Buổi chiều Vương Xuân Hoa và Ngụy Viễn Hàng trở về, khuôn mặt đứa nhỏ bị phơi đỏ rực, nhảy nhảy nhót nhót vào nhà, mẹ mẹ gọi liên tục, bên trong nhà chính không thấy được mẹ đâu lại chạy vào phòng tìm.
Hà Hiểu Vân nghe thấy tiếng, để sách xuống đứng lên, vừa đi đến cửa phòng thì liền đón lấy đứa nhỏ sà vào lòng.
Đứa nhỏ dựa vào lòng cô, nũng nịu, "Mẹ, con rất nhớ mẹ." Hà Hiểu Vân lau mồ hôi cho thằng bé, "Hôm nay ăn tiệc ngon không?" "Ăn ngon," đứa nhỏ gật đầu thật mạnh, "Con mang đồ ăn ngon về cho mẹ!" Vừa nói vừa đi ra ngoài nhanh như chớp.
"Ai...! Mồ hôi còn chưa có lau xong đâu." Mắt thấy nó chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ thả tay xuống đi theo.
Bọn họ hôm nay đi ăn tiệc cưới, lúc khách về chủ nhân sẽ đáp lễ, hạt dưa và một chút hoa quả.
Ngụy Viễn Hàng nói đồ ăn là bánh mà thằng bé từ trên bữa tiệc mang về, chỉ lớn cỡ nắm tay đứa bé, có sữa bò nên thơm mùi sữa, bình thường rất hiếm ăn được.
"Mẹ đã về." Hà Hiểu Vân bước vào nhà chính.
Vương Xuân Hoa đang lấy đĩa đựng đậu phộng, thấy cô tới thì nói: "Đứa nhỏ này nhắc một đường đâu, nói muốn mang đồ ăn ngon về cho mẹ ăn, ầy, chính là cái này." "Thật sự ăn rất rất ngon!" Ngụy Viễn Hàng từ chỗ bà nội cầm lấy bánh, giống như dâng bảo bối đưa cho Hà Hiểu Vân.
Cô cười sờ sờ đầu của thằng bé, nhận lấy cái bánh, cắn một miếng nhỏ, gật đầu khen: "Quả thực ăn rất ngon." Đứa nhỏ nhìn lom lom.
Hà Hiểu Vân trả lại bánh cho thằng bé, nó lại chắp hai tay sau lưng, lắc lắc đầu nói: "Hàng Hàng ăn rồi, cái này cho mẹ ăn." Nói thì nói như vậy nhưng nó rõ ràng là thèm, mắt nhìn chằm chằm tay cô.
Hà Hiểu Vân cười nói: "Cám ơn con, nhưng mà bữa trưa mẹ ăn quá no nên bây giờ ăn không nổi nữa, nếu như để tới tối thì bánh sẽ hư mất nên con giúp mẹ ăn đi." Ngụy Viễn Hàng không nghi ngờ gì, lúc này mới nhận lấy, miệng còn nói: "Vậy sau này mẹ không thể ăn quá no nữa đâu, ăn quá no thì không ăn được đồ ăn ngon nữa." "Mẹ biết rồi." Hà Hiểu Vân cười nói.
Đứa nhỏ lại kể cho cô nghe hôm nay ăn những món gì, Hà Hiểu Vân vừa ứng phó thằng bé vừa nói chuyện với Vương Xuân Hoa.
"Cơm trưa của cha con là đưa tới ruộng sao?" Vương Xuân Hoa hỏi.
"Vâng, Kiến Vĩ bảo ngày mai sửa một ngày nữa là xong.
Mẹ, hôm nay chị con tới tìm con." Cô lặp lại chuyện Hà Hiểu Phân buổi sáng tới nói một lần.
Vương Xuân Hoa nghe xong liên tục gật đầu, nói: "Hẳn là như vậy, sinh nhật năm mươi tuổi là đại sự, cả một đời cũng chỉ một lần.
Ngày mốt con với Kiến Vĩ, Tiểu Hàng về đem theo một con gà trong nhà đi." Hà Hiểu Vân từ chối, "Không cần mẹ, ngày mai vừa vặn họp chợ, con đi mua một con mang tới nhà mẹ con là được." Trong nhà tổng cộng chỉ nuôi ba con gà để đẻ trứng, cuối năm còn phải giao một con.
Nếu như sinh nhật mẹ cô giết một con, chờ sinh nhật ba mẹ đại tẩu có cần cho chị ấy một con mang về không? Mặc dù Phùng Thu Nguyệt chưa chắc là người so đo nhưng nếu như không công bằng thì chỉ sợ người khác thấy sẽ nói Vương Xuân Hoa bất công con trai con dâu thứ hai, nhiều người nói thì người tin cũng nhiều.
Vương Xuân Hoa làm sao không biết đạo lý này, nhưng con dâu có thể chủ động cân nhắc như vậy làm bà cảm thấy rất mừng, liền nói: "Cũng được, để mẹ lấy cho con chút tiền." Hà Hiểu Vân lắc đầu cười nói: "Tiền con cũng có, trước đó Kiến Vĩ cho con, mẹ cũng đừng lo." "Vậy con xem còn cần cái gì, trong nhà hoa quả khô còn một ít, ngày mai cũng đừng mua." "Vâng." Hà Hiểu Vân gật đầu đáp ứng.
Ba cha con Ngụy Chấn Hưng cho đến chạng vạng tối mới về nhà.
Hà Hiểu Vân đang ở trong sân tắm rửa cho Ngụy Viễn Hàng, vừa tắm vừa nói: "Hôm nay dì cả mang theo em gái tới nhà, con còn nhớ em gái không?" Đứa nhỏ ngồi trong chậu gỗ lớn đập nước vô cùng hăng say, nghe thấy lời của mẹ thì nghiêng đầu suy nghĩ một chút, huơ huơ tay ra một đoạn ngắn, nói: "Em gái rất rất nhỏ."
"Đúng vậy, nhưng mà bây giờ đã lớn hơn một chút rồi.
Em gái rất thích xếp gỗ của con, mẹ đưa cho em hai cái, Hàng Hàng có không vui không?" "Xếp gỗ của con..." Ngụy Viễn Hàng xẹp miệng, thằng bé cũng không phải là kiểu đứa nhỏ giữ bo bo đồ mình, bình thường có gì chơi đều sẽ chủ động chia sẻ với Diễm Diễm, nhưng nếu như Diễm Diễm muốn cầm đồ chơi của thằng bé về nhà vậy thì không được.
Hà Hiểu Vân dỗ dành: "Mẹ cũng không muốn cho, nhưng mà em gái cứ khóc mãi khóc mãi, có thể làm sao đâu?" "Thôi được rồi." Tiểu Bàn Tử lúc này mới không tình nguyện nói, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Em gái là quỷ khóc nhè." "Chỉ có con mới không khóc nhè." Hà Hiểu Vân nhéo nhéo mũi nó.
Ngụy Kiến Vĩ từ ngoài cửa bước vào, liếc thấy con trai ngồi trong chậu gỗ.
Cảnh tượng này đã gặp rất nhiều lần, trước kia không cảm thấy có cái gì, nhưng nghĩ tới giữa trưa cùng Hà Hiểu Vân thảo luận vấn đề con mình có mập hay không làm anh không khỏi đánh giá lại thân mình nhỏ nhỏ thịt núc ních kia.
Hình như...!Quả thật có hơi béo? "Ông nội ba bác cả đã về rồi!" đứa nhỏ trông thấy bọn họ, gọi một chuỗi liên tục, từ trong chậu nhảy dựng lên, thịt trên người cũng run lên theo.
Thật sự béo.
Người cha ruột nào đó kết luận.
Sau bữa cơm tối, Ngụy Viễn Hàng lại bắt đầu nói với ông nội và ba hôm nay ăn món gì ngon, Hà Hiểu Vân thì bưng chậu quần áo định ra bờ sông giặt.
Trước kia trời tối sớm, ăn cơm xong trời đã tối đen nên chỉ có thể để tới ngày hôm sau giặt, bây giờ mặt trời mới vừa xuống núi, còn có thể sáng một lúc lâu.
Mắt thấy cô ra cửa Ngụy Kiến Vĩ cũng đứng lên, nắm tay con trai đi ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" Vương Xuân Hoa ở phía sau hỏi.
Ngụy Kiến Vĩ nói: "Dẫn thằng bé tản bộ, rèn luyện thân thể." Vương Xuân Hoa trừng mắt, một hồi lâu mới nói với Ngụy Chấn Hưng: "Tôi thấy nó tham gia quân ngũ tới điên rồi, Tiểu Hàng mới có ba tuổi, rèn luyện cái gì?" Hà Hiểu Vân vừa đi ra không bao xa chợt nghe thấy Tiểu Bàn Tử gọi cô, quay đầu nhìn lại, hai cha con chậm rãi đi theo ở phía sau, cô đứng lại, "Hai người làm gì vậy?" "Ba nói dẫn con đi tản bộ." Ngụy Viễn Hàng nói.
Hà Hiểu Vân liếc Ngụy Kiến Vĩ một cái, "Được thôi, hai người từ từ tản bộ, mẹ đi giặt quần áo." Đến bờ sông đã có không ít người ở đó, có người tay chân nhanh nhẹn đã giặt xong chuẩn bị đi về, thấy sau lưng Hà Hiểu Vân có hai cái đuôi thì nói giỡn: "Giặt mấy bộ đồ mà cũng phải người một nhà ra trận sao?" Hà Hiểu Vân cũng cười nói: "Đứa nhỏ không chịu ngồi yên ở nhà." Cũng có người chọc Ngụy Kiến Vĩ, "Chị thấy Kiến Vĩ là sợ Hiểu Vân bị long vương cướp đi, nếu không sao phải lo như vậy đâu?"
Tất cả mọi người ở bờ sông đều cười.
Ngụy Viễn Hàng không rõ ràng cho lắm, người lớn cười thằng bé cũng cười theo, mọi người thấy vậy lại cười to hơn.
Hà Hiểu Vân trên mặt thì cười, trong lòng lại đánh Ngụy Kiến Vĩ te tua tơi tả, tản bộ thì tản bộ, mắc gì đi theo tới bờ sông, hại cô cũng bị mọi người trêu đùa, thật sự là đáng ghét.
Cô tăng tốc động tác trên tay, dùng thời gian nhanh hơn nhiều so với bình thường giặt xong, bưng chậu gỗ nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Hai cha con kia ở trên bờ đê, từ đầu này đi tới đầu kia, lại từ từ đi về, khéo là vừa lúc đụng phải cô giặt xong, lại đi theo phía sau.
Hà Hiểu Vân đi hơi nhanh, Ngụy Viễn Hàng ở phía sau gọi mẹ đi chậm một chút, cho tới khi tới cạnh một rừng trúc, những người khác không nhìn thấy thì cô mới dừng lại.
Tiểu Bàn Tử tránh khỏi tay ba mình chạy tới, thở hơi gấp, "Mẹ đi thật nhanh." Hà Hiểu Vân cúi đầu nhìn thằng bé, "Cũng không phải không biết đường về, con với ba con đi từ từ là được." "Nhưng mà con muốn đi với mẹ cơ." Tiểu hài tử nói.
Ngụy Kiến Vĩ cũng đi tới trước mặt, Hà Hiểu Vân giương mắt, nói: "Lần sau hai người tản bộ đừng đi theo tôi." "Không đi theo em, vừa lúc tiện đường." Tiện cái đầu anh, Hà Hiểu Vân nguýt anh một cái, trong lòng oán thầm.
Ngụy Kiến Vĩ đưa tay muốn giúp cô cầm chậu gỗ, cô nghiêng nghiêng người đi, "Không cần, không nặng bao nhiêu, đi thôi." Ngụy Viễn Hàng lại nói: "Để ba cầm đi mẹ, con muốn mẹ dắt tay con." "Có người dắt con thì lo mừng đi, còn kén chọn." Miệng nói như vậy nhưng cô vẫn chống chậu gỗ vào eo, rút ra một tay không.
Đứa nhỏ vội đi tới muốn nắm tay cô, dưới chận lại không để ý dẫm phải cục đá bị trật một chút, té nhào vào người Hà Hiểu Vân.
Một tay cô cầm chậu gỗ nên trọng tâm vốn không vững, bị đụng vào bất ngờ như vậy cả người liền ngã ra sau, mau mà Ngụy Kiến Vĩ nhanh tay kéo cô lại hai mẹ con mới không ngã xuống đất.
Ngụy Viễn Hàng xoa trán đứng thẳng người dậy, đang muốn làm nũng với mẹ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ba đang nắm lấy tay mẹ! Thằng bé lập tức không chịu: "Ba mau tránh ra, không được cướp mẹ của con!".