chỉ là trên lưng Côn vẫn bị đâm trúng một nhát, vết thương sâu làm vọt ra một vòi máu, khiến Côn đau đớn kêu lên.
Mấy người Tần gia đều bi phẫn tột cùng, cơ hồ là mất lý trí, đem đám người kia toàn bộ vây lại, mặc kệ tốt xấu, toàn bộ phong bế linh lực, trói lại một chỗ.
Tần Hạ đôi mắt một mảnh huyết hồng: "Kẻ nào ngoan cố, giết không tha!"
Bạch Liễm bàn tay gần như bị phế bỏ, hai người Tần Mặc Hàm sinh tử khó lường, Nhạc Phồn lòng đau đến muốn phát điên. Nàng nâng lên tay Bạch Liễm, run run giúp nàng ấy cầm máu, trên người hơi thở lạnh đến không được.
Một bên Tần Hạ đem đan dược nghiền nát đắp cho Côn, lại xé y phục ấn lên miệng vết thương. Một đại nam nhân như vậy quỳ gối trên lưng Côn, nước mắt đột nhiên hạ xuống. Nguyên bản còn vui mừng, giờ phút này một đoàn người đều nhiễm huyết, trong lòng bi phẫn khó tả.
Côn cũng phát hiện không còn hơi thở của Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, tức khắc bi thương kêu lên, đảo mắt lại lần nữa quay trở về. Chỉ là sắc trời tối đen, phía dưới tràng cảnh cực kỳ hỗn loạn, căn bản không biết các nàng bị rơi vào đâu. Tới tới lui lui cùng vong linh quân dây dưa hồi lâu, cũng không thấy được tung tích các nàng. Đang lúc triền đấu, từng bầy vong linh quân đột nhiên như thủy triều rút đi, sắc trời cũng đột ngột tối sầm, một vầng huyết nguyệt lộ ra từ giữa mây đen, treo ở phía chân trời. Không biết từ khi nào mặt trời đã hóa thành mặt trăng máu, người Tần gia tức khắc sắc mặt trắng bệch, mấy người Nhan Tiếu đang bị trói gô cũng kinh sợ không thôi: "Huyết nguyệt, Hư Không Huyễn Cảnh xuất hiện Huyết nguyệt!"
"Huyết nguyệt ra, vạn vật loạn. Chúng ta không thể...... Không thể ở lại nơi này, nhanh tìm một chỗ ẩn thân!" Tiêu Hiên cũng lạnh cả người, nhìn chiến trường tàn tạ không còn một bóng dáng, trong lòng buồn đến kịch liệt.
---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: thử thách đi kèm với kỳ ngộ, đừng lo! Liền sẽ là thời cơ để ta xe triển!
Tần Mặc Hàm: Côn Côn ngoan, Tử Ngưng không biết làm cá luộc phiến.
Côn (vẫy đuôi yên tâm).
Tô Tử Ngưng: Vợ ta sẽ làm.
Côn: ... Chủ nhân, người làm sao không thể từ bỏ chấp nhất đối với cá!
Côn Côn bị khi phụ, Tô Tử Ngưng rất tức giận: Ngoại trừ ta ai dám đem Côn Côn làm cá luộc phiến!


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây