Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

84: Hô hấp của hai người sát lại rất gần


trước sau

Đô Đô mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, hai cái tay nhỏ giao lại. Ánh mắt của bé rất chân thành, hai người đều không đành lòng cự tuyệt.

Ban đêm có cần hay không cùng Đô Đô ngủ chung? Vấn đề này, tạm thời không có người trả lời Đô Đô. Lúc này, trong không khí bỗng nhiên vang lên một trận thanh âm ùng ục ùng ục, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Đô Đô có chút ngượng ngùng sờ lên bụng nhỏ: "Ba mẹ, hai người có đói không?"

Diệp Phạm đột nhiên cười ra tiếng, cô cúi xuống, ngồi xổm ở trước mặt Đô Đô. Thân thể nhỏ của Đô Đô bị áo lông bao vây lấy, nhìn tròn vo, béo tròn. Cô vươn tay, rất nhẹ chọc lấy bụng Đô Đô một chút, ôn nhu hỏi: "Là Đô Đô đói bụng?"

Vừa rồi ở bên ngoài biệt thự, thời tiết quá lạnh. Trong không khí mùa đông đi lại, đều có thể cảm giác được lãnh ý lạnh thấu xương. Mặc dù có ánh nắng, vẫn là không cách nào xua tan đi.

Hiện tại bọn họ ở trong phòng một lát, toàn bộ thân thể đều đã nóng lên.

Diệp Phạm cẩn thận giúp Đô Đô cởi bỏ áo lông, bên trong bé mặc một chiếc áo len màu xám, làm nổi bật lên cả khuôn mặt mập mạp nhỏ càng thêm trắng mịn.

Đô Đô cười chạy đến ngoài phòng ngủ, đợi đến khi Hạ Hàn cùng Diệp Phạm ra, bé đã ngoan ngoãn đứng tại bên cạnh bàn ăn, chờ đợi ăn cơm trưa. Bởi vì là thời gian khẩn cấp, Diệp Phạm xào hai món ăn đơn giản, để Đô Đô có thể sớm một chút được ăn cơm.

Sau khi ba người bọn họ giải quyết cơm trưa xong, Đô Đô thỏa mãn tựa ở trên ghế ngồi, bụng nhỏ phồng lên, trên mặt nhìn qua cũng bão mãn nguyện không ít. Đô Đô nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở, thấy được phòng đàn ở lầu một bên kia có một chiếc đàn dương cầm. Ánh mắt của bé lập tức phát sáng lên, nãi âm nhỏ vang lên: "Con muốn nghe mẹ đánh đàn."

Lúc trước thời điểm Diệp Phạm không có kiếm được tiền, trong nhà không có nhạc khí. Cô đã từng dạy Tiểu Tiểu đánh đàn dương cầm, lúc ấy Đô Đô ở đó, nghe thấy mẹ đánh đàn rất êm tai, bé một mực đều ghi tạc trong lòng.

"Tranh tài chỉ còn lại hai trận cuối cùng, tạm thời còn không biết sẽ so cái gì." Hạ Hàn thay Diệp Phạm trả lời, "Chúng ta ngày hôm nay trước tiên cùng Đô Đô ở một chỗ đánh đàn đã."

Hai người bọn họ tạm thời không có tìm được chính xác phương thức ở chung, nhưng là mỗi lần chỉ cần có Đô Đô ở đây, không khí kiểu gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tròng mắt Diệp Phạm nhìn về phía Đô Đô, cong môi cười: "Đô Đô thích nghe như vậy sao?"

Cái đầu nhỏ của Đô Đô gật gật từng chút từng chút, mãnh liệt biểu thị tiếng đàn của mẹ ở trong lòng Đô Đô là tuyệt nhất, ai cũng không sánh bằng. Đô Đô nghĩ nghĩ, ngón tay mũm mĩm chỉ vào Hạ Hàn: "Ba ba cũng rất thích."

Diệp Phạm vô ý thức theo ngón tay của Đô Đô nhìn sang, đối diện với con mắt của Hạ Hàn. Bọn họ bốn mắt đụng vào nhau, trong mắt Hạ Hàn tựa hồ ẩn giấu đi một tia cảm xúc, cô nhìn không rõ, nhưng lại không thể dời mắt.

Diệp Phạm bỗng dưng khẽ giật mình. Ngoài cửa sổ vào đông nắng ấm chiếu khắp cả mỗi một góc trong phòng, nơi này trở nên lặng yên như tờ. Cùng Hạ Hàn đối mặt trong nháy mắt, giống như là hồi ức tầng tầng lớp lớp quay trở lại.

Diệp Phạm có một loại rất cảm giác kỳ quái. Cô cùng Hạ Hàn lúc trước rõ ràng không có quá nhiều tiếp xúc, vì cái gì ánh mắt của anh lại mang theo cảm giác quen thuộc? Giống như anh đã quen biết cô nhiều năm như thế.

Thời điểm thanh âm non nớt của Đô Đô vang lên, Diệp Phạm mới hồi phục tinh thần lại. Ngồi ở bên cạnh tiểu mập mạp làm một tư thế ôm. Những ý nghĩ trong đầu kia biến mất, Diệp Phạm đem Đô Đô bế lên, đi đến phòng đàn.

Diệp Phạm ngồi ở trên ghế, Đô Đô hỏi: "Đô Đô cùng ba ba ngồi ở bên cạnh nhìn mẹ đánh đàn, được không?"

Diệp Phạm cười: "Được."

Hai người trưởng thành có thể ngồi trên ghế, Đô Đô bị Hạ Hàn ôm vào trong ngực, ngồi ở một bên khác của ghế. Hai cha con cứ như vậy nhìn Diệp Phạm. Đối mặt hai người xem ở khoảng cách gần này, Diệp Phạm không hề luống cuống. Diệp Phạm đã nhận ra ánh mắt chuyên chú của Đô Đô, cô chỉ hơi cong môi, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Diệp Phạm mở lên nắp đàn, ánh nắng chiếu vào trên ngón tay trắng nõn thon dài của cô, giống như phủ lên bên trên một tầng màu vàng nhạt.

Ánh mắt Hạ Hàn dần dần sâu, nhìn qua Diệp Phạm, mắt chớp cũng không chớp. Diệp Phạm trầm tư vài giây, trong đầu vang vọng làn điệu một bài. Cô mấp máy môi, ngón tay nhẹ đặt ở trên phím đàn màu trắng đen, nhấn ra âm thứ nhất.

Khúc nhạc này là Diệp Phạm tự mình sáng tác, ý nghĩa trọng đại, đây là khúc nhạc đầu tiên cô viết khi ở nước Mỹ học soạn nhạc.

Tiếng nhạc quen thuộc lọt vào trong tai Hạ Hàn, lòng anh bỗng nhiên nhảy lên.

Đôi mắt Hạ Hàn chớp chớp, hàm dưới căng cứng càng thêm lộ ra đường cong rõ ràng. Ánh mắt của anh khóa chặt Diệp Phạm, cô lúc này từng chút từng chút một cùng trong trí nhớ của anh chồng chất đè lên nhau.

Ánh mắt Hạ Hàn bay xa, từng hồi ức không ngừng ùa về, rõ ràng đến cực điểm. Sau khi công khai bản nhạc này, Diệp Phạm từng tiếp nhận qua phỏng vấn, phóng viên hỏi cô sáng tác khúc này phải chăng có ý nghĩa gì.

Diệp Phạm trả lời là, có một người đối với cô mà nói rất trọng yếu, cô là căn cứ tưởng tượng đối với người kia mà sáng tác.

Trong phòng đàn, tiếng nhạc tiếp tục vang lên.

Ngón tay Diệp Phạm không ngừng nhấn xuống phím đàn, dù đã lâu chưa đàn, nhưng làn điệu này vẫn đặt ở đáy lòng của cô.

Hạ Hàn ngưng thần nhìn về phía Diệp Phạm.

Mà người trong trí nhớ kia, hiện tại thật sự rõ ràng ngồi ở bên cạnh anh, cô đàn khúc nhạc sáng tác vì anh.

Hạ Hàn nhìn qua bên mặt tinh xảo của Diệp Phạm, ánh mắt của cô chuyên chú vạn phần. Anh biết, cô cũng giống như anh, cũng ở đang vào hồi ức quá khứ.

Hồi ức chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Tiếng đàn dương cầm dần dần ngừng lại, bên trong phòng đàn khôi phục hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này, đột nhiên có một âm thanh không hài hòa vang lên, ngón tay Đô Đô lay một chút, ấn ở trên phím đàn.

Diệp Phạm ngẩn người, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn cặp tay nhỏ mập mạp bên cạnh.

Đô Đô nghiêng đầu đi, cùng Hạ Hàn liếc nhau một cái.

Bé ha ha ha cười ra tiếng, lại lần nữa quay người lại, bắt đầu bừa bãi. Bé nhấn nhấn trái một chút, phải một chút, bên trong tiếng nhạc không có chút tiết tấu nào, tràn đầy tính trẻ con đáng yêu.

Diệp Phạm bồi Đô Đô chơi, cô lại đàn lên giai điệu vừa rồi.

Ở trong tiếng đàn vừa rồi, tăng thêm cho Đô Đô ngẫu hứng sáng tác. Hạ Hàn cầm tay nhỏ của Đô Đô, theo ý tứ của Đô Đô ở trên phím đàn ấn lấy.

Khúc nhạc đã từng thuộc về Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, hiện tại cũng đã trở thành hồi ức của bọn họ cùng Đô Đô.

Sau khi đàn xong, bên ngoài đột nhiên có tuyết rơi.

"Oa, tuyết rơi nha." Đô Đô lạch bạch chạy đến bên cạnh cửa sổ, tay nhỏ bé của bé nắm ở bên cạnh, một mặt hưng phấn hướng mặt ra ngoài nhìn lại.

Tuyết lớn bay lả tả rơi xuống, xoay quanh ở giữa không trung.

Đô Đô thở ra hơi ở trên cửa kính thủy tinh ngưng kết, Đô Đô lấy tay mũm mĩm ở phía trên khua khua, vụng về vẽ lấy thứ gì đó.

Bé trước tiên vẽ lên một người nhỏ, sau đó ở cạnh bên người nhỏ này vẽ lên hai người cao hơn một chút, cuối cùng bé lại vẽ chân, vẽ lên một trái tim to lớn, đem ba người vòng vào ở giữa.

"Mẹ mau nhìn." Đô Đô xoay người, nhìn về phía Diệp Phạm, "Đây là ba, đây là mẹ, ở giữa chính là Bảo Bảo."

Diệp Phạm bị giọng sữa của Đô Đô chọc cười, cô ngồi xổm người xuống: "Đô Đô vẽ rất đẹp."

Một giây sau, Đô Đô đột nhiên ỷ lại vào trong ngực Diệp Phạm, bé vươn tay mập chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: "Mẹ, Đô Đô muốn đi ra ngoài chơi."

Đô Đô mở hai mắt thật to, Diệp Phạm đối với Đô Đô đáng yêu như vậy không chút sức chống cự.

Diệp Phạm lo lắng bên ngoài quá lạnh, Đô Đô sẽ cảm mạo, cô không có lập tức đáp ứng, mà đem vấn đề này giao cho Hạ Hàn.

"Con hỏi ba ba, xem có thể hay không?"

Đô Đô tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía Hạ Hàn, bé cũng dùng thế đáng yêu tấn công, ý đồ dùng một đôi con mắt tròn căng đáng yêu làm lòng người đối diện mềm nhũn.

"Ba ba, Đô Đô muốn đi chơi tuyết."

Hạ Hàn biết tâm tư của Diệp Phạm, nhưng anh không giống như Diệp Phạm quá cẩn thận, anh ngồi xổm xuống, Đô Đô từ trong ngực Diệp Phạm chui ra ngoài, dán tại trên thân Hạ Hàn.

Hạ Hàn sờ lên đầu Đô Đô: "Chỉ cho phép chơi mười lăm phút, một khi đến thời gian, liền lập tức vào nhà."

Được Hạ Hàn hứa hẹn, Đô Đô lập tức nhảy lên mấy lần, vui vẻ quơ quơ cánh tay mũm mĩm. Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn một chút, Hạ Hàn biết Diệp Phạm muốn nói cái gì, anh bất đắc dĩ đưa tay ra hai bên, ai để bọn họ đụng tới con trai đáng yêu như vậy, làm sao có thể cự tuyệt.

Đô Đô vừa định bước chân, hướng ngoài cửa chạy tới, cái mũ của bé theo thân thể mập mạp nhảy nhảy nhót nhót, một giây sau, cái mũ của bé bị Hạ Hàn níu lại.

Hạ Hàn chỉ chỉ phương hướng Diệp Phạm: "Đô Đô nhớ kỹ phải nghe mẹ nói."

Diệp Phạm từ trên ghế salon lấy ra áo khoác cùng khăn quàng cổ cho Đô Đô, Đô Đô lập tức phối hợp chạy đến bên chân Diệp Phạm, một lần nữa mặc lên áo khoác. Diệp Phạm cầm khăn quàng cổ ở trên cổ Đô Đô quấn quanh vài vòng, Đô Đô vẻ mặt thành thật mở miệng: "Mẹ, Đô Đô rất ngoan."

Khóe miệng Diệp Phạm mang theo ý cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng nhỏ của Đô Đô: "Đi đi."

Đô Đô như tiểu mập mạp được gắn động cơ, hung hăng hướng phía tuyết chạy ra. Hạ Hàn bao xuống cả biệt thự, trừ phi Hạ Hàn yêu cầu, nếu không thì sẽ không có người tới quấy rầy bọn họ.

Cho nên tại lúc này, trên mặt tuyết yên tĩnh chỉ có bọn họ một nhà ba người.

Trước đó Đô Đô cũng đã từng nhìn qua tuyết, nhưng là từ xưa tới nay chưa từng có ai dẫn bé đi chơi tuyết, bé chỉ có thể một mặt hâm mộ xem trên tivi, tưởng tượng thời điểm cùng ba mẹ chơi tuyết.

Hiện tại, mỗi một nguyện vọng của bé đều thành sự thật.

Trên tay Đô Đô mang theo găng tay thật dày, cho dù trực tiếp đụng chạm vào tuyết, cũng sẽ không bị thấm ướt. Bé vui mừng bước từng bước chân nhỏ ngắn, ở trong tuyết mà đi.

Diệp Phạm đi theo sau lưng Đô Đô, đáy mắt đều là ý cười. Diệp Phạm vừa đi ra khỏi cửa, một mảnh hoa tuyết trắng noãn liền rơi vào ở giữa trán của cô, có chút ý lạnh ẩm ướt. Diệp Phạm hít sâu một hơi, không khí thấm lạnh.

Phóng tầm mắt nhìn, tuyết lớn đầy trời bay tán loạn, âm thanh tuyết rào rào, làm cho lòng người bình tĩnh.

Một giây sau, Diệp Phạm đột nhiên cảm giác được trên cổ có xúc cảm mềm mại, cô khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía sau lưng. Trên tay Hạ Hàn cầm khăn quàng cổ của Diệp Phạm, ánh mắt anh thẳng tắp lọt vào trong mắt Diệp Phạm.

Ở bên trong tròng mắt đen nhánh của Hạ Hàn, giống như trong thế giới mênh mông vô bờ màu trắng này, chỉ có mình cô.

Diệp Phạm lập tức tránh đi ánh mắt của Hạ Hàn, lập tức mở miệng: "Tôi tự mình khoác." Cô đưa tay muốn đem khăn quàng cổ lấy tới, không nghĩ tới dưới lòng bàn tay liền đụng phải xúc cảm ấm áp.

Diệp Phạm lại khẽ giật mình, cô đem ngón tay từ trên tay Hạ Hàn dời đi. Diệp Phạm muốn kéo khăn quàng cổ về, nhưng lại nhận được lực cản, cô nhìn về phía Hạ Hàn, biểu lộ có chút hoang mang.

Cho dù Hạ Hàn nghe được lời nói vừa rồi của Diệp Phạm, nhưng anh không có làm theo, vẫn như cũ cầm khăn quàng cổ của Diệp Phạm, không có buông tay.

Thái độ của Hạ Hàn rất kiên quyết, kiên trì muốn giúp Diệp Phạm khoác lên, Diệp Phạm nhịn không được ngừng thở. Tay Hạ Hàn vòng qua cổ cô, động tác ôn nhu.

"Em nhớ kỹ không muốn Đô Đô bị cảm mạo, lại quên chiếu cố chính mình." Giọng điệu của Hạ Hàn rất quen thuộc, giống như hai người đã ở chung rất lâu.

Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, anh cùng Diệp Phạm trước đó khoảng cách không xa không gần, thanh âm thanh lãnh vang lên, lại có vẻ hơi xa xôi. Diệp Phạm buông thõng mắt, tay Hạ Hàn phản chiếu vào trong mắt của cô, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, đặt ở bên trên khăn quàng cổ của cô.

Tuyết lớn tĩnh mịch dồn dập rơi xuống, Diệp Phạm lại cảm thấy bên mặt nóng lên. Diệp Phạm mượn động tác vuốt tóc, có chút nghiêng người, kéo xa khoảng cách với Hạ Hàn, cô thở dài một hơi nho nhỏ.

"Cảm ơn." Diệp Phạm nhẹ nhàng nói.

Hạ Hàn cười như không cười nhìn động tác của Diệp Phạm, không có bóc trần tâm tư của Diệp Phạm, mắt anh khẩn trương, đáy mắt hiện lên một tia ý cười cực nhẹ.

"Không có gì."

Tuyết lớn im lặng rơi, lại tuyệt đối không cảm thấy rét lạnh. Diệp Phạm đem lực chú ý từ trên người Hạ Hàn thu hồi, một lần nữa nhìn tới Đô Đô. Đô Đô một mình chơi đến rất vui vẻ.

Đô Đô nhìn xem hoa tuyết phiêu phiêu bay trên đỉnh đầu, vụng trộm làm ra một cái quyết định. Đô Đô ngẩng lên cái đầu nhỏ, hướng phía bầu trời há miệng ra, thậm chí còn đưa ra đầu lưỡi, muốn nếm thử xem tuyết có mùi vị gì.

Xúc cảm lạnh buốt rơi xuống đầu lưỡi của bé, bé chép miệng mấy lần. Giống như không có mùi vị gì.

"Đô Đô." Thanh âm Diệp Phạm ở sau lưng Đô Đô vang lên, Đô Đô lại bị bắt quả tang rồi.

Đô Đô tranh thủ thời gian xoay người, đứng thẳng lưng mình, trên thân mỗi chỗ đều lộ ra khẩn trương, giọng sữa nhỏ có chút bối rối: "Mẹ, Đô Đô chỉ ăn một miếng."

Diệp Phạm bất đắc dĩ hướng Đô Đô đi tới: "Bụng của Đô Đô sẽ không thoải mái, biết không?"

Đô Đô sờ lên bụng nhỏ của mình, ngoan ngoãn gật đầu, bé một mặt nghiêm túc cùng Diệp Phạm nói: "Mẹ, Đô Đô thay mẹ thử qua, tuyết tuyệt đối ăn không ngon."

Diệp Phạm bị ngữ điệu của Đô Đô chọc cười, thật sự là đối với Đô Đô không có cách nào.

"Đô Đô không phải nói muốn dựng người tuyết sao? Mười lăm phút lập tức sắp hết rồi." Diệp Phạm có thiện ý nhắc nhở Đô Đô, Đô Đô nghe xong, lập tức liền lấy lại tinh thần.

Đô Đô lạch bạch chạy đến bên người Hạ Hàn, dắt tay Hạ Hàn: "Ba ba giúp Đô Đô dựng người tuyết."

Vì Đô Đô, Hạ Hàn và Diệp Phạm cùng hợp tác, giúp Đô Đô tạo một người tuyết nho nhỏ, bởi vì điều kiện không đủ, bên trên người tuyết cũng không có trang trí. Cho dù vậy, Đô Đô cũng thích vô cùng, bé vòng quanh người tuyết mấy vòng, hai con mắt lóe sáng như sao.

"Oa, ba cùng mẹ đều thật là lợi hại a." Đô Đô vui vẻ vỗ tay, trên mặt của bé đều là sùng bái đối với Diệp Phạm cùng Hạ Hàn. Cái mũi nhỏ của Đô Đô đều bị đông cứng đến đỏ lên, nhưng Đô Đô chơi đến quá điên cuồng, một chút cũng không có phát giác được ý lạnh.

Diệp Phạm nhìn đồng hồ: "Được rồi, đã đến giờ." Đô Đô rất không nỡ, tay nhỏ đặt ở trên người tuyết, không muốn rời đi. Diệp Phạm chạm nhẹ một cái vào mũi Đô Đô: "Đô Đô muốn nói chuyện không giữ lời gì hết sao?"

Đô Đô tranh thủ thời gian lắc đầu: "Đô Đô sẽ không, Đô Đô chỉ là lại muốn chơi một hồi." Đô Đô lại nhìn về phía Hạ Hàn, "Ba ba, có thể lại chơi năm phút đồng hồ được không?"

Hạ Hàn đem Đô Đô từ trên mặt tuyết ôm lấy: "Lần này không được, chúng ta đã nói rồi."

Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đều không muốn bồi dưỡng thói quen xấu cho Đô Đô, sự tình đã nói rõ phải tuân thủ. Đô Đô mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn rất nghe lời gật gật đầu. Hạ Hàn nhìn thoáng qua tiểu mập mạp yên tĩnh một chút: "Hiện tại không được, nhưng là Đô Đô sáng mai có thể ra chơi."

Đô Đô ngửa đầu nhìn xem Hạ Hàn: "Vậy tuyết ngày mai sẽ còn tới tìm Đô Đô sao?"

Diệp Phạm cười cười: "Đương nhiên."

Đô Đô nghe xong, mắt sáng rực lên, cảm xúc của trẻ nhỏ tới nhanh, đi cũng nhanh. Tâm tình buồn của bé trong nháy mắt bị quét sạch sành sanh.

Diệp Phạm đã sớm biết tính tình của Đô Đô: "Đô Đô có muốn hay không uống sữa bò nóng?"

Không thể chơi tuyết, nhưng là còn có sữa bò nóng có thể uống. Đối với Đô Đô mà nói, ăn đồ vật so với những việc này quan trọng hơn, mắt sáng lên trả lời: "Muốn, Đô Đô muốn uống sữa bò nóng."

Diệp Phạm cùng Hạ Hàn mỗi người một câu, liền đem con trai mềm mại của hai người dỗ đến ngoan ngoãn. Bọn họ tuy mới làm cha mẹ, nhưng thích ứng rất nhanh.

Đô Đô về đến phòng, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận sữa bò nóng Diệp Phạm đưa cho bé, bé đưa tay nhỏ bưng lấy cái cốc lớn, đi đến trước cửa sổ. Đô Đô cũng không biết từ nơi nào kéo tới một chiếc ghế đẩu, bé khéo léo ngồi ở phía trên, một bên uống vào sữa bò, một bên vừa nhìn người tuyết bên ngoài.

Bởi vì là mùa đông, trời tối sớm, cũng không lâu lắm, sắc trời đã tối, Đô Đô đã nhìn không thấy người tuyết nhỏ ở bên ngoài.

Vừa lúc thời gian cơm tối cũng đến, Đô Đô lại ỷ lại trên người Hạ Hàn. Đô Đô sớm đã có thể tự mình ăn cơm, nhưng bé lại nhất định để Hạ Hàn đút cho bé ăn từng ngụm. Bởi vì bé có ba của mình, ba có thể cùng bé làm tất cả mọi chuyện.

Một ngày thời gian rất nhanh liền trôi qua.

Đô Đô ghé vào trên giường lớn, bé đưa tay mập mạp vỗ vị trí hai bên mình: "Ba mẹ bồi Đô Đô đi ngủ."

Diệp Phạm thương lượng với Đô Đô một hồi lâu, nhưng Đô Đô đều không đồng ý, bé xẹp miệng nhỏ, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc. Đô Đô đến địa phương xa lạ, so với bình thường, càng dính Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, bọn họ căn bản là không lay chuyển được bé.

Đô Đô mở to mắt tròn: "Vì cái gì ba mẹ không thể bồi Đô Đô đi ngủ a?"

Diệp Phạm lại không thể cùng Đô Đô giải thích, cô và Hạ Hàn cùng những người khác khác biệt, bọn họ cũng không phải là vợ chồng thật sự. Đô Đô chơi cả ngày đều đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn không nhắm mắt lại. Diệp Phạm cùng Hạ Hàn chỉ có thể ngủ ở hai bên của Đô Đô.

Ở giữa cách Đô Đô, có lẽ không quá xấu hổ.

Diệp Phạm nằm ở một bên trong, Hạ Hàn nằm ở một bên giường bên ngoài, thân thể Đô Đô nho nhỏ co lại ở giữa, Diệp Phạm chỉ cần khẽ vươn tay, liền có thể chạm đến Hạ Hàn. Diệp Phạm không biết Hạ Hàn có biểu tình gì, cô chỉ đem ánh mắt một mực đặt ở trên mặt Đô Đô, nhẹ nhàng vỗ bụng nhỏ của Đô Đô.

Trong quá trình dỗ Đô Đô chìm vào giấc ngủ, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm một mực nhìn xem bé. Hai người giữ vững tư thế giống nhau, nhìn giống như là một đôi cha mẹ quan tâm con trai.

Đô Đô đã ngủ say, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đồng thời ngẩng đầu lên. Ánh mắt của hai người không cẩn thận chạm vào nhau, không khí đột nhiên an tĩnh trong chớp mắt.

Cái giường này mặc dù lớn, nhưng là bọn họ sát gần như vậy, ánh mắt dường như không có chỗ có thể trốn. Hai người đành phải lại cúi đầu nhìn về phía con trai, trầm mặc không nói.

Diệp Phạm rất mệt mỏi, một lát sau, cô khép lại hai mắt, nặng nề ngủ thiếp đi. Hạ Hàn chậm rãi ngước mắt, nhìn chằm chằm Diệp Phạm, con ngươi đen nhánh của anh mang theo thâm ý như có như không.

Anh nhìn thoáng qua Đô Đô đang ngủ say, ánh mắt lại lần nữa rơi vào trên thân Diệp Phạm. Hạ Hàn cong cong môi, trên thế giới này, hai người trọng yếu nhất đối với anh giờ phút này đều nằm ở bên cạnh anh.

Anh nhắm mắt lại, ngủ an tĩnh.

Đêm đã khuya, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ còn đang nghiêm túc chiếu trên mặt đất. Trong phòng yên tĩnh, đầu của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm lơ đãng dựa chung vào một chỗ, trong lúc ngủ mơ bọn họ cũng không có phát giác.

Hô hấp của hai người sát lại rất gần, nhẹ nhàng nhàn nhạt quấn lấy nhau.

~~~

Tác giả có lời muốn nói: Lần thứ nhất cùng giường, get...

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây